Ở một diễn biến khác, tại vùng ranh giới có xảy ra t·ranh c·hấp giữa vùng đất của Quỷ Vong quốc ngay sát nơi âm ty, gần sát với bên tả sông Vong Xuyên và nơi này đang nổ ra chiến sự, nguyên nhân có thể là do đám lính của bên phía Quỷ Vong quốc láo toét đang vượt qua những cơn sóng dữ đỏ lòm một màu máu và bên dưới những cơn sóng này còn vọng lên những tiếng gào rú của những vong hồn xui xẻo đang bị giam giữ dưới đáy sông Vong Xuyên mà sang bên phía ranh giới đất của âm ty mà đập phá.
Lúc này mục tiêu chính của đám lính Quỷ Vong quốc là cây cầu mới bắc qua sông Vong Xuyên mà bên âm ty mới xây có tên là Ngọc Âm và từ đó cả đám còn thêm cả tội lấn đất, khiến cho công việc thường nhật của đám quỷ sai lẫn linh hồn n·gười c·hết bị q·uấy n·hiễu, cũng thêm một phần khiến cho gián đoạn công sự nên đám lính canh của âm ty ngứa mắt mà lao ra đánh đuổi bọn bố láo về tận biên giới và chỉ cần có vậy, cả đám cầm đầu bên Quỷ Vong quốc liền lấy cớ đó thì cũng xua lính ra đánh đuổi và chiến sự bắt đầu xảy ra từ đó.
Trước đó thì trưởng quản âm ty là Phong Đô đại đế sau khi biết tin ranh giới đã bị x·âm p·hạm nhưng cũng không có gì đáng để bận tâm nên ông ta chỉ truyền lệnh xuống cho một vị đại tướng dưới quyền mình sử dụng q·uân đ·ội, còn đại đế thì cũng chẳng quan tâm lắm mà lại suốt ngày thong dong ngồi nhà luyện khí, chán thì cho mời Địa Tạng vương sang đánh cờ giải khuây, uống trà đàm đạo.
Lúc này bên vùng chiến sự thì q·uân đ·ội của âm ty đang chiến đấu dưới sự chỉ huy của Chung Quỳ thì tỏ ra vô cùng máu chiến, phải gọi đây là quân đoàn chó điên, cả đám đều quyết tâm không để mất đi một phần đất nào của âm ty, còn về phía Chung Quỳ thì hắn với dáng vẻ cao to cùng với khuôn mặt bặm trợn, trên mặt hắn với bộ râu quai nón thì càng nhìn lại càng hung dữ hơn, lính âm ty dưới sự chỉ huy của Chung Quỳ thì đánh tới đâu đều hô vang khẩu hiệu nhằm tăng cường sĩ khí một cách to hết mức vang như sấm rền:
- ''C·ướp đất nhà ông, ông lấy của nhà mày gấp mười!!!''
Câu khẩu hiệu này mà có vị thần tiên nào mà là người ngoài nghe thấy thì lại bảo là chẳng đứng đắn, còn người trong cuộc thì thừa biết câu này là của ai, lại nói về chủ nhân của câu khẩu hiệu không đứng đắn này không ai khác chính là Chung Quỳ.
Còn về Chung Quỳ lúc này, hắn cùng với thanh đao đen xì trong tay thì cũng đang đánh đánh g·iết g·iết không có gì là ghê tay mà thay vào đó là biểu hiện của sự vô cùng thoải mái và khoái chí, thanh đao trong tay Chung Quỳ liên tục xoay thành một vòng tròn và mỗi một vòng là một cái đầu của đám lính của Quỷ Vong quốc rơi đầu...
Liên tục từng nhát đao hắn chém xuống một chém thì từng cái đầu của đám lính bên phía quân của Quỷ Vong quốc chỉ có một kết quả không đổi là phải lìa ra khỏi thân xác mà rơi xuống đất và trên mặt đất lúc này đã ngập tràn trong những vũng quỷ huyết, những đống quỷ huyết bầy nhầy của quân địch do c·hết như ngả rạ và phần nào cũng đã bắn lên rồi dính hết cả vào bộ quan phục màu đen của hắn khiến cho ai ai nhìn vào cũng phải phát sợ.
Chung Quỳ chém xong một đám lính thì cười lớn tỏ ra vô cùng thích thú, hắn liền đưa tay sang bên hông mà cầm lên một hồ lô rượu rồi ngửa miệng ra mà tu vài ba ngụm rượu một cách vô cùng sảng khoái.
