Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Phong Vân Quyển 4
Unknown
Chương 71: Sự Đáng Sợ Của Tam Bá Chưởng
Trước thái độ kiên định của Tiểu Vũ thì Tuyệt Tâm dường như đã dự liệu trước được điều này, hắn vẫn chậm rãi trả lời chàng mà không biểu lộ một cảm xúc phức tạp nào khác.
- Vậy ngươi có nhớ cha ngươi c·hết như thế nào không?
Đó chắc chắn là một hồi ức đau xót nhất trong cuộc đời này của Tiểu Vũ. Cả kiếp này có lẽ chàng sẽ không thể nào quên được quang cảnh thê lương trong căn nhà tranh ngày hôm đó, chính là cái lúc cha chàng một huyền thoại bất diệt phải vĩnh biệt thế gian.
Tiểu Vũ không dấu nổi sự thương tâm qua lời nói nghẹn ngào của mình.
- Cha ta c·hết vì cứu ta khỏi tay tên khốn kiếp Kiếm Thần.
Nghĩ đến c·ái c·hết của cha, trong lòng Tiểu Vũ khó kìm nén được cảm xúc, bất giác từ trong tròng mắt có một giọt nước mắt ứa ra khoé mi.
Tuyệt Tâm đã quan sát rất kỹ những biểu hiện cảm xúc diễn ra trên khuôn mặt của chàng, hắn chính là đang chờ đợi lúc Tiểu Vũ yếu đuối nhất sẽ thực hiện gian kế thâm hiểm của mình.
- Tại sao Kiếm Thần lại tìm cha ngươi quyết chiến ngươi có biết không? Bởi vì hắn muốn dùng cha ngươi để thử uy lực của Huyền Âm Lục Kiếm mà hắn mới luyện thành. Sau đó là để hắn đi tìm Bộ Kinh Vân quyết chiến. Nếu không vì Bộ Kinh Vân thì Kiếm Thần sẽ không tìm ngươi để lấy kiếm phổ của sáu kiếm còn lại. Cha ngươi cũng không vì cứu ngươi mà c·hết. Cho nên người khiến cha ngươi c·hết chính là tên Bộ Kinh Vân.
Lời Tuyệt Tâm nói như mũi khoan xoáy vào trong tim của Tiểu Vũ. Chàng muốn phản kháng muốn cự tuyệt nhưng không hiểu sao, lời hắn nói ra mười phần thì đâu đó trong tâm trí chàng lại đang chấp nhận một phần trong ấy.
Mọi chuyện xảy ra khi đó đúng là như vậy, Kiếm Thần từng có ân oán với Bộ Kinh Vân thời niên thiếu, hắn tập luyện Huyền Âm Kiếm với mục đích lớn nhất là đánh bại Bất Khốc Tử Thần. Nếu như không vì mục tiêu đó hắn nhất định sẽ không tìm cha chàng Võ Vô Địch khiêu chiến, cũng sẽ không dùng thủ đoạn hiểm độc để hãm hại chàng. Võ Vô Địch cũng sẽ không vì cứu chàng mà phải hy sinh một cách đau xót như thế. Nói Bộ Kinh Vân không liên quan đến c·ái c·hết của cha chàng thì có lẽ là không đúng.
Tuyệt Tâm quan sát thấy Tiểu Vũ đã có chút giao động, hắn lại thầm cười rồi nói tiếp.
- Được! Nếu tiểu tử ngươi không tin thì ta sẽ nói tiếp. Sau khi cha ngươi c·hết, ngươi muốn g·iết Kiếm Thần để trả thù cho cha ngươi có đúng không. Ngươi đã đi tìm Bộ Kinh Vân để bái hắn làm sư, nhưng ngươi nghĩ mà xem hắn còn chẳng thèm nhận ngươi làm đồ đệ. Vì sao ư? Vì hắn khinh thường ngươi, khinh cả cha ngươi nữa. Tên Kiếm Thần khiến cha ngươi khốn đốn như thế, còn Bộ Kinh Vân hắn thì ung dung đối phó hết sức dễ dàng. Tại sao hắn phải nhận con của một kẻ thủ hạ bại tướng làm đồ đệ, ta nói đúng chứ.
Mưa dầm lâu cũng thấm ướt đất, lời Tuyệt Tâm nói quả thật đã đánh động được nhân tâm trong con người Tiểu Vũ. Chàng bắt đầu băn khoăn suy nghĩ về những điều mà Tuyệt Tâm đã vừa nói ra.
- Đúng là tiền bối tại sao lại không nhận ta làm đồ đệ. Lẽ nào ta không đủ tư chất để ông ta giáo huấn hay sao.
Tiểu Vũ đã bắt đầu hoang mang trong lời nói của mình, Tuyệt Tâm cảm nhận thấy y đang dần dần bị khuất phục. Đây là thời khắc quan trọng để quyết định xem Tiểu Vũ có thay đổi chủ kiến mà cam tâm gia nhập với Tuyệt Tâm hay không. Hắn đương nhiên là không thể bỏ lỡ một cơ hội hiếm có khó tìm như thế này.
