Tiêu Chính Long lấp lửng:
- Gương mặt của hắn rất xấu xí, không muốn cho người ngoài nhìn thấy.
Mộc Vũ Hàm vẫn không chịu buông tha:
- Ta nhất định phải nhìn thấy mặt hắn.
Thấy sự kiên quyết của Mộc Vũ Hàm, Tiêu Chính Long quay lại phía sau nhìn Dương Thiên. Dương Thiên trong lòng có hơi do dự, thành bại đều nằm ở một bước này. Hắn yên lặng một lúc rồi gật đầu.
Dương Thiên đã đồng ý, Tiêu Chính Long cũng không có lý do gì để tiếp tục từ chối. Hắn đứng lên, lớn tiếng nói:
- Hợp đồng cũng đã ký xong. Các ngươi có thể về rồi.
Tiêu Chính Long ra lệnh trục khách, mọi người đều ngoan ngoãn đứng dậy ra về. Nói là khách cũng không sai, bởi vì hợp đồng đã ký xong, chỉ cần làm thêm một vài thủ tục nhỏ nữa, tập đoàn này sẽ thuộc về quyền sở hữu của hắn. Tuy bọn họ cũng có chút tò mò về câu chuyện sắp diễn ra, nhưng tất cả đều là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hiểu được đạo lý “chuyện gì nên biết thì biết, chuyện gì không nên biết thì đừng cố tìm hiểu”.
Không ai nói với ai tiếng nào, những người có mặt trong phòng đánh mắt qua lại vài cái rồi lần lượt đứng lên, xếp thành hàng đi ra khỏi phòng họp. Trái với dự đoán, sau khi bọn họ đi ra ngoài, Tiêu Chính Long cũng lặng lẽ bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Vài người có chút quen biết với Tiêu Chính Long từ trước bước lên hỏi:
- Tiêu tiên sinh, tại sao ngươi…
Tiêu Chính Long lắc đầu:
- Chuyện không nên hỏi đừng hỏi. Các ngươi đã xong việc của mình, mau rời đi đi.
Nói xong, Tiêu Chính Long cùng tên thuộc hạ kia chia nhau ra, mỗi người đứng một bên, giống như hai đại thần giữ cửa, không cho người khác xông vào. Thấy thái độ của hắn, những người kia lắc đầu chán nản, xoay người rời đi. Vốn định làm quen với vị đại nhân trong kia một chút, xem ra không có cơ hội. Bọn họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc là vị nào lại bỏ một khoản tiền khổng lồ như vậy chỉ để tán gái.
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn Dương Thiên đứng đối diện với Mộc Vũ Hàm. Hắn đưa tay gỡ bỏ kính nón, cởi áo khoác vứt sang một bên, cười khổ nói:
- Vũ Hàm, đã lâu không gặp.
Mộc Vũ Hàm hai tay che miệng, nước từ mắt chảy ra không ngừng. Dương Thiên nửa muốn bước tới ôm lấy nàng, nửa lại không nhấc chân lên được. Cuối cùng đúng yên một chỗ, không nói thêm câu nào nữa. Mộc Vũ Hàm dùng tay quệt mắt, nức nở nói:
- Mấy tháng qua ngươi đã đi đâu?
Dương Thiên ngập ngừng:
- Ta, ta đi du lịch nhiều nơi trên thế giới. Đến Ai Cập chiêm ngưỡng kim tự tháp, cưỡi lạc đà quá sa mạc Sahara du ngoạn, còn có…
- Nói dối. Rõ ràng ngươi vẫn luôn ở bên cạnh bọn ta, tại sao không chịu ra mặt. Ngươi có biết những ngày qua bọn ta tìm người vất vả như thế nào hay không. Tất cả mọi biện pháp đều đã sử dụng, thậm chí uy h·iếp Lý Bàn, muốn từ chỗ hắn lấy được thông tin về ngươi.
