Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phong Lưu Chân Tiên

Đang Cập Nhật

Chương 328: Trò Chơi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 328: Trò Chơi


Chương 328: Trò Chơi

Biết không thể moi được thông tin gì từ chỗ Dương Thiên, hai người gật đầu :

Cách này không được, cách kia cũng không xong, Lưu Ly ngẩn đầu lên, chăm chú nhìn Dương Thiên khiến hắn bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đối với các ngươi là chuyện quan trọng, đối với ta chỉ là một trò chơi, không hơn. Thế nào, có dám chơi hay không ?

"S·ú·n·g" chỉ một từ này đã khiến Lưu Ly chắc chắn hai người này có vấn đề. Hiện giờ Lưu Ly chỉ là một cảnh sát giao thông, trên người nàng không có v·ũ k·hí gì hữu hiệu, làm không tốt sẽ gây nguy hiểm cho những người xung quanh. Gọi viện binh thì cần thêm một khoảng thời gian nữa, lỡ như bọn hắn chạy thoát được ?

- Tùy ý. Trước tiên các ngươi nghe rõ luật chơi đã.

- Ta cũng không biết. Chỉ cần các ngươi thắng cuộc, có thể mang nó về từ từ tìm hiểu. Chúng ta bắt đầu được rồi chứ ?

- Được, nhưng bọn ta phải là người tung đồng xu.

Sau khi nghe luật, hai người đã khẳng định Dương Thiên là một tên ngốc. Nói không chừng cô nàng cảnh sát kia cũng là đến đây uống nước chứ chẳng liên quan gì đến hắn. Nhưng tên ngốc này ăn mặc toàn đồ hiệu, đoán chừng là con nhà giàu, tranh thủ kiếm một ít lợi tức cũng không tệ.

Dương Thiên nhún vai:

- Vũ khí ? Có tác dụng gì sao ?

Dương Thiên bật cười, hai tên này còn dám mơ tưởng đến đồ của hắn, thực sự rất thú vị.

Chọn vị trí thích hợp ngồi xuống, gọi hai ly nước ép trái cây, Dương Thiên liếc nhìn sang chiếc bàn ở gần đó, cười nói :

- Thì ra mục đích của ngươi là c·ướp số hàng này. Nói đi, là kẻ nào phái ngươi đến đây.

Hai người theo quán tính cuối xuống, lật khăn bàn lên xem. Nhìn thấy tình trạng của đồng xu, cả hai đều trợn mắt há mồm.

Hai người nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt. Một người lên tiếng :

- Thật vậy sao ? Ta có một người bạn là cảnh sát, nàng rất có hứng thú muốn biết ở trong này có chứa thứ gì ?

- Ngu ngốc.

Dương Thiên quay lại, đưa tay vẫy vẫy Lưu Ly. Hai người vội hô lên :

- Ngươi nói quý là nó sẽ quý sao. Ta xem, đây chỉ là một chiếc vòng được bày bán ở vỉa hè.

- Đương nhiên là biết, hơn nữa còn là một thứ rất thú vị.

- Ta chọn mặt số.

Lưu Ly ngạc nhiên :

- Tung đồng xu còn cần luật chơi ?

- Nếu dùng luật như bình thường thì không công bằng với các ngươi. Vậy nên ta sửa lại một chút như thế này. Các ngươi mỗi người đều được phép chọn một mặt, sau khi đồng xu rơi xuống, chỉ cần một trong hai người đoán đúng thì xem như là các ngươi thắng. Rất công bằng đúng không ?

- Hai vị, có muốn chơi một trò chơi nhỏ hay không ?

Dương Thiên tỏ vẻ thần bí :

- Ngươi muốn thế nào ?

Lưu Ly trợn mắt, phun ta hai chữ :

- Ngươi ngồi yên ở đây, để ta đi qua bên đó.

- Ma túy.

- Có lẽ ? Dương Thiên, ngươi có chắc hay không, đây là vấn đề nghiêm túc a.

Dương Thiên đặt ly nước trái cây xuống bàn, không thèm cuối đầu xuống nhìn, cười nhạt :

- Nêu ra trò chơi và luật chơi của ngươi đi.

Dương Thiên lắc đầu :

- Ngươi là ai ?

- Dù là cảnh sát cũng không có quyền tùy tiện kiểm tra đồ của người khác.

- Các ngươi thua.

Lưu Ly trong lòng vui mừng, đang định chờ xem Dương Thiên sẽ làm gì thì nghe hắn nói tiếp :

- Ngươi muốn gì ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người vẻ mặt lạnh lẽo, đây rõ ràng là Dương Thiên cố ý chơi bọn hắn. Nhưng đúng là có cảnh sát đang ngồi cách đó không xa, bọn hắn cũng không dám manh động, đành hạ giọng nói :

- Chỉ có chúng ta phải bỏ ra thì không công bằng, ngươi cũng nên…

- Tốt thôi.

- Ta chọn mặt hình.

- Ngươi có để ý đến chiếc va ly màu đen đó hay không ?

Cẩn thận không bao giờ là thừa. Làm nghề như bọn họ, câu nói này phải khắc sâu vào trong lòng. Dương Thiên cảm thấy hai tên này có hơi phiền phức, phẩy tay nói :

Dương Thiên không quen mang theo những thứ có giá trị cao trên người. Hắn suy nghĩ trong giây lát rồi rút ra một cái vòng ngọc.

