Ngược dòng về quá khứ để trở lại với vụ án của anh bạn người Nga Sergej Vrokasirevic kia thì vụ án xảy ra vào khoảng tối ngày 19 tháng 2 năm 2016 tại tòa nhà Hoàng gia Ả rập và đây là thời điểm đã là gần 4 năm kể từ ngày mà Lịch Minh Huy nhận được cuốn công pháp kia của Hoàng Quy lão nhân từ tay của Hà Nhị Phú và khoảng thời gian gần 4 năm đó cũng là đủ để cho hắn thuần thục cái bộ môn này.
Với cái tính thù dai nhớ lâu của mình thì vào buổi chiều ngày định mệnh đó, Lịch Minh Huy trước đó đã gọi cho một người có tên là Sơn Định là đàn em của hắn để nói chuyện gì đó, sau cuộc gọi thì tầm 20 phút sau cuộc gọi thì gã Sơn Định kia đã lái một chiếc xe hiệu Toyota tới nhà hắn rồi cả hai cùng đi về một hướng đã được vạch sẵn trước đó.
Khoảng 30 phút đồng hồ trước khi vụ án xảy ra, Lịch Minh Huy hắn khi này đang theo dõi gã người Nga Sergej kia ở hàng ghế sau trong chiếc Toyota Vios màu đen bóng đang đỗ ở ngoài khu Hoàng gia Ả rập, còn gã Sơn Định thì được lệnh của hắn là ra bên ngoài mà h·út t·huốc để cảnh giới xung quanh, coi như là đang chờ cho bên cứu hộ tới tiếp ứng cho mọi người xung quanh đỡ nghi ngờ.
Còn Lịch Minh Huy trong này, hắn với con máy phá sóng trong tay lại thêm trong điện thoại hắn vẫn lưu số của sếp cũ, cộng thêm là cái phép giả giọng thành nữ nhân và một vài câu tiếng Nga mà hắn đã luyện cả ngần ấy năm trời của mình thì ngay khi thấy mục tiêu, hắn liền kích hoạt máy phá sóng để chỉ có hắn mới liên lạc được cho gã Nga ngố kia và khi thấy mục tiêu với cái vali xuất hiện trong tầm mắt và đã cắn câu thì hắn đã bắt đầu kế hoạch tiếp theo.
Phía bên này, gã Sergej kia do đang vui vì có mối làm ăn với một công ty bất động sản lớn của Trung Quốc là LianZhou Group để hợp tác về cái vấn đề đất nền để xây dựng thêm một cái cầu cảng thứ hai ở khu vực mới tại Thiên Tân lại thêm có một cuộc gọi từ một cô em nào đó mà hắn nghĩ là bên đối phương gọi tới và có trong dịch vụ vì cô nàng kia đã hẹn hắn ở phòng VIP và lại còn chơi poker nên hắn cũng chẳng nghi ngờ gì vì cô ả này cũng là người Nga.
Sau khi liên lạc được thì cuối cùng Lịch Minh Huy hắn đã có một buổi hẹn với sếp cũ ở phòng VIP quen thuộc, còn vì sao mà khi Lịch Minh Huy phá sóng lại chỉ có mình gã Nga ngố kia bị dính còn những người khác thì không, thực ra thì cũng có nhưng mục tiêu chỉ ở phạm vi nhỏ và ngoài gã Sergej kia bị dính thì còn có thêm hai chiếc máy bộ đàm của hai gã vệ sĩ to cao đi cùng cũng có chút gì đó hơi bị lạo xạo trong tai nghe nhưng quái lạ là sau khi ông chủ nghe điện thoại xong thì cũng hết nên hai gã cũng chẳng quan tâm lắm mà tiếp tục theo sau chân thân chủ mà vào theo.
Gã Sergej kia sau khi lên đến phòng đã được đặt trước thì liền quay lại rồi nói hai thằng đàn em của mình vài câu gì đó với ý là ''chúng mày ở ngoài, có khách thì cho vào rồi biến đi'' thì hai thằng vệ sĩ kia nghe vậy thì cũng tuân lệnh rồi quay đi mà đi ra chỗ khác, cùng lúc thì cũng xuất hiện bóng hình một em gái với vóc dáng ngon ngọt trong bộ đồ da bó chịn cũng tiến lại về cái phòng VIP mà gã Sergej kia đang ngồi, cô nàng này liền gõ cửa hai, ba cái rồi nói một câu tiếng Nga:
- Детка, я вне этой комнаты!!! (Detka, ya vne etoy komnaty - dịch ra đại loại là "Anh yêu, em đang ở bên ngoài!!!")
