Liệt Viêm Kình cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì hắn lại không nghĩ ra được. Theo sự chỉ dẫn của Dương Thiên, hai người phi hành ròng rã không nghỉ trong hơn một tháng, cuối cùng dừng chân trước một cái sa mạc vắng vẻ.
Sa mạc không hề có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật sống nào. Chuyện này rất kỳ lạ. Linh Giới linh khí nồng đậm, cho dù trong điều kiện nóng bức của sa mạc vẫn có rất nhiều loại yêu thú sinh sống. Đằng này trong phạm vi thần thức của Liệt Viêm Kình lại không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu của sinh vật sống nào. Liệt Viêm Kình trầm tư, Dương Thiên thấy vậy liền cười nói:
- Không cần suy nghĩ. Nơi này chính là lối vào của một bí cảnh nổi tiếng bậc nhất Linh Giới, ngươi đương nhiên không thể tìm được sinh vật sống ở đây.
- Lối vào?
Liệt Viêm Kình ngạc nhiên, nếu có cánh cửa được mở ra để nối liền hai không gian khác biệt lại với nhau, vị trí đó nhất định có không gian lực ba động. Với thần thức đại thừa kỳ của hắn ít nhiều vẫn phải cảm ứng được. Dương Thiên giống như đoán được Liệt Viêm Kình đang nghĩ gì, hắn thản nhiên nói:
- Nơi này tồn tại từ rất lâu, do một vị đại năng tại Linh Giới lập nên, được hắn dùng đại thần thông che dấu. Trừ khi ngươi có tu vị ngang bằng hoặc cao hơn hắn, bằng không đừng mong nhìn ra được điều gì khác lạ.
Dương Thiên đi đến phía trước điểm nhẹ một chỉ, không gian lập tức từng gợn sóng. Hắn tiếp tục nói:
- Nơi này không phải có tu vị cao là vào được. Cần có một vài thủ thuật đặc biệt. May mắn, trước kia tên Vạn Sự Thông kia đã vô tình tiết lộ. Ta cũng là lần đầu tiên đến nơi này, hi vọng bên trong có thứ mà ta và ngươi cần tìm.
Gợn sóng ngày càng nhiều, sau đó không gian xuất hiện một lổ hổng khá lớn, Dương Thiên chậm rãi bước qua. Liệt Viêm Kình nhanh chóng đi theo phía sau. Hai ngươi vừa đi qua, lổ hổng phía sau lưng lập tức khép lại.
Một khung cảnh xuất hiện trước mặt Dương Thiên và Liệt Viêm Kình khiến bọn hắn ngẩn ra. Đẹp đến không một bút mực nào có thể tả được. Cho dù là một kẻ đã từng đi đến rất nhiều nơi như Dương Thiên, hắn cũng phải công nhận rằng không có nhiều nơi có thể so sánh được với cảnh đẹp ở đây. Chưa kể, những nơi đó đều nằm ở Tiên Giới, tại Linh Giới có thể làm được như vậy, không biết tên kia rốt cuộc đã phải hao tổn bao nhiêu tâm sức và thời gian mới hoàn thành được.
- Đây là?
Dương Thiên cười nói:
- Nơi này gọi là Cực Lực Cảnh, nghe nói mang đến cho người ta mọi loại khoái lạc trên thế gian này.
Liệt Viêm Kình cau mày:
- Ngươi muốn đến đây tận hưởng khoái lạc?
Thái độ của Liệt Viêm Kình rất không hài lòng, với một kẻ chỉ đam mê tu luyện và đánh nhau như hắn, tận hưởng khoái lạc là một chuyện gì đó rất vớ vẩn. Dương Thiên cũng đoán được Liệt Viêm Kình đang nghĩ gì, hắn thản nhiên đáp:
- Ta nghe Vạn Sự Thông nói, ở đây có một nơi gọi là Sát Ma Đường. Kẻ tạo nên nơi này đã sử dụng đại thần thông, bắt giữ rất nhiều Vực Ngoại Thiên Ma nhốt vào trong đó. Nếu ngươi muốn chiến đấu, đó sẽ là một nơi rất thích hợp.
Hai mắt Liệt Viêm Kình hiện lên vẻ hưng phấn. Vực Ngoại Thiên Ma hung danh đồn xa, hắn sao có thể không biết. Hơn nữa, nếu có cơ hội thử sức với đám ma đầu này, đối với Liệt Viêm Kình mà nói có chỗ tốt rất lớn. Tương lai khi độ kiếp cũng sẽ có ít nhiều kinh nghiệm, không đến mức nhập ma mà thân tử đạo tiêu. Bất quá, Liệt Viêm Kình vẫn còn có điểm nghi hoặc:
- Ta nghe nói Vực Ngoại Thiên Ma chỉ xuất hiện khi tu sĩ cấp cao độ Tâm Kiếp. Vị đại năng kia dùng cách nào để bắt giữ được một lượng Vực Ngoại Thiên Ma lớn như vậy?
Dương Thiên lắc đầu:
- Chuyện này ta cũng không rõ. Mặc kệ hắn dùng cách gì, Vạn Sự Thông đã nói khẳng định không sai. Ngươi chỉ cần tìm đến Sát Ma Đường sẽ được như ý.
- Vậy còn ngươi?
- Khoái lạc của ngươi là chiến đấu, ngươi xem như thảo mãn ước nguyện, ta đương nhiên phải đi tìm khoái lạc của mình.
