0
Cái miệng kia vừa đóng lại, yêu thú còn chưa kịp lặng xuống thì đã bị một tia kiếm khí từ bên trong cơ thể bắn ra, đem nó cắt thành hai nửa bằng nhau. Dương Thiên từ bên trong thân thể yêu thú đi ra, trên tay cầm theo một cái ngọc hạp. Mở ngọc hạp ra, đập vào mắt hắn là một viên yêu đan hai màu xanh đỏ, đại diện cho thủy thuộc tính cùng hỏa thuộc tính.
Dựa vào dao động linh lực, đây là một viên lục cấp yêu hạch, chính là của một con lục cấp yêu thú, tương đương với tu sĩ Hợp Thể kỳ. Yêu thú đồng tu hai loại linh lực rất hiếm có, đặc biệt là hai loại linh lực trái ngược nhau. Viên yêu hạch này có giá trị liên thành. Có được nó một cách đơn giản như vậy, trên mặt Dương Thiên không hề có sự vui mừng, thay vào đó là vẻ bất đắc dĩ.
Yêu hạch được đựng trong ngọc hạp, bên trên còn được bố trí vài đạo cấm chế, nói rõ nó thuộc sở hữu của một tu sĩ nào đó. Có thể g·iết c·hết lục cấp yêu thú song thuộc tính, chỉ có thể là tu sĩ Hợp Thể kỳ trở lên, hơn nữa còn đặc biệt lợi hại. Nếu tên kia phát hiện Dương Thiên đang nắm giữ yêu hạch, chắc chắn sẽ không buồn nghe hắn giải thích mà ra tay đoạt lấy. Dương Thiên vừa chân ướt chân ráo đến nơi này, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã chuốc lấy một đại địch, thật sự quá đen đủi.
Nói đi cũng phải nói lại, yêu hạch này đối với hắn có tác dụng không nhỏ, Dương Thiên cũng không có ý định trả lại. Năng lượng ẩn chứa trong yêu hạch khá cuồng bạo, không đơn giản hấp thu như Linh Nhãn. Cho dù sử dụng Chuyển Hóa Quyết cũng sẽ hao tốn rất nhiều thời gian.
Bất quá, hiện tại Dương Thiên không có đan dược hay Linh Nhãn, yêu hạch này cũng có cấp bậc khá cao, miễn cưỡng sử dụng cũng không tệ. Tiện tay nhét yêu hạch vào miệng, Dương Thiên xem như chính thức trở thành kẻ thù của tên Hợp Thể kỳ kia. Cấm chế lưu lại trên đó Dương Thiên hiện tại chưa đủ năng lực hóa giải nhưng vẫn có thể miễn cưỡng che dấu. Trừ khi hai người ở trong một khoảng cách nhất định, bằng không tên kia nhất định sẽ không cảm ứng được.
Linh lực ẩn chứa trong lục cấp yêu hạch rất lớn. Dương Thiên ước tính cần đến thời gian ba năm mới có thể hấp thu toàn bộ. Đương nhiên, nếu tu vị của hắn tăng tiến, thời gian sẽ được rút ngắn.
Yêu hạch cũng đã ăn, Dương Thiên theo thói quen, cẩn thận thi triển Ẩn Thân Thuật phóng về hướng hòn đảo kia.
Hơn một giờ sau, một trung niên nam tử từ trên cao hạ xuống, nhìn vào con yêu thú bị kiếm khí chém thành hai nửa kia, vẻ mặt vô cùng khó coi:
- Là kẻ nào dám g·iết c·hết yêu thú của ta, đoạt đi yêu hạch Băng Hỏa Giao. Nếu để lão phu bắt được, nhất định sẽ đem hắn cắt thành trăm mảnh, làm mồi cho thủy quái.
…
Những lời này Dương Thiên không nghe được, cho dù có nghe hắn cũng sẽ chẳng buồn đẻ tâm. Kẻ thù của hắn trước nay rất nhiều, nói những lời như vậy cũng không thiếu, nhưng tất cả đều có chung một kết cục.
Đến được hòn đảo kia, Dương Thiên bị chặn lại ở bên ngoài. Toàn bộ hòn đảo được bao phủ bởi một trận pháp phòng ngự rất mạnh. Cứ cách một đoạn ngắn lại có một pháo đài nhỏ, bên trên trang bị vài khẩu tứ cấp Tinh Uy Pháo.
Dùng thần thức kiểm tra một lượt, Dương Thiên tìm ra một lối vào nằm ở ngay gần đó. Nơi này tập trung rất đông tu sĩ, dường như phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được tiến vào đảo.
Đại đa số tu sĩ có mặt ở đây đều là Luyện Khí cùng Trúc Cơ. Tên canh gác nơi này tu vị không tệ, cũng là tu vị Nguyên Anh sơ kỳ. Hắn cẩn thận điều tra danh tính, xác định thân thế, tu vị, thậm chí còn sử dụng Trắc Thí Thạch để tránh những kẻ có Liễm Khí Thuật cao minh.
Loại Trắc Thí Thạch kia Dương Thiên đã quá quen thuộc, Liễm Khí Thuật của hắn hoàn toàn không sợ bị nó nhìn thấu. Hạn chế tu vị xuống Trúc Cơ trung kỳ, Dương Thiên âm thầm ra tay đ·ánh b·ất t·ỉnh một tên Trúc Cơ khác, đoạt đi lệnh bài thân phận của hắn.