Một số tên lính bên Quỷ Vong quốc thấy vậy thì hắn nhân lúc Chung Quỳ đang không chú ý vào chuyên môn thì tên đó tưởng dễ ăn nhưng có vẻ như hắn còn trẻ người non dạ nên chưa trải sự đời, hắn cầm chắc giới đao rồi chuẩn bị tư thế để phi người lên mà hướng Chung Quỳ nhằm đánh lén nhưng kết quả thì ai cũng biết được đó lại là ngày tàn của hắn.
Tên đó vừa nhẹ nhàng từng bước vòng ra sau lưng Chung Quỳ rồi nhanh chóng tiến lên thì hắn còn chưa kịp làm ăn gì thì đã bị một cây cờ màu đen từ đâu phóng tới rồi quấn chặt vào cổ họng của hắn rồi siết chặt đến mức khiến hắn khựng lại rồi cái đầu của hắn cũng rơi xuống đất mà lăn lóc, còn Chung Quỳ thì vẫn tu rượu ừng ực rồi cũng chẳng thèm để tâm mà liền vung chân mà sút cái đầu của tên đen đủi đó đi như một đống phế phẩm.
Đám lính còn lại bên này thấy một màn như vậy thì trên người như không lạnh mà rét run hết cả người mà sợ hãi mà buông hết v·ũ k·hí xuống rồi chạy tán loạn, ông nào lo mạng ông đấy chứ không còn dám tiến lên mà đánh lén về phía Chung Quỳ nữa và một số đen đủi thì bị đám cấp dưới của Chung Quỳ lao tới xiên c·hết ngay tức khắc, còn Chung Quỳ thì sau khi uống xong ngụm rượu để cho... tỉnh ngủ thì hắn liền cười lớn:
- Định đánh lén ta sao, chúng bay vẫn còn non và xanh lắm!!!
Dứt lời Chung Quỳ liền ngửa cổ lên mà cười lớn, sau đó hắn dùng phép rồi thoắt cái, cái thân hình hộ pháp của hắn đã bay sang bên phía đất của đám Quỷ Vong quốc rồi tự huyễn hóa thân mình mà biến thành một gã to lớn, vốn là người thích chơi theo kiểu ngoại cỡ, Chung Quỳ liền coi như nơi này đúng kiểu là đất của nhà mình vậy.
Chung Quỳ liền tiến lên tha hồ dùng chiêu lấy thịt đè người theo đúng nghĩa đen mà dẫm đạp hết lên đám lính dưới chân khiến cho cả đám lính đó bẹp dúm mà c·hết, chỉ sợ có khi để cả bố mẹ bọn này ở đây nhìn xác con có khi cũng chẳng nhận ra.
Chung Quỳ dẫm đạp chưa được bao lâu, xong thì hắn lại cảm thấy như này mãi cũng chán, chơi như này không hay, hắn liền thu mình để trở lại hình dáng bình thường nhưng nói chung là vẫn có phần gì đó cao to hơn người bình thường rồi hắn lại tiếp tục tu rượu mà mặc mẹ chiến sự đang xảy ra xung quanh, trong khi đám lính dưới quyền của hắn thì vẫn đang chém g·iết loạn hết cả lên, thì bỗng từ xa một tiếng gọi quen quen vọng tới:
- Chung Quỳ tướng quân!!!
Chung Quỳ nghe xong thì biết là giọng quen nhưng cũng chẳng nhớ hay nhận ra là ai, hắn liền quay lại mà xem là tên nào to gan dám gọi thẳng cả tên mình ra, đến khi Chung Quỳ quay lại thì nhận ra là ở phía bên kia sông Vong Xuyên người đang tới là người quen và người đó với bộ y phục màu hường nam tính đang lướt trên mặt sông mà bay tới phía mình, Chung Quỳ chờ kẻ đó tiến lại gần mình rồi hỏi:
- Hồng ma sứ giả, chẳng hay ngươi tới đây tìm ta có việc gì không, ngươi không thấy ta đang bận sao???
Người được gọi là hồng ma sứ giả kia nghe Chung Quỳ nói vậy thì vuốt râu đáp lại:
- Ta thấy ngài mượn cớ đi đánh loạn để trốn Đại đế uống rượu thì có!!!
Chung Quỳ nghe xong thì thấy trúng tâm đen rồi cười nói:
- Hồng ma sứ giả, sao cái mẹ gì nhà ngươi cũng biết thế hả???
