0
Trước mặt Dương Thiên, một tấm bảng đính đầy những viên ngọc nhiều màu sắc khác nhau hiện ra. Một viên trong số đó đang không ngừng nhấp nháp, báo hiệu nguy hiểm. Dương Thiên lẩm bẩm:
- Là Hoa Thi Âm, không phải nàng đã có Sở Từ làm hộ vệ sao, chẳng lẽ đối thủ là Tu Chân giả?
Dứt lời, thân hình Dương Thiên biến mất, xuất hiện ngay đúng vị trí trận chiến. Hắn nhẹ nhàng xuyên qua trận pháp bước vào. Bên trong là một đống hoang tàn đổ nát, ba bốn ngôi nhà nằm trong phạm vi trận pháp đều sụp đổ, những người vô tội gần đó không may bị cuốn vào c·hết oan. Tu sĩ giao thủ, phàm nhân chịu tội oan a.
Thần thức Dương Thiên nhanh chóng tìm thấy Sở Từ cùng Hoa Thi Âm, Tiêu Chính Long. Sở Từ cả người đầy máu, đang không ngừng nôn ra từng ngụm máu tươi. Thân thể hắn tuy rằng cường đại, nhưng một tên Trúc Cơ hậu kỳ tự bạo ở khoảng cách gần như vậy cũng khiến hắn trọng thương. Còn sống được đến bây giờ đã chứng tỏ sự cường hãn của Man Chi thể rồi.
Hoa Thi Âm vẫn bình an vô sự, trên người nàng ngoại trừ chút bụi thì không có chuyện gì. Điều khiến Dương Thiên ngạc nhiên là Tiêu Chính Long đang ở bên cạnh nàng, v·ết t·hương dường như không nhẹ. Lấy một viên đan dược đưa cho Sở Từ rồi đỡ hắn bay lại chỗ Hoa Thi Âm, Dương Thiên lúc này mới hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ăn đan dược của Dương Thiên, thương thế của Sở Từ lập tức khôi phục tám phần, ánh mắt nhìn về tên Trúc Cơ trung kỳ đang b·ất t·ỉnh đằng xa, tức giận nói:
- Chuyện này ra cũng không rõ, từ đâu xuất hiện một đám người tự nhận mình là người của Văn gia, nói là muốn bắt Tiêu Chính Long về để tra hỏi về thiếu gia. Tiêu Chính Long tìm đến ta để nhờ sự trợ giúp. Không ngờ hôm nay bọn hắn mang đến bốn tên Trúc Cơ kỳ, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn trận pháp để tránh bị Ám tổ phát hiện. Mọi chuyện sau đó chắc ngươi cũng đã rõ.
Hoa Thi Âm tự trách:
- Tất cả đều là lỗi của ta. Nếu ta không nhất quyết ra ngoài mua đồ, Tiêu Chính Long cũng sẽ không bị bọn người kia đánh ra nông nổi này, Sở Từ cũng không bị bốn tên kia ám toán.
Dương Thiên ngồi xuống cạnh bên, ôm lấy bờ vai nàng :
- Hắn sẽ không sao, chỉ là một chút nội thương mà thôi. Có ta ở đây, mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc.
Nói xong, Dương Thiên bước lại chỗ Tiêu Chính Long, một tay đặt lên lưng hắn. Một luồn khí lạnh từ tay Dương Thiên truyền thẳng vào người Tiêu Chính Long. Hắn khẽ rên nhẹ một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu màu đen. Hai mắt dần mở ra, nhìn thấy Dương Thiên liền vội nói :
- Thiếu gia, đám người kia…
Dương Thiên ra hiệu cho hắn dừng lại :
- Mọi chuyện ta đều đã biết, các ngươi nghĩ ngơi một lát, mọi chuyện còn lại ta sẽ giải quyết.
Người Văn gia muốn tìm là hắn, chuyện này Dương Thiên cũng sớm đoán biết được. Dù sao danh nghĩa người của gia tộc Roll kia hắn chỉ lấy đại thôi, không có tác dụng lâu dài.
Vốn hắn nghĩ rằng khi đám người kia tìm đến, cho bọn hắn một trận là xong. Không ngờ lại bất ngờ bị Tô Nguyệt Nhi mời đi, khiến đám người này tìm đến Tiêu Chính Long. Đây là lỗi của Dương Thiên khi quên tính đến chuyện này.
- Văn gia a, các ngươi đã lựa chọn diệt vong, đừng trách ta độc ác.
Dám động vào những người bên cạnh hắn, kết cục chỉ có một. Đối với loại kẻ thù này, Dương Thiên chưa từng nương tay.
Tên Trúc Cơ trung kỳ kia lúc này cũng đã tỉnh lại. Hắn bị lực phản chấn từ chiếc vòng trên tay Hoa Thi Âm làm b·ất t·ỉnh. Chiếc vòng này là pháp bảo đặc biệt do Dương Thiên chế tác, ngoài năng lực phòng ngự khủng kh·iếp còn có tác dụng phản hồi công kích với lực lượng gấp bội.
May mắn tên Trúc Cơ trung kỳ này cho rằng Hoa Thi Âm chỉ là phàm nhân, hắn muốn tiết kiệm lực lượng để g·iết Sở Từ đề phòng tên này còn sống sót sau v·ụ n·ổ. Vì vậy, lực phản chấn chỉ khiến hắn trọng thương chứ không m·ất m·ạng.
Không để hắn có bất kỳ động tác gì, Dương Thiên tiến lại, một tay túm cổ nâng cao lên :
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đưa ta đến Văn gia.
