Sau một chưởng tràn trề uy lực phát ra từ lòng bàn tay của Kiến Phương thì ngay lập tức cả một cái đám chuột bọ thành tinh kia do chưa được tu dưỡng đủ ngày nên cả đám kia đã không chịu nổi một chưởng mà đã trực tiếp tan biến thành tro bụi mà cuốn theo chiều gió, Tô Vân thấy một màn này thì hai mắt dường như không thể tin vào mắt mình, sau vài giây hồi thần lại thì trong ánh mắt của nàng bây giờ đã nhìn Kiến Phương một cách khác, nàng nhìn hắn một cách đầy ngưỡng mộ, lúc này sau khi đám chuột bọ gián rết kia đã bị bay màu thì Tô Vân mới hỏi:
- Dương cố vấn, vừa rồi anh làm thế nào vậy???
Kiến Phương nghe nàng hỏi vậy thì cũng chỉ nhún vai rồi khẽ nhếch mép nhìn Tô Vân rồi hắn cứ thế mà đưa tay trái mình lên vuốt qua mấy sợi tóc đang dính trên má Tô Vân rồi vén lên qua mang tai cô nàng rồi nhìn nàng mà cười cười:
- Đi vào trong đi rồi tôi sẽ nói, cô nhớ là phải theo sát tôi đó!!!
Dứt lời thì Kiến Phương cũng lấy tay cô nàng mà kéo nàng đi theo mình về hướng xưởng đóng tàu, phía sau thì Tô Vân bị hành động vén tóc qua mang tai của Kiến Phương vừa rồi, lại thêm cảnh nắm tay kéo mình đi theo lại vô cùng tự nhiên như ở giữa hai người không còn có khoảng cách hay vách tường ngăn cấm vậy mà thay vào đó là một cảm giác an toàn nên hai đôi chân của nàng cứ vô thức bước đi theo hắn như vậy.
Còn bên trong suy nghĩ của Tô Vân hiện giờ thì khác với mọi lần trước thì lần này do không còn thấy bóng dáng của chuột hay gián ngoại cỡ đâu nữa nên tinh thần của cô nàng lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều nên nàng cũng không để ý tới hình ảnh của mình như mọi lần trước nữa mà nàng cứ vậy bước theo sau Kiến Phương vì đã có Kiến Phương đi trước nên nàng coi như đã có một chỗ dựa vững chắc nên phần nào gạt bỏ được cơn sợ hãi.
Hai người vừa bước vào bên trong khu xưởng đóng tàu bỏ hoang mà điều đầu tiên chào đón hai người bên trong là những tiếng nước bẩn nhỏ giọt và xộc lên mũi chỉ toàn mùi dầu máy lâu ngày đã mốc lên thành một cái mùi vô cùng khó ngửi, cả hai đang bước đi từ từ thì như cảm nhận được gì đó, Kiến Phương ngay lập tức dừng lại khiến cho Tô Vân phía sau đang không để ý và hệ quả là hai quả cầu mềm mại đang phập phồng bên dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng manh của cô nàng cảnh sát đã chạm vào lưng hắn.
Tô Vân cũng bất ngờ nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng gì thì Kiến Phương đã ngay lập tức quay người lại rồi đưa bàn tay của mình ôm lấy Tô Vân rồi cả hai lùi lại về một giàn máy gia cố bulong mỏ neo phía góc khuất ánh sáng, Tô Vân còn đang chưa hiểu gì thì, còn tưởng Kiến Phương định giở trò đ·ồi b·ại với mình thì Kiến Phương sau đó đưa bàn tay phải lên che miệng nàng rồi hắn đưa ngón trỏ tay trái của mình lên môi ý bảo nàng im lặng rồi hắn chỉ về một hướng.
Hiểu ý thì của Kiến Phương thì Tô Vân cũng gật gật đầu, sau đó cả hai liền khẽ ló mặt ra nhìn theo hướng mà Kiến Phương vừa chỉ thì ở phía đó có hai bóng hình, một đứng, một ngồi vàng kẻ đang đứng chính là tên Lịch Minh Huy và trước mặt tên này là một người phụ nữ trẻ cỡ tầm 30 tuổi đổ lại và người này đang bị tên họ Lịch này trói chặt trên ghế.