Mộc Vũ Hàm dùng từ chúng ta thay vì ta, điều này chứng tỏ nàng đã phần nào chấp nhận những người còn lại. Một thời gian dài ở cùng nhau, khoảng cách giữa bọn họ đã được rút ngắn không ít, chỉ còn chút ít khuất mắt khiến nàng không thể chấp nhận mà thôi.
Trong việc xử lý chuyện tình cảm, Dương Thiên vẫn luôn rất ngu ngốc. Nghe câu trách móc của Mộc Vũ Hàm, hắn buồn bã nói :
- Đã hiểu, là ta đã làm phiền các ngươi. Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ tham dự vào chuyện của các ngươi, để cho các ngươi có thể quên ta đi.
Dương Thiên xoay người định rời đi, chưa được ba bước đã nghe tiếng gọi của Mộc Vũ Hàm :
- Ngươi đứng lại cho ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng bỏ đi là sẽ giải quyết được mọi chuyện sao.
Dương Thiên quay lại, xúc động nói :
- Vậy ngươi nói đi, ta phải làm như thế nào mới đúng ? Các ngươi có cho ta sự lựa chọn nào khác hay sao ?
- Ta…
Mộc Vũ Hàm mãi không trả lời được, Dương Thiên chán nản ngồi lên ghế, thở dài một hơi :
- Vũ Hàm, chuyện này ta sẽ để ngươi quyết định. Ta đi hay ở, tất cả đều phụ thuộc vào câu nói tiếp theo của ngươi.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Mộc Vũ Hàm ngồi xuống vị trí đối diện với Dương Thiên, giọng nói nghẹn ngào :
- Ta muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng.
Dương Thiên gật đầu :
- Ngươi không thể chỉ lựa chọn một người sao ?
Dương Thiên dứt khoác :
- Không thể ?
- Vậy ngươi thật lòng yêu tất cả chúng ta sao ?
- Hình như đã là câu thứ 2.
Mộc Vũ Hàm gần như hét lên :
- Trả lời ta đi.
- Đương nhiên là thật, Dương Thiên ta chưa bao giờ chơi đùa với tình cảm của người khác.
Mộc Vũ Hàm không nói thêm gì nữa, nàng xoay người đi về phía cửa kính, từ trên cao nhìn xuống những người đang đi lại dưới kia. Dương Thiên ngồi lâu, nhịn không được hỏi :
- Vũ Hàm, câu trả lời của ngươi…
- Đi gặp các nàng đi.
- Ách, ý của ngươi là ?
- Ta bảo ngươi đi gặp các nàng ?
Dương Thiên trực tiếp cự tuyệt :
- Không được ?
Mộc Vũ Hàm ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao ?
- Chỉ cần một người không đồng ý, ta sẽ không quay lại. Nếu ta đến bên những người khác, vậy thì sẽ có lỗi với người đó. Nếu ngươi đã quyết định, ta cũng nên đi rồi. Thay ta gửi lời hỏi thăm các nàng.
Dương Thiên đứng dậy, xoay người rời đi. Lần này là thật chứ không phải làm theo kế hoạch của Lý Bàn nữa. Lý Bàn đã nói, chuyện này chỉ có 50% thành công. Đáng buồn, hắn lại rơi vào 50% còn lại. Dù đã cố gắng hết sức, ước mơ cùng những nữ nhân của mình có một cuộc sống hạnh phúc khó đến vậy hay sao ?
Dương Thiên bước đi mà lòng nặng trĩu, đạt đến Chân Tiên, cứ tưởng mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, không gì không làm được. Xem ra hắn đã sai rồi. Thật ra Dương Thiên có thể dùng pháp thuật thay đổi tư duy của các nàng, khiến cho các nàng chấp nhận hắn. Có điều, thứ tình cảm giả dối đó, Dương Thiên không cần.
