Kim bài đến tay, Dương Thiên kiểm tra rồi nhanh chóng thu lại vào người. Lúc này, vẻ mặt hai tên Thế Tôn đã khó coi đến cực độ. Mảnh Phật Đà Sơn này không sai, nhưng linh khí trên đó rất thưa thớt, so với linh khí tại bờ biển này cũng không khá hơn là mấy.
Đại Thế Tôn hai mắt phún lửa:
- Ngươi đã làm gì linh mạch của bọn ta?
Dương Thiên làm vẻ mặt ngây thơ:
- Trong một thời gian ngắn như vậy, ta có thể làm gì a. Lẽ nào các ngươi cho rằng ta đã lấy linh mạch ra rồi hấp thu nó?
Điều này hoàn toàn vô lý, linh mạch ẩn chứa linh lực vô cùng cường đại. Một cái trung phẩm linh mạch này đủ để chống đỡ Phật Đà Sơn. Đừng nói một tên Nguyên Anh hậu kỳ như Dương Thiên, cho dù hai người bọn hắn cũng phải từ từ hấp thu, không dám một lần nuốt trọn, nếu không chắc chắn sẽ bạo thể mà c·hết.
Đây là lý luận thông thường, nhưng một kẻ như Dương Thiên có thể dùng lý luận thông thường để nói sao? Hắn có Chuyển Hóa Quyết cùng Sinh Mệnh Bản Nguyên chuyển hóa linh lực. Thương thế cần một lượng Sinh Mệnh Lực khổng lồ để chữa trị. Dương Thiên chỉ sợ thiếu linh lực, chưa bao giờ sợ nó dư thừa mà bạo thể.
Không giải thích được lý do thì không cần phải giải thích nữa. Hai tên Thế Tôn chỉ cần biết một điều, chính Dương Thiên đã phá hủy linh mạch của Phật Đà Sơn, khiến cho linh khí khô cạn, đoạn tuyệt con đường đạt đến Phân Thân hậu kỳ của bọn hắn.
Tuy rằng hai người vẫn có thể độ kiếp phi thăng Linh Giới để tiếp tục tu luyện, nhưng không đạt đến Phân Thần hậu kỳ, khả năng độ kiếp thất bại vẫn rất cao. Tu Tiên Lộ mỗi bước đều khó đi, trong đó thiên kiếp chính là cản trở lớn nhất với Tu Chân Giả. Số người nuốt hận ngã xuống trong thiên kiếp nhiều đến không đếm hết. Bù lại, chỉ cần thành công vượt qua sẽ nhận được linh lực tẩy lễ, củng cố căn cơ, nâng cao tu vị.
Hai người bọn họ biết những điều này, cộng thêm có linh mạch và tài nguyên dồi dào ủng hộ nên đã quyết định lựa chọn con đường bằng phẳng nhất, đáng tiếc lại bị Dương Thiên p·há h·oại. Bọn họ có thể không nổi điên sao?
Đại Thế Tôn tính khí nóng nảy, hắn vung mạnh tay. Một cái phật thủ khổng lồ xuất hiện, bên trong là phật ấn đang xoay tròn, tỏa ra hào quang vạn trượng đập thẳng xuống người Dương Thiên. Khi hắn ra tay, thiên địa linh khí xung quanh như bị hút lại, tăng cường uy lực cho phật thủ. Đây mới chính là sự đáng sợ của Phân Thần kỳ, lợi dụng linh lực của thiên địa gia tăng sức mạnh cho mình.
Phật thủ đập xuống, còn chưa chạm vào người Dương Thiên thì mặt đất đã bị áp lực đánh lõm thành một cái hố to. Quần áo Dương Thiên bó sát vào người, trên mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Vào giây phút phật thủ sắp chạm vào người hắn thì một âm thanh bén nhọn vang lên. Phật thủ khủng bố giống như một miếng đậu hủ bị cắt làm đôi, bay xuống biển nổ thành hai cột nước cao hơn trăm mét.
Dương Thiên đưa tay về phía trước nắm lại:
- Đạt đến Phân Thần kỳ cảm giác thật tốt a.
Từ đầu đến giờ, Dương Thiên không chỉ tiến hành giao dịch với hai tên Thế Tôn. Hắn còn tranh thủ thời gian thúc đẩy Chuyện Hóa Quyết đến cực hạn, cuối cùng thành công khôi phục đến Phân Thần sơ kỳ. Linh Nhãn vẫn chưa tiêu hao hết, Dương Thiên tiếp tục hấp thu, cố gắng khôi phục nhiều nhất có thể.
Trở về Phân Thần kỳ, Dương Thiên đã không còn để hai tên Thế Tôn kia vào mắt. Hiện tại, cho dù hai tên này đều là Phân Thần hậu kỳ, Dương Thiên cũng có thể dùng Phá Thiên tiêu diệt cả hai. Cảnh giới càng cao, chênh lệch ở mỗi tiểu cảnh giới càng lớn. Nhưng một món thượng phẩm Tiên Bảo như Phá Thiên đủ để san lấp khoảng cách đó.
Phá Thiên là một loại Tiên Bảo đặc biệt. Đặc tính của nó là đem pháp thuật cường hóa lên nhiều lần hoặc mô phỏng hình dạng cùng tính năng của một vài loại pháp bảo khác. Điểm yếu duy nhất chính là thiếu tính bạo phát. Nếu hiện tại trong tay Dương Thiên có một món Nguyên Bảo, uy lực nó tạo ra sẽ mạnh hơn Phá Thiên rất nhiều, nhưng bù lại cái giá phải trả sẽ rất lớn.
