0
Theo thông tin lấy được từ Tiêu Vũ, Dược Viên của Ngoại môn chủ yếu gieo trồng các loại linh dược có thời gian sinh trưởng ngắn để phục vụ cho các đệ tử mới cùng những người tư chất kém cỏi không vào được Nội môn. Vì vậy phẩm chất linh dược có chút kém. Khi đọc thông tin này Dương Thiên thực sự có chút thất vọng, hiện tại hắn đã khôi phục đến Trúc Cơ sơ kỳ, những loại linh dược đó hầu như là vô dụng.
Tuy nhiên, bên dưới còn có thêm một thông tin khác khiến Dương Thiên có hứng thú. Người quản lý của Dược Viên này là một vị trưởng lão của Nội môn. Hắn đam mê đan đạo nên một lòng tìm kiếm, sưu tầm các loại linh dược quý hiếm. Phía sau nơi ở của hắn còn có một khu vực đặc biệt để trồng các loại linh được đó. Tên trưởng lão này đã đạt đến Trúc Cơ từ rất lâu, hiện tại không rõ tu vị đã đạt đến mức nào, nhưng chắc chắn chưa bước vào Kim Đan kỳ.
Dương Thiên xem xong tin tức này liền rất vui vẻ, chỉ cần chưa bước vào Kim Đan, hắn tất nhiên có biện pháp xử lý tên này.
Để đối phó với một kẻ tu vị cao hơn, lại không được phát ra tiếng động khiến người khác chú ý, cách tốt nhất chính là sử dụng trận pháp. Dương Thiên không có vật dụng cần thiết để bố trí trận pháp, nhưng mà hắn có Phá Thiên.
Sử dụng Liễm Khí Thuật áp sát nơi ở của tên Trúc Cơ kỳ kia, Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn của Phá Thiên lập tức khởi động, một con mắt mờ ảo hiện ra ngay giữa trán Dương Thiên. Do hạn chế về mặt tu vị, Dương Thiên chỉ có thể quan sát được những kẻ ở dưới Kim Đan kỳ, cao hơn nữa sẽ khiến hắn bị tổn thương.
Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn chính là thiên hạ đệ nhất thần nhãn, toàn bộ thông số về vị trưởng lão kia từ Phá Thiên lập tức truyền đến cho Dương Thiên.
- Tên: Chu Anh. Tu vị: Trúc Cơ hậu kỳ. Pháp bảo: Ly Thương Kiếm, Hộ Anh Thuẫn, công kích cùng phòng ngự rất mạnh. Cường độ linh hồn không có gì nổi trội. Dựa vào tình trạng hiện tại, kiến nghị sử dụng Huyễn Trận.
Dòng cuối cùng là do khí linh của Phá Thiên tự mình thêm vào. Đây chính là chỗ lợi hại của những món pháp bảo có linh tính. Bản thân nó mới là chủ nhân của Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, cảm nhận được chỗ mạnh và yếu của đối thủ, từ đó đề ra phương án tác chiến tốt nhất.
Đã có phương án thích hợp, Dương Thiên lập tức hành động. Phá Thiên nhanh chóng bị tách thành nhiều mảnh nhỏ, nhẹ nhàng rơi vào những vị trí khác biệt ngay phía trước căn nhà kia. Những vị trí này tưởng chừng là ngẫu nhiên nhưng lại sắp xếp thành một trận pháp đặc biệt. Linh lực từ cơ thể Dương Thiên tràn ra, vẽ lên các trận văn, liên kết các mắt trận lại với nhau. Khi trận văn hoàn tất, các mắt trận lóe lên một cái rồi đồng thời biến mất, Huyễn Trận đã được bố trí.
Hoàn tất mọi chuyện, Dương Thiên trở lại diện mạo cũ của hắn, hiên ngang đi vào trong. Khí tức không bị che dấu, Chu Anh rất nhanh phát hiện được có người tìm đến. Hắn tức giận nói:
- Không phải ta đã nói là đang bận, bất kỳ ai cũng không được đến làm phiền hay sao?
Dương Thiên chắp tay, giả vờ sợ hãi:
- Chu Anh trưởng lão, ta nhận lệnh từ phía Vương trưởng lão đến gặp ngươi. Vương trưởng nói vừa tìm được một đan phương quý hiếm, muốn mời người đến đó cùng tìm hiểu. Nghe nói là cái gì Phục Linh Đan.
Cửa phòng lập tức mở ra, một lão già tóc tai bạc trắng, đầu có chút rối vội vả chạy ra, nắm lấy vai Dương Thiên hỏi dồn:
- Ngươi nói cái gì? Ta vừa nghe là Phục Linh Đan có phải hay không?
Dương Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, là Phục Linh Đan. Ta chỉ nghe Vương trưởng lão nói tên, công dụng cụ thể cũng không biết.
Chu Anh bĩu môi khinh bỉ:
- Ngươi biết mới là lạ. Phục Linh Đan hiện tại đã sớm thất truyền, nhưng vào vài trăm năm trước, loại đan dược này rất nổi tiếng. Đây chính là nhị phẩm siêu giai linh dược, gần đạt đến tam phẩm linh dược. Tu sĩ từ Kim Đan trở xuống, chỉ cần uống 1 viên liền hồi phục 3 phần linh lực, trong chiến đấu cùng luyện bảo, luyện đan đều mang lại hiệu quả không tưởng. Hơn nữa còn không có tác dụng phụ.
Chiến đấu, luyện bảo, luyện đan sợ nhất chính là hao tổn linh lực. Thử hỏi ngươi đang cùng đối thủ chiến đâu, linh lực hao tổn hết, chẳng là sẽ trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho kẻ thù xử trí hay sao?
