Khi này, tại một nơi với một bầu không khí vô cùng thoáng đãng và yên bình, ở chính giữa tầm mắt ở phía dưới là một ngôi làng nhỏ với những ngày sinh hoạt thường nhật của sơn dân và khi này cũng đang là thời điểm đứng bóng báo tới là một buổi nghỉ trưa và cách khu làng nhỏ xa xa, trên sườn núi, ồn ào những người tiều đeo gùi với đầy củi trên lưng đang đi thành từng nhóm để xuống rừng, những tiếng cười nói vui vẻ của mỗi người cùng với những tiếng chim đang tạo ra một bản hòa ca giữa sinh động giữa thiên nhiên.
Còn các đó không xa, cụ thể là hơn 1km thì ở trên một ngọn núi cao, trên đó có những ngôi chùa được thiết kế theo kiến trúc Ấn Độ được dát mái vàng và những tia nắng gay gắt nóng bỏng của buổi trưa chiếu xuống những mái vàng đó khiến cho hiện tượng phản quang càng làm cho cảnh vật nơi đây lung linh hơn, lúc này thì những tiếng chuông được đánh đang ngân lên từng nhịp vang xa ra xung quanh như báo hiệu giờ chính ngọ mà nói thật là đánh cho có vì ở khu làng này cũng đã có wifi nên... đủ hiểu rồi đấy...
Còn tiếng chuông thì nó được đánh bởi chiếc chuông vàng to tổ bố ở một ngôi chùa nằm giữa trung tâm được bao quanh bởi những ngôi chùa khác nhỏ hơn như để tô điểm cho sự bề thế của ngôi chùa này vậy và lúc này thì trước cửa của một ngôi chùa lớn, một đám tăng nhân đang ngồi thiền, một tay niệm tràng hạt, một tay chắp trước ngực còn miệng thì đang niệm kinh theo nhịp mõ của một nhà sư với 9 chấm hương trên đầu và đang khoác trên thân mình một chiếc cà sa có màu tử kim và hiển nhiên thì đây là sếp nhớn ở nơi này.
Nếu để ý kỹ, có thể thấy trên cửa điện có bốn chữ lớn được khảm bằng vàng "Đại Lôi Âm Tự" và chỉ cần có thế ta cũng có thể rõ nơi đây chính là Tây Thiên, nơi mà Phật tổ năm xưa đã truyền chân kinh cho Đường Tăng mang về Đại Đường, nhưng gạt qua một bên thì khi này phía sau thiền viện, gần phía hồ sen ngũ sắc, dưới một gốc cây bồ đề lớn, một nhà sư trẻ tuổi đang ngồi tĩnh tọa một mình.
0