Hồng ma sứ giả trên nét mặt tỏ ra không muốn đùa nữa, còn chưa kịp nói gì thì gã đã bị một tên lính bên địch đánh lén nhưng cũng chỉ một cái phất tay đã khiến tên đó tan thành tro bụi, sau đó hắn liền nghiêm mặt lại nói:
- Thôi không đùa với ngài nữa, ta tới đây là do Đại đế lệnh ngài quay về, còn q·uân đ·ội thì giao cho tên tiểu tướng An Phược của ngài đi!!!
Đoạn Chung Quỳ giơ tay đưa ngón trỏ lên miệng, ý của hắn là bảo cái gã hồng ma sứ giả này im lặng, chờ hắn một chút và không để tên hồng ma sứ giả này nói hết thì ngay lập tức Chung Quỳ như nghe được gì đó liền phi thân mà lao lên phía trước rồi dùng thần lực nhảy bật lên cao v·út mà phóng thẳng về phía doanh trại của địch ở sâu phía sau khu rừng bách quỷ.
Chung Quỳ vừa đáp xuống và nơi hắn đáp lại chính là bên trong trại của tên chủ tướng phía Quỷ Vong quốc, lúc này trong trại chỉ có một mình tên tướng địch đang ung dung ngồi vừa đọc sách, vừa uống trà thì bị bất ngờ trước sự xuất hiện của vị khách không mời, hắn đang định rút kiếm ra để đánh nhưng không kịp.
Chung Quỳ ngay sau khi đáp xuống đã ngay tức khắc lao tới chỗ tên tướng địch, giơ tay lên rồi túm lấy cổ của tên tướng địch rồi dùng sức mà bóp và... rắc, tên tướng địch đã bị bóp c·hết ngắc một cách lãng xẹt.
Hành động này của Chung Quỳ đã gây ra động lớn và khiến cho đám lính bên ngoài của tên tướng quân xấu số kia nghe thấy, một đám vừa chạy vào bên trong trại thì khi thấy tướng quân đã ngủm thì không ai bảo ai mà vứt hết binh khí xuống mà giơ tay chịu trói hết và chỉ cần như vậy thì quân của âm ty đã đại thắng, xong việc Chung Quỳ liền trở lại phía hồng ma sứ giả rồi hắn vừa cười vừa nói:
- Đi thôi, để xem sếp lớn có việc gì nhờ ta nào....
Dứt lời thì cả hai bóng ảnh liền nhảy lên không rồi bay về phía thành Phong Đô tiếp lệnh...
----------------
Trở lại với dương gian tại rìa khu rừng xương thì lúc này, vì tu vi cảnh giới kém hơn so với ba người Khải Vũ, Kiến Phương và Na Tra nên Tịnh Hòa sau khi ăn trọn gói đòn hạng nặng của Bích Khương Tử nên tên trọc này đã lăn đùng ra đất mà ngất, bật chế độ dỗi không thèm đánh nữa, còn với Tử Lam bên này thì mặc dù trước đó hắn đã hấp thu một viên thủy tinh đan để điều dưỡng khí tức nhưng sau một hồi giằng co với Bích Khương Tử thì cho đến lúc này hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà chống đỡ thêm một hồi...
Tử Lam dần dần đuối rồi sau khi cùng với Khải Vũ, Kiến Phương và Na Tra đánh thêm vài ba hiệp nữa cho đến khi tách nhau ra thì hắn đã gần như kiệt sức, Khải Vũ bất giác liếc thấy Tử Lam bên này đang thở dốc, nghĩ có thể là do hắn đã đánh quá lâu trên cạn, cảm thấy Tử Lam đã như đèn cạn dầu, Khải Vũ liền quay sang rồi nói với Tử Lam:
- Cậu lôi tên trọc ra góc kia nghỉ ngơi mà điều dưỡng khí tức đi, việc cầm chân Bích Khương Tử thì để ba người chúng tôi lo!!!
Tử Lam do đã gần như hết sức nghe Khải Vũ nói vậy thì lưỡng lự nhưng vì tình nghĩa huynh đệ hắn vẫn cố gắn cầm chắc song tiên đáp:
- Tôi gắng được!!!
Khải Vũ thở dài lắc đầu:
- Thôi, đừng cố quá không lại thành quá cố đó, nghe tôi cậu nên nghỉ đi!!!
