Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 151: Khúc Cầu Hồn

Chương 151: Khúc Cầu Hồn


Con tưởng là mắt con sáng nhưng cái tôi quá mù

Con tưởng là mình khôn lớn, thật ra chỉ lớn tấm thân

Con nghĩ là biết chia sẻ hóa ra chỉ biết ấm thân

Con chưa biết là mình hạnh phúc cho đến khi nhìn xuống dưới đời sâu

Con tưởng đã biết niềm đau sau khi tan vỡ mối tình đầu

Con nghĩ là mình đủ trải khi con chưa một lần đổ máu…

Tâm con người ta cũng giống như một mê cung vậy, nó giống như một chuỗi lòng vòng qua lại mà chẳng biết đâu là kết thúc.

Còn tùy vào tư duy của mỗi người mà cái tâm của họ cũng to nhỏ khác nhau. Vì thế mà mê cung trong tâm của mỗi người cũng lớn bé không giống như nhau.

Nhiều người vì lạc trong tâm của mình, chìm đắm trong chuỗi luẩn quẩn đó mà không thoát ra được thì gọi là bế tắc.

Mê cung trong tâm người bình thường và mê cung trong tâm người phi thường đương nhiên là không thể nào giống như nhau được.

Vậy thì mê cung trong tâm của tử thần nhất định cũng không thể nào nhỏ nhoi như những người bình thường, càng không thể nào ví như người phi thường. Bởi vì ông ta không còn ở vị trí của sự Thường đó nữa, ông ta là thần một tử thần trên trốn nhân gian.

Vậy tâm của Bộ Kinh Vân ra sao, ông ta có bị bế tắc trong cái mê cung của mình hay không.

Thần không phải tự nhiên mà có, thần cũng chỉ là xuất phát từ con người mà thôi.

Đế Thích Thiên chẳng phải cùng từng là Từ Phúc đó sao. Ông ta cũng không thoát khỏi mê tâm của mình mà tự đi vào cửa tử.

Còn tử thần lại từ chỗ c·h·ế·t mà sinh sôi đó là sự khác biệt giữa thần của Thiên Môn và Bất Khốc Tử Thần.

Giờ đây Bộ Kinh Vân cũng đang bị kẹt trong một mê cung, nhưng đây là một mê cung thật sự chứ không phải là mê cung ở trong tâm.

Bị vây khốn trong nghịch cảnh bốn bề khó thoát, điều này ông ta cũng đã từng gặp qua. Đó chính là trong trận quyết chiến với Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.

Sau khi giao kích một chưởng cực mạnh với Võ Vô Địch, kình lực cường hoành từ Thập Phương Vô Địch của Thập Cường Võ giả đã làm cả hai rơi vào trong Lâu Lan Cổ Thành và bị khốn ở trong đó.

Bộ Kinh Vân nhờ vào tâm lạnh khí tĩnh của mình mà trong tuyệt lộ lại tìm thấy sinh cơ. Không chỉ cứu nguy được cho bản thân mà còn giải thoát được cho đối thủ là Võ Vô Địch.

Nhưng hôm nay không bởi vì trận chiến nào cả, mà Bộ Kinh Vân bị người ta gạt vào nơi này, lối đi quanh co lòng vòng không thể nào thoát ra được.

Bộ Kinh Vân cũng đã từng thử qua một vài cách, như dùng chỉ khắc dấu lên vách đá để ghi lại những nơi mà mình đã đi qua. Nhưng sau khi đi lòng vòng mấy canh giờ mà vẫn trở lại chỗ cũ.

Bộ Kinh Vân biết mình đã bị Lam Thắng Hùng dụ vào mê cung bên dưới của Lam Nguyệt Thần Điện, muốn thoát ra được chắc là khó hơn lên trời.

Ai nói tử thần thì không thể bị đánh bại, sự thật Bộ Kinh Vân đã bại bởi vì đánh giá thấp kẻ địch. Những cây đuốc thắp sáng đường đi trong mật đạo này cũng đã sắp cháy hết dầu.

Lam Thắng Hùng biết Bộ Kinh Vân có Long Nguyên chưa chắc đã c·h·ế·t vì đói khát như người bình thường. Nhưng bị nhốt trong lòng đất không có ánh sáng sẽ khiến người ta trở nên lạc lõng, không c·h·ế·t vì đói khát cũng sẽ c·h·ế·t vì sự cô đơn. Đúng là một mưu kế tàn độc nhất định là đã có sự sắp xếp từ trước đó.

Người ta vẫn nói mũi tên dễ tránh ám khí khó phòng, không thể trực tiếp chiến đấu thì có thể dùng mưu kế hãm hại. Con người đáng sợ nhất cũng chính là ở chỗ tâm hiểm lòng độc này.

Sau khi đã nắm rõ bản thân đang bị vây khốn trong mê cung, có cố gắng cách nào cũng chẳng thể thoát được ra. Người bình thường rơi vào hoàn cảnh như thế này rất dễ nảy sinh cảm giác hoảng loạn, nếu dùng chưởng lực công phá sợ rằng chưa tìm thấy lối ra thì đã bị sập hầm mà c·h·ế·t, như thế chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

Bộ Kinh Vân quyết định sẽ không tiếp tục di chuyển nữa, ông ta ngồi xuống hai chân xếp bằng điều hòa thân thể. Giữ tâm hồn bình lặng nhất giữa trốn hiểm cảnh, nhất định sẽ đủ sáng suốt để tìm thấy sinh cơ.

Tâm sáng thì trí tinh, Vô Cầu Dịch Quyết có thể khiến người luyện tăng độ chuyên chú tinh thần đến mức cao nhất. Có thể nghe được tiếng lá rơi trong đêm, nghe được cánh hoa rụng xuống bên hiên nhà.

Bộ Kinh Vân đang dồn hết tinh thần lắng nghe những chuyển động diễn ra trong không gian hư ảo này.

Quả nhiên sau nửa canh giờ tập trung tinh thần đến mức cao nhất, Bộ Kinh Vân đã cảm nhận thấy một sự lạ thường.

Ông ta nghe thấy thanh âm của một tiếng nhạc, tiếng nhạc này là âm thanh của một loại nhạc cụ độc đáo mà ông ta chưa từng nghe thấy bao giờ.

Mặc dù âm thanh cất lên cực kỳ nhỏ trong đường thông đạo heo hút, nhưng nhờ có Vô Cầu Dịch Quyết nên Bộ Kinh Vân có thể tập trung tinh thần đến độ cực hạn.

Vậy nên âm thanh đó phát ra dù là vô cùng nhỏ bé, với tu vị tuyệt đỉnh của mình thì Bộ Kinh Vân vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận thấy.

Tại sao ở Mê Cung dưới lòng đất này lại có tiếng nhạc, ai là người đã thổi nên khúc nhạc này. Hay là oan hồn của một nạn nhân xấu số nào đó đã từng c·h·ế·t do bị giam cầm ở đây trêu ngươi.

Dù sao thì hiện tại hoàn cảnh của Bộ Kinh Vân cũng không được lạc quan cho lắm. Tiếng nhạc kia cho dù là người hay là ma quỷ tạo nên, thì Bộ Kinh Vân cũng sẽ tìm hiểu xem rốt cuộc là thứ gì.

Chương 151: Khúc Cầu Hồn