Sau khi dành ra cả một ngày để hoàn tất mọi cái thủ tục lằng nhằng, cộng thêm với cả đống học phí và cơ sở hạ tầng với ban quản lý của trường để nhập học thì cuối cùng Tuấn Anh cũng đã đăng ký xong, vừa ra khỏi phòng đăng ký thì bầu trời bên ngoài cũng đã tối dần, còn với Tuấn Anh thì lúc này trên nét mặt đã hiện lên rõ vẻ mệt mỏi, cả chân tay hắn gần như đã rã rời cộng thêm cả đau xót cái ví vì đống tiền nhập học, trong lòng hắn như muốn trách Hoàng Quy lão nhân:
- ''Hừ, sư phụ chỉ được cái chém gió là giỏi!!!''
Hắn vừa bước ra khỏi phòng đào tạo của ngôi trường thì bất chợt, tiếng chuông từ chiếc điện thoại Nokia 6300 trong túi quần của hắn vang lên hòa cùng với những tiếng nói chuyện của một số tân sinh viên gần đó, hòa cùng với tiếng xe cộ ít ỏi trong khuôn viên sân trường vang lên.
Còn đang cứ ngỡ đó là cuộc gọi của hai người huynh đệ Khải Vũ và Kiến Phương gọi tới để rủ mình đi ăn tối và lấy hành lý nhưng không, tưởng như khi hắn cầm điện thoại lên thì trên màn hình chiếc Nokia 6300 hiện ra trước mắt hắn là một dãy số xa lạ, không biết là ai nhưng vì lịch sự, hắn vẫn bấm nút xanh để nghe xem ai gọi tới mình:
- Alô, xin hỏi ai đấy ạ???
Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người nam trung niên:
- ''Alô, xin chào, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Nguyễn Tuấn Anh đến từ Trịnh Châu - Hà Nam không ạ???''
Tuấn Anh biết người ở đầu dây bên kia đang tìm mình thì khẽ gật đầu đáp lại:
- Vâng, tôi là Nguyễn Tuấn Anh đây, xin hỏi bên đó là ai vậy???
Đầu bên kia sau khi được hắn xác nhận là chính xác thì người đàn ông đó nói:
- ''Ồ vậy thì đúng rồi, bây giờ nếu như không phiền thì cậu có thể lên phòng hiệu trưởng được không, có người đang chờ cậu, ở phòng 490 tòa C nhé!!!''
Tuấn Anh không suy nghĩ nhiều liền đáp:
- Được, 10 phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó!!!
Đầu dây bên kia nghe xong thì nói:
- ''Vậy thì tôi chờ cậu ở trong đó, chào cậu!!!''
Người đó vừa dứt lời thì ở đầu dây bên kia cũng ngắt kết nối, Tuấn Anh cũng nhét chiếc điện thoại vào trong túi rồi đưa mắt nhìn ra không gian xung quanh hít một hơi dài sau đó lại thở dài rồi nói:
- Haizz, không biết phải gặp ai nữa đây!!!
Than phiền xong hắn liền hướng về phía mấy em gái sinh viên nhìn vô cùng chắc chắn đang nói chuyện ở gần đó mà dùng chút vẻ đẹp trai của mình mà hỏi đường rồi một công đôi việc xin luôn số điện thoại của một số em xinh xắn nhằm làm quen...
Sau khi được mấy em gái cho địa chỉ thì sau hơn 10 phút đi bộ thì hắn cũng vừa hay bước tới tòa nhà C, đưa mắt lên nhìn thì đập vào trước mặt hắn là một tòa nhà tối om, hắn ngước lên thì thấy duy chỉ có một căn phòng trên tầng 4 của tòa nhà là vẫn sáng đèn, biết trên đó có thể là người đang chờ mình, hắn cũng khẽ nhún vai thở dài rồi bước lên cầu thang nhằm hướng ánh sáng mà đi tới.
