Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 689

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 689


Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cha mỉm cười, trong lòng hơi dừng lại: "Trước kia con bận rộn, lần này con sẽ tranh thủ thời gian nghỉ hè của con con để đưa con bé về cùng ba và mẹ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh gói ghém hai bình rượu ngon, đây là quà cảm ơn lần trước của Chỉ đạo viên Ôn mang đến hai bình Mao Đài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xe của quân đội phải có chức vị. Cô và Miên Miên về nhà ngồi trên chiếc xe đó sợ là sẽ bị người ta bàn tán.

Cô thừa dịp hai người đang ăn cơm vào buổi trưa, đều có mặt ở đó để ghé qua.

Thẩm Hoài Sơn kinh ngạc nói: "Mỹ Vân?!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy câu thổi phồng không não, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có chút xấu hổ.

Thẩm Thu Mai phổ cập kiến thức phổ thông cho cô: "Em có biết trong khu nhà dân của chúng ta có bao nhiêu hộ gia đình không?"

"Đi thôi, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi thẳng đến nhà ông bà ngoại."

Từ khi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư kết hôn, tất cả tiền bạc trong nhà đều được đưa cho Tống Ngọc Thư, cơ bản là bị Tống Ngọc Thư khóa trong ngăn kéo ở trong nhà.

Chỉ còn lại một con đường mòn dài và hẹp.

Ngay cả bản thân phụ nữ bọn họ cũng đều mặc định là phụ nữ đi triệt sản.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đến bến xe, mua hai vé xe đến thẳng công xã Thắng Lợi.

Ông ấy đang bào chế dược liệu. Ông cùng các bác sĩ ở đại đội Xích Cước cùng nhau học Trung y. Trước đây, Thẩm Hoài Sơn là xuất thân từ Tây y chính quy.

Nói một cách đơn giản, có nghĩa là bọn họ phải kiêng cữ trong ba tháng. Tháng năm, anh làm giải phẫu. Bây giờ mới tháng bảy, chỉ có hai tháng, vẫn chưa đủ thời gian.

*

Thẩm Mỹ Vân lúc đầu cũng mừng cho mẹ cô, nhưng sau đó cô lại lo lắng: "Chính sách ở bên đây như thế nào?"

Đó là t.h.u.ố.c lá hiệu Đại Tiền Môn chất lượng thượng hạng, tất nhiên Trần Viễn không thể mua được. Đây là nhờ người khác hỗ trợ, đối phương đưa cho anh ấy.

Cô bé cảm thấy mình có người mẹ tốt nhất thế giới.

Quý Trường Tranh nói: "Anh nghĩ mình đã ổn rồi."

Không ai trong số họ là người đàn ông đi triệt sản cả.

Năm mươi đồng này tương đương với gần một lương tháng của anh ấy.

"Là như vậy, tôi định đưa Miên Miên về đại đội Tiến Lên, hai người có muốn quay về hay để tôi mang theo thứ gì về không?

Quý Trường Tranh nói: "Sau khi mua xe, anh sẽ làm tài xế cho em, anh đưa em đi đến bất cứ nơi nào mà em muốn."

Thấy Thẩm Mỹ Vân đang quan sát, Thẩm Hoài Sơn giải thích: "Là cậu của con đã dọn dẹp chỗ này. Mỗi buổi sáng khi xuống núi, ông ấy đều cầm liềm xuống chặt đứt bụi cây hai bên đường, để mẹ con và ba thận tiện đi làm về nhà."

"Chúng ta có thể ở nhà ông bà ngoại chơi trước một tháng, rồi đến nhà ông bà nội ở Bắc Kinh chơi, mẹ thấy sao?"

Quý Trường Tranh không rời mắt được, cổ họng nghẹn lại, giọng khàn khàn: "Mỹ Vân?"

Thẩm Mỹ Vân nghe được Thẩm Thu Mai nói, cô há miệng, nhưng lại không nói nên lời.

"Em không muốn lấy cũng không sao, sau này vào dịp Tết, anh đi thăm ba mẹ rồi cầm theo."

Nghe xong, Đôi mắt to của Miên Miên cong thành hình lưỡi liềm.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy nói: "Được, em sẽ mang về cho anh."

Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên.

Một lúc sau, Tống Ngọc Thư lấy ra năm tờ đại đoàn kết, tương đương năm mươi đồng đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Chỉ cần nói với ba và cô rằng tôi và Trần Viễn đang có việc bận ở đây, nếu có thời gian, sẽ quay lại thăm bọn họ."

Trần Hà Đường vẫn làm thợ săn, theo quy củ thông thường của ông ta, ông ta có thể một hai tháng không xuống núi.

"Đương nhiên là có rồi."