Kiến Phương cũng vừa đỡ một đòn cực nặng của Bích Khương Tử thì lùi về sau một đoạn nghe được đoạn hội thoại của Khải Vũ và Tử Lam thì cũng nói thêm:
- Khải Vũ nói đúng đó, đừng đánh nữa, cậu vác tên trọc ra kia điều dưỡng khí tức đi!!!
Tử Lam nghe vậy thì mặc dù rất muốn đánh tiếp nhưng do Kiến Phương và Khải Vũ ngăn lại nên hắn cũng chỉ đành gật đầu mà lùi lại, sau đó kéo Tịnh Hòa đang ngất trên đất vào một gốc cây lớn mà ngồi xuống sau đó nhắm mắt dưỡng thần để điều hòa lại khí tức.
Trở lại trận đánh với Bích Khương Tử bên này, thì khi hắn thấy đối diện với mình bây giờ chỉ còn ba người Khải Vũ, Kiến Phương và Na Tra nên hắn cũng cười khinh:
- Năm tên đã không làm gì được ta, vậy thì với thực lực của ba tên các ngươi thì làm gì được ta đây???
Na Tra lúc này cũng đã hơi thấm mệt nhưng có nhiệm vụ trong người liền quay sang hỏi hai người Khải Vũ và Kiến Phương:
- Hai người các ngươi chiến tiếp không???
Hai người Khải Vũ và Kiến Phương bên này không nói mà cùng gật đầu, hai tay cả hai người cùng cầm chắc thanh long đao và phượng vân kích mà sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ, rồi dần dần cả hai người cùng hai thanh thần khí bỗng tỏa ra hai luồng hào quang màu lục và cam, ẩn trong đó còn có thêm một luồng thần khí bao bọc, Kiến Phương hai mắt nhìn Bích Khương Tử như hổ đói thấy con mồi trong tầm ngắm mà gằn lên:
- Thù sát thân còn chưa trả, bao giờ một trong ba người chúng ta lấy được đầu của hắn thì mới coi như xong!!!
Kiến Phương vừa dứt lời, thì như có thêm nguồn thần lực phía sau lưng hai người Khải Vũ và Kiến Phương càng hiện lên rõ hai bóng hình của một con thanh long và một con chu tước như đang quấn lấy hai người như hộ thể, hai kiện thần khí tỏa ra những luồng sáng màu lục, cam tượng trưng như hai loài linh thú như để tăng thêm linh lực cho cả người.
Còn Na Tra bên thì sau câu trả lời đó của Kiến Phương thì hắn liền bước một chân lên rồi dùng toàn bộ linh lực còn lại trong thể nội mà bộc phát ra một luồng hỏa diễm đỏ rực bao quanh lấy thân thể hắn rồi lan tỏa lên như đốt cháy toàn bộ thân người hắn, dần dần khi hỏa diễm tan đi thì trên người hắn hiện ra thêm hai cái đầu và bốn cái tay nữa, cuối cùng thì thân ảnh ba đầu sáu tay của hắn đã hiện ra.
Phía dưới hai chân hắn cưỡi trên phong hỏa luân, trên cổ là dải lụa hỗn thiên lăng đỏ rực, trên sáu cánh tay hiện lên sáu loại thần khí lần lượt là trảm yêu kiếm; khảm yêu đao; phược yêu sách; hàng yêu xử; tú cầu nhi và hỏa luân nhi và chỉ cần nhìn qua cũng biết là cả ba đã bộc lộ ra toàn bộ sức lực của mình để quyết một trận sống mái với Bích Khương Tử.
Ngay sau khi cả ba ngươi đã dồn toàn lực để quyết một trận và cả ba không nói không rằng, ba người không để tên Bích Khương Tử phía đối diện chờ lâu thì cùng lúc phi thân mà lao thẳng về phía Bích Khương Tử mà đánh đến, Na Tra lao lên đánh đầu, một tay vung kiếm, một tay vung đao chém đến, Khải Vũ và Kiến Phương cũng lao theo phía sau Na Tra nhằm trợ chiến.
Bốn thân ảnh cứ thoắt ẩn thoắt hiện, những tia sáng và tiếng binh khí của hai bên v·a c·hạm vào nhau cứ loang loáng như những ánh chớp xé toạc cả màu đen của không gian đêm tối, cứ như vậy hai bên lại tiếp tục đánh thêm một hồi khoảng ba, bốn trăm hiệp nữa mà không bên nào chịu nhường bên nào.