Hai người trợn mắt, nhìn Dương Thiên như một tên ngốc. Hai người đều được chọn, chỉ cần một người đúng là thắng ? Vậy mỗi người chọn một mặt chẳng phải 100 phần trăm sẽ thắng sao. Lẽ nào đồng xu còn có mặt thứ 3.

Dương Thiên thản nhiên :

- Lát nữa sẽ biết.

Hai người tỏ vẻ ung dung, dù đồng xu rơi vào mặt nào, chiến thắng vẫn sẽ là của bọn hắn. Mặc kệ chiếc vòng ngọc kia có giá trị thế nào, nó chỉ là vật phụ thêm mà thôi. Đồng xu xoay tròn trên không vô số lần rồi rơi xuống bàn, nảy thêm vài lần rồi lăn xuống đất.

- Ngươi thật sự biết chọn chỗ a.

- Thứ này làm bằng ngọc quý, giá trị sẽ không thấp hơn chiếc va ly của các ngươi. Đã đủ rồi chứ ?

Lưu Ly định xoay người nhìn thì bị Dương Thiên giữ tay lại, nàng tò mò hỏi :

- Ai mà biết được. Có điều, ta chưa từng thấy người nào đựng bột mì trong va ly và mang theo s·ú·n·g để bảo vệ nó.

- Chơi, đương nhiên là chơi. Có điều phần thưởng phải sửa lại một chút.

Thái độ của hai người khiến Dương Thiên cau mày :

Dương Thiên nhanh tay thu lại vòng ngọc, nhàn nhạt nói :

- Thanh niên, ngươi đang nói đùa ? Chuyện quan trọng như vậy có thể quyết định bằng cách tung đồng xu ?

Dương Thiên đánh mắt qua chỗ Lưu Ly đang ngồi. Người kia vẫn thản nhiên nói :

- Thanh niên, đây là va ly chứa đồ của bạn ta, bên trong chỉ có ít vật dụng thông thường thôi.

Hai người kia giật mình, ánh mắt cảnh giác nhìn Dương Thiên :

- Đừng nhìn ta như vậy. Ta cũng đang định chơi với bọn hắn một chút.

- Khoan.

- Ta là ai không quan trọng, các ngươi là ai ta cũng không quan tâm. Đáng nói là thứ đang ở trong chiếc va ly này.

- Một thứ bột màu trắng. Hít một hơi sẽ quên hết phiền muộn trên đời.

- Không phải khi lên xe máy phân khối lớn, người phía sau sẽ ôm người ngồi đằng trước sao?

Nhìn sự tự tin của Dương Thiên, lại nhớ đến tình cảnh kia, Lưu Ly cũng có chút tin tưởng, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ. Dương Thiên cầm theo ly nước ép, đi lại bàn của hai người mặc áo công sở màu xám, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cười nói :

- Có lẽ là vậy.

- Là thứ gì ?

- Chẳng lẽ ngươi biết bên trong nó có chứa gì sao ?

- Nhưng mà…

Hai người ngạc nhiên :

Lưu Ly câm nín, tuy biết Dương Thiên cố tình nhưng nàng lại không tìm ra được lý do để phản bác, đành cắn răng lái xe thật nhanh, tìm đến một quán nước gần đó. Dương Thiên cũng không làm gì quá đáng, khi đến nơi, hắn xuống xe một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Lần thứ hai bảo vật của mình bị xem là hàng vỉa hè, Dương Thiên cũng có chút tức giận. Hắn đưa tay điểm nhẹ một cái, vòng ngọc liền phát ra ánh hào quang nhè nhẹ, hào quang lóe lên trong giây lát rồi biến mất. Hai người liền chụp lấy vòng ngọc, kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận bên trong không có gắn đèn mới ngẩn đầu lên hỏi :

Một người lấy đồng xu ra :

- Nếu như có người báo án ? Theo như ta được biết, cảnh sát sẽ có quyền kiểm tra. Nếu có gì sai xót sẽ do người báo án chịu. Cùng lắm chỉ chịu bồi thường một ít tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, bọn họ lập tức búng đồng xu lên cao. Dương Thiên đến nhìn cũng không thèm nhìn, cầm lấy ly nước ép trái cây, đưa lên miệng một hơi uống cạn.

Thấy cá đã mắc câu, Dương Thiên cười nói :

- Để công bằng, chúng ta sẽ chơi một trò rất đơn giản, tung đồng xu.

- Ngươi có ý gì ?

- Đây là loại ngọc gì ?

Người còn lại tiếp :

Vừa nói, chân Dương Thiên vừa đá nhẹ vào chiếc va ly dưới đất ám chỉ. Hai người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh :

- Có chơi hay không ? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Được, nhưng phải dùng đồng xu của bọn ta.

- Ngươi hỏi nhiều như vậy thì có ích gì. Rốt cuộc các ngươi có muốn chơi hay không ?

Dương Thiên dựa người vào lưng ghế, thản nhiên nói :

- Không được, bọn hắn có v·ũ k·hí.

Vừa bước vào bên trong, Dương Thiên thở dài :

- Cùng chơi một trò đơn giản đi. Nếu các ngươi thắng, ta sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra. Nếu các ngươi thua, chiếc va ly này sẽ là của ta.

- Đừng giở trò hù dọa, bọn ta không sợ.

- Đã hiểu tình thế hiện tại của mình rồi sao ? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tùy các ngươi, làm mau đi. Bạn của ta còn đang đợi đằng kia.

Dương Thiên hạ tay xuống, đắc ý nói :

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 328: Trò Chơi