Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 112: Cái Giá Cho Sự Tham Vọng

Chương 112: Cái Giá Cho Sự Tham Vọng


Sau khi mũi t·ên l·ửa kia rơi xuống nóc tàu thì một t·iếng n·ổ lớn kinh tâm động phách phát ra. Con tàu đã bị một sức mạnh khủng kh·iếp tác động làm cho p·hát n·ổ tanh bành trên mặt biển.

Vụ nổ lớn đến mức khiến cho các mảnh vụn gỗ bị cháy bay lên không trung cả chục trượng như pháo hoa. Cho thấy một lượng thuốc nổ không nhỏ được dấu trên thân tàu, chỉ cần người ta châm một mồi lửa là cả con tàu lớn bỗng chốc bị sức công phá mãnh liệt thổi bay thành nhiều mảnh vụn.

Quả nhiên cách đó không xa có một con thuyền nhỏ đang lẳng lặng lướt sóng bơi đi, khoảng cách với v·ụ n·ổ của chiếc tàu lớn là vừa đủ để thuyền nhỏ không bị ảnh hưởng gì.

Đủ thấy ở đây đã có một sự tính toán không hề tầm thường. Vụ nổ chấn kinh làm cho sóng nước bắn toé ra xung quanh, làm con thuyền nhỏ đung đưa chao đảo.

Trên thuyền có khoảng hơn mười người tay cầm đao tuốt trần sáng loáng, đáng chú ý hơn chính là người đang đứng ở phía mũi của con thuyền. Người này dáng đứng chắc chắn, chân tựa vào thuyền như keo dính lại, tay của y đang hạ xuống từ từ, nhìn kỹ thứ y đang cầm trong tay là một cây cung lớn.

Không nghi ngờ gì nữa, mũi t·ên l·ửa vừa rồi kích phát thuốc nổ trên thân tàu, nhằm g·iết hại Bộ Kinh Vân chính là của người này. Y hạ cây cung lớn xuống miệng khẽ thở dài như chút được một gánh nặng rất lớn trong lòng.

- Thế là xong! Tuy chúng ta đã thiệt hại mất con tàu là nơi kiếm sống. Nhưng Lăng Hạo Phi đã hứa chi trả toàn bộ yêu cầu của chúng ta, nên hy sinh này coi như cũng xứng đáng.

Gã hạ cây cung xuống rồi đưa cho một thủ hạ cất giữ, kèm theo là một nụ cười đắc ý nở ra trên môi.

Đám người này ai cũng hớn hở ra mặt vì nhiệm vụ cực kỳ quan trọng đã thành công, bây giờ bọn chúng chỉ việc quay trở về và lĩnh thưởng nữa mà thôi.

- Lão đại! Chúng ta có cần đưa ra hạ sách này không? Mất đi con tàu kể ra cũng đáng tiếc. Tiểu đệ cho rằng đáng ra không cần phải làm như vậy.

Nghe thủ hạ nói như vậy Long Hưng đáp:

- Phải chịu cái thiệt trước mắt thì mới làm nên được đại sự các đệ ạ. Từ khi Long Mãnh bang chủ bị Tuyệt Tâm g·iết ở Mộ Danh Chấn, Cự Kình Bang chúng ta như quần long vô thủ. Các đường quay sang lập môn lập phái chia bè kết cánh. Nếu Long Hưng Đường chúng ta không mạnh lên sẽ bị các đường khác nuốt chửng. G·i·ế·t được võ lâm thần thoại Bộ Kinh Vân, ngoài được danh tiếng ra, còn được Lăng Hạo Phi chi trả một khoản tiền lớn. Lúc đó Long Hưng ta sẽ đứng ra kêu gọi các đường cũ quy về, gây dựng lại Cự Kình Bang làm nên một phen đại nghiệp. Ha ha ha.

