0
Nam Cung Băng Vân tính tình hiền lành, dịu dàng. Dương Thiên muốn nàng làm cầu nối để điều hòa mối quan hệ giữa 2 người kia.
Nghe Dương Thiên hỏi, Nam Cung Băng Vân cười khẽ, trả lời:
- Ta cũng không rõ. Tu vị hiện tại của ta là Kim Đan sơ kỳ, cái này là nhanh hay chậm?
- Ngươi nói cái gì? Kim Đan sơ kỳ?
Tô Nguyệt Nhi gần như hét lên khiến cho 3 người giật mình. Cảm thấy mình có chút quá khích, Tô Nguyệt Nhi ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, là ta không giữ được bình tĩnh. Nhưng tốc độ tăng tiến tu vị của nàng thực sự không được bình thường.
Thanh Vũ gật đầu đồng ý:
- Ta nhìn nàng cũng chỉ khoảng 24, 25 tuổi. Đạt đến Kim Đan sơ kỳ quả thực quá khó tin.
Tô Nguyệt Nhi lắc đầu:
- Nếu chỉ có vậy thì có gì để nói. 24, 25 tuổi đạt đến Kim Đan sơ kỳ tuy hiếm có, nhưng không phải không có. Đáng nói là, theo ta được biết, thời gian tu luyện của nàng còn chưa đến một năm. Một năm tiến nhập Kim Đan, ngươi nói có kinh khủng hay không?
- Cái gì?
Lần này đến lượt Thanh Vũ hét to, hai mắt trừng trừng nhìn Nam Cung Băng Vân, hệt như đang nhìn một con quái vật. Hiệu ứng này khiến Dương Thiên khá hài lòng. Hắn đã sớm nhìn thấu tu vị của nàng. Có điều công pháp tu luyện của Nam Cung Băng Vân có năng lực tự che dấu khí tức, khiến người ngoài không nhìn ra rõ thực hư. Vì điểm đó, Dương Thiên cho rằng Tô Nguyệt Nhi chắc chắn không biết tu vị của Nam Cung Băng Vân đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ, ngang hàng với nàng.
Đối với việc tu vị của Nam Cung Băng Vân tăng tiến thần tốc, Dương Thiên tuy có hơi bất ngờ nhưng không hề cảm thấy khó hiểu. Hiện tại nàng không phải tu luyện mà là đang hấp thu năng lượng ẩn chứa bên trong Luân Hồi Ấn, kể cả công pháp, pháp thuật cùng cảm ngộ. Nói đơn giản chính là ngồi một chỗ tận hưởng mà không cần bỏ ra tí công sức nào, tiến bộ thần tốc.
Dù vậy vẫn không thể bỏ qua nỗ lực của nàng. Nếu Nam Cung Băng Vân không liên tục bế quan trong một thời gian dài, dốc hết tinh lực tu luyện thì cũng không có được tốc độ như vậy.
Đây cũng chỉ là giai đoạn đầu mà thôi, tu vị càng lên cao, tiếp nhận truyền thừa ký ức càng tiêu tốn nhiều thời gian hơn. Dù so với người bình thường vẫn nhanh hơn không ít, những cũng không đến mức quái vật như lúc này.
Thanh Vũ cùng Tô Nguyệt Nhi bị Nam Cung Băng Vân hù dọa, chăm chăm đánh giá nàng, hoàn toàn quên đi hiềm khích khi nãy. Đối diện với những ánh mắt như muốn lột trần nàng ra nghiên cứu, Nam Cung Băng Vân có chút sợ hãi:
- Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy. Ta còn cảm thấy mình tu luyện quá chậm a.
Thanh Vũ cùng Tô Nguyệt Nhi xìu xuống, câu nói của Nam Cung Băng Vân có sức sát thương quá lớn. Nếu tốc độ tu luyện của Nam Cung Băng Vân là chậm, hai nàng nên gọi là gì?
Dương Thiên bật cười giải thích:
- Các ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều. Thân thế của nàng có hơi đặc biệt, thời gian tu luyện nhìn bên ngoài thì chưa đến một năm, nhưng thực ra lại không phải vậy.
Tô Nguyệt Nhi vội nắm lấy tay hắn:
- Dương Thiên, ngươi nói vậy là có ý gì. Có cách tu luyện nhanh sao, mau nói cho ta biết. Ta và nàng giống nhau, ngươi nhất định không được thiên vị.
Dương Thiên lắc đầu:
- Không phải là ta, do bản thân nàng tự có điểm khác người mà thôi.
Tô Nguyệt Nhi xìu xuống, Thanh Vũ cũng không dấu giếm vẻ chán nản. Dương Thiên thấy vậy liền an ủi:
- Đợi một thời gian nữa, ta sẽ có biện pháp giúp các ngươi gia tăng tu luyện.
Ba người đồng thanh:
- Thực sự?
Tô Nguyệt Nhi cau có nhìn Nam Cung Băng Vân nói:
- Tốc độ tu luyện của ngươi đã là quái vật rồi, để cho người khác một con đường sống đi.
Được kế thừa chức vị chưởng môn, Tô Nguyệt Nhi so với trước kia đã trưởng thành hơn nhiều. Tuy vậy, bản tính trẻ con của nàng vẫn không thay đổi là mấy.
Nam Cung Băng Vân có chút ngượng ngùng:
- Ta chỉ muốn tu luyện thật nhanh.
Trước kia ở Nam Cung gia, nàng bị mọi người khinh thị, xem như một món hàng hóa. Vì vậy khát khao về sức mạnh của Nam Cung Băng Vân không thua kém bất kỳ ai, chỉ để có thể tự quyết định số phận của mình mà thôi.
