Những kẻ này đến đây là để phối hợp với Yêu Tộc truy bắt hắn. Trừ khi là não bị vô nước, Dương Thiên mới không làm ra loại chuyện đi cứu kẻ thù của mình. Hắn không trực tiếp ra tay g·iết hết đám người này đã là rất nhân từ rồi.
Hắc Thử Vương nghi hoặc:
- Những gì ngươi nói đều là thật?
Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Ngươi thử nghĩ xem, bọn hắn đến đây là để bắt ta, ta vì sao phải cứu kẻ thù của mình.
Thiên Trọng Phong bị thu hồi, những người bên dưới đã khôi phục tự do. Tuy vẫn còn bị trúng độc của Huyền Hạc Vương và tiêu hao nghiêm trọng nhiều ngày nhưng miễn cưỡng phi hành vẫn được. Nghe được lời nói của Dương Thiên, bọn họ âm thầm truyền âm lẫn nhau, trong thoáng chốc liền đưa ra quyết định. Gần trăm tên Nguyên Anh kỳ lập tức chia thành nhiều hướng phóng đi.
Bọn hắn biết với tình trạng của mình hiện tại, muốn bỏ chạy là chuyện không dễ dàng. Chia thành nhiều hướng, chỉ cần vài người may mắn trốn thoát, trở về tập hợp lực lượng đến đây giải cứu mới là sáng suốt nhất.
Dương Thiên không thèm quan tâm đến những tên kia chạy trốn thế nào, cũng chẳng bận tâm Yêu Tộc sẽ bắt giữ bọn họ ra sao. Hắn hạ xuống ngay bên cạnh Thiên Tâm:
- Đi thôi, chúng ta trở về. Hân Dao rất muốn gặp ngươi.
Thiên Tâm ngẩn đầu nhìn Dương Thiên:
- Là Hân Dao nhờ ngươi đến cứu ta?
Dương Thiên gật đầu :
- Ta đưa ngươi đi gặp nàng, đến lúc đó mọi nghi vấn trong lòng ngươi sẽ được giải đáp.
- Tốt.
Thiên Tâm cũng biết tình huống hiện tại không tiện ở lâu liền đồng ý đi cùng Dương Thiên. Hai người rời đi, Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương cũng không còn ở đó, bọn hắn đã nhanh chóng truyền tin lại cho Yêu Tộc yêu cầu viện trợ, sau đó truy bắt những người đang bỏ trốn.
Dương Thiên cùng Thiên Tâm không bị bất cứ kẻ nào ngăn cản, thuận lợi về đến Thanh Linh Môn. Nhìn thấy Chu Hân Dao vẫn còn b·ất t·ỉnh nằm trên giường, Thiên Tâm tức giận hỏi :
- Ngươi đã làm gì nàng ?
Dương Thiên tỏ vẻ vô tội :
- Không phải ta, là đám người của những đại môn phái kia. Ai, ngươi đợi nàng tỉnh lại sẽ rõ.
Dương Thiên nói xong liền đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người. Hiện tại chỉ cần chờ Chu Hân Dao tỉnh lại, Dương Thiên lập tức sẽ lên đường đến Tịnh Thổ. Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, hắn có đi cũng không có gì phải lo lắng.
Ba ngày sau, Chu Hân Dao cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Vết thương từ linh hồn khó lành hơn v·ết t·hương thể xác, nàng không có chuyện gì đã là rất tốt rồi. Cùng Thiên Tâm nói chuyện hết một đêm, Chu Hân Dao đã đem toàn bộ những gì đã xảy ra nói cho nàng biết.
Nghe tin hai người Thương Sinh và Bích Nhạn phản bội, Thiên Tâm vô cùng phẫn nộ. Nhưng sau khi biết cả hai đều đã bị Dương Thiên g·iết c·hết, Thiên Tâm lại có chút đau lòng. Hai người này được nàng dốc lòng bồi dưỡng, bây giờ lại có kết cục như vậy, thật đáng tiếc a.
Những hành động của các đại môn phái kia, Thiên Tâm có thể hiểu được. Nhưng điều đó không có là nàng chấp nhận chuyện đó. Chu Hân Dao được nàng xem như con ruột, kẻ dám làm hại nàng chính là kẻ thù của Thiên Tâm.
Dương Thiên không rõ hai người đã nói cái gì và quyết định cái gì. Đến ngày hôm sau hắn mới gõ cửa phòng đi vào, ngồi xuống một cái ghế gần đó :
- Hai người các ngươi đã tâm sự xong chưa ?
Chu Hân Dao khẽ cười :
- Dương Thiên, cảm ơn ngươi đã cứu ta.
- Dựa vào quan hệ giữa chúng ta, cần gì phải nói những lời khách sáo đó.
Thiên Tâm giật mình, lẽ nào giữa Chu Hân Dao và Dương Thiên có quan hệ mờ ám gì đó. Dương Thiên rất mạnh, chuyện này không cần phải bàn cãi. Thế nhưng thân thế của hắn là một bí ẩn cực lớn. Những người như Dương Thiên, càng tiếp xúc với hắn nhiều lại càng gặp nhiều nguy hiểm.
Đây là tâm lý của một người mẹ lo lắng cho con gái của mình. Thiên Tâm chỉ giữ suy nghĩ trong lòng chứ không nói ra, nàng dự định sau khi Dương Thiên rời đi sẽ nhắc nhở Chu Hân Dao.
