Vừa tiến vào bên trong vòng sáng, Dương Thiên cảm nhận được cả cơ thể mình bị một loại lực lượng kỳ lạ bao phủ, mang hắn đi đến một nơi rất xa. Rất lâu sau, khi lực lượng kia suy yếu dần, vòng sáng đang bao phủ quanh cơ thể hắn cũng biến mất. Dương Thiên xuất hiện ở một không gian xa lạ, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đã có hàng chục ánh sáng rực rỡ, màu sắc khác nhau lao về phía hắn.
Dương Thiên lùi nhẹ về phía sau, vung tay ném ra một quả cầu màu xanh. Vừa chạm vào những đòn t·ấn c·ông kia, quả cầu lập tức nổ tung. Dương Thiên nhanh tay ném tấm thuẫn mà An Thiên Dật đã đưa cho hắn từ trước đón đỡ chấn động từ v·ụ n·ổ, sau đó mượn nhờ lực đẩy lùi về rất xa. Lần này hắn không dùng Tích Lịch Đạn mà là Phá Đan Châu, một viên có uy lực tương đương với một đòn toàn lực của Kim Đan sơ kỳ, đủ sức đón đỡ công kích của một đám Trúc Cơ.
Công kích thất bại, trong mắt những người có mặt ở đây đều hiện lên một tia kinh dị. Tuy đây không phải công kích mạnh nhất, thế nhưng số lượng nhiều như vậy vẫn có thể đón đỡ được, mặc kệ là dùng cách nào, Dương Thiên cũng không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầm thường. Tất cả đồng loạt thu tay, vẻ mặt thờ ơ như những chuyện mới xảy ra không liên quan gì đến mình. Dương Thiên cũng lười tính toán, hắn đưa mắt nhìn về phía xa, xác định nơi mình vừa được đưa đến.
Nơi này là một không gian âm u, bầu trời xám xịt, mặt đất bên dưới cũng là một màu đen. Từng ngọn gió lạnh lẽo cùng âm thanh khó nghe thỉnh thoảng vang lên khiến cho mọi người đều cảm thấy rợn người. Nhìn về phía đằng xa, một cái nghĩa địa hiện ra. Nghĩa địa này không có tên, chỉ có những nấm mộ mọc lên san sát nhau. Mỗi ngôi mộ đều có một tấm bia, thế nhưng lại không có một dòng chữ nào, tất cả đều là bia mộ vô danh. Dương Thiên dùng thần thức quan sát đằng sau thì phát hiện ra một rào chắn ngăn cản. Không khó để đoán, thử thách tại đây là vượt qua cái nghĩa địa này, phía sau không có đường lùi dành cho bọn họ.
0