Cho dù là vậy, những pháp bảo khác yêu cầu một tu vị nhất định mới sử dụng được, Phá Thiên lại phù hợp với tất cả mọi tu vị khác nhau. Đây mới chính là điểm Dương Thiên ưa thích nhất ở Phá Thiên.
Một chiêu bị Dương Thiên dễ dàng ngăn cản, cả hai tên Thế Tôn đều ngẩn ra. Đặc biệt là Đại Thế Tôn, một đòn mang theo phẫn nộ kia hắn đã dùng đến tám phần thực lực, vậy mà Dương Thiên vẫn hóa giải rất dễ dàng. Lẽ nào tên này cũng là Phần Thần kỳ, hơn nữa còn là Phân Thần trung kỳ?
Cái này không đúng a, nếu Dương Thiên là Phân Thần kỳ, khi đột phá bọn hắn nhất định sẽ cảm ứng được. Hai mắt Nhị Thế Tôn lóe lên tinh quang, hắn dè chứng nhìn Dương Thiên:
- Ngươi đến từ Linh Giới?
Câu hỏi của Nhị Thế Tôn khiến Dương Thiên hơi bất ngờ. Hắn rất nhanh hiểu ra tên này đã cho rằng hắn giống như Độc Nhãn, là phân hồn của một vị đại năng nào đó tại Linh Giới. Đám người này vẫn luôn thích suy diễn, tìm ra một lý do mà bọn hắn cho là phù hợp nhất. Dương Thiên rất lười giải thích những chuyện này, hắn phất tay:
- Ta là ai không quan trọng. Các ngươi muốn đánh thì cứ đến đây, lúc nào ta cũng sẵn sàng tiếp đón.
Nghe Nhị Thế Tôn nói, Đại Thế Tôn cũng không tiếp tục ra tay. Hắn trầm giọng nói :
- Hừ, đại năng đến từ Linh Giới thì đã làm sao. Tịnh Thổ là địa bàn của bọn ta, ngươi làm như vậy, tốt nhất là cho bọn ta một lời giải thích hợp lý.
Dương Thiên nhàm chán nói :
- Ta cần nó để khôi phục tu vị, lý do này đã đủ chưa ?
- Ngươi…
Nhị Thế Tôn đưa tay ngăn cản :
- Nếu ngươi thật sự cần đến cái linh mạch này, chúng ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng ngươi cũng nên cho bọn ta một thứ gì đó để bù đắp có phải không ?
Dương Thiên nheo mắt rồi bật cười to :
- Khá lắm, ngươi so với sư huynh của mình thông minh hơn rất nhiều. Dương Thiên ta cũng không thích lấy không của kẻ khác thứ gì, cái này xem như đáp lễ đi.
Dương Thiên lấy từ trong người ra một miếng ngọc bài, thần thức nhanh chóng ghi chép lại trên đó một bộ pháp thuật rồi ném đến chỗ hai tên Thế Tôn. Tiếp nhận ngọc bài, thần thức của cả hai lập tức chìm vào bên trong tham ngộ. Vẻ mặt của hai người từ ngạc nhiên đến bất ngờ rồi chuyển sang mừng rỡ như điên.
Giọng nói của Nhị Thế Tôn có chút run rẩy :
- Môn pháp thuật này là thật ?
Dương Thiên khinh thường nói :
- Ta cùng Phật Môn trước giờ không hợp nên không ghi nhớ quá nhiều pháp thuật của bọn họ. Bất quá môn Chấn Lôi Thủ này là thật, nếu các ngươi tu luyện thành công, vượt qua thiên kiếp hẳn là không có vấn đề gì. Mục đích các ngươi giữ lại linh mạch bên người không phải cũng là vì phi thăng Linh Giới sao ?
Nhị Thế Tôn cúi người cảm tạ :
- Cảm ơn ngươi đã tặng pháp thuật. Ân oán của chúng ta từ nay xem như xóa bỏ. Không biết ngươi là phân hồn của vị nào tại Linh Giới, sau khi phi thăng bọn ta sẽ tìm cơ hội bái phỏng.
Trong lòng Dương Thiên thầm cười, tên này quả thực rất thông minh, còn muốn nhân cơ hội tạo dựng quan hệ, giúp con đường phát triển tại Linh Giới sau này được thuận lợi hơn. Hắn đã hỏi thì Dương Thiên cũng không dấu giếm, thoải mái trả lời :
- Tại Linh Giới, ta gọi là Sát Thần Dương Thiên.
Đây là danh xưng mà đám người tại Linh Giới đặt cho Dương Thiên trước khi hắn phi thăng Tiên Giới. Tại Linh Giới hiện tại, báo ra danh xưng này vẫn có lực chấn nh·iếp cực mạnh. Một trận chiến liền mang danh Sát Thần, khiến toàn bộ Linh Giới kh·iếp sợ. Chỉ cần là người may mắn sống xót sau trận chiến đó thì nhất định sẽ không quên được.
Hai tên Thế Tôn không hiểu danh xưng này có ý nghĩa như thế nào, nhưng tại Linh Giới mà dám sử dụng danh xưng Sát Thần chứng tỏ Dương Thiên nhất định có điểm hơn người.
Nhị Thế Tôn cùng Đại Thế Tôn đồng thời làm thủ thế chào khách quý của Phật Môn :
- Sát Thần Dương Thiên, hi vọng sau này sẽ có dịp gặp lại.
Dương Thiên lắc đầu :
- Ta không thích gặp đám Phật Môn các ngươi, quá nhiều quy tắc, thật phiền phức.
Dương Thiên nói xong liền biến mất, để lại hai tên Thế Tôn nhìn nhau cười khổ. Xem ra vị đại năng này cũng không dễ tạo dựng quan hệ như bọn hắn nghĩ.
0