Vị Diện Tranh Đấu
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Nơi yên bình nhất
Ngô Hiền: “ừm, chúng ta về đi,chắc giờ tin tức chúng ta về nhà đã bị đám trẻ nhỏ kháo hết rồi.”
“Hoàng hôn thật đẹp nhỉ.”
Phong Thanh Dương nhìn Ngô Hiền nói: “đi qua quả đồi này là đến nhà rồi, không biết ba mẹ và muội muội khỏe không?”
Lúc này Phong Thanh Dương lấy quà trong túi hành trang ra phân phát cho từng đứa nhỏ,bọn trẻ hớn hở nhận lấy ai lấy đều trông thật sự vui vẻ.Ngay cả những đứa trẻ con bé tí xíu cũng cảm nhận được điều này.
Nhớ đến đây Phong Thanh Dương hướng Ngô Hiền nói: “à phải rồi, đi mua quà cho mấy đứa trẻ đi, chúng nó chắc ngóng chờ lắm đó.”
Bọn trẻ con nhìn thấy vậy không những không sơ mà ngược lại, một đứa trẻ vội hét lên:
Ngô Hiền trả lời: “khoảng 3 tiếng rồi.”
Tiếp tục đi trên đường, rất nhiều thứ bày ra trước mắt đôi bạn trẻ, thật sự muốn mua, muốn mua thật nhiều ha.
Phong Thanh Dương cau mày dùng quang hệ phá tan hòn đá ở cách đó khoảng mười mét.
Nói xong hắn vội vàng để lại chiếc áo, giả vờ như chưa có gì, rồi đi chỗ khác.
Hoàng hôn đến, ánh hoàng hôn nhẹ nhẹ yếu ớt chiếu qua những làn cỏ xanh, nhè nhẹ chiếu lên gò má, mái tóc Ngô Hiền.Phong Thanh Dương quay sang, nhìn thấy cảnh này chợt cảm thấy say đắm.Bỗng chợt tỉnh giấc, vội quay đi nhìn thẳng lên trời, rồi nói với Ngô Hiền: (đọc tại Qidian-VP.com)
Rời khỏi cửa hàng, đi trên đường Phong Thanh Dương vừa đi vừa cảm thấy thế giới tinh thần như sụp đổ: “chỉ trong nháy mắt tiêu hết một trăm năm mươi nghìn, ba phần tư tiền bay trong chốc lát, công sức của mình, hu hu, ai hiểu thấu nỗi đau này.”
Trời dần dần về tối,đã 3 tiếng trôi qua từ lúc Phong Thanh Dương ngủ, phía xa xa thôn làng đã lên đèn, lúc này Ngô Hiền đánh thức Phong Thanh Dương dạy, nhưng hắn nhìn có vẻ không muốn dạy cho lắm.
Ngô Hiền nghĩ nghĩ sao một lúc rồi tươi cười nói:” muội biết rồi, xem ra huynh kiếm được không ít tiền ha.”
Nơi đây những con đồi chảy dài bát ngát một màu xanh mơn mởn, gió nhè nhẹ thổi thật khiến tâm hồn thanh thản biết bao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mãi một lúc sau mới tỉnh dạy, nhìn lên trời đã tối, sao ngập tràn trên trời cao, Phong Thanh Dương giật mình hỏi Ngô Hiền:
Đám trẻ con trong làng không kìm được vui sướng nhảy lên, tiễn Phong Thanh Dương ra đến làng rồi mới quay về.
“Đại ma đầu về rồi
Đến tầm xế chiều, Phong Thanh Dương và Ngô Hiền cũng gần trở về nhà rồi.
“Tổng hóa đơn của hai vị là một trăm năm ngươi nghìn xin vui lòng thanh toán.”
Phong Thanh Dương lúc này lên tiếng: “mệt quá”
Bọn trẻ con thấy vậy vội vàng hét lên: “chạy đi, đại ma đầu đến bắt đó.”
Nói rồi bọn trẻ con chạy toán loạn.
Nói rồi Ngô Hiền đi xem tiếp rồi bỏ mặc Phong Thanh Dương.
Phía xa xa, khoảng tầm hai mươi đứa trẻ nhỏ đang chơi nhìn thấy bóng dáng hai người đang dần dần tiến về nơi này, trong đó có đứa trẻ nhận ra hai người họ hớn hở reo lên:
Thôi bỏ đi, trở về nhà là vui rồi, chuyện cũ bỏ qua đi.
“Lâu vậy à.” Phong Thanh Dương mơ hồ trả lời.
Phong Thanh Dương cũng thấy rất hợp lý ha, tuy nhiên nghĩ lại thì đã dắt người ta đi rồi lại chê đắt rẻ, mặt mũi nam nhân còn đâu.Nghĩ rồi nhẹ nhàng trả lời như vẫn ổn:
Nhớ lại trước khi rời làng, Phong Thanh Dương tuyên bố câu xanh rờn: “huynh đi học ma pháp, các đệ ở nhà, khi về ta sẽ mua rất nhiều quà cho các đệ ha.”
Cả đám không ngừng reo lên:
Ngô Hiền: “huynh mới có đi mấy tháng mà cứ như mấy năm không bằng.Chúng ta đi về thôi.”
Trở lại với thực tại, Phong Thanh Dương dẫn Ngô Hiền tiến vào tiệm quần áo.
“Huynh không sao chứ? Muội thấy chỗ này đắt quá, hay mình tìm chỗ nào rẻ rẻ chút mua đi.”