Chu Hân Dao không phản bác lại câu nói của Dương Thiên mà hỏi :
- Ngươi hiện tại đã trở thành kẻ thù lớn nhất của cả Yêu Tộc lẫn Nhân Tộc, bọn hắn nhất định sẽ tìm đủ mọi cách tiêu diệt ngươi. Vậy tiếp theo ngươi dự định như thế nào ? Ta nghĩ ngươi nên tạm lánh đi một nơi nào đó, đợi một thời gian nữa…
Dương Thiên lắc đầu :
- Bọn hắn không làm gì được ta. Nhưng sắp tới ta quả thực phải đi xa một chuyến, không biết đến khi nào mới trở lại. Điều duy nhất khiến ta không yên tâm là bọn hắn có thể sẽ lại đến tìm ngươi.
Thiên Tâm hừ lạnh :
- Nếu đám người kia dám đến, ta chắc chắn sẽ dạy cho bọn hắn một bài học nhớ đời.
- Một mình người có năng lực chống lại tất cả sao. Thiên Bảo Các ngươi bỏ ra bao nhiêu tâm huyết rất có thể cũng sẽ bị phá hủy.
Thiên Tâm im lặng, vừa nãy là nàng trong lúc nóng giận nói bừa mà thôi. Thực lực của cả Nhân Tộc và Yêu Tộc Thiên Tâm hiểu rất rõ, một mình nàng thì làm được gì ?
Nghĩ không ra cách phù hợp, Thiên Tâm cắn môi :
- Cùng lắm ta đưa theo Hân Dao tìm một nơi ẩn trốn. Chờ mọi chuyện qua đi lại trở về.
Dương Thiên gật đầu, lấy ra một cái ngọc giản :
- Rất đúng ý của ta. Đây là chỗ ở của một người bạn mà ta quen biết đã lâu, các ngươi tìm đến nàng, nói là Dương Thiên nhờ nàng trợ giúp, tin chắc nàng sẽ nể mặt ta mà đồng ý.
Cầm lấy ngọc giản, Thiên Tâm có chút nghi hoặc :
- Lẽ nào ngươi không sợ đám người kia tìm đến nơi đó.
Dương Thiên bật cười :
- Yên tâm, bọn chúng không dám.
- Vì sao ?
- Chuyện này không tiện giải thích, các ngươi đến nơi đó tự khắc sẽ rõ.
Thiên Tâm gật đầu, không nói gì thêm. Chu Hân Dao đột nhiên lên tiếng :
- Các Chủ, ta có vài việc muốn nói riêng cùng Dương Thiên.
Thiên Tâm nheo mắt nhìn Chu Hân Dao, lòng thầm thở ra một hơi :
- Ta đi ra ngoài xử lý chút chuyện, các ngươi cứ tự nhiên.
Chờ Thiên Tâm đi xa, Chu Hân Dao mới lo lắng hỏi :
- Dương Thiên, ngươi muốn đi đến nơi nào ?
Dương Thiên đáp :
- Ta sẽ đến một vị diện khác.
Di chuyển giữa các vị diện, việc này cần hao tốn rất nhiều thời gian cùng tài nguyên để thiết lập trận pháp, tìm kiếm không gian tiết điểm. Vậy mà Dương Thiên lại nói ra nó một cách vô cùng nhẹ nhàng. Chu Hân Dao đã quen với việc tên này chuyên làm ra những chuyện khó tin nên không tỏ ra quá bất ngờ :
- Đó là nơi nào ?
- Là một nơi gọi là Tịnh Thổ.
- Tịnh Thổ ? Chưa từng nghe qua, ta đã đọc qua rất nhiều thư tịch ghi lại thông tin về những vị diện khác gần đây. Nhưng cũng là lần đầu nghe đến nơi này.
- Hạ Vị Diện có vô số, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường.
- Vậy ngươi định khi nào khởi hành ?
Dương Thiên nhìn Chu Hân Dao, suy nghĩ trong giây lát rồi nói :
- Ngươi đã không có việc gì, Thiên Tâm cũng đã ép hết c·hất đ·ộc của Huyền Hạt Vương còn lưu lại trong người nàng ra. Chỉ cần hai người đến nơi ta đã chỉ dẫn liền không có vấn đề gì. Mọi chuyện đã xong, có lẽ lát nữa ta sẽ rời đi.
Chu Hân Dao giật mình :
- Vội như vậy ?
Dương Thiên cười cười :
- Chuyện gì cần làm thì nên làm càng sớm càng tốt.
Chu Hân Dao cắn răng :
- Nếu ta muốn đi cùng ngươi, có được hay không ?
Hai mắt Dương Thiên sáng lên, Chu Hân Dao đã là Nguyên Anh trung kỳ, nàng đã có năng lực tự bảo vệ khi đến Tịnh Thổ. Có mỹ nữ đồng hành đương nhiên là một chuyện tốt a.
- Nếu ngươi muốn chúng ta có thể cùng đi a. Nơi đó thực sự rất thú vị, tài nguyên tu luyện lại phong phú. Còn có…
Chu Hân Dao bật cười cắt ngang:
- Đùa với ngươi mà thôi. Các Chủ đối với ta có ơn rất lớn, ta sao có thể bỏ nàng ở lại đây một mình.
Nhìn Dương Thiên vẻ mặt chán nản, trong lòng Chu Hân Dao lại có chút vui mừng. Nàng hỏi câu này chỉ là để thử Dương Thiên, thái độ cùng câu trả lời của hắn khiến Chu Hân Dao rất vui mừng.
- Khi Các Chủ trở về, ta sẽ lập tức cùng nàng tìm đến chỗ kia, ngươi không cần phải lo lắng.
Dương Thiên gật đầu, không nói gì thêm. Hai người cứ yên lặng như vậy mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
0