- Để ta nói thêm một lý do nữa cho ngươi nghe. Lúc ngươi muốn bắt Kiếp Tâm để giải trừ Thiên Thu Đại Kiếp, vừa có thể lập công với triều đình, vừa làm dạng danh Võ Gia Thiên Hạ của ngươi. Nhưng hai lần ngươi ra tay thì đều bị Bộ Kinh Vân đứng ra ngăn cản không phải như vậy chứ.
Những lời trước của Tuyệt Tâm thì có thể xem là ý kiến chủ quan của riêng hắn. Còn đến ý cuối cùng này thì Tiểu Vũ không thể không động tâm, bởi vì đúng là chàng hai lần bắt Kiếp Tâm thì Bộ Kinh Vân hai lần ngăn cản.
Không những thế Bộ Kinh Vân còn dùng Ngũ Tình Vô Địch đả thương chàng, cho đến nay ngũ nội vẫn thường xuyên bị h·ành h·ạ bởi khí ngũ tình vẫn còn ẩn tàng trong cơ thể.
Nếu không phải vì v·ết t·hương khốn kiếp này thì với bản lĩnh võ công cái thế của Tiểu Vũ, há lại để Tuyệt Tâm bắt giữ một cách dễ dàng như thế này được hay sao.
Đáng lẽ ra chàng và Thanh Việt đã dời xa giang hồ sống một cuộc sống vui vẻ không phiền muội. Nhưng chỉ vì một chưởng của Bộ Kinh Vân mà cuộc sống của chàng ra nông nỗi này. Huynh đệ Hỏa Cẩu thì phản bội, nữ nhân chàng yêu thương nhất thì cũng phụ bạc chàng. Những cái tốt này xảy ra với chàng cũng phải có kẻ chịu trách nhiệm cho tất cả những điều đó. Ngay lúc này thì chàng đã xác định được kẻ đó là ai.
- Tiểu Vũ! Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi. Bộ Kinh Vân chính là con Kỳ Đà cản mũi trên bước đường tiến thân của ngươi. Nếu không trừ bỏ hắn thì ngươi và nha đầu Thanh Việt sẽ chẳng thể có ngày yên ổn được đâu.
Tuyệt Tâm từ bao giờ đã có thể học được cách khuyên giải thu phục nhân tâm hiệu quả đến như thế. Không những là một kẻ nham hiểm mà hắn còn có cách thuyết phục khá là bài bản. Rõ thấy Tuyệt Tâm ngày càng không đơn giản, hắn trở nên quỷ quyệt và ma mãnh hơn trước rất nhiều.
Trước lời nói như mây trôi nước chảy kèm theo lý luận rõ nét cùng ngôn từ sắc bén, Tuyệt Tâm đã dần thành công khi thuyết phục Tiểu Vũ gia nhập phe mình.
Cuối cùng thì Tiểu Vũ cũng trúng phai cái bẫy dùng lời lẽ yêu ngôn hoặc chúng của Tuyệt Tâm. Chàng nắm chặt hai nắm quyền rồi dõng dặc nói:
- Tuyệt Tâm! Có lẽ ông nói đúng. Mọi chuyện xảy ra với tôi hôm nay chính là do Bộ Kinh Vân ban cho.
Tiểu Vũ mặt xám như tro đồng thời hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thể hiện một sự căm phần không hề nhẹ.
Tuyệt Tâm biết kế hoạch đã thành công, nói gì thì nói Tiểu Vũ cũng chỉ là một tên nhóc con, làm sao mà so được với một kẻ kinh lịch giang hồ nhiều năm như hắn. Tuyệt Tâm khẽ vỗ tay xuống bàn và nói.
- Tốt lắm! Cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra vấn đề rồi đó. Tuyệt Tâm ta tuy là một đại ma đầu, nhưng đạo lý có vay có trả lẽ nào ta lại không biết. Ta đã nói sẽ trả ơn cho cậu vì đã từng cứu ta một mạng ở Vô Thiên Luyện Ngục, ta nhất định sẽ làm được điều đó. Tin ta đi, chỉ cần cậu giúp ta g·iết c·hết Bộ Kinh Vân, cũng là dẹp kẻ cản trở con đường đi của cậu. Xong việc ta hứa sẽ để cậu và nha đầu Thanh Việt dời đi an toàn.
Tiểu Vũ đã khuất phục trước Tuyệt Tâm, hắn đúng là đang như mở cờ trong bụng vậy, ngày trước hắn từng là thủ hạ bại tướng trong tay Kiếm Thần. Vậy mà Tiểu Vũ có thể đánh bại được Kiếm Thần. Ngay cả Liên Thành Chí mạnh như vậy cũng c·hết trong tay của Tiểu Vũ.
Hắn hiểu rằng Tiểu Vũ nhất định là có chỗ hơn người, nếu cậu ta gia nhập thì lo gì đại sự không thành. Làm việc lớn đôi khi không phải cứ dùng sức mạnh khuất phục mà đạt được, nhiều lúc cũng cần những yếu tố bất ngờ tạo nên.
