Âm thanh khiến tất cả những người có mặt ở đây run rẩy, nhịn không được nhìn xuống phía dưới. Từ trong khói đen, một bóng người dần dần xuất hiện. Gương mặt hắn khá bình thường, chỉ có đôi mắt màu đỏ như máu là đáng chú ý nhất. Người này khí tức nội liễm, nếu như không có chấn động vừa rồi, mọi người thực sự sẽ cho rằng đây chỉ là một người bình thường.
Nam nhân đạp không mà đi, trong thoáng chốc đã đến trước mặt Ma môn Môn chủ Liễu Hạc. Thấy nam nhân đi đến, Liễu Hạc liên hét to:
- Thấy Huyết Thần đại nhân đến, tại sao còn chưa chịu hành lễ.
Nghe được mệnh lệnh từ Liễu Hạc, người của Ma môn đồng loại làm tư thế quỳ một chân giữa không trung, đồng thanh nói:
- Cung nghênh Huyết Thần đại nhân. Chúc mừng đại nhân thành công đột phá.
Huyết Thần hòa nhã nói:
- Mau đứng lên, đều là người nhà.
Thái độ của Huyết Thần khiến Liễu Hạc rùng mình, tên Huyết Thần này từ khi nào lại tốt tính như vậy? Hắn còn chưa kịp nghĩ thông thì Huyết Thần lại lên tiếng:
- Hôm nay ta thành công đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, cũng nên ăn mừng một chút. Nhưng trước tiên còn có một việc phải làm.
Liễu Hạc tán thành:
- Đúng vậy, trước hết tiêu diệt lũ tự nhận mình là chính phái kia, ta đã sớm muốn…
Liễu Hạc chưa kịp nói hết câu, hai mắt đã trợn ra. Chiếc đầu cứng nhắc cúi xuống nhìn v·ết t·hương trước ngực. Lúc này một tay của Huyết Thần đã xuyên qua ngực hắn. Bàn tay đẫm máu thò ra phía sau lưng, bên trong còn đang nắm lấy một viên Kim Đan màu vàng lớn bằng nắm tay. Những trưởng lão Ma môn kia kinh hãi nhìn một màn trước mặt, bọn họ không hiểu vì sao Huyết Thần lại đột nhiên ra tay mới Môn chủ. Liễu Hạc gian nan nói:
- Tại, tại sao?
Huyết Thần lạnh lùng:
- Đừng cho là ta không biết chuyện ngươi trộn lẫn Khống Tâm Tán vào Huyết Linh Thạch để tìm cách khống chế ta. Có điều ngươi đã quá ngây thơ rồi. Một chút phế dược kia đối với ta hoàn toàn vô dụng.
- Ngươi, bằng cách nào?
Huyết Thần thản nhiên đáp:
- Huyết tộc chúng ta có năng lực miễn nhiễm rất cáo với những loại đan dược khống chế tâm trí. Trên hết, ngay từ đầu ta đã phát hiện ra chuyện này, nhưng khi đó ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng. Còn bây giờ…
Trái ngược với suy nghĩ của Huyết Thần, trong khóe mắt Liễu Hạc không hề có sự sợ hãi, hắn chỉ ngẩn ra trong vài giây rồi cười to:
- Ha ha, Huyết Thần, ngươi quả thực rất lợi hại. Bại dưới tay ngươi, ta cũng có thể yên tâm nhắm mắt. Trước khi ta đi, cũng nên để lại cho ngươi một món quà làm kỉ niệm.
Tròng mắt Huyết Thần co rụt, trong khoảnh khắc hắn cảm nhận được sự nguy hiểm. Chưa kịp làm ra động tác gì thì thân thể Liễu Hạc đã phồng to ra rồi nổ tung. Vô số lôi điện từ trong cơ thể hắn phóng ra, uy thế vô cùng kinh khủng. Những tên trưởng lão Ma môn ở gần đó không kịp phản ứng, trực tiếp bị lôi điện đánh thành cặn bã. Những người ở xa hơn may mắn giữ được mạng nhưng đều b·ị t·hương không nhẹ, khó có thể tiếp tục chiến đấu.
Dương Thiên từ đầu đến cuối im lặng đừng nhìn một màn này, nội tâm vẫn không chút gợn sóng. Đây mới là Tu Chân Giới mà hắn biết, tàn nhẫn, huyết tinh, không có tình người. Mạng sống tu sĩ mong manh, chớp mắt liền c·hết đi một mảng lớn, so với con sâu cái kiến còn yếu ớt hơn.
Nói đi cũng phải nói lại, đòn tự bạo của Liễu Hạc trước khi c·hết rất khá. Nguyên Anh kỳ ở cự ly gần như vậy chắc chắn sẽ bị trọng thương. Đó là chưa kể người tu luyện Ma Lực sẽ bị lôi đình khắc chế, tổn thương gia tăng vài lần. Nếu Huyết Thần chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, chắc chắn sẽ mất đi 8, 9 phần chiến lực. Thậm chí Nguyên Anh trung kỳ cũng sẽ bị chút thương tổn nhẹ. Đáng tiếc…
Dương Thiên quay sang hỏi Bạch Dạ:
- Ngươi có biết Liễu Hạc ở đâu lại có một chiêu lợi hại như vậy không?
Bạch Dạ cau mày suy nghĩ rồi nói:
- Liễu Hạc là Môn chủ Ma môn, chủ tu ma công. Chắc chắn không thể sử dụng lôi đình chi lực. Vậy thì chỉ có một câu trả lời duy nhất, đây là thành quả của khoa học kĩ thuật kết hợp với pháp thuật của Tu Chân giả.
Dương Thiên ngạc nhiên :
- Khoa học kĩ thuật có thể kết hợp với pháp thuật của Tu Chân Giả ?
