Phong Vân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Tiếp Thiên Thần Mộc.
Đây chính là sự kỳ vĩ của thiên nhiên, con người luôn tranh đấu, nhưng so với sự to lớn của thế giới này, nó xứng bao nhiêu chứ.
Luồn uy áp bất chợt giảm đi, Phong Vân đã có thể đứng thẳng, hô hấp cũng đã khá hơn rất nhiều, chỉ thấy quanh người hắn chi chít giây leo, những giây leo này tạo lên một kết giới ngăn cách hắn khỏi luồn uy áp bức người kia.
Khí tức bức người này, ngay cả 2 người Đan Thanh thiên tôn và Cốt lão quỷ chỉ sợ tư cách so sánh là hạt cát trên sa mạc còn quá sa xỉ.
Phong Vân đứng c·hết tại chổ, con ngươi co lại vì sự xuất hiện của sinh vật đó.
Long Chủ nhìn vậy, trầm tư mà nói: “ Truyền thuyết kể lại rằng, Thần thụ có linh, đều biết chọn chủ, chả lẽ là thật? ” giọng nói kèm theo vẻ nghi hoặc.
“ Tiếp Thiên Thần Mộc” chính là tên nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Tiền bối, nhờ người mà ta mới có thể sống một mạng, Đa tạ !”
“ Thân Cây này cao 600 trượng, dài 50 trượng, thế gian chỉ duy nhất một cây, là chí bảo vô thượng mà võ giả truy cầu, mỗi một phiến lá nặng ức vạn cân, chỉ cần xuất hiện thế giới chân thực sẽ dẫn đến một tràng hạo kiếp...Cây này chức năng nghịch thiên, giúp võ giả tiếp cận thiên đạo, hiểu rõ pháp tắc ngọn nguồn, ngộ đạo một đêm bằng võ giả trăm năm cực khổ mày mò, giúp tu luyện một đường đi thẳng.” Long Chủ trịnh trọng nói ra, đối với Thần thụ vô cùng tán thưởng.
Lúc này, Tiếp Thiên Thần Mộc tán lá nghe run, từng nhánh cây nối liền không dứt theo hướng Phong Vân lao tới.
“ Không cần suy nghĩ nhiều, lý do ngươi có thể xuất hiện ở đây chỉ có một... Nhìn thấy cái cây đó không?” Long chủ nói rồi nhìn về phía Cổ thụ đứng sừng sững nơi xa.
“ Nhân loại, Ngươi là ai” một giọng nói bất chợt cất lên vọng khắp không gian
Phong Vân nhìn lên bầu trời, đối diện với đầu rồng sừng sững, đáp: “ Vãn bối chỉ là một thường dân, không may rơi xuống vực Vô Nha, đánh bậy bạ liền bị lạc vào đây”
Nơi đây, một thảo nguyên xanh tràn đầy sự sống, rộng lớn bát ngát không thấy điểm dừng
Đầu rồng to lớn vô cùng, râu rồng bay phất phới, sừng rồng dựng thẳng, một đôi mắt hoàng kim uy nghiêm, gai nhọn lít nhít như một vương miện đế hoàng.
Thân cây thô sơ, từng lớp vỏ cây cứng cáp thô ráp, vị trí này chắc chắn là ao ước của vô số võ giả trên thế gian này nhưng với hắn, bây giờ đây hắn chỉ đang tận hưởng sự thoải mái mà Thần thụ đem đến cho mình.
Phong Vân đối diện uy áp vô cùng bức người này, không thể duy trì tư thế đứng thẳng vốn có, bị ép một chân quỳ trên mặt đất, hắn cắn chặt răng đến ướm máu, lưng như đeo ngàn cân, mắt chỉ nhìn thẳng vào đầu rồng trên trời.
Một con rồng phương Tây, toàn thân đen tuyền, quanh đầu và miệng là những đám lửa màu lam trộn lẫn với màu đen, âm u tựa như ngọn lửa chốn cửu tuyền, cảm tưởng dính vào một tia lửa cũng bị đốt thành tro bụi.
Lúc này, Phong Vân cũng có thể thấy được sơ nét về con rồng thần bí này:
“ Một trong 5 Thần Thụ duy nhất được thiên địa tạo hóa uẩn dưỡng”
Nơi đây, có gió và mây, có trời cùng đất, có sông có suối, có tuyết lại có dung nham.
Không ngờ khối đá bình thường đó lại dẫn đến một nơi, Phong Vân không biết được, bản thân bị kéo vào là đúng đắn hay không, dù sao lúc này, hắn cũng đang choáng ngợp vì nơi mà khối đá dẫn đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không quá lâu, cảm nhận tia thần thức quét qua người đã mất đi, Phong Vân trực tiếp ngồi bệt xuống đất, miệng không ngừng hớp những ngụm khí vội vàng.
Một giọng nói ấm áp truyền thẳng vào não của hắn, một loại ngôn ngữ cổ xưa truyền thẳng vào đầu hắn, kì lạ thay, hắn lại hiểu rõ những ngôn ngữ cổ xưa này: “ Người cuối cùng cũng trở lại, Thiếu chủ”.
Phong Vân nhìn theo khẽ gật đầu: “ Ý tiền bối là, ta có thể đi vào vùng không gian này chính là nhờ nó chấp thuận”.