Khoảng năm phút sau thì hắn cũng đã tới được căn phòng đó, liếc mắt nhìn lên số phòng một lần nữa để chắc chắc, lại thấy cánh cửa phòng này chỉ khép hờ nhưng vì lịch sự để tránh làm phiền người bên trong, hắn liền đưa tay gõ cửa để ra hiệu cho người bên trong biết, nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài thì giọng của một người đàn ông bên trong nói vọng ra:
- Xin mời vào!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì cũng tự đẩy cửa vào, sau khi vào trong phòng thì hắn cũng đóng cửa lại và chào đón hắn ở đây chính là một người đàn ông trung tuổi trong chiếc áo sơ mi trắng, vừa thấy Tuấn Anh đã bước vào thì người đàn ông đó đang làm việc cũng đứng lên rồi đưa tay mời ý bảo cho Tuấn Anh ngồi xuống ghế và người đàn ông sau khi ngồi xuống đối diện với hắn, sau đó ông ta cũng rót ra hai tách trà rồi hướng về phía Tuấn Anh sau đó nở một nụ cười nói:
- Xin chào, cậu có phải là Nguyễn Tuấn Anh, đồ đệ của Hoàng Quy tiên sinh không???
Tuấn Anh nhấp một ngụm trà rồi khẽ gật đầu để xác nhận sau đó nói:
- Đúng vậy???
Người đàn ông nghe thấy Tuấn Anh nói như vậy thì hắn liền đứng dậy rồi chắp tay mà hành lễ với hắn:
- Xin được bái kiến Tuấn Anh chân nhân!!!
Tuấn Anh thấy vậy thì cũng đứng lên mà đáp lễ rồi nói:
- Ấy, ông không phải đa lễ như vậy đâu!!!
Người đàn ông được miễn lễ thì lão cũng ngồi xuống, rồi lão mới giới thiệu:
- À suýt nữa thì quên mất, giới thiệu với ngài, tôi là Kỳ Phan, là hiệu trưởng của đại học Thanh Hoa này, tôi đã nhận được thư của Hoàng Quy tiên sinh là chờ cậu tới đây nhập học à!!!
Tuấn Anh đặt chén trà xuống rồi cũng gật đầu:
- Tên tôi thì ông cũng đã biết, cứ gọi tôi là Tuấn Anh là được và cứ xưng hô như bình thường thôi!!!
Hiệu trưởng Kỳ Phan gật đầu rồi nói tiếp:
- Bây giờ thì cậu đã là sinh viên của trường chúng tôi nhưng chỉ khác một điều là cậu sẽ khác với những sinh viên khác của trường chúng tôi à!!!
Tuấn Anh vừa nhấp thêm một ngụm trà, nghe xong thì lại đặt chén nước xuống rồi hỏi:
- Tôi khác như thế nào???
Hiệu trưởng Kỳ Phan cũng nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Thì khác ở chỗ là cậu cũng chẳng cần phải đăng ký học phần và tín chỉ, cậu muốn học thì học mà muốn nghỉ thì nghỉ, cậu có đi thi hay không thì tùy cậu và cuối khóa học của mình thì cậu cũng sẽ có được tấm bằng loại giỏi à, thêm nữa là miễn toàn bộ tiền học phí!!!
Tuấn Anh nghe xong thì cũng cảm thấy khá hài lòng:
- Đơn giản như vậy thôi sao???
Hiệu trưởng Kỳ Phan gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy!!!
Đang cảm thấy hài lòng thì bỗng nhớ ra điều gì đó liền nói:
- Mà vừa rồi có phải là ông nói là tôi sẽ được miễn toàn bộ học phí và cả đóng góp tiền cơ sở hạ tầng không???
Hiệu trưởng Kỳ khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, cậu có chuyện gì sao ạ???
Tuấn Anh khẽ thở dài:
- Trời ạ, vừa rồi khi tôi nhập học thì đã phải nộp hơn 2 triệu nhân dân tệ đó!!!
Hiệu trưởng Kỳ nghe xong thì trên nét mặt biến sắc rồi cũng hơi sửng sốt:
- Ối, là sai sót của tôi rồi, xin hỏi Tuấn Anh tiên sinh là cậu học ở khoa nào ạ???
Tuấn Anh đáp:
- Tôi đăng ký ở ngành Hóa học và khoa học công nghệ cao!!!