Không muốn tiếp tục chủ đề này, Dương Thiên liền đi vào vấn đề chính :
- Các ngươi đồng thời đến đây, chắc chắn là có lý do gì đặc biệt. Nếu ta đoán không sai, hẳn là vì đám người của tứ đại thế lực kia.
Tô Nguyệt Nhi sợ Dương Thiên nổi giận, nhìn qua Nam Cung Băng Vân cầu cứu. Nam Cung Băng Vân liền thay nàng giải nguy :
- Dương Thiên, ta biết bọn ta có lỗi với ngươi, nhưng quả thực không còn cách nào khác. Huyết Thần quá mức cường đại, dù tứ đại thế lực liên thủ cũng không có phần thắng. Bọn ta cũng không nỡ nhìn những người vô tội phải chết đi. Ngươi không cần lo lắng, cha ta nói chỉ cần kiên trì qua 2 tháng, tính thế sẽ xoay chuyển. Bọn họ cũng đã hứa sẽ nhập gia tùy tục, sống như những người bình thường, không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi.
"Một đất nước nhỏ bé chứa chấp hơn ngàn vạn Tu Chân Giả có thể yên bình được sao ? " đây mới là câu Dương Thiên muốn nói. Nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, câu nói kia vừa đến cổ họng đã phải nuốt xuống. Dương Thiên có một điểm yếu, đó là rất dễ mềm lòng trước lời cầu xin của mỹ nữ. Hắn thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đã nói như vậy, ta còn có thể từ chối được sao. Nói lại với bọn hắn, nếu làm ra bất kỳ hành động “không tốt” nào, ta sẽ thẳng tay tống cổ tất cả.
Hai người vui mừng, gật đầu liên tục:
- Tốt. Ta lập tức sẽ thông báo cho bọn họ.
Nói xong, Tô Nguyệt Nhi cùng Nam Cung Băng Vân mỗi người liền lấy ra một tấm Truyền Âm Phù, đánh ra vài đạo pháp quyết rồi ném đi. Hai tấm phù biến thành tia sáng phóng ra ngoài.
Dương Thiên dựa người vào ghế, tỏ vẻ buồn bã:
- Còn đâu là cuộc sống yên bình mơ ước của ta. Àiii, một mong ước nhỏ nhoi cũng không thể làm được. Ta cảm thấy mình so với một người bình thường còn đáng thương hơn nhiều. Tu vị cao thì có ích gì, nhìn những người bình thường ngoài kia thật đáng ghen tị a.
Dương Thiên sổ ra một tràn khiến 3 người nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy có gì đó không đúng. Với tính cách của Dương Thiên, dù khó chịu cũng sẽ không thể hiện như thế này mới đúng.
Cảm thấy mình đã diễn đủ sâu, vẻ buồn chán trong mắt Dương Thiên biến mất, thay vào đó là vẻ giảo hoạt, tham lam của một con cáo già đang đứng trước bầy cừu non không có sức chống cự. Hắn vô liêm sỉ nói:
- Vì những thiệt hại ta phải chịu đựng, các ngươi nhất định phải đến bù cho ta.
Tô Nguyệt Nhi ngây thơ hỏi:
- Ngươi muốn bọn ta đến cái gì? Cùng lắm ta sẽ nấu cho ngươi ăn mỗi ngày, có được không?
Vừa nghe Tô Nguyệt Nhi nói xong, ký ức “kinh hoàng” về bữa ăn kia lại ùa về trong tâm trí Dương Thiên. Hắn liên tục lắc đầu:
- Không cần.
Hai mắt Tô Nguyệt Nhi ngấn nước:
- Ta nấu ăn rất kém sao?
Nhìn vẻ ủy khuất của nàng, Dương Thiên vội phủ nhận:
- Không có, ngươi nấu ăn rất ngon. Những món ăn ngon như vậy, không nên tùy tiện nấu a. Một nhân vật nổi tiếng đã từng nói: “Nếu bạn giỏi một thứ gì đó, đừng bao giờ làm nó miễn phí”.
- Ta chỉ làm cho một mình ngươi ăn thôi.
- Nguyệt Nhi, ngươi xem, sau này chúng ta đều là người một nhà. Nấu cho một mình ta ăn thì không được hay cho lắm.
Tô Nguyệt Nhi tỏ vẻ đã hiểu:
- Vậy được, ta cũng sẽ mời các nàng cùng ăn.
Dương Thiên đã có chút sợ, hắn đánh mắt về hai người Thanh Vũ cầu viện. Hai nàng chỉ cần nhìn mặt Dương Thiên cũng hiểu được phần nào tài năng nấu ăn “siêu cấp kinh dị”. Thanh Vũ liền đứng ra nói đỡ:
- Chuyện nấu ăn để khi khác hẳn nói, sau này còn có nhiều cơ hội. Ta có vài chuyện muốn hỏi, tên Huyết Thần kia rốt cuộc là ai lại có thể khiến các ngươi e sợ như vậy?
Vớ được cọng cỏ cứu mạng, Dương Thiên vội nói:
- Đúng a, Thanh Vũ còn chưa rõ về Huyết Thần. Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, hiện tại ta có vài việc gấp phải xử lý. Các ngươi thay ta giải thích cho nàng hiểu.
Vừa dứt lời, Dương Thiên liền đứng dậy đi nhanh lên lầu, hắn thực sự sợ Tô Nguyệt Nhi xuống bếp. So với việc ăn những thứ đó, hắn thà đi tìm tên Hủy Diệt Chân Tiên kia giao chiến 300 năm còn hơn.
Đợi Dương Thiên mất dạng, Tô Nguyệt Nhi mới đắc ý nói:
- Hừ, muốn chiếm tiện nghi của ta, không dễ như vậy đâu.