Với Tuyệt Tâm mà nói thì Tiểu Vũ lúc này chính là yếu tố bất ngờ của hắn.
Một kế hoạch thu phục Tiểu Vũ được hắn dày công sắp xếp, cuối cùng đã hoàn thành mục tiêu một cách dễ dàng. Cảm giác lúc này trong đầu hắn là cảm giác sảng khoái của một kẻ dùng tâm khuất phục được kẻ khác, không phải tốn sức, không phải đổ máu mà đại sự vẫn thành. Giờ hắn mới nhận ra cái tinh tuý trong nghệ thuật dùng mưu mà Chiêu Thành Thiên Hoàng năm xưa đã làm thật cao sâu đến nhường nào.
Thật tiếc cái mà Thiên Hoàng đã làm được từ mấy mươi năm trước thì bây giờ Tuyệt Tâm hắn mới ngộ ra được. Nếu như hắn sớm ngộ ra điều đó thì có lẽ cuộc đời này của hắn đã không long đong lận đận đến như bây giờ.
Con người dù là kẻ nào thì cũng phải đến một thời điểm nào đó mới thực sự trưởng thành. Tuyệt Tâm sau bao lần thất bại hắn cũng rút ra được kinh nghiệm cho bản thân, khắc phục được những gì còn thiếu xót. Một kẻ xấu xa mà trưởng thành những cái xấu xa, đó đích thực là một hiểm họa.
Tiểu Vũ đã bị Tuyệt Tâm thuyết phục, có lẽ lần này chàng đã hạ quyết tâm sẽ làm một điều gì đó vô cùng to lớn. Nhưng với cái thân thể tàn tạ này thì chàng còn có thể làm được gì, Tiểu Vũ chỉ bất giác thở dài một tiếng:
- Tiếc là giờ đây tôi đang trọng thương rất nặng. Lần giao thủ trước đây tôi đã trúng phải Ngũ Tình Vô Địch trong Tam Bá Chưởng của Bộ Kinh Vân. Mấy ngày qua tôi đã nhiều lần thử dùng Huyền Võ Chân Công trị thương mà vẫn không thể nào chữa khỏi.
Tiểu Vũ vừa nói vừa vạch áo ra của mình ra, trước ngực chàng hiện lên một vết chưởng tâm đen thẫm, máu c·hết đọng lại khiến da thịt bắt đầu hoại tử. Vết chưởng ấn cứ thế ăn sâu vào trong tâm phế, không chỉ làm cho chàng đau đớn mà còn tiềm ẩn nguy cơ rất nghiêm trọng. May mà Tiểu Vũ có nội lực hùng hậu nên tạm thời chưa đến nỗi m·ất m·ạng.
Tuyệt Tâm nhìn vào vết chưởng của Bộ Kinh Vân, hắn chỉ bình thản nhìn chàng mà nói:
- Tam Bá Chưởng của Bộ Kinh Vân thâm hiểm vô cùng, chỉ vài ngày nữa thôi nếu không có cách chữa trị tận gốc thì khí Ngũ Tình sẽ phá ngực mà ra lúc đó ngươi sẽ c·hết chắc.
Trước v·ết t·hương khá trầm trọng của Tiểu Vũ nhưng Tuyệt Tâm vẫn thản nhiên bình phẩm như vậy. Rõ ràng là hắn không hề bất ngờ vì điều đó. Không khó hiểu vì sao hắn lại có tâm tình nhẹ nhàng như vậy, bởi vì Tuyệt Tâm đã giao thủ với Bộ Kinh Vân không ít lần. Trên Tranh Phong Hiệp cũng từng đánh một trận sinh tử xem c·hết như về với tử thần, cho nên còn điểm đặc biệt nào trong võ công của Bộ Kinh Vân mà hắn không biết cơ chứ.
Tiểu Vũ nhìn vào biểu cảm trên mặt của Tuyệt Tâm, chàng cũng dự đoán là hắn nhất định sẽ có cách giúp cho chàng chữa lành được nội thương nghiêm trọng này.
- Vậy phải làm sao đê chữa vết chưởng tâm này. Ông muốn tôi gia nhập lẽ nào lại không biết cách chữa trị.
Tuyệt Tâm nở một nụ cười ranh mãnh nói:
- Số ngươi còn may mắn lắm mới gặp được ta đấy. Tam Bá Chưởng của Bộ Kinh Vân có căn cơ là nội tức Long Nguyên. Chỉ người có Long nguyên trong người mới dễ dàng trị v·ết t·hương của bá chưởng. Ngươi còn nhớ trên Tranh Phong Hiệp ta và Lam Vũ, Xích Luyện hợp lực đánh Bộ Kinh Vân hay không. Sau trận đó Lam Vũ thành phế vật, Xích Luyện thì hoá điên. Chỉ riêng có Tuyệt Tâm ta là chẳng làm sao hết cả. Nếu không có Long nguyên trong người thì ta sớm cũng c·hết dưới chưởng của Bộ Kinh Vân hôm đó rồi.