0
Dược Lăng lùi lại phía sau vài bước, hai tay che trước ngực, sợ hãi nói:
- Dương Thiên, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi không được có ý đồ gì với ta. Nếu không…
Mất một lúc lâu Dược Lăng vẫn không nói ra được, tình thế của nàng hiện tại chính là cá nằm trên thớt, dựa vào cái gì để uy h·iếp hắn?
Dương Thiên cố nín cười:
- Nếu như ta có ý đồ xấu với ngươi, cần gì phải tốn công như vậy. Cứ trực tiếp dùng vũ lực không phải là được sao?
Câu nói của Dương Thiên khiến Dược Lăng buông lỏng cảnh giác. Những gì hắn nói hoàn toàn không sai, nếu hắn có ý đồ gì, một nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng vốn không có năng lực chống trả. Nghĩ vậy nhưng Dược Lăng vẫn giữ khoảng cách với Dương Thiên, cẩn thận hỏi:
- Vậy mau nói đi, yêu cầu của ngươi là gì?
- Rất đơn giản, hôn ta một cái là được.
Hai má Dược Lăng đỏ lên, tức giận nói:
- Ngươi đừng nằm mơ.
- Vậy giao ước vừa nãy coi như xong.
Dương Thiên thản nhiên nói một câu rồi quay người bước đi. Dược Lăng nhìn bình sĩ mặt tái nhợt đang nằm trên mặt đất rồi lại nhìn theo bóng hắn, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm.
Không ngoài suy đoán của Dương Thiên, hắn vừa đi được vài mét thì Dược Lăng đã kêu to:
- Ta đồng ý.
Dương Thiên xoay người, đắc ý nói:
- Đồng ý từ đầu không phải tốt hơn sao.
Dược Lăng im lặng không nói, từng bước đi về phía Dương Thiên. Là người nắm giữ thế chủ động, Dương Thiên đứng yên tại chỗ, bình tĩnh chờ đợi. Hai người cách nhau không quá xa, Dược Lăng trong thoáng chốc đã bước lại gần hắn. Nàng kiễng chân lên, môi lướt nhẹ qua má Dương Thiên một cái rồi quay đầu bỏ chạy.
Dương Thiên ngẩn ra trong giây lát rồi la lên:
- Khoan đã, ngươi ăn gian.
Dược Lăng không quay đầu lại:
- Ta ăn gian chỗ nào? Rõ ràng nói là hôn một cái, cũng không có nói rõ phải hôn ở đâu a.
Bị tìm ra sơ hở trong giao ước, Dương Thiên đành ngậm ngùi cam chịu. Bất quá hắn cũng chỉ khó chịu trong vài giây liền nhớ đến một vấn đề khác. Trên chiến trường này người b·ị t·hương rất nhiều, mỗi người là một yêu cầu, còn sợ Dược Lăng chạy thoát sao?
Tâm tình khá lên, Dương Thiên thoải mái đi lại chỗ binh sĩ kia, một tay nắm lấy hắn. Dược Lăng thấy vậy liền hô:
- Ngươi định làm gì?
- Tất nhiên là đưa hắn đến nơi chữa trị, chẳng lẽ ngươi định mang hắn cùng đi?
Dược Lăng không nói thêm gì nữa. Dương Thiên nhảy vài cái liền biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Thần thức mở ra, toàn bộ chiến trường như hiện ra trước mắt hắn. Trên chiến trường khốc liệt này có một vài lều trại hoặc căn cứ cỡ nhỏ được dựng lên. Dương Thiên dựa theo hình ảnh trên quân phục của bình sĩ này, tìm đến nơi c·ấp c·ứu tương ứng.
