0
- Dương Thiên?
Lý Quân cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu. Nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.
- Đúng vậy, ngươi không biết ta cũng không sao. Ta hôm nay được Lý Bàn mời tới đây dự đại hội gia tộc của các ngươi. Ngoài ra còn có hai việc, một là giúp hắn trở về gia tộc, hai là thay mặt hắn cầu hôn Lý Vũ.
Cả đám người ồ lên kinh ngạc, Lý Vũ gương mặt đỏ bừng, khóe mắt đã hơi ẩm ướt. Lý Vũ không chỉ xinh đẹp, thiên tư lại tốt, là mục tiêu của nhiều người trong gia tộc. Sao có thể chấp nhận lời cầu hôn của Lý Bàn.
Lý Bàn triệt để hóa đá, tư duy trong đầu hắn có chút hỗn loạn. Hắn hiện tại không xác định được Dương Thiên đến cùng là đang muốn giúp đỡ hắn hay là chơi hắn một vố.
Dương Thiên quay sang nhìn Lý Bàn:
- Thế nào, Bàn tử. Cảm động a, ta đối với ngươi rất tốt có đúng không, thay ngươi tìm đến một mỹ nữ đẹp như vậy.
Lý Bàn như từ trong cơn mê tỉnh lại, tức giận nhìn Dương Thiên:
- Ngươi đây là cố ý chơi ta hay sao?
Dương Thiên vẻ mặt vô tội, trong lòng lại đang vô cùng thoải mái. Trước khi có được hạnh phúc, ngươi hẳn phải chịu nhiều đắng cay a.
Lý Quân vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhìn Dương Thiên:
- Ngươi xác định là không có nói đùa?
- Đương nhiên. Ta xưa nay đối với chuyện tình cảm vẫn luôn nghiêm túc. Ai, đáng tiếc, nàng xinh đẹp như vậy, nếu không phải là ý trung nhân của Bàn tử, ta cũng đã có ý với nàng.
Lý Quân vẻ mặt châm chọc:
- Ngươi bằng vào cái gì mà muốn ta gả Tiểu Vũ cho Lý Bàn. Tiểu Vũ là thiên tài của gia tộc ta, dung mạo lại xinh đẹp. Lý Bàn lại chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện, hơn nữa không có tài năng gì.
- Điểm này ta cũng đồng ý với ngươi. Lý Bàn là một tên rất kém cỏi, dáng người không tốt, mặt mũi thì xấu trai, chẳng có tài năng gì đặc biệt. Cả ngày chỉ biết chụp lén ảnh của mỹ nữ rồi bán lại kiếm tiền. Còn có, khi ở trong lớp thường hay ngủ gật, khi ngủ thì ngáy rất to, hay ăn vụng trong giờ học. Chưa có mảnh tình vắt vai nhưng luôn tỏ ra thông thái để hãm hại người khác…
Dương Thiên nói liên tục một tràng khiến mọi người trợn mắt há mồm. Ngươi là muốn giúp đỡ hắn hay là sỉ nhục hắn a.
Lý Bàn lúc này đầu đã cúi gằm xuống đất, không muốn cho người khác nhìn thấy. Không cần phải hỏi, đây rõ ràng là Dương Thiên đang trả thù hắn, tên này thực sự thù dai a.
Dừng lại một lúc, Dương Thiên nói ra câu quyết định:
- Tuy vậy, hắn là bạn của ta. Lý do này đã là đủ rồi.
- Bằng vào ngươi sao ?
- Bằng vào ta. Chẳng lẽ Lý gia các ngươi chưa từng nghe tới tên của ta sao ?
Lý Quân cau mày, cái tên này hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra. Bên dưới bắt đầu có tiếng nghị luận, một vị lão giả ngồi cạnh Lý Quân tiến đến nói nhỏ vào tai hắn :
- Tộc trưởng, tên Dương Thiên này không phải là…
- Là gì ? Ngươi mau nói rõ ràng.
- Hắn không phải là tên Dương Thiên đến từ tứ đại thế lực của Ẩn Thế đại lục mà lần trước đã lấy đi của chúng ta một chiếc Roll Royce chứ.
Nghe đến đây, Lý Quân vẻ mặt biến hóa, không hề còn chút ý khinh thường nào nhìn Dương Thiên :
- Ngươi đúng là Dương Thiên sao ?
Mọi người xung quanh đều cảm thấy kì lạ, tại sao tộc trưởng lại hỏi một câu kì quái như vậy. Dương Thiên biết hắn cũng đã nhớ ra, gật đầu :
- Lần trước ta chỉ thu một món lợi tức nhỏ. Xem ra vẫn không thể các ngươi nhớ đến ta.
- Đâu có, bọn ta chỉ là nhất thời không nhớ ra. Thân phận của Dương thiếu cao quý như vậy, bọn ta chưa từng được diện kiến. Vô tình thất lễ, mong Dương thiếu tha lỗi.
Trông thấy Lý Quân thái độ thay đổi 180 độ, mọi người tròn mắt nhìn nhau. Thân phận của Dương Thiên rốt cuộc kinh khủng đến mức nào. Lý Bàn cũng kinh ngạc nhìn hắn, hắn biết Dương Thiên là Tu Chân giả, nhưng lợi hại đến mức nào, gia cảnh ra sao hắn hoàn toàn không biết.
Không để ý đến thái độ của lão giả kia, Dương Thiên nói :
- Vậy chuyện ta vừa đề cập, ngươi cảm thấy thế nào ?