Hiệu trưởng Kỳ gật đầu rồi lấy điện thoại ra rồi sau đó xin phép hắn mà gọi cho ai đó, sau hai ba phút nói chuyện thì hiệu Kỳ cũng cúp máy rồi quay sang nói với Tuấn Anh:
- Cậu yên tâm, ngay ngày mai sẽ có người trả lại tiền cho cậu, không thiếu lấy một xu...
Rồi như nhớ ra điều gì đó, hiệu trưởng Kỳ liền hỏi Tuấn Anh:
- À, mà cậu đã có nơi nào để nghỉ chân chưa ạ???
Tuấn Anh nhún vai lắc đầu:
- Haizz, tôi đã đi từ sáng cho tới bây giờ, còn chưa có nơi nào để nghỉ chân cả!!!
Hiệu trưởng Kỳ nói:
- Nếu vậy thì chắc cậu cũng chưa ăn tối đâu nhỉ, vậy thì cậu có bao nhiêu hành lý thì hãy mang tới đây, tôi sẽ cho người mang tới nơi ở mới cho cậu và cậu bây giờ sẽ đi ăn với tôi được không ạ???
Tuấn Anh xua tay từ chối:
- Haizz, có lẽ là để hôm khác, bây giờ tôi chỉ cần tới nơi ở và phải đi tìm hai sư huynh đệ của tôi à, mà nơi ở mới của tôi là ở đâu vậy???
Hiệu trưởng Kỳ cười:
- Nơi ở của cậu là ở phòng 309, tầng 3 tòa ký túc xá D7 ở đối diện với cửa lớn của trường, ở đó với cậu cũng là một người có đặc quyền y như cậu à!!!!
Tuấn Anh cười cười:
- Đa tạ hiệu trưởng Kỳ!!!!
Hiệu trưởng Kỳ cũng cười rồi nói:
- Có khó khăn gì về chỗ ở thì cậu hãy gọi cho tôi, mà suýt nữa tôi quên mất là khi cậu tới chốt bảo vệ thì cậu cứ vào lấy chìa khóa của phòng 309, nếu có ông bảo vệ nào hỏi thì cậu cứ gọi cho tôi à, mà cậu và người ở cùng cậu cũng không bị khoán thời gian ra vào ký túc xá đó, cậu cũng có thể gọi bằng hữu của cậu tới đó mà làm gì thì làm à, miễn là cậu không làm cái chuyện đó đó trong phòng!!!
Tuấn Anh bật cười:
- Ha ha, ông không phải lo, dù sao thì cảm ơn ông một lần nữa!!!
Nói xong thì Tuấn Anh cũng bước ra khỏi phòng hiệu trưởng và được ông hiệu trưởng tiễn ra rồi nói:
- Tuấn Anh chân nhân, hy vọng cậu sẽ có những ngày tháng tốt đẹp ở trường chúng tôi!!!
Tuấn Anh cũng gật đầu rồi cáo từ hiệu trưởng Kỳ rồi sau đó đi khuất, sau khi ra khỏi cổng trường thì theo lời dặn của hiệu trưởng Kỳ thì ở đối diện khu trung tâm mua sắm cách cổng trường nhỏ chừng hơn 100 mét về phía bên trái chính là cổng lớn và đối diện đó là ký túc xá của trường.
Hắn cứ vậy mà theo chỉ dẫn mà bước đi, tới khi đến khu trung tâm mua sắm rồi nhìn sang thì thấy ở bên kia đường là một cổng dạng parabol lớn màu trắng ngọc, phía bên trên có ghi là "Ký túc xá sinh viên trường Đại học Thanh Hoa" đang định bước vào thì tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên và khi rút ra nghe thì đó là cuộc gọi của Kiến Phương:
- Tôi đây, hai cậu có gì hot!!!
Ở đầu dây bên kia Kiến Phương nói:
- "Xong hết thủ tục chưa, xong rồi thì đến chỗ bọn tôi ăn tối đi!!!"
Tuấn Anh khẽ cười:
- Xong hết rồi, mà hai cậu ở đâu???