Phong Thanh Dương đứng dạy vươn hai tay lên trời: “về nhà”
~~~~~~~~~~~~~~~~
“Kia kìa, nhìn đi.” nói rồi đứa trẻ kia chỉ tay vè hướng hai người.
Nơi đây quả khác xa với nơi mà Phong Thanh Dương ở, quần áo ở đây đẹp hơn, nhiều hơn, to hơn nhưng có điều đắt hơn rất nhiều.
Di dạo một vòng, Phong Thanh Dương dừng lại ở một chiếc áo phông nhìn thật sự rất đẹp, rất muốn mua.Nhớ lại trước khi vào học viện Đại Nam, hắn có bao giờ mơ tưởng mua được đâu.Giờ hắn đã có chút tiền, có thể tự tin mua.
Phong Thanh Dương thầm nghĩ câu xanh rờn: “đúng là không có cái dại nào bằng dại gái.haizz.”
“Hai mươi...... hai mươi nghìn
Nói rồi Phong Thanh Dương nhè nhẹ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Ngô Hiền tuy không ngủ nhưng vẫn như vậy nằm cạnh Phong Thanh Dương, đã lâu lắm rồi không được tận hưởng cảm giác thoải mái như vậy, cánh đồng xanh mơn mởn, gió thổi nhè nhẹ, thật say mê lòng người.
Đúng là vậy, nơi yên bình nhất chính chỉ có thể ở đây.
Ngô Hiền: “ừm, muội cũng muốn như vậy.”
Ngô Hiền đáp: “nhưng mà vui đúng không?”
Phong Thanh Dương:” sau khi trở lại học viện, sẽ không còn cảnh này nữa,huynh buồn ngủ quá, huynh ngủ nhé.”
Ngô Hiền đi bên cạnh cũng cảm thấy có gì không ổn vội nói:
Phong Thanh Dương: “rất lợi hại”
Một đứa trẻ khác nói: “ợi hại lắm sao.”
Phong Thanh Dương đắc ý cười: “ta đã trở thành pháp sư rồi, ha ha.”
“Hoan hô, đại ma đầu về rồi.”
Phong Thanh Dương : “ừm, lâu lắm rồi mới vui như vậy, ở học viện toàn phải tự mình phấn đấu, đâu đâu cũng có cạnh tranh.”
Đến chiều muộn, cả đám chơi mệt dã người, ai lấy đều thở hổn hển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xem ra địa vị đại ma đầu của huynh trong lòng bọn nhỏ vẫn không nhỏ ha.
Ngô Hiền chỉ mỉm cười nói:
Bỗng chốc không khí nơi đây lại trở nên náo nhiệt, Phong Thanh Dương vẫn đóng vai đại ma đầu hung ác này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Hiền: “ừm, rất đẹp.”
“Đại ma đầu nổi điên rồi, chạy mau chạy mau”
Ngô Hiền: “ừm, muội cũng nhớ bọn nó lắm.”
Lúc tính tiền
Trời ạ, bằng hai ngày đi săn vất vả của mình mới được, giá này khác gì ăn c·ướp đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau một đứa trẻ chạy lại phía Phong Thanh Dương nói: “Đại ma đầu, huynh đã trở thành pháp sư chưa?”
Phong Thanh Dương cười cười rồi hướng về bọn nhỏ chạy đến, hai tay giơ l·ên đ·ỉnh đầu, cong ngón tay trông rất giống ma đầu bỏ mặc Ngô Hiền ở phía sau.Ngô Hiền nhìn thấy cảnh quen thuộc này cười tươi không ngớt.
Sau khi lũ ai trở về nhà lấy, Phong Thanh Dương và Ngô Hiền nằm dài ra thảm cỏ.
Hắn lấy chiếc áo lên ngắm đi ngắm lại,ưng lắm, yêu lắm.Rồi hắn nhìn về giá của chiếc áo bỗng như c·hết lặng:
Phong Thanh Dương: “ước gì mãi có thể lưu lại khoảnh khắc này nhỉ. “
Ngô Hiền: “ừm”
Kết quả một hồi đi dạo phố mua đồ hết ba mươi ngàn, nhìn lại số tiền trong người Phong Thanh Dương chỉ còn lại hai mươi ngàn, thật sự quá nghèo đi.Nhớ lại lúc trước không phải ông chủ thu mua kia suốt ngày đòi hạ giá mua ma yêu của Phong Thanh Dương giá rẻ, thì bây gờ tiền cũng dư giả lắm rồi.
“Huynh ngủ bao lâu rồi”
Nói rồi cả đám chạy về hướng đại ma đầu vừa đi vừa reo hò, mà đại ma đầu này không ai khác chính là Phong Thanh Dương.Trong đó có một vài đứa nhỏ chỉ khoảng 3 tuổi, thấy anh chị chạy theo cũng lẽo đẽo chạy theo, nhìn thật sự đáng yêu.
Ngô Hiền: “muội cũng nghĩ vậy.”
Lại một đứa nữa lên tiếng: “bọn đệ không tin.”
Đâu đâu??”
“Thôi không sao, muội cứ chọn đi, nhớ chọn cho muội muội ở nhà nữa nhé.”
Phong Thanh Dương cảm thấy bỗng dưng muốn khóc, mà khóc không lên nổi lời.Từ trong túi hành trang lấy ra đủ một trăm năm ngươi nghìn thanh toán mà lòng đau như cắt, đến lúc thanh toán vẫn nhìn chằm chằm vào số tiền kia không lỡ rời xa.
Ngô Hiền đứng bên cạnh cười tủm tỉm: “không ngờ Phong Thanh Dương ca ca có nhiều tiền như vậy, vui quá đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.