Và ngay lập tức trong phòng vọng ra tiếng nói đáp lại của gã Sergej đó:
- Любимая, заходи, я жду тебя!!! (Lyubimaya, zakhodi, ya zhdu tebya - "Em yêu, em vào đi, anh đang chờ em!!!")
Dứt lời thì cánh cửa liền được cô nàng đó mở ra và tiến vào bên trong phòng với không khí mát lạnh dưới những ánh đèn neon huyền ảo và những tiếng nhạc nhẹ, gã người Nga khi này đang tráo bộ bài tây thì khi thấy người đẹp bước vào bên trong và nở một nụ cười với gã thì gã ta cũng nhếch mép mà nở ra một nụ cười khả ố rồi chẹp chẹp miệng:
- Так вкусно!!! (Tak vkusno - "Nhìn em ngon quá!!!")
Rồi hắn ta đứng dậy rồi kéo cái ghế phía đối diện mình ra rồi mời cô nàng xinh đẹp trước mặt của mình ngồi xuống rồi gã ta cũng quay trở lại chỗ của mình rồi cầm lấy chai champagne trên bàn gần đó rồi tháo nút chai ra sau đó thì rót ra hai cái ly rồi đưa cho cô ả kia rồi nâng ly lên hướng về phía ả với ý bảo là chúc em ngon miệng.
Cô nàng kia thấy vậy thì cũng nhận lấy rồi nâng ly lên theo rồi một ngụm tu sạch ly rượu khiến cho gã Sergej kia cười vô cùng sảng khoái rồi hắn ra liền hỏi:
- Người đẹp, đến đây chia bài cho anh nào!!!
Cô ả nghe vậy thì nở ra nụ cười với hàm răng trắng đẹp ẩn sau bờ môi đỏ chóp rồi cô ta cũng tiến lại chỗ gã ta rồi cầm lấy hai lá bài Joker đen, trắng trong bộ bài rồi đập đập vài ba cái lên cái má phúng phính của gã ta rồi tay còn lại thì cô ta cũng vuốt ve bên dưới nọng cằm lông lá của gã và điều này đã khiến hắn ta đoán chắc là sắp được chơi trò nhổ củ cải nhưng còn chưa kịp sơ múi gì thì khi cô nàng đó ghé sát vào tai hắn và một giọng nói của một gã đực rựa vô cùng quen thuộc với hắn:
- Thằng chó, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!!!
Do không hiểu ngôn ngữ nhưng với cái hành động như kề dao vào cổ mình thì gã Sergej kia lúc này đã run như cầy sấy, không còn là một bộ dáng hách dịch như lần gặp mặt trước đó và v·út một cái, một vũng máu đỏ thẫm đã phóng ra từ yết hầu của gã người Nga kia mà tràn hết ra chiếc bàn và gã ta cũng gục xuống vũng máu trên bàn.
Sau khi giải quyết xong gã Sergej kia thì cái hình dáng một ả đàn bà ngoại quốc da trắng bỗng méo mó rồi dần dần hóa thành Lịch Minh Huy, sau khi giải quyết xong tử thì thì trên nét mặt hắn không hề tỏ ra cuống quýt mà vẫn tỏ ra dửng dưng như chưa hề có cuộc chia ly... nhầm phải là như chưa có cái chuyện mẹ gì xảy ra cả, hắn còn cầm cái chai rượu mới uống được ít lên rồi hắn tu ừng ực cho đã rồi sau đó thì hắn cũng đi ra khỏi căn phòng đó.
Vừa ra khỏi phòng thì cũng là lúc gã Sơn Định kia cũng đi vào theo, họ Lịch liền hỏi:
- Hai thằng to cây kia thế nào rồi!!!
Sơn Định cười:
- Đại ca, hai thằng đó bị em chuốc say rồi!!