Kiến Phương đáp lại:
- "Quay bên phải từ phía cổng ký túc xá của trường cậu rồi đi thẳng khoảng 600 mét, đi đến nhà hàng Tứ Xuyên thì hai người tôi đang ở trong đó, đến nhanh không hết!!!"
Tuấn Anh khẽ cười mà gật đầu:
- Ok, 10 phút nữa tôi có mặt!!!
Giọng của Khải Vũ xen lẫn vào:
- "Nhanh!!!"
Nói xong thì Kiến Phương cũng cúp máy thì hắn cũng tắt theo rồi xoay người mà bước đi theo chỉ dẫn của Kiến Phương, trên đường đi thì mặc dù trời cũng đã tối nhưng sự nhộn nhịp của làng sinh viên vẫn tấp nập người đi kẻ lại, tiếng còi xe inh ỏi hòa quyện với mùi hương từ những món nướng vỉa hè đang nghi ngút khói và điều đó đã làm cho một bậc tiên nhân à không phải là bụng của hắn đã và đang réo lên liên tục, Tuấn Anh đưa tay xuống bụng rồi vỗ nhẹ như an ủi:
- Chờ tí, một ít thời gian nữa thì mày sẽ được đầy lại thôi bạn già ạ!!!
Đi bộ nhìn ngó xung quanh thì khoảng 10 phút sau hắn cũng có mặt tại một cửa hàng Tứ Xuyên, vừa bước vào bên trong thì đón chào hắn là một mùi hương thơm phức từ những đĩa thức ăn nhanh khiến cho tâm hồn ăn uống của hắn như bay bổng lên cao, đang phiêu thì một tiếng gọi quen thuộc vang lên:
- Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, vào ngồi đi!!!
Nhận ra đó là giọng của Khải Vũ, thì hắn cũng trở lại với thực tại và tiến về phía hai người huynh đệ đã ngồi đó cùng với một bàn thức ăn đầy đủ các món và khi đông đủ cả ba người thì chén thôi... sau bữa ăn thì cả ba người cùng đi về phía nhà để đồ của người quen của Khải Vũ để lấy đồ và từ đây, mỗi người đi một hướng.
Bầu trời bây giờ đã tối hẳn, quang mây và lấp lánh muôn ngàn ánh sao của đám nhị thập bát tú và ánh trăng vàng vằng vặc từ cung Quảng Hàn của ả Hằng Nga đang rọi xuống trần và nổi bật trong đám đông thảnh thơi là một dáng một người thanh niên với balo trên vai và hai tay hai bên là hai vali kéo tràn đầy đồ đạc bên trong, hiển nhiên đó chính là Tuấn Anh.
Sau khi chia tay hai huynh đệ của mình thì hắn đang tiến về phía cổng ký túc xá của trường, hắn tiến vào tới chốt bảo vệ, hắn đã thấy một ông bảo vệ trung tuổi, đang định gọi cho hiệu trưởng Kỳ thì như đã được báo trước, còn chưa kịp gọi thì người bảo vệ đã hỏi:
- Có phải cậu là Tuấn Anh không???
Tuấn Anh gật đầu đáp:
- Vâng, là tôi!!!
Ông bảo vệ cũng gật gật đầu rồi đi vào trong cabin bảo vệ một lúc rồi đi ra:
- À vậy thì chìa khóa của cậu đây à, cậu ở phòng nào thì cậu biết rồi đó, à mà đây là chìa khóa và thẻ vào của cửa sau, lần sau cậu có thể đi bằng cửa sau vào à!!!
Tuấn Anh đưa tay nhận lấy chìa khóa và thẻ ra vào trên tay ông bác bảo vệ:
- Đa tạ bác!!!
Sau đó ông bảo vệ liền bấm nút rồi thanh chốt cổng cũng từ từ kéo lên, chờ đợi cho thanh chốt cổng kéo lên rồi hắn cùng với đám hành lý cồng kềnh lại tiếp tục cuộc hành trình gian nan, nếu ở đây không có camera theo dõi thì hắn đã dùng phép mà không phải chật vật như thế này nhưng đời không có chữ nếu và hắn vẫn phải tiếp tục chật vật với đống hành lý của mình.