Nhìn qua thì có thể thấy được là đầu tóc của cô nàng đó đã bị tên khốn kia hất nước lên nên lúc này đã ướt sũng, rủ xuống rũ rượi, mồm của cô nàng đã bị gã họ Lịch bịt miệng bằng một chiếc giẻ và hắn ta đang vung tay tát liên tục vào hai má của cô ta, còn trong miệng hắn thì gầm lên như một thằng điên dại:
- Con đĩ này, mày có biết số hàng đó đối với bố mày lớn lắm không hả, nó đáng giá của bố mày mấy trăm ngàn tệ đó, đồ ngu!!!
Trái lại với những câu gầm gừ văng tục của gã Lịch Minh Huy kia mà theo lời của Tô Vân giới thiệu kia thì cô ả kia cũng chỉ biết ngồi im mà chịu trận chứ bị trói bằng dây thừng dầy cộp thế kia thì bố bảo cũng chẳng thoát ra được chứ đừng nói là phản kháng, vừa cúi người xuống thì Tô Vân bỗng nhớ ra điều gì đó liền khẽ thì thầm với Kiến Phương:
- Đúng rồi, theo những gì tôi nghe Hạ Xuyên Sinh nói thì đội điều tra vừa phá một vụ hàng trắng lớn từ vùng tam giác vàng bên Lào - Myanmar - Thái Lan đi chui về, rất có thể là của hắn!!!
Kiến Phương cũng gật đầu:
- Đúng rồi đấy, vụ đó thì Hạ đội trưởng có mời tôi nhưng do bận nên tôi không tham gia được!!!
Cò phía bên kia, nhận thấy đáp lại mình chỉ là một màn đêm tĩnh lặng, cùng lắm chỉ là một vài ba tiếng rên ư ử phát ra từ cổ họng cô ả kia, điều này đã khiến cho gã Lịch Minh Huy kia như càng tức điên lên rồi hắn bắt đầu đập phá mấy cái thùng phuy xấu số gần đó, đập phá một hồi thì đến khi hắn ta đã mất hết kiên nhẫn với một ả bị chính tay hắn trói chặt trên chiếc ghế gỗ.
Lịch Minh Huy hắn đang đập phá thì như nhớ ra gì đó, sau đó hắn quay lại rồi nhìn cô ả kia rồi nở một nụ cười khà khà khiến cho Kiến Phương và Tô Vân bên này đang quan sát một khó hiểu không biết hắn ta sẽ làm gì lùi lại ra phía sau rồi chẳng biết cô ả kia nhìn thấy cái gì nhưng chắc hẳn là khá kinh khủng, trước đôi mắt hiện rõ sự kinh hoàng của cô ả kia thì Lịch Minh Huy hắn nói:
- Con đĩ này, hôm nay ông đây sẽ xé xác mày ra theo đúng nghĩa đen!!!
Rồi gã Lịch Minh Huy đó liền lùi lại về sau hai bước và rồi hai mắt con mắt hắn từ bình thường bỗng nhiên hằn lên những tia máu rồi long lên sòng sọc, cổ họng hắn cũng phát ra những tiếng gầm gừ như một con thú hoang khát máu và cũng chẳng cần phải nói thì cô ả kia cũng bắt đầu có cái cảm giác t·ử v·ong đang tới rất gần.
Trở lại với bên này thì Kiến Phương sau khi quan sát một hồi thì khi hắn vừa quay người lại định nói với Tô Vân điều gì đó thì... cô nàng Tô Vân này đã biến mất từ lâu, đến khi Kiến Phương nhìn lại về phía gã Lịch Minh Huy thì nàng ta đã rón rén tiến đến gần sát tên kia... còn Kiến Phương thì thấy một màn này thì cũng chán nản rồi lẩm bẩm gì đó, nhìn qua khẩu hình miệng của hắn thì cũng có thể hiểu là bất lực, hay nói đúng hơn là cũng hết thuốc chữa với cái cô nàng cảnh sát cứng đầu này.
Phía bên kia, gã Lịch Minh Huy kia thì cả cái thân thể còm nhom của hắn đang dần dần hóa thành một cái hình thù dị hợm, quái thai của một cái loại quái vật gì gì đó mà không rõ giống loài thì bỗng từ phía sau đã có một vật gì đó đã dí sát vào gáy hắn và đã khiến cho quá trình biến đổi thân xác của hắn bị chững lại và khi hắn ta quay lại thì nhận ra là Tô Vân đang chĩa súng vào gáy mình, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Tô Vân đã gằn giọng một cách... vô cùng buồn cười:
- Thằng chó, mày còn gì để trăn trối không???