Lịch Minh Huy cũng gật đầu, trên nét mặt hắn tỏ rõ sự hài lòng rồi nói tiếp:
- Thôi, bây giờ tao và mày sẽ phải xử lý cái đống camera!!!
----------------
Trở lại với bốn người trong nhà máy đóng tàu bỏ hoang bên đất Thiên Tân thì khi thấy hành động như gọi điện thoại cho người thân của Kiến Phương thì Tô Vân ở bên này thì b·iểu t·ình trên nét mặt nàng nhìn Kiến Phương một cách khó hiểu và rồi ở đầu máy bên kia, một giọng nói của một gã đực như trong trạng thái ngái ngủ vang lên:
- "Dương sư đệ, ta vẫn còn đang trong giờ sáng chế mà!!!"
Kiến Phương lúc này liền bật loa ngoài lên rồi hướng về phía Lịch Minh Huy rồi nói lại với Nhị Phú:
- Đệ biết chứ nhưng đệ đây chỉ hỏi huynh vài câu đơn giản thôi!!!
Nhị Phú ở đầu dây bên kia ậm ừ:
- "Có gì hot đệ cứ nổ!!!"
Kiến Phương nhìn về phía Lịch Minh Huy rồi hỏi:
- Có phải huynh có một tên đệ tử tên là Lịch Minh Huy đúng không, nghe nói là huynh sắp cho hắn làm quản lý cái trụ sở chính của huynh đúng không???
Nhị Phú đáp:
- "Làm giề có chuyện đó, ta từ hắn lâu rồi, mà đệ hỏi ta về hắn có việc gì sao???"
Kiến Phương nghe vậy thì hướng về phía Lịch Minh Huy mà cười:
- Ây thế hả, có vẻ như huynh nên tìm một tên đệ tử khác rồi vì tên họ Lịch đó đang ở trước mặt đệ và e rằng là lần này hắn ta cũng khó gặp lại huynh đó!!!
Như hiểu ra điều gì thì Nhị Phú liền đáp:
- "Tùy, đệ muốn làm gì hắn thì làm, ta cũng chẳng thèm quan tâm tới hắn nữa, ta đã nói là từ hắn rồi mà, thôi hôm nào ta và ba tên các đệ ngồi lại chứ hả???"
Kiến Phương gật đầu:
- Được!!!
Sau đó hắn liền tắt máy rồi hướng về phía Lịch Minh Huy rồi nói:
- Sao, nghe rõ rồi chứ hả???
Lịch Minh Huy nghe vậy thì hỏi lại Kiến Phương:
- Thật ra ngươi là ai???
Kiến Phương đưa ngón tay út lên tai mà ngoáy rồi hướng về phía Lịch Minh Huy rồi nói:
- Điếc à, mà thôi để ta giới thiệu cho nhà ngươi thủng nhé, ta là sư đệ của lão sư phụ của nhà ngươi tuy nhiên thì ta là đệ tử nội môn chứ không phải là ngoại môn như sư phụ của ngươi!!!
Lịch Minh Huy nghe vậy thì cũng hiểu ra gì đó rồi hắn ta cũng hướng về phía Kiến Phương mà chắp tay hành lễ:
- Vậy thì tiểu điệt đây xin hành lễ với sư thúc!!!
Rồi như nhớ ra điều gì đó hắn liền nói tiếp:
- Mà nếu đã là ở trong sư môn thì liệu tiểu sư thúc có nể tình môn phái mà tha cho ta không???
Kiến Phương chỉ về phía Tô Vân mà nói:
- Nếu như ta không biết với cô ấy thì thả ngươi đi cũng chẳng có vấn đề gì cả nhưng ngươi đã s·át h·ại đại úy Tô Viên Hải là anh trai của cô ấy, lại còn thêm sư phụ ngươi đã nói rõ là từ ngươi rồi nên ta đây cũng đành chịu, bó tay!!!
Kiến Phương vừa dứt lời thì tên Lịch Minh Huy bên này hắn liền cười lên khằng khặc như một tên điên rồi giở mặt nhanh như lật bánh tráng vậy, cả người hắn bỗng run lên bần bật và có vẻ như hắn sắp nộ khí xung thiên vậy, rồi hắn gằn lên:
- Vậy thì ta và ngươi cũng chẳng cần cái lễ bái con mẹ gì hết, đợi ta lấy mạng hai con đàn bà này xong ta sẽ thanh toán nợ nần với gã sư phụ chó c·hết đó bằng ngươi vậy!!!