Bạch Dạ gật đầu :
- Khoa học kĩ thuật có thể hấp thu và lưu trữ lôi đình từ tự nhiên. Pháp bảo của Tu Chân Giả có thể đem nó nén lại, chứa đựng trong cơ thể. Cuối cùng bộc phát ra công kích cường đại như Liễu Hạc vừa làm. Trong quá khứ bọn ta đã từng thực hiện thí nghiệm này.
- Các ngươi đã từng làm thử ? Vậy mau lấy ra đi, nếu có khoản 20, 30 viên. Ta chắc chắn Huyết Thần cũng chỉ còn cách bỏ chạy.
Bach Hạc lắc đầu, buồn bã nói :
- Nghiên cứu thất bại. Bọn ta không có đủ tài nguyên cùng trình độ luyện khí để luyện chế vật chứa. Chắc ngươi cũng biết, hơn 800 năm trước, Huyết Thần đã đoạt đi gần như toàn bộ tài nguyên của Tu Chân Giới, tất cả đều để cho Ma môn sử dụng. Vậy mà Liễu Hạc cũng chỉ luyện chế ra được một cái, vậy cũng đã đủ sự khó khăn cũng hao phí để tạo ra thứ này.
Dương Thiên cũng thở dài, chung quy cũng tại một chữ nghèo. Đám người này đứng trên đỉnh cao của trái đất, nhưng đặt tại Tu Chân giới chỉ là một đám bần cùng. Thật đáng bi ai.
Lôi đình tồn tại trong một thời gian ngắn rồi dần tán đi. Đúng như Dương Thiên dự kiến, Huyết Thần hoàn toàn không b·ị t·hương tổn chút nào, chỉ có ống tay áo của hắn bị lôi đình đánh nát, nhìn qua có hơi buồn cười.
Huyết Thần lướt qua những tên Ma môn trưởng lão đang rơi rụng trên biển, vẻ mặt đen lại. Đây là lực lượng tinh anh của Ma môn, nếu như bọn hắn toàn bộ c·hết sạch, Huyết Thần rất có thể sẽ trở thành vị vua cô độc, không có một tên thuộc hạ nào ra hồn.
Từ trong người Huyết Thần nhảy ra một chiếc thuyền nhỏ. Chiếc thuyền gặp gió biến lớn, nhanh chóng to ra. Từ trên thuyền phát ra lực hút cực mạnh, đem tất cả những tu sĩ Ma môn còn sống thu vào. Làm xong mọi việc, Huyết Thần mới thu hồi pháp bảo, ngẩn đầu nhìn về phía đám tu sĩ của tứ đại thế lực. Hắn chỉ liếc qua bọn họ một lần, ánh mắt rất nhanh tập trung vào Dương Thiên :
- Ngươi đến thật nhanh.
Dương Thiên hơi bất ngờ :
- Ngươi biết ta sẽ đến ?
- Khi luyện hóa tên Từ Thanh kia, ta cảm thấy linh hồn hắn có điểm kỳ quái. Chắc hẳn hai ngươi đã tạo lập mối liên kết đặc biệt. Ta hấp thu linh hồn của hắn, ngươi đương nhiên sẽ cảm ứng được và tìm đến.
Dương Thiên nhún vai, từ chối cho ý kiến và việc này. Huyết Thần chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, kế thừa một phần rất nhỏ ký ức của Huyết Đồng, không biết gì về Thông Linh Khôi Lỗi cũng là chuyện bình thường.
Huyết Thần thấy Dương Thiên không nói gì, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, giọng nói lạnh lùng :
- Dương Thiên, ngươi thực sự muốn nhúng tay vào trận chiến này ?
Dương Thiên lắc đầu :
- Ta là một người rất biết giữ lời hứa. Ta đã nói không tham dự tức là không tham dự. Tất nhiên, trừ trường hợp ngươi động thủ với ta hoặc người thân của ta.
Huyết Thần thầm thở ra một hơi. Quyết chiến với Dương Thiên, hắn còn chưa nắm chắc thắng lợi. Trận chiến tại đảo Altas lần trước, vết tích khủng bố kia để lại trong lòng Huyết Thần một bóng ma. Trừ khi nắm chắc phần thắng, Huyết Thần sẽ cố hết sức tránh đối đầu với Dương Thiên.
Hít một hơi dài, Huyết Thần chắp tay :
- Trận chiến đến đây tạm dừng, ta xem hai bên đều đã tổn thất nghiệm trọng. Ngày khác sẽ tái chiến sau.
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào thủ lĩnh của tứ đại thế lực, giọng nói mang theo ý tứ uy h·iếp nồng đậm :
- Lần sau gặp lại sẽ là ngày dỗ của các ngươi.
Để lại câu nói, Huyết Thần xoay người rời đi. Loáng một cái đã không thấy bóng dáng. Thủ lĩnh tứ đại thế lực đưa tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt của Huyết Thần vừa rồi quá đáng sợ. Bọn họ cảm thấy linh hồn mình thiếu chút nữa đã bị hút vào trong.
Dương Thiên thấy vậy khinh thường nói :
- Chỉ là chút Đồng Thuật cấp thấp, các ngươi có cần làm ra bộ dạng sợ hãi như vậy hay không ?
Bốn người im lặng không đáp, trong lòng thầm mắng Dương Thiên. Cấp thấp là so với ngươi, không phải bọn ta a.
Diệp Vấn Thiên được Dương Thiên bảo vệ nên không có việc gì. Hắn vội lên tiếng hỏi :
- Dương Thiên, ngươi muốn giải quyết việc này như thế nào ?
Cầu nguyệt phiếu đề cử truyện http://truyencv.com/phong-luu-chan-tien/
0