Bị Dương Thiên nhấc bổng trên không, tên Trúc Cơ trùng kỳ cả người vô lực, không điều động được bất kỳ một tia lực lượng nào để phản kháng. Trong lòng âm thầm kinh hãi, đây chính là thiếu gia mà Sở Từ đã nói khi nãy sao. Quả nhiên cường đại đến không hợp lẽ thường, đắc tội một nhân vật như vậy, Văn gia khó có thể yên bình.
Không điều động được lực lượng, bây giờ đến việc t·ự s·át cũng nằm ngoài tầm với của hắn. Hai mắt hắn nhắm lại, chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi loại cực hình, quyết tâm không nói cho đối thủ bất cứ thông tin gì, hi vọng Văn gia sớm nhận được tin tức để có kế hoạch ứng phó.
- Là ngươi không biết tận dụng, đừng trách ta độc ác.
Dứt lời, hắn lập tức sử dụng Sưu Hồn thuật. Dương Thiên hạ thấp người tên Trúc Cơ trung kỳ kia xuống, lấy thân mình che khuất hắn lại, tránh cho ba người nhìn thấy cảnh tượng không hay.
Sưu Hồn thuật kết thúc, Dương Thiên vứt tên kia xuống đất. Lúc này hắn cả người co nhúm lại như một cái túi da nhàu nát, hai mắt trợn trắng nhìn rất kinh khủng.
Dương Thiên sắp xếp lại những tin tức thu xếp được, quyết định mau chóng rời đi để giải quyết. Loại phiền phức này, làm sớm lúc nào thì sẽ khỏe lúc ấy. Nếu để thêm một khoản thời gian, ai biết bọn hắn có phái ra thêm tên Kim Đan kỳ nào đến nữa không.
Lúc này, Hoa Thi Âm cũng đã gọi thuộc hạ đến nơi. Nhìn thấy khung cảnh đổ nát, đám người hoảng hốt hỏi :
- Bang chủ, là kẻ nào dám ra tay. Mau nói cho ta biết, ta g·iết cả nhà hắn.
- Đúng vậy, dám động thủ với bang chủ Ngự Long bang, bọn hắn chán sống rồi sao ?
Hoa Thi Âm ra hiệu cho mọi người yên tĩnh :
- Chuyện hôm nay ta đã có biện pháp giải quyết, các ngươi để xe lại rồi về trước đi.
- Nhưng…
- Đây là lệnh.
Thấy giọng điệu quyết đoán của Hoa Thi Âm, đám người biết điều trở về. Chờ bọn hắn rời đi, Dương Thiên bước lại bên cạnh nàng :
- Các ngươi trở về trước, ta giải quyết xong chuyện này sẽ quay lại.
Hoa Thi Âm ngạc nhiên :
- Bọn hắn đều đ·ã c·hết, ngươi còn muốn làm gì nữa?
Dương Thiên lắc đầu:
- Bọn hắn chỉ là làm theo lệnh người khác. Ta cần chấm dứt chuyện này một lần và mãi mãi.
Hoa Thi Âm là người thông minh, nàng đương nhiên hiểu Dương Thiên muốn nói gì. Hắn muốn tìm đến kẻ đứng đằng sau đám người kia. Hoa Thi Âm lập tức phản đối, nàng chưa rõ Dương Thiên mạnh đến mức nào nhưng trận chiến vừa diễn ra đã để lại trong lòng nàng một bóng đen rất lớn.
Con người có thể đạt đến trình độ như vậy sao? Chỉ bằng lực lượng tự thân, không có bất kỳ ngoại lực nào, tạo ra một v·ụ n·ổ phá hủy gần mười ngôi nhà. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Hoa Thi Âm sẽ cho rằng những thứ này chỉ có trên phim ảnh. Màn xông qua mưa đạn của Sở Từ lần trước cũng rất ấn tượng, bất quá so với lần này thì không đáng kể chút nào.
- Không được, đám người kia rất nguy hiểm. Ngươi một mình đi tìm bọn hắn…
Dương Thiên cười:
- Ngươi đang lo lắng cho ta sao?
- Phải, ta lo lắng cho ngươi.
Hoa Thi Âm trực tiếp thừa nhận, nàng không có thói quen ngại ngùng như nữ nhân bình thường. Từ sau chuyện lần trước, Hoa Thi Âm đã chắc chắn, đây chính là nam nhân của cuộc đời nàng.
Dương Thiên đưa tay ôm Hoa Thi Âm vào lòng:
- Yên tâm đi. Ngươi xem, cả bốn tên kia cũng không làm gì được Sở Từ. Ta là thiếu gia của hắn, đương nhiên lợi hại hơn nhiều. Dù bọn hắn sử dụng tất cả mọi thứ, có thể làm tổn thương một cọng tóc của ta đã là chuyện phi thường.
Sở Từ cũng đã đỡ Tiêu Chính Long bước lại gần:
- Đúng vậy. Thực lực của thiếu gia so với ta mạnh hơn rất nhiều lần. Nếu bốn tên kia gặp hắn, một chút lực hoàn thủ cũng không có, trực tiếp đến trước mặt Diêm Vương báo danh nhập sổ rồi.
Lời nói của Sở Từ làm ba người bật cười, nghe có vẻ hư cấu nhưng đó thật sự là điều mà hắn nghĩ. Trong mắt Sở Từ, Dương Thiên là vô địch, không ai có thể làm gì được hắn. Sự cuồng nhiệt so với Tiêu Chính Long còn lớn hơn. Hắn là Tu Chân giả, hiểu biết về Tu Chân giả vượt trội hơn Tiêu Chính Long là điều dễ hiểu.
- Thi Âm, ngươi đã nghe hắn nói rồi chứ. Ngươi chỉ cần ở lại đây chờ đợi, ta sẽ mang tin tốt trở về.