Nhận thấy gã Lịch Minh Huy kia sắp bạo phát, mà rõ ràng là nguy hiểm đã cận kề nhưng không hiểu sao cô nàng Tô Vân vẫn với cái b·iểu t·ình dửng dưng, vẫn đứng ngây ra đó mà không chạy đi, Kiến Phương thấy vậy thì như hiểu ra chuyện gì, hắn như nhận ra điều gì đó, chẳng cần phải mở ra thiên nhãn thì khi hắn đưa mắt nhìn về phía cô nàng thì thấy xung quanh người của nàng lúc này đã dính phải một cái đống bầy nhầy màu trắng... nhìn kỹ lại thì đó chính là một chất dịch chứa nhiều amino acid hay nói đơn giản hơn là tơ nhện.
Còn gã Lịch Minh Huy kia thì bên này hắn đã hóa thành một con quái thú cơ bắp, không rõ là cái giống gì nhưng cái đó không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là phải cứu Tô Vân và cô ả bị trói ngồi trên ghế kia, mắt thấy hai cái cánh tay khủng kia sắp chộp tới cả hai thì Kiến Phương cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn liền nhanh chóng vung hai tay về phía hai nàng rồi vận phép.
Và hình tượng của Kiến Phương hắn khi này nhìn tựa như đại anh hùng Tiêu Phong trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung lão gia đang xử ra cầm long công mà chộp về phía hai cô nàng đó vậy và thoắt một cái thì hai tay hắn như là một chiếc nam châm có một lực hút vô cùng bá đạo đã kéo được hai người phụ nữ về phía hắn rồi tiếp sau đó hắn liền phi thân lên và cũng là để thanh lý môn hộ, Kiến Phương lúc này hắn mới chính thức xuất thủ.
Kiến Phương một bước nhảy phắt lên không trung cách mặt đất khoảng 2 mét rồi cùng lúc vung cả hai tay đánh ra hai luồng trấn hồn chưởng về phía Lịch Minh Huy trong khi hắn còn đang ngơ ngác trong bộ dạng quái thai dị dạng kia.
Lịch Minh Huy còn đang chưa hiểu hai mạng kia vài giây trước còn đang trong tay mình và còn chưa cả hồi thần lại thì chưa gì hai luồng chưởng lực đã kéo đến mới một áp lực vô hình nhưng nặng nề tới bá đạo ập tới thì gần như ngay lập tức cái thân xác quái vật kia của gã họ Lịch đã... bay màu và mọi diễn biến đó xảy ngay trước mắt Tô Vân đã khiến nàng phải trợn tròn mắt mà nhìn vị cố vấn họ Dương trước mặt này bằng một ánh mắt khác...
Sau khi tận mắt chứng kiến tên Lịch Minh Huy kia bị bay màu bằng mắt thường thì cơn căm giận trong lòng Tô Vân lúc này đã gần như giảm hẳn mà cũng đến lúc tắt đi là vừa, không còn chút gì về việc nặng nề về việc báo thù cho anh trai nữa, tới khi Kiến Phương trở lại về phía cô nàng thì nàng ta mới định thần lại mà ấp úng:
- Này, anh vừa cứu tôi à???
Kiến Phương nghe vậy thì đưa ngón tay lên mà gõ nhẹ vào trán nàng mà nói:
- Chẳng nhẽ lại là cô cứu tôi!!!
Tô Vân cúi mặt nhìn xuống đất rồi gật gật đầu:
- Cảm ơn anh, Dương cố vấn!!!
Kiến Phương nhún vai rồi nói như với ai đó:
- Anh zai, tôi có quà cho anh, coi như quà gặp mặt này!!!