Loại Phục Linh Đan này quá mức thần diệu, Chu Anh vừa nghe đến tên nó liền không bình tĩnh được. Hắn cũng không tiếp tục xàm ngôn với Dương Thiên mà xoay người rời đi. Mắt thấy tên kia muốn phi hành, Dương Thiên lập tức ngăn cản:
- Chu trưởng lão, đợi một chút. Ngươi còn chưa biết Vương trưởng lão đang ở đâu a.
Chu Anh khựng lại, xấu hổ:
- Là ta nóng vội. Ngươi nói đi, Vương trưởng lão đang ở chỗ nào?
Dương Thiên cười nói:
- Đây là một nơi bí mật. Vương trưởng lão không muốn nhiều người biết nên mới chọn chỗ đó, để ta dẫn ngươi đi.
Chu Anh cau mày, hắn cảm thấy chuyện này có điểm đáng ngờ. Tên họ Vương kia bản tính keo kiệt, có được đan phương nhất định sẽ dấu giếm hoặc tìm người bán lại với giá cao, không có lý do gì lại đưa cho hắn. Khi nãy nghe được Phục Linh Đan hắn đã quá vui mừng mà không để ý đến việc này, hiện tại suy nghĩ lại mới cảm thấy đáng ngờ. Tên đệ tử này trông rất lạ mặt, lẽ nào là gian tế?
Dương Thiên không để ý đến vẻ mặt của Chu Anh, hắn nói dứt câu liền xoay người rời đi. Chu Anh gằn giọng:
- Đứng lại. Ngươi là ai, tại sao từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy ngươi?
Biết mình đã bị nghi ngờ, Dương Thiên không nói câu nào, lập tức phóng đến vị trí trận pháp. Chu Anh càng tin chắc Dương Thiên là gian tế, quyết tâm bắt sống để truy hỏi. Hắn nhún nhẹ một cái, thân hình liền xuất hiện ngay phía sau Dương Thiên, ý định khống chế bắt giữ.
Đáng tiếc, tay của hắn còn chưa kịp chạm vào người Dương Thiên, cơ thể đã cứng ngắc lại, hai mắt trở nên vô hồn. Khoảng khắc Chu Anh đi vào, Huyễn Trận lập tức khởi động, đưa hắn tiến vào bên trong huyễn cảnh.
Dương Thiên nhìn Chu Anh đứng yên giống như một bức tượng, vỗ vai cười nói:
- Tâm tính không tệ, nhưng hành sự quá nóng vội. Chỉ vì ta kiềm chế tu vị ở Luyện Khí kỳ nên người nghĩ là có thể dễ dàng bắt sống được ta? Sư tử bắt thỏ cũng dùng toàn lực, nếu ngươi trực tiếp sử dụng Ly Thương Kiếm, cho dù không chắc sẽ làm gì được ta, ít nhất cũng sẽ không vướng vào cái bẫy sơ đẳng này.
Chu Anh đã bị Huyễn Trận khống chế, Dương Thiên nhanh tay lấy hết mọi thứ có giá trị trên người hắn. Tên này chủ tu đan đạo, trên người cũng có không ít đan dược cấp cao. Tiếp theo, Dương Thiên tiến vào bên trong nhà của Chu Anh, một phen càn quét nhà cùng với vườn linh dược của hắn. Trừ những cây vừa gieo trồng chưa lâu, còn lại đều bị Dương Thiên c·ướp sạch.
Đến lúc chuẩn bị ra về, một tảng đá màu đen nằm ở góc vườn đã thu hút sự chú ý của Dương Thiên. Hắn chậm rãi bước tới, cẩn thận quan sát. Khi nãy, lúc Dương Thiên dùng thần thức kiểm tra xem còn sót gốc linh dược nào không, một bộ phận nhỏ thần thức của hắn đã biến mất. Chính xác mà nói là bị một thứ gì đó nuốt mất.
Dựa theo hiểu biết của Dương Thiên, những vật có đặc tính như vậy không nhiều. Tảng đá này, hình dạng, màu sắc, chín phần mười là Phệ Hồn Thạch.
Phệ Hồn Thạch, tên như ý nghĩa, có năng lực hấp thu các dạng khác nhau của linh hồn, thần thu. Thu thập yêu ma quỷ quái. Thứ này cực kỳ hiếm có, thường được các tu sĩ Quỷ Đạo dùng để luyện chế pháp bảo bắt ma, khống chế ma quỷ, biến nó trở thành tay sai.
Tuy nhiên, bọn hắn đều đã lầm, Phệ Hồn Thạch còn có một cái tên khác, gọi là Diệt Hồn Thạch. Nói đúng hơn, Phệ Hồn Thạch có thể tiến hóa thành Diệt Hồn Thạch thông qua việc hấp thu thật nhiều linh hồn. Sau khi đạt đến Diệt Hồn Thạch, đem nó luyện chế thành pháp bảo, có thể trực tiếp tiêu diệt linh hồn của kẻ thù, thân thể vẫn còn nguyên vẹn.
Loại pháp bảo này vô cùng đáng sợ, nó t·ấn c·ông thẳng vào linh hồn, là nơi con người yếu đuối nhất. Công kích dạng này rất khó tránh né, thương tổn gây ra so với v·ết t·hương bên ngoài còn nghiêm trọng hơn. Nhẹ thì linh hồn thiếu khuyết, trở nên điên loạn, nặng thì trực tiếp biến thành cái xác không hồn.
Thứ này vừa vặn thích hợp với Dương Thiên, chỉ cần tốn chút thời gian bồi dường, hắn sẽ có một món pháp bảo á·m s·át rất lợi hại. Quyết định xong, Dương Thiên thu Phệ Hồn Thạch vào trong túi trữ vật, nhanh chóng rời đi.