Kiến Phương bên này thấy một màn bắt yêu quái như này thì cũng đập đập lòng bàn tay của mình lên trán một cách chán nản, chẳng biết cô nàng này đang suy nghĩ cái gì nữa, còn về phía tên Lịch Minh Huy kia thì sau khi nghe được cái giọng của Tô Vân thì hắn cũng hơi bất ngờ một chút vì hắn đang không hiểu sao khứu giác của mình lại không cảm nhận được mùi hương của cô cảnh sát này nhưng thôi, do cô ta đã tìm tới đường c·hết thì mình sẽ thành toàn cho ta, sau vài giây thì hắn ta cũng tỏ ra bình thản, hắn nhe cái hàm răng vàng khè như kiểu mấy năm không đánh mà cười khằng khặc:
- Mày làm tao phát cười, mày muốn c·hết hả... được ông đây sẽ thành toàn cho mày!!!
Dứt lời thì gần như ngay tức khắc, gã Lịch Minh Huy này liền gầm lên một tiếng rồi ngay lập tức cả bộ quần áo bốc mùi mồ hôi rách toạc ra rồi cái thân thể phàm tục kia của hắn liền hóa thành một con cự khuyển với một bộ lông đen đang dựng lên rồi hai con mắt đỏ ngầu khát máu của hắn cứ vậy mà hướng về phía Tô Vân mà nhìn như muốn cắn xé cô nàng.
Về phía Tô Vân bên này thì dường như bị thứ gì đó khóa chặt lại, dường như nỗi ám ảnh cũ về ký ức nơi nhà kho bỏ hoang mà anh trai Viên Hải của nàng đã hy sinh cũng bởi chính cái hình dạng quái vật này của Lịch Minh Huy đã khiến cho nàng đứng chôn chân như bị thôi miên vậy, nhận thấy Tô Vân vẫn còn đứng đực ra đó mà không co cái cặp giò trắng muốt dưới cái quần đen kia mà chạy đi, hết cách Kiến Phương liền vận một chút phép mà động thủ.
Kiến Phương chỉ cần một cái chỉ tay chĩa về phía con quái vật lông lá kia và đánh ra một chỉ của thuật hiện hình và đã khiến cho cái cơ thể quái thú lông lá kia của Lịch Minh Huy đã biến mất và khiến hắn hiện nguyên hình với cái cơ thể gầy còm nhom đen đúa của hắn đã trở lại như bình thường nhưng mà nó lạ lắm, lạ ở đây vì do hắn ta đã hóa thành quái vật và do không vừa size so với cái bộ dạng quái vật nên bộ quần áo trên người hắn đã đi vào dĩ vãng và trên người hắn chỉ còn mỗi cái quần lót màu hồng hình Hello Kitty trông vô cùng... dễ thương mà không hiểu sao nó lại không rách te tua như cái bộ quần áo dài bên ngoài.
Còn Tô Vân sau một hồi với biểu cảm thẫn thờ như bị cái hình dáng kia Lịch Minh Huy hớp hồn thì lúc này nàng ta mới có thể định thần lại, vừa trở lại với mặt đất thì nhận thấy trước mặt mình bây giờ không còn là một con chó to chà bá nữa mà chỉ còn là một gã còm nhom trên thân chỉ còn mỗi cái quần lót.
Thấy một màn cảnh xuân đến mức buồn nôn bất thình lình xuất hiện trước mặt mình như vậy thì Tô Vân cũng hơi sững sờ một chút, nàng ta còn chưa kịp phản ứng gì, phải đến khi Kiến Phương khẽ đánh động thì nàng ta định thần lại, còn gã Lịch Minh Huy kia thì cũng ngây ngốc khi mà lần đầu tiên từ lúc hắn biết dùng phép hóa thú thì lại bị hết đạn giữa chừng, cô ả bị trói trên ghế phía sau kia thì hai mắt ả ta cũng mở to thô lố mà nhìn về cái chỗ phồng phồng, cồm cộm lên phía ngã ba cả gã.
Cả không gian lúc này vẫn còn đang chìm trong một sự im lặng một cách ngại ngùng theo phản ứng sinh lý bình thường của con người thì để cắt ngang sự tĩnh lặng của bầy cừu thì một tiếng nói quen thuộc đối với Tô Vân và chẳng còn ai ngoài giọng nói của Kiến Phương đã đưa cả ba người trở lại với thực tại:
- Thì ra là một gã hóa thú nhân, xem nào, nếu mà theo cái thủ quyết đó của người thì chỉ có thể là học ở Liên Mộc sơn, ta nói vậy có đúng không???