Tô Vân nghe vậy thì không hiểu gì nhưng sau khi được Kiến Phương đưa tay lên xoa xoa vào hai mắt thì lúc này nàng mới được nhìn thấy linh hồn anh trai Viên Hải của mình một lần nữa, còn chưa kịp nói năng gì thì hồn phách của Viên Hải đã cười cười với Kiến Phương rồi chắp tay như cảm ơn gì đó rồi sau đó hắn ta cũng túm cổ một cái bóng hồn mờ nhạt khác gần đó và kẻ này không ai khác chính là Lịch Minh Huy, Viên Hải sau đó nhìn Tô Vân rồi nói:
- ''Nha đầu ngốc, mày và cha ở lại dương thế mạnh giỏi, tao đi trước một bước!!!''
Dứt lời thì Viên Hải và cả hồn phách của gã Lịch Minh Huy kia cũng tan thành những vệt sáng nhỏ vào hư không, còn Tô Vân thì chỉ nhìn theo anh trai mà không biết nước mắt mình đang nhòe ra và vô thức nàng cũng ôm chặt lấy Kiến Phương từ lúc nào.
Và khi cả đội đến thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi từ lâu mà kể ra là Lịch Minh Huy bị bay màu thì cũng đấm thằng nào tin cả, còn ả đàn bà kia thì được cảnh sát bên Thiên Tân báo là t·ội p·hạm buôn hàng trắng nên cũng cho nhập kho, còn Kiến Phương thì trước khi rời khỏi hiện trường thì hắn cũng đã nhặt được một cuốn sổ bằng bìa da ở chỗ tên họ Lịch kia bay màu, nhìn qua cái nét chữ thì hắn cũng thừa biết là ai thì cười rồi thầm thì một mình:
- Lão cáo già này cũng nhiều món hay phết, thứ này nhập kho cái đã!!!
Và rồi, thời gian đã trôi qua một cách nhanh chóng, khoảng 2 tháng sau cũng ngay tại văn phòng của đội điều tra thì lúc này, đại tá Tô Dũng với nét mặt trông vô cùng căng thẳng đang tiến vào bên trong, ông ta nhìn qua trong văn phòng một lượt rồi hỏi:
- Con nhóc nhà tôi nó đi đâu rồi mấy cậu???
Cả văn phòng nghe vậy thì ai đó cũng ấp a ấp úng, không dám trả lời hay nói đúng hơn là giữ bí mật cho nàng ta, còn đại tá Tô thì hai mặt đỏ phừng phừng rồi quay lưng đi:
- Cái con bé này, không biết nó lại đi đâu rồi, đã hẹn đi xem mắt mà!!!
Còn hiện tại Tô Vân ở đâu thì chưa có lệnh của Hạ Xuyên Sinh thì cả đội còn lâu mới nói... đùa thôi, hiện giờ cô nàng Tô Vân này đang tay trong tay với Kiến Phương mà dạo bước trên đường phố Bắc Kinh, trong cái miệng xinh xắn của nàng thì lại đang ngậm ống hút mà hút từng viên trân châu trong cốc trà sữa trên tay phải, cả hai đang đi như những cặp khác thì Kiến Phương bỗng khựng lại rồi thở dài, Tô Vân nhìn theo thì hỏi:
- Có chuyện gì vậy!!!
Kiến Phương lắc đầu đáp:
- Ngày mai anh phải trở lại Trịnh Châu!!!
Nghe xong, lại thấy cái nét mặt hơi buồn buồn của Kiến Phương thì Tô Vân tưởng là hắn đi hẳn và sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nàng liền đứng ngay trước mặt hắn rồi không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp trao nụ hôn đầu... sau nụ hôn thì Kiến Phương cũng khá bất ngờ nhìn lại cái vẻ mặt của Tô Vân bây giờ thì cười:
- Em nghĩ gì vậy, anh chỉ trở lại Trịnh Châu 2 ngày thôi mà!!!
Biết mình bị hớ, Tô Vân liền định tát cho hắn nhưng Kiến Phương với phản xạ của một cao thủ cầu lông đã chủ động vung tay ra bắt lấy còn tay còn lại thì ngay lập tức ôm chặt lấy nàng cảnh sát và rồi hôn lên đôi môi của Tô Vân, điều này cũng khiến cho Tô Vân cũng bất ngờ mà không kịp phản ứng, sau khi xong Tô Vân nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Kiến Phương mà nói:
- Giám đốc muốn đề bạt anh vào đội đó và từ giờ anh sẽ chính thức trở thành Dương cố vấn chứ không còn là trợ giúp thông thường đâu...
0