Đầu rồng hét lên tiếng gầm xông tận không gian, Long uy càng lúc càng lớn, thất khiếu của Phong Vân cũng đã ứa ra máu tươi, xung quanh không gian run lên không ngừng.
Chương 6: Tiếp Thiên Thần Mộc.
Trên bầu trời tối sầm đó, một cái đầu rồng vô cùng, vô cùng lớn hiện ra, dữ tợn, hung ác, uy nghiêm.
Trên một ngọn đồi cao, xuất hiện một Cổ thụ vô cùng cao lớn, thân cao v·út trời, cành lá sum suê che phủ cả một vùng rộng lớn, hắn đứng đó, nhỏ bé đến không ngờ.
Đầu rồng chỉ nhìn thẳng vào Phong Vân, một lúc sau, đầu rồng hạ xuống, thân hình vẫn còn bị khuất vô tận trong mây mù, chăm chú nhìn về Phong Vân.
Nơi đây, mặt trời và mặt trăng lại cùng nhau hiện diện, phân chia hai nửa mặt trời.
Lời nói của đầu rồng khiến Phong Vân suy nghĩ, đến cả bản thân hắn còn quả thật không tin mình chỉ vô tình mới đến nơi kỳ quái này.
Vảy rồng che phủ thân rồng, dễ dàng có thể thấy được từng khối cơ bắp khổng lồ của nó, trên lưng vô số gai nhọn vô cùng uy nghiêm của một vị chúa tể muôn loài.
Chỉ một cái đầu rồng hiện ra, khuất lấp phía trong đám mây trên cao đó có thể thấy cơ thể nó không chỉ có như vậy, nhưng chỉ có như thế, khí thế áp bức nặng nề của nó cũng đủ làm cho muôn loài sinh vật kh·iếp sợ không giám đối diện, không dám ý vị đối kháng, đến cả không gian xung quanh cũng vì nó mà run rên không ngừng. Sự hiện diện của nó còn lớn hơn cả phép tắc của không gian nơi này.
Đang muốn tiến gần lại Cổ thụ, bất chợt, từng mây đen kéo đến, bầu trời không còn phân biệt sáng tối, mây che phủ cả vùng trời tối đen như mực, trong những đám mây đen mù tịt kia còn xuất hiện vô số sấm chớp, một sự nguy hiểm tột độ như đánh vào tâm thức của Phong Vân.
Gió cũng đã nổi, sấm cũng đã tụ, không khí xung quanh yên lành bổng chốc khắc nhiệt hơn vì sự xuất hiện của nó.
“ Tiểu tử ngươi cũng đừng làm ta cười c·hết, đánh bậy bạ đều có thể vào đây, đừng xem thường chiều không gian này đến vậy”
Phong Vân chợt bất ngờ “ Người biết ta ?”
Phong Vân nhìn về phía đã cứu hắn, trước mắt, những giây leo nối liền với gốc Cổ thụ, dưới cổ thụ, là một bộ xương rồng khổng lồ.
Phong Vân cảm nhận sự quen thuộc trong từng nhánh cây vươn tới, hắn nhẹ nhàng bước đến dưới gốc Thần thụ, đặt tay lên thân cây để cảm nhận sự thân thuộc giữa mình và Thần thụ.
Nói rồi, Mây mù tan đi, Long ảnh trên bầu trời cũng theo đó mà biến mất,dù sao nơi đây là không gian của Tiếp Thiên Thần Mộc, hắn cũng chỉ là kẻ ở nhờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xa xa nơi phía sau, hắn lại thấy một ao nước rộng, lại xa xa nơi khác, hắn thấy được nhiều ngọn núi cao đồ sộ, có ngọn núi có tuyết, lại có ngọn núi chứa đầy dung nham, khung cảnh nơi đây hoàn toàn không theo lẽ thường để nhận biết được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thân rồng là những lớp vảy đen tuyền bao phủ toàn thân như là một lớp giáp bất khả x·âm p·hạm, Phong Vân cũng không biết được, liệu trên thế gian này, v·ũ k·hí gì có thể chém xuyên qua lớp vảy này.
Trước đầu rồng, chúng sinh cũng vậy, Phong Vân cũng vậy, Phong Vân dường như nhỏ bé không đáng nhắc đến. Tim hắn đập nhanh liên hồi, miệng hắn trở nên khô khốc, thở thôi cũng đã vô cùng khó khăn.
Không gian bỗng nhiên rung lên lần nữa, Phong Vân lúc này cảm thấy đầu mình đau nhức, bị thần thức của đầu rồng quét qua, cảm giác mọi bí mật của mình đều bị đọc hết, nhưng lúc này hắn chỉ có thế bất lực đứng im chịu trận.
“ Kia là .....” Phong Vân nghi hoặc, nhìn về phía nơi xa trước mắt.
Nó, chính là một con rồng, sự uy nghiêm của nó còn kinh khủng hơn trong mô tả truyền miệng rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không trực tiếp đáp lời của Phong Vân, Long Chủ nhìn về Cổ thụ giảng giải:
“ GRÀOOOOO.................”
Nơi đây, tràn đầy vẻ bí ẩn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.