Vừa đặt tay lên chốt cửa, Dương Thiên liền cảm nhận được hai cánh tay vòng qua eo, hai khối mềm mại áp lên lưng hắn. Mộc Vũ Hàm nói trong nước mắt :
- Đừng đi, ta có nói không đồng ý sao. Chỉ cần ngươi ở lại, ngươi muốn thế nào thì cứ làm như vậy đi.
Dương Thiên vội qua người lại, hai tay nắm lấy vai Mộc Vũ Hàm, nhìn thẳng vào mắt nàng :
- Ngươi thực sự đồng ý sao ?
Mộc Vũ Hàm tức giận nói :
- Ta không đồng ý thì có thể làm thế nào. Chỉ trách ta không đủ mạnh mẽ để cắt đứt với ngươi…
Chưa kịp nói xong câu, Mộc Vũ Hàm đã bị Dương Thiên ôm chặt vào lòng, cười to :
- Ngươi không cần mạnh mẽ, cứ ở phía sau ta, tất cả đã có ta bảo hộ ngươi, thay ngươi gánh đỡ tất cả. Nếu trời có sập xuống, ta sẽ vì ngươi mà nâng nó lên.
- Không phải vì “ta” là vì “chúng ta”.
Dương Thiên ngượng ngùng, đưa tay lên sờ mũi :
- Như nhau, như nhau.
- Hừ.
Mộc Vũ Hàm giả vờ tức giận, hai tay siết chặt lấy Dương Thiên, trên mặt nỡ nụ cười hạnh phúc. Một nam nhân xuất sắc, bản tính lại phong lưu như Dương Thiên, một mình nàng vốn không có khả năng độc chiếm hắn. Mộc Vũ Hàm đã sớm hiểu điều này, chỉ là nàng không muốn chấp nhận, cố gắng giữ hắn thật chặt. Nhưng càng giữ hắn lại càng rời xa nàng. Mãi đến lúc này, khi nàng thả tay ra, chấp nhận những người khác, tảng đá trong lòng Mộc Vũ Hàm cũng đã được bỏ xuống.
Hai người cứ như vậy một hồi lâu, Mộc Vũ Hàm chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng đẩy Dương Thiên ra, hai má đỏ bừng nói :
- Dương Thiên, ta còn có chuyện phải đi trước.
Dương Thiên ngẩn ra, theo lý mà nói, hai người lâu ngày gặp lại phải muốn ở bên nhau thật lâu mới đúng. Mộc Vũ Hàm dường như hiểu được suy nghĩ của Dương Thiên, mỉm cười nói :
- Ngươi đừng nghĩ nhiều. Ta phải về gặp mẹ để báo tin mừng. Từ khi biết mình bị tên khốn kiếp kia lừa, mẹ ta mất ăn mất ngủ, cuối cùng thân thể suy nhược phải vào bệnh viện. Đợi ta báo tin này cho mẹ biết, nhất định sẽ vui mừng mà khỏi bệnh.
Đã lâu mới gặp lại, Dương Thiên không nỡ rời xa nàng, liền đưa ra đề nghị :
- Để ta đưa ngươi đi.
Mộc Vũ Hàm thoải mái đáp ứng :
- Vậy cùng đi đi.
Dương Thiên cùng Mộc Vũ Hàm mở cửa đi ra. Tiêu Chính Long không cần hỏi gì, chỉ nhìn vào thái độ của hai người liền rõ. Hắn bí mật đưa ngón tay cái với Dương Thiên. Tên này cũng rất đắc ý nói :
- Ta và Vũ Hàm có chuyện phải đến bệnh viện.
Tiêu Chính Long xung phong đứng ra :
- Ta có xe ở dưới kia, để ta chở hai người đi. Các ngươi muốn đến bệnh viện nào?
- Hoàn Vũ.
P/S: Cuối cùng cũng qua, không hay lắm nhưng miễn cưỡng chấp nhận được.:))
Cầu nguyệt phiếu đề cử truyện http://truyencv.com/phong-luu-chan-tien/
0