Câu trả lời của Dương Thiên có cũng như không. Liệt Viêm Kình biết hắn đang âm mưu chuyện gì đó nên cũng không tiếp tục hỏi, định vị phương hướng trong giây lát rồi phóng đi. Dương Thiên lắc đầu nói:
- Quả là một tên cuồng chiến, ta còn chưa kịp nói Sát Ma Đường nằm ở đâu a. Tốt rồi, cuối cùng cũng đã đến Cực Lạc Cảnh, ta cũng nên “hành sự” rồi.
Dương Thiên không rành lắm đường đi bên trong Cực Lạc Cảnh, nhưng hắn nhớ Vạn Sự Thông đã từng nói một câu:
- Bên trong Cực Lạc Cảnh, ngươi có gì không biết thì chỉ cần hỏi, lịch sự một chút là được.
Theo lời của Vạn Sự Thông, Dương Thiên đi được một đoạn liền gặp hai tên Phân Thần kỳ đang rất vội vả bay qua, hắn nhanh chóng phóng đến trước mặt, bộ dạng nho nhã:
- Hai vị đạo hữu dừng bước.
Bất ngờ bị chặn đường, hai tên kia không hề tỏ vẻ khó chịu mà cười nói:
- Không biết tiền bối có gì cần bọn ta giúp đỡ?
Dương Thiên đáp:
- Ta vừa mới đến Cực Lạc Cảnh, không rõ đường đi, các ngươi có thể hướng dẫn một chút hay không?
Hai người nhìn nhau tỏ vẻ đã hiểu, một người lên tiếng:
- Không rõ tiền bối đến Cực Lạc Cảnh là muốn tận hưởng loại khoái lạc nào?
Dương Thiên giả vờ suy ngẫm rồi nói:
- Nhân sinh của ta chỉ có tu luyện mới là chuyện khoái lạc nhất, không biết bên trong Cực Lạc Cảnh có nơi nào có thể gia tăng tốc độ tu luyện hay không?
- Tiền bối, ngươi cũng giống như chúng ta, khi vừa mới đến đây đều một lòng muốn tu luyện. Nhưng sau một thời gian ngươi sẽ nhận ra, tu luyện thực sự rất nhàm chán. Nơi này có rượu ngon, cảnh đẹp, mỹ nữ… Một nơi tốt như vậy, tại sao không tận hưởng.
Dương Thiên cười cười:
- Đa tạ ý tốt của các ngươi. Ta sẽ cân nhắc đến chuyện này. Nhưng trước tiên, ta vẫn muốn tìm một nơi để tiếp tục tu luyện. Nghe nói Cực Lạc Cảnh thứ gì cũng có, chẳng lẽ yêu cầu đơn giản như vậy lại không đáp ứng được?
- Không phải, bọn ta chỉ không muốn ngươi lãng phí thời gian vô ích mà thôi. Nếu ngươi đã quyết ý, vậy bọn ta cũng sẽ không ngăn cản nữa.
Tên kia vừa nói xong liền lấy ra một cái ngọc giản, dùng thần thức ghi lại đường đi rồi đưa cho Dương Thiên. Nhận lấy ngọc giản, Dương Thiên khách sáo thêm vài câu rồi để hai người rời đi. Nhìn hai tên kia biến mất, gương mặt Dương Thiên có chút trầm tư:
- Cực Lạc Cảnh quả nhiên ẩn chứa một bí mật rất lớn. Ta vốn rất tò mò, tại sao lại có kẻ tốt bụng đến mức tạo ra một nơi chỉ để khiến mọi người được vui vẻ khoái lạc. Nơi này bào mòn đạo tâm, khiến cho tu sĩ trầm luân trong dục vọng, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Thiên quyết định tạm gác chuyện này qua một bên. Mặc kệ tên kia vì lý do gì tạo lên Cực Lạc Cảnh cũng không liên quan đến hắn. Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của Dương Thiên, hắn cũng lười quản chuyện bao đồng.
Theo hướng dẫn ghi lại trên ngọc giản, Dương Thiên nhanh chóng tìm đến một nơi gọi là Huyền Linh Sơn. Vừa bước vào địa phận nơi này, linh khí cực kỳ nồng đậm đã đập vào mặt hắn. Dương Thiên ngạc nhiên:
- Chỉ là một chút linh khí rò rỉ đã đạt đến mức này, lẽ nào là cực phẩm linh mạch. Bất kể tên kia vì lý do gì mà lập nên Cực Lạc Cảnh, hẳn quả thực rất chịu đầu tư a.
Cực phẩm linh mạch, thứ này còn tốt hơn cả dự kiến của Dương Thiên. Ban đầu hắn chỉ dự định tìm kiếm một cái thượng phẩm linh mạch là được, không ngờ lại tìm được thứ còn tốt hơn rất nhiều lần. Nếu có thể đem toàn bộ cái cực phẩm linh mạch này luyện hóa thành Linh Nhãn, Dương Thiên không chắc mình có thể khôi phục đến Đại Thừa kỳ, nhưng Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong lại là chuyện vô cùng đơn giản.
Dương Thiên nhanh chóng tiến vào bên trong. Còn chưa đi được mấy bước, đã có một âm thanh trong trẻo gọi hắn:
- Tiền bối, xin dừng bước.
Dương Thiên xoay người lại, đứng đối diện với hắn là một nữ nhân khá xinh đẹp, vẻ ngoài khoảng chừng 23, 24 tuổi. Nàng cúi đầu hành lễ rồi nói:
- Tiền bối đến Huyền Linh Sơn là để tu luyện?
0