Dịch Dung Thuật, Liễm Khí Thuật, lệnh bài thân phận, Dương Thiên dễ dàng vượt qua kiểm tra, thông qua một cái Truyền Tống Trận loại nhỏ đi vào đảo. Đến lúc này hắn mới biết tên hòn đảo này là Lục Minh Đảo. Hòn đảo này có diện tích vô cùng rộng lớn, chia làm sáu khu vực do một đại môn phái đứng đầu. Bọn hắn phân chia tài nguyên, đồng thời áp bức tán tu hàng tháng phải nộp đủ số lượng yêu hạch cần thiết, tùy theo tu vị mỗi người.
Nhóm người này mà Dương Thiên trà trộn vào chính là những tán tu từ hải ngoại trở về. Thông qua truyền tống trận đi vào Lục Minh Đảo, Dương Thiên dùng vài viên linh thạch để lấy thông tin từ một tên Trúc Cơ kỳ khác.
Vị diện này được gọi là Thủy Hoàng Giới, một cái trung cấp vị diện do Hải Tộc làm chủ, nước biển chiếm đến 90 phần trăm diện tích bề mặt. Nhân Tộc, Yêu Tộc cùng những chủng tộc khác chỉ cư trú tại những hòn đảo bên trong đó.
Lục Minh Đảo nằm ở một nơi xa xôi, tu sĩ Nguyên Anh kỳ thông thường muốn đi đến hòn đảo gần nhất cũng tốn gần 2 tháng thời gian. Chưa kể trên đường đi, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải thủy quái cản đường, làm mồi ngon cho bọn chúng.
Chính vì lý do này, tán tu tại Lục Minh Đảo dù bị bóc lột vẫn không dám tìm đến nơi khác sinh sống. Bọn hắn cứ cách một tháng lại phải đến hải ngoại săn g·iết thủy quái một lần. Nếu nộp đủ số lượng yêu hạch thì không sao, còn lỡ như thiếu thì phải lấy linh thạch hoặc những vật phẩm có giá trị khác bù vào. Vì vậy, tán tu trên đảo rất đông nhưng đại đa số đều là những kẻ nghèo túng, tu vị thấp kém. Ước mơ của bọn hắn là được gia nhập một môn phái nào đó, có cơ hội đổi đời, không còn bị đàn áp bóc lột nữa.
Đã từng có tu sĩ nghĩ đến chuyện tập hợp toàn bộ tán tu đứng lên chống lại đại môn phái kia. Kết quả đương nhiên là thất bại. Nhưng điều khiến cho người khác kinh hãi là, môn phái kia chỉ cử ra đúng một người liền dễ dàng đem hơn một vạn tu sĩ g·iết c·hết, sau đó nuốt sạch linh hồn của bọn họ.
Tên Trúc Cơ kỳ kia kể đến đây liền tỏ ra vô cùng sợ hãi. Dương Thiên có chút tò mò:
- Chuyện này ngươi được nghe kể lại hay là tận mắt thấy qua?
Tên Trúc Cơ kỳ kia nhìn quanh, xác định không có người nào đang nghe trộm mới nói nhỏ:
- Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi là người thật thà, ra tay lại rộng rãi nên mới nói cho ngươi biết. Tổ tiên của ta là người may mắn sống sót trong trận chiến kia, những gì ta được biết là do hắn ghi lại trong ngọc giản truyền cho con cháu. Bên trong nói rất rõ ràng, tuyệt đối không được phép chống lại môn phái kia, bằng không chỉ còn một con đường c·hết.
- Tiểu huynh đệ, lời căn dặn này chắc chắn không sai. Tổ tiên của ta lúc đó tu vị chính là Nguyên Anh hậu kỳ, có thể khiến hắn sợ hãi như vậy, tên kia nhất định là lão quái đã tu luyện hàng vạn năm. Hơn nữa không chỉ có một tên như vậy, chống lại bọn hắn chỉ có con đường c·hết
Dương Thiên không tỏ thái độ gì:
- Ngươi từ đầu đến cuối chỉ nói là “môn phái kia”. Rốt cuộc tên của nó gọi là gì?
Tên Trúc Cơ kỳ gãi đầu:
- Cái này, ta thực sự cũng không rõ a.
- Ngươi cũng không rõ?
- Gọi là môn phái nhưng thực chất chỉ có bảy người. Bao gồm sáu tên đệ tử quản lý sáu khu vực khác nhau cùng một tên sư phụ vô cùng thần bí. Làm việc cho bọn hắn chính là những tiểu môn phái khác, chia từ nhất cấp tông môn cho đến tam cấp tông môn, quản lý từng khu vực nhỏ hơn.
Dương Thiên chống cằm suy tư:
- Cái này giống như việc phân chia giai cấp bóc lột sức lao động thì phải?
Tên Trúc Cơ kỳ ngẩn ra:
- Tiểu huynh đệ, ngươi vừa nói gì, ta nghe không hiểu a.
Dương Thiên lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch:
- Đừng bận tâm. Đây là linh thạch của ngươi.
Nhận lấy linh thạch từ tay Dương Thiên, tên kia tỏ thái độ thân thiện hơn hẳn:
- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng là người của Lục Minh Đảo, tại sao những kiến thức cơ bản này cũng không biết. Lẽ nào từ nhỏ người đã là khổ tu sĩ, lần đầu tiên ra bên ngoài hải ngoại rèn luyện?
Dương Thiên không trả lời mà chỉ phất tay một cái, tên Trúc Cơ kỳ kia không chút chống cự liền ngã lăn ra đất b·ất t·ỉnh. Xóa đi đoạn ký ức vừa rồi của hắn, Dương Thiên mỉm cười:
- Xem ra Lục Minh Đảo này cũng là một nơi rất thú vị a.