Hắn trực tiếp thi triển Ẩn Thân Thuật che giấu hành tung rồi nhảy vào bên trong. Lựa một cái băng ca còn trống đặt binh sĩ kia lên, đồng thời gõ mạnh vào thanh sắt trên đó. Âm thanh phát ra khá to lập tức thu hút được sự chú ý của những y tá gần đó, các nàng nhanh chóng chú ý đến người mặt mũi tái nhợt đang nằm bên trên. Một y tá trung niên chỉ tay nói:
- Tại sao lại có ngươi nằm ở đằng kia?
- Bọn ta cũng không biết, rõ ràng lúc nãy đã xếp hết chỗ trong này.
- Đem người đó vào đây đi, nhìn v·ết m·áu trên người, hẳn là b·ị t·hương không nhẹ.
…
Đưa binh sĩ kia trở về xong, Dương Thiên loáng một cái đã quay lại chỗ của Dược Lăng. Lúc này nàng đang núp sau một tảng đá lớn, hai tay che đầu. Trông thấy Dương Thiên, Dược Lăng vui vẻ vẫy tay:
- Dương Thiên, ta ở đây.
Dương Thiên đi lại bên cạnh nàng:
- Ta đã đưa tên kia về nơi an toàn, chúng ta tiếp tục đi thôi.
Dược Lăng gật đầu đứng dậy. Vẻ mặt hăng hái của Dương Thiên khiến nàng nghi ngờ hỏi:
- Lúc đầu ngươi rất chán ghét chuyện này, tại sao bây giờ lại tỏ vẻ có hứng thú như vậy?
Dương Thiên vội vả phủ nhận:
- Ai hứng thú với nó. Chẳng qua ta nghĩ là, nếu không chống cự được thì hãy vui vẻ hưởng thụ.
- Câu nói này của ngươi cũng rất đáng nghi.
- Đi thôi.
Nói nhiều tất lộ, Dương Thiên trực tiếp cõng lấy Dược Lăng phóng đi, tránh cho nàng tiếp tục chất vấn. Dương Thiên mở ra thần thức, nhanh chóng tìm được phương hướng của những binh sĩ đang b·ị t·hương. Không ngoài dự đoán, Dược Lăng vội vỗ vai hắn:
- Dương Thiên, đằng kia có người b·ị t·hương, mau đến cứu hắn.
Lần này Dương Thiên không cằn nhằn câu nào, ngoan ngoãn làm đúng theo yêu cầu của Dược Lăng. Từ trên người Dương Thiên nhảy xuống, Dược Lăng lại lấy dụng cụ y tế ra tiến hành chữa trị. Dương Thiên đứng một bên, che giấu nụ cười đắc ý. Mục tiêu mà hắn chọn đều là những người b·ị t·hương rất nặng, dù là bác sĩ với đầy đủ trang thiết bị cũng khó cứu chữa được, nói gì đến một người còn chưa tính là nhập môn như Dược Lăng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Dược Lăng quay đầu lại van nài:
- Dương Thiên…
Dương Thiên giả vờ tức giận:
- Ngươi vừa mới hố ta một lần.
- Ta xin lỗi là được chứ gì. Ngươi đường đường là một đại nam nhân, đừng có nhỏ nhen như vậy có được hay không ?
Không hổ là Dược Lăng, trong tình thế này vẫn cố gắng chửi xéo hắn. Dương Thiên bình tĩnh đáp :
- Có thể ngươi còn chưa biết, ta không quen thù vặt nhưng rất thù dai.
Đối diện với sự vô sỉ của Dương Thiên, Dược Lăng chỉ còn cách lùi một bước. Nàng cẩn trọng nói :
- Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào ?
Dương Thiên trong lòng mừng rỡ, đưa 1 ngón tay ra trước mặt :
- Một mạng người một yêu cầu, hơn nữa, phải thực hiện yêu cầu xong ta mới cứu người.
Dược Lăng cố nhịn :
- Ngươi bắt chẹt ta.
Dương Thiên nhún vai :
- Tùy ngươi, dù sao cũng là ngươi muốn cứu người, không phải ta. Nếu không được, vậy cứ từ từ nhìn bọn hắn c·hết đi.