- Dương thiếu nói như thế nào, liền quyết định như thế ấy.
Trong lòng hắn, Dương Thiên là người của tứ đại thế lực, hơn nữa thân phận rất cao. Nếu có thể tạo dựng mối quan hệ với hắn thì không thể tốt hơn.
Dương Thiên gật đầu hài lòng, nhìn về phía Lý Vũ :
- Ta cũng không có thói quen ép buộc người khác, chuyện này cần phải hỏi ý của nàng.
Sau đó quay lại nhìn Lý Bàn :
- Thể hiện khả năng của ngươi đi. Nếu ngươi thất bại, đừng trách ta độc ác.
Lý Bàn lúc này hoàn toàn không để ý đến Dương Thiên, run rẩy bước về phía Lý Vũ. Đứng trước mặt nàng, hỏi :
- Ngươi có đồng ý gả cho ta hay không ?
Lý Vũ hai tay che miệng, nước mắt đã không nhịn được chảy xuống rồi quay người bỏ chạy để lại Lý Bàn ngẩn ngơ. Dương Thiên tức giận tiến lên vỗ mạnh vào đầu hắn :
- Ngu ngốc, mau đuổi theo nàng.
- Nhưng nàng hình như đang giận ta.
- Nữ nhân trong lúc yếu mềm nhất cần có nam nhân an ủi. Ngươi còn không biết chớp lấy thời cơ.
Lý Bàn hai mắt sáng lên :
- Ngươi nói rất đúng, ta lập tức đuổi theo nàng.
- Cái này ta xem trong truyện ngôn tình, hẳn là không sai.
Lý Bàn vừa chạy được vài bước đã lảo đảo suýt ngã. Quay lại trợn mắt với Dương Thiên một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.
Dương Thiên bật cười nhìn Lý Bàn, quay lại thấy ánh mắt mọi người đang tập trung vào mình. Tỏ vẻ vô tội :
- Các ngươi tiếp tục đi a. Không cần chú ý đến ta.
Lý Quân hiểu ý, ra hiệu cho mọi người tiếp tục. Dương Thiên vốn định tìm một góc yên tĩnh để thưởng thức rượu nhưng liên tục có người đến tìm hắn để kết bạn. Cuối cùng, Dương Thiên nhịn không nổi cùng theo chân Lý Bàn chạy ra khỏi đại hội. Những người kia đều là người của Lý gia, tất nhiên phải tiếp tục ở lại, không thể đi theo hắn.
Đi được một lúc, Dương Thiên phát hiện có hai người vẫn đang đi theo mình liền dừng lại :
- Các ngươi theo ta có việc gì. Ta hiện tại đang có việc bận a.
Một người đàn ông trung niên bước lên, đưa cho Dương Thiên một tấm danh th·iếp :
- Ta là người của Tần gia. Hi vọng ngươi khi nào rảnh đến Tần gia một chuyến, tộc trưởng có lời mời.
- Không có thời gian.
Dương Thiên trả lời dứt khoát, tộc trưởng Tần gia hay Lý gia hắn đều không để trong lòng. Trung niên nhân dường như cũng đoán trước được Dương Thiên sẽ nói như vậy :
- Nghe nói tộc trưởng muốn mời ngươi đến để bàn về hôn sự của ngươi và tiểu Tuyết.
- Ta đã nói là… Khoan đã, ngươi nói là hôn sự của ta và Tần Tuyết.
- Đúng vậy.
Suy nghĩ một lát, Dương Thiên đồng ý. Nếu có trưởng bối đồng ý, chuyện của hắn và Tần Tuyết sẽ dễ dàng tiến triển hơn.
- Được. Nói với hắn ta sẽ sớm đến.
- Tốt. Hi vọng sớm gặp lại ngươi.
Trung niên nhân nói xong liền rời đi, hắn cần phải báo tin này cho tộc trưởng. Người còn lại lúc này mới tiến lên :
- Dương Thiên. Đã lâu không gặp.
- Ta và ngươi có quen biết ?
Thanh niên kia hơi bất ngờ rồi lắc đầu cười khổ :
- Đúng là quý nhân hay quên. Ta là Hạo Nam, thành viên của Ám tổ, lần trước đã có cơ hội gặp ngươi tại Bắc Giang thành.
Dương Thiên lúc này cũng đã nhớ ra người trước mặt :
- Là ngươi a. Ngươi muốn tìm ta có việc gì ?
- Ta nghe nói ngươi đã trở thành Giám Sát sứ. Muốn chúc mừng một phen.
- Không cần khách sáo như vậy. Chức vị này ta vốn không quan tâm, không có tác dụng gì lớn.
Hạo Nam méo mặt, quyền lực tương đương với hội trưởng của Ám tổ trong mắt Dương Thiên lại thành một thứ vô dụng. Hội trưởng Ám tổ, đây chính là một trong những người quyền lực nhất thế giới a.
- Haha. Dương huynh đã khiêm tốn như vậy…
- Ta không có khiêm tốn. Chẳng qua là những lào già kia cầu ta nhận lấy. Ta thấy bọn họ đã có tuổi nên không nỡ từ chối mà thôi.
Nghe Dương Thiên nói, Hạo Nam cảm giác mình thực sự quá bé nhỏ, tên Dương Thiên này rốt cuộc tự tin đến mức nào.
- Được rồi. Không nói đến việc này nữa. Ta tìm ngươi là có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Không biết…
- Ta từ chối.