Sau khoảng 15 phút kéo lê hành lý và trong đầu luôn luôn có ý nghĩ để thúc giục ý chí bằng vài câu khích lệ "ngày đó sẽ không xa xôi" thì cuối cùng hắn cùng với đám hành lý của mình cũng đã có thể lết lên được tới tầng 5 của ký túc xá D7.
Vừa đi vừa ngó lên để quan sát biển số phòng thì hắn thấy toàn 515... 519... rồi đến 588 và khi hắn phát hiện ra mình đã nhầm tầng, trong miệng chỉ muốn chửi thề một cậu rồi không cam lòng mà đành phải quay đầu lại... phải kéo lê đống hành lý thêm 20 phút tiếp theo thì hắn mới tìm tới được phòng 309 và bên trong phòng tỏa ra ánh đèn điện và chắc chắn đã có người bên trong, hắn liền gõ cửa thì khoảng hai ba mươi giây, một thanh niên tầm tuổi hắn trong bộ trang phục quốc dân... quần đùi áo may ô... ra mở cửa phòng và hỏi:
- Cậu là Tuấn Anh!!!
Tuấn Anh gật đầu:
- Đúng vậy, là tôi!!!
Người thanh niên trước mặt cũng cười rồi giúp hắn kéo hành lý vào rồi nói:
- Ha ha, vậy là cậu cũng có đặc quyền như tôi rồi, hiệu trưởng Kỳ cũng đã gọi cho tôi để thông báo và tôi xin giới thiệu luôn, tôi là Lưu Kính Thiên!!!
Tuấn Anh cũng cười rồi nói:
- Rất vui được làm quen với cậu, hy vọng cậu có thể giúp đỡ tôi trong thời gian tới!!!
Sau khi giúp Tuấn Anh mang hành lý vào trong phòng thì Lưu Kính Thiên ngồi xuống một bên giường rồi cười:
- Ok thôi, mà chắc cậu năm nay học năm nhất nhỉ, vậy là kém tôi 2 tuổi, gọi anh xưng em đi!!!
Tuấn Anh cười rồi nói:
- Vậy anh trai đây sinh năm 94 hả???
Lưu Kính Thiên nghe xong thì xua tay:
- Không, tôi sinh năm 96, mùng 9 tháng 10 năm 96!!!
Tuấn Anh nghe xong thì lại cười lớn:
- Vậy thì ngược lại, là cậu phải gọi tôi bằng anh đó, tôi sinh trước cậu tận 3 tháng đó!!!
Lại nói về Lưu Kính Thiên thì nhìn qua cậu trai này cũng khá đẹp trai, dáng người cao và có phần nhỉnh hơn Tuấn Anh một chút, mái tóc nâu pha một chút màu vàng và được cắt theo phong cách undercut khá hiện đại, người này nhìn qua thì trông có vẻ như cũng khá là...
Còn về căn phòng của hai người thì cũng khá là rộng, có bốn phòng trong đó thì có hai phòng ngủ, một nhà bếp và một nhà vệ sinh và cả căn phòng có lẽ là rộng hơn so với các phòng khác và cũng có phần hiện đại hơn, có điều hòa, lò sưởi, nóng lạnh và đầy đủ tiện nghi... chưa kể thì theo lời của Kính Thiên thì cứ mỗi cuối tuần sẽ có người đến để dọn dẹp phòng ốc, còn tiền thì có lẽ là không phải trả vì hiệu trưởng Kỳ đã nói là có người thanh toán toàn bộ tiền cho hắn rồi.
Sau khi làm quen và biết được là bằng tuổi nhau thì cả hai cũng cười lớn và chia sẻ về cuộc sống của cả hai người, đương nhiên thì Tuấn Anh cũng giữ kín việc mình có phép thần thông nên cũng không nói cho Lưu Kính Thiên biết nhưng dù có phép thần thông nhưng hắn cũng không biết được rằng, vị huynh đệ ở cùng phòng với mình cũng là một người có khả năng đặc biệt giữa hai giới âm dương...
0