Nhìn binh sĩ người đầy máu nằm trên mặt đất, hơi thở đứt quảng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng hẳn, Dược Lăng cắn răng gật đầu :
- Thành giao.
Dương Thiên cười to :
- Tốt.
Vừa dứt lời, hắn bước chân lên phía trước ôm lấy Dược Lăng, hôn lên môi nàng. Dược Lăng hai mắt mở to, mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến nàng chưa kịp thích ứng. Phải mất vài phút sau, Dược Lăng mới tỉnh lại, giãy giụa thoát ra. Dương Thiên cũng không làm gì quá đáng, nhẹ nhàng buông nàng ra. Đây là nụ hôn đầu của nàng, làm quá sẽ lưu lại ấn tượng không tốt.
Trong Thiên Thư đã có nhắc đến, kiểu nữ nhân như Dược Lăng cần phải dùng biện pháp mạnh bạo. Nếu ngươi cứ nuông chiều nàng, mãi mãi cũng sẽ không nắm giữ được. Dương Thiên theo đó áp dụng, hiệu quả không tệ a.
Tách ra khỏi Dương Thiên, Dược Lăng hai má đỏ bừng. Mất đi nụ hôn đầu khiến nàng hơi khó chịu, nhưng cảm giác kia thực sự rất thoải mái. Cố nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Dược Lăng giả vờ tức giận nói :
- Ngươi còn đứng đó làm gì. Ta đã thực hiện lời hứa, ngươi cũng nên cứu người đi.
Dương Thiên sảng khoái đáp ứng :
- Được.
Vết thương của binh sĩ này so với tên kia còn nặng hơn một chút. Bất quá, đối với Dương Thiên mà nói cũng không có gì khác biệt. Tùy tiện chữa lành v·ết t·hương xong, Dương Thiên đưa hắn trở về căn cứ, quay lại cùng Dược Lăng tiếp tục cuộc hành trình.
Ba ngày trôi qua, Dương Thiên và Dược Lăng tổng cộng cứu được thêm 117 người nữa. Con số này nhìn qua rất khủng kh·iếp, nhưng đối với Dương Thiên lại không tính vào đâu. Nếu không phải sợ Dược Lăng mệt mỏi, cứu toàn bộ binh sĩ ở đây cũng là chuyện nhỏ mà thôi. Ba ngày qua, mối quan hệ của hai người đã nâng lên một tầm cao mới, cụ thể đến mức nào, chỉ có hai người bọn họ biết rõ. 117 yêu cầu, Dương Thiên không dùng thêm bất kỳ cái nào. Hắn dùng toàn bộ những yêu cầu đó để hỏi Dược Lăng một câu và chờ nàng trả lời.
Đối diện với câu hỏi của Dương Thiên, Dược Lăng yên lặng không đáp. Đến khi hắn cho rằng nàng sẽ từ chối thì Dược Lăng mới trả lời :
- Cho ta thời gian.
Nghe được đáp án này, Dương Thiên rất vui mừng. Câu trả lời này có thể hiểu là nàng đã đồng ý, nhưng cần có thời gian để chấp nhận nó. Chờ đợi đôi khi cũng rất thú vị a.
Người đã cứu, phim đã quay, tin tức cũng đã thu thập đầy đủ, Dương Thiên liền mang Dược Lăng trở lại Dược gia. Hai người về đến trước cổng, Dược Lăng mời hắn vào nhà uống trà, dùng một bữa cơm. Mỹ nữ có lời, Dương Thiên tự nhiên sẽ vui vẻ đồng ý. Đang lúc hai người định đi vào nhà, Dương Thiên đột nhiên khựng lại, đầu ngẩn lên trời nhìn về phía xa, nghiêm túc nói :
- Tiểu Lăng, bữa cơm này có lẽ phải hẹn lại lần sau rồi.