Gã Lịch Minh Huy kia vẫn trong trạng thái của một gã người rừng thì sau khi nghe Kiến Phương nói vậy thì hắn ta lúc này mới bừng tỉnh và cũng đã trở lại với bình thường, hắn ta cũng chẳng thèm để ý tới cái cơ thể gầy nhom, đang ở chế độ trần như nhộng kia của mình mà khi nghe một gã thanh niên lạ mặt không rõ từ đâu tới nói như vậy thì cười đểu:
- Ồ, thì ra ngươi cũng có mắt nhìn đó, ta chính là đệ tử chân truyền của một vị đại sư phụ trên đó đó, vị này chính là một đại chân nhân ngàn năm có một, không phải trên đời ai cũng có duyên gặp mặt là được đâu!!!
Kiến Phương nghe vậy thì khóe miệng đã hơi run run như tỏ ra biết người biết ta, Lịch Minh Huy thấy vậy thì còn đang định chế giễu hắn một tràng thì bỗng Kiến Phương bên này đã nhếch mép cười tỏ rõ sự khinh thường rồi hướng về phía Lịch Minh Huy mà gật gật đầu:
- Ờ, hẳn nào pháp lực cao siêu đến vãi cả ra như vậy, chỉ cần nhìn qua cái đống chuột bọ của ngươi bài trí là ta đã biết là từ đâu rồi!!!
Rồi tên Lịch Minh Huy kia còn tưởng là Kiến Phương là đệ tử đến sau mình, nên đã có ý định chưa kịp đắc ý để thằng ranh con trước mặt này lên bái kiến đại sư huynh thì Kiến Phương nói tiếp:
- Sư phụ của ngươi là Hà Nhị Phú đúng không???
Lịch Minh Huy thấy Kiến Phương nói vậy thì tỏ ra khá bất ngờ:
- Tại sao tên nhóc nhà ngươi biết, ta tưởng ngươi cũng bái ông ta là sư phụ chứ???
Tô Vân bên này nghe thấy hai người hàn huyên thì còn đang nghĩ là Kiến Phương gặp phải bậc tiền nhân ở môn phái của mình thì trên trán nàng mồ hôi đã toát ra thành từng hột, từng hột, nàng chỉ sợ Kiến Phương sẽ quay ngoắt lại, sẽ trở bạn thành thù mà sẽ cùng với tên khốn Lịch Minh Huy kia sẽ g·iết mình mà tệ hơn là sẽ cho mình mất đi đời con gái gìn giữ gần 30 năm cuộc đời nhưng trái lại thì những suy nghĩ đó của nàng đã quá xa.
Kiến Phương lắc lắc đầu rồi bỗng quay lại nhìn Tô Vân một cái thì thấy trên trán nàng đã toát hết cả mồ hôi lạnh thì hắn chỉ hơi cười cười rồi đưa tay lên lấy vạt áo mà lau đi cho nàng và hành động này của Kiến Phương đã giúp Tô Vân buông bỏ đi sự lo lắng và càng chắc chắn hơn khi trong đầu nàng đã xuất hiện một giọng nói và đó không gì khác ngoài giọng nói của Kiến Phương:
- "Em yên tâm nhé, hôm nay anh sẽ tặng Viên Hải một món quà lớn, cũng như là món quà ra mắt tặng Tô đại tá!!!"
Tô Vân nhìn hắn, nàng còn đang định nói gì đó thì Kiến Phương đã gật đầu tỏ ý là đúng rồi đấy, rồi hắn quay về phía tên Lịch Minh Huy và sau khi biết người dậy mấy cái môn pháp mèo cào kia là Hà Nhị Phú thì chẳng cần gì nhiều, chỉ cần có thế, Kiến Phương liền rút điện thoại của mình ra rồi nói:
- Còn tưởng là đại nhân vật cao siêu phương nào, cho xin vài phút đã nhé!!!
Kiến Phương nhanh chóng vào danh bạ rồi tìm tới cái tên ''Hà sư huynh" rồi chạm vào chữ gọi rồi sau đó là những tiếng chuông bíp... bíp... ngân lên vì hắn đã bật loa ngoài để người khác có thể nghe thấy bên kia nói gì....
0