Quả đúng là sau khi Long Mãnh c·hết, do thiếu người lãnh đạo nên cũng như các bang hội lớn khác, trong Cự Kình Bang nội bộ xảy ra lục đục, các đường chia rẽ tự lập bang phái riêng.

Cùng với việc vận chuyển hàng hoá trên biển không được thuận lợi, do Cự Kình Bang các đường không đoàn kết, nên mới bị người của Thương Thiên Các luôn liên tục c·ướp mất hàng hoá. Các thương nhân đã không dám mạo hiểm giao tài sản của họ cho Cự Kình Bang nữa.

Ngược lại trên đường bộ do đệ nhất thế lực đại mạc là Liên Vân Trại bảo kê, nên việc vận chuyển hàng hoá trên đất liền có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều. Tuy rằng thời gian có chậm hơn và vất vả hơn so với đường thuỷ, nhưng để an toàn các thương nhân đã chọn đi đường bộ.

Chính vì thế mà việc làm ăn của Cự Kình Bang ngày một sa sút, một số đường chủ thay vì chuyển hàng như trước đã quay sang làm c·ướp. Trong số đó có Long Hưng đường.

Long Hưng là một người có tham vọng có dã tâm, nhưng sinh ra không gặp thời, chỉ còn cách bằng lòng làm một đường chủ nhỏ bé trong Cự Kình Bang.

Một ngày nọ y cùng một số thủ hạ đang nằm dài vì thiếu mối làm ăn. Thì một người xuất hiện đã thay đổi tất cả, thuyền đậu ngoài biển cách bờ cả trăm mét, nhưng người kia chân đi trên nước, đạp sóng mà tới tu vị bất phàm. Vừa nhìn thân thủ đằng vân giá vũ của ông ta, đám Long Hưng đã biết người này nhất định không tầm thường.

Người đó xuất hiện mang lại cho bọn chúng một món hời không nhỏ, chỉ có điều chúng có gan làm hay không mà thôi. Suy nghĩ một hồi Long Hưng đã hạ quyết định, đời người sống được bao lâu, cơ hội gặp được mấy lần.

Công việc hiện tại cùng lắm cũng chỉ đủ ăn nói chi đến một phen đại nghiệp. Người đó đã mang đến cho hắn một cơ hội có thể xem là định mệnh thay đổi cuộc đời y, chỉ những người có tham vọng cực đại mới không cảm thấy hài lòng với cuộc sống thực tại của mình.

Tất nhiên ai cũng muốn cuộc sống của mình trở nên tốt lên, nhưng tốt như thế nào, tốt bao nhiêu thì mới là đủ. Có thể cuộc sống hiện tại của ta, ta cho rằng là rất khó khăn cơ cực, nhưng có điều ta không biết, ở đâu đó trên thế giới này còn nhiều người còn khổ cực hơn chúng ta gấp vạn lần.

Tham vọng là một con dao hai lưỡi, nó có thể khiến ta có quyết tâm làm việc mà bình thường ta chẳng thể làm được. Nó cũng có thể chỉ đường dẫn lối cho ta lên con đường không có lối về.

Lăng Hạo Phi minh Chủ Đồng Minh Hội đã nắm giữ chức vụ lớn nhất trong một bang hội có thế lực nhất nhì trong giang hồ. Nhưng đối với hắn như thế vẫn còn chưa đủ. Thứ hắn mong muốn là một địa vị còn cao hơn thế nữa, đó là làm minh chủ võ lâm.

Để thực hiện cho dã tâm như lửa đốt rừng của mình, hắn làm đủ mọi cách trừ đi Bộ Kinh Vân được xem là con Kỳ Đà cản mũi trên con đường công danh của hắn.

Nhưng việc gì cũng có một cái giá nhất định của nó, việc Lăng Hạo Phi làm dĩ nhiên cũng có một cái giá, đã đến lúc hắn phải trả giá những gì mà hắn đã làm.

Chương 112: Cái Giá Cho Sự Tham Vọng