Liên tục những đòn đánh ăn miếng trả miếng qua lại giữa bốn người nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức giằng co, được khoảng một thời gian ngắn sau thì Na Tra cũng đã gần như hết sức lực mà bị Bích Khương Tử đánh bay sang một bên và bất đắc dĩ rời khỏi cuộc chơi, bây giờ thì cuộc chiến chỉ còn lại Khải Vũ và Kiến Phương chiến với Bích Khương Tử.
Ba người họ còn chưa làm gì được Bích Khương Tử huống hồ bây giờ chỉ với hai người Khải Vũ và Kiến Phương thì cũng chẳng thể làm gì được Bích Khương Tử, không những thế càng đánh hai người càng rơi dần dần vào thế yếu, cứ thế mà thất thế dần, cuối cùng thì với thương tích đầy mình thì cả hai dần dần đuối sức, câu hỏi bây giờ là vì sao Bích Khương Tử càng đánh càng mạnh còn trong thể nội của mình thì càng ngày càng đuối.
Khải Vũ lúc này đã gần như không chống đỡ nổi những đòn công kích đến dồn dập của Bích Khương Tử nữa thì nhân lúc hắn vừa tách ra, không kịp để ý thì đã bị Bích Khương Tử phóng ám khí tới và đâm xuyên qua vai trái khiến cho máu huyết hắn chảy ra rất nhiều, cơn đau đớn đến bất ngờ khiến hắn như c·hết đi sống lại, dù có kim cang bất hoại thể hộ thân nhưng cũng không giúp cho Khải Vũ miễn nhiễm với cơn đau này, cơn đau như Tôn Ngộ Khỉ bị Đường Tăng niệm khẩn cô nhi chú mà vô lực buông viễn long đao mà ngã quỵ ra đất.
Bên này còn lại mình Kiến Phương thì cũng không hơn huynh đệ mình là bao, vừa định lao lên giúp Khải Vũ thì hắn cũng bị Bích Khương Tử vung đao đánh bay phượng vân kích sang một bên và hắn bị thanh đao còn lại chém tới nhưng đã nhanh chóng cúi người né đòn nhưng hắn lại chậm hơn Bích Khương Tử một nhịp mà b·ị đ·âm một phát vào phần đùi rồi ăn tiếp một đá của Bích Khương Tử mà bay sang một bên lăn mấy vòng ngã ra đất, hai người Khải Vũ và Kiến Phương lúc này trên mặt và thân thể đã toàn những v·ết t·hương và chỉ có thể bất lực nằm im mà chờ điều kỳ diệu xảy đến mà thôi.
Lúc này thì chỉ còn lại mỗi Bích Khương Tử đang thị uy sức mạnh của mình, hắn từ từ từng bước tiến lại chỗ hai người đang nằm rồi nhìn chằm chằm mà nhếch mép nở ra một nụ cười khinh bỉ, hắn vừa định vung đao lên để tặng cho hai người món quà cuối thì hắn chưa kịp tung đòn kết liễu hai người Khải Vũ và Kiến Phương thì bỗng nhiên trên bầu trời đêm, một loạt những tia sét màu đỏ đánh thẳng xuống chỗ Tuấn Anh đang ngồi dưỡng khí khiến hắn bỏ qua hai người Khải Vũ và Kiến Phương mà nhìn sang bên này.
Thấy Bích Khương Tử đang không để ý, nhân cơ hội đó Kiến Phương mặc dù đang b·ị t·hương nhưng hắn vẫn cố gắng nghiến răng đứng dậy, tiến tới để đỡ lấy hai người Khải Vũ và Na Tra b·ị t·hương nặng hơn mà ra chỗ khác.
Còn bên này, Tuấn Anh đã mở mắt, các v·ết t·hương trên người hắn cũng đã lành lại, hắn đứng dậy rồi từ từ mở mắt, sau đó liền triệu hồi ra kim long châm vào trong tay, bây giờ trong người hắn thì linh lực đã tràn trề hơn, dồi dào hơn, mạnh mẽ hơn và có vẻ như hắn đã đạt tới cảnh giới thái ất tiên, hắn cầm chắc kim long châm đang tỏa ra một luồng linh khí màu ánh kim, hắn chĩa thẳng cây châm chỉ về hướng Bích Khương Tử đang đứng rồi nói rất dứt khoát:
- Ta... và ngươi, solo!!!
0