Hai mắt Kiếm Tổ tối sầm lại, trước mặt hắn chỉ còn là một màu đen, tựa như bản thân đang ở trong hư vô, không có khái niệm về không gian hay thời gian. Kiếm Tổ cảm giác được có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cho dù là vận dụng Kiếm Nhãn đến mức tối đa cũng không thể phát hiện ra được. Đây không phải một thực thể tồn tại mà là do ý thức của bản thân hắn sinh ra. Giống như khi đứng trước c·ái c·hết, cảm giác được cặp mắt của t·ử v·ong đang nhìn vào mình.
Tiếp theo đó, thân thể Kiếm Tổ chém thành từng mảnh nhỏ...nhỏ hơn...rồi nhỏ hơn nữa, cuối cùng chỉ còn là một đám bụi bị cuốn bay đi. Tất cả quá trình này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Khi ý thức của hắn khôi phục, cả hai đã trở về thế giới bên ngoài.
Rất khó để hình dung tâm trạng của Kiếm Tổ. Lần này Kiếm thứ chín của Dương Thiên đã chậm hơn rất nhiều, thế nhưng kết quả vẫn như cũ, Kiếm Tổ hoàn toàn không nhìn ra được chút nào chứ đừng nói đến việc phá giải. Dương Thiên thản nhiên nói:
- Tiểu Vương, kiếm này là kết tinh kiếm đạo cả đời của ta, nếu ngươi có thể dễ dàng phá giải nó, ta thực sự sẽ rất đau lòng a.
0