Quý Trường Tranh ậm ừ: "Anh tìm xe đưa em tới đó nhé?"

Cô đối với yêu cầu của con gái, chỉ cần chúng nằm trong phạm vi hợp lý, thì đều có thể làm hết.

Thẩm Hoài Sơn nói: "Con gái của ba vẫn là thông minh nhất!"

"Một cái cho ba anh và một cái cho chú."

"Muốn nói gì với anh vậy?" Quý Trường Tranh vừa đi làm về. Anh xắn tay áo sơ mi lên. Bây giờ, thời tháng bảy đã trở nên có chút oi bức.

"Chuyện Trường Tranh nhà em triệt sản thật sự làm chị sốc mấy đêm đều không ngủ được."

Tuy nhiên, cho đến nay, Quý Trường Tranh là người duy nhất trong khu nhà dân bọn họ triệt sản rồi.

Cô mang theo một đứa nhỏ, lại còn có hành lý. Trên đường đến đây, khẳng định không dễ dàng.

"Ngoại trừ Tống Ngọc Thư, người mới kết hôn năm nay, những người khác đã sinh con, về cơ bản đều đã triệt sản, và mọi người triệt sản đều là phụ nữ."

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Em sẽ đi lấy."

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-689.html

Thẩm Thu Mỹ thở dài: "Nếu được như vậy thì dễ rồi."

Vừa nói lời này, Thẩm Hoài Sơn cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang đứng ở cửa, đang cầm tay Miên Miên.

Chương 689

Ông ấy là trụ cột của Thẩm Mỹ Vân, cô đã cầm rương hành ly từ bên kia qua đây, khi đến chỗ Thẩm Hoài Sơn thì dễ dàng bị ông ấy cầm lấy.

Thẩm Mỹ Vân đã kết hôn với anh lâu như vậy, cô tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô nhìn giữa quần anh một lúc: "Bác sĩ Miêu nói anh phải nghỉ ngơi trong ba tháng."

Bây giờ, cô đã quyết định đưa Miên Miên về nhà ba mẹ đẻ, Thẩm Mỹ Vân đương nhiên phải chuẩn bị trước khi quay về, cô thậm chí còn cố ý đến gặp Trần Viễn.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Quên đi, em không muốn cầm theo. Em còn mang theo Miên Miên khi đi ra ngoài nên không tiện lắm".

"Anh cứ nghỉ ngơi đi. Dù sao, một chút vội vã sẽ làm hỏng một kế hoạch lớn cả đời, chỉ còn mấy ngày nữa thôi."

Nói xong, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, đứng dậy nói: "Vậy để em suy nghĩ đã."

Khi cô bé bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, cô bé tìm nơi không có người, cô bé lấy ra hai que kem.

Thẩm Thu Mai gật đầu: "Mọi người, kể cả bác sĩ ở bệnh viện, đều ngầm mặc định đồng chí nữ triệt sản."

* (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ trước đến nay, Quý Trường Tranh luôn tôn trọng ý kiến của Thẩm Mỹ Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thẩm Mỹ Vân do dự một lát: "Nếu em mang đi, trong nhà có khách thì anh làm sao tiếp đãi người khác?"

Tống Ngọc Thư lập tức đứng dậy, đặt chén đũa xuống: "Mỹ Vân, cô ăn cơm chưa?"

Sợ Thẩm Mỹ Vân không đồng ý, cô bé vội nói thêm: "Như vậy, con không những có thể đi tìm Ngân Hoa chơi mà còn có thể đi Bắc Kinh chơi với anh Hướng Phát."

Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, cô cảm thấy cả người cô như sống dậy, lúc trước ở trong xe, cô cảm thấy cô giống như con cá mòi bị nhốt trong hộp, không có không khí lưu thông.

Thẩm Thu Mai lớn hơn Thẩm Mỹ Vân hai mươi tuổi, năm nay đã bốn mươi rồi.

Thẩm Mỹ Vân đi tới, lấy túi văn phòng từ tay anh, treo lên giá treo quần áo sau cửa, sau đó nói: "Miên Miên muốn nghỉ hè đến nhà ông bà ngoại, con bé cũng muốn đến gặp ông bà nội. Em đã đồng ý với con bé."

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Thẩm Thu Mai giơ tay xoa tóc Thẩm Mỹ Vân: "Em còn trẻ như vậy có thể gặp được một người đàn ông như Quý Trường Tranh. Nói thật, từ góc độ của một người chị lớn như chị, cuộc đời này thật đáng giá.

"Một mặt, mẹ con chỉ là giáo viên tạm thời, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."

Hiện tại anh ấy đã nghĩ xong nên làm gì, Thẩm Mỹ Vân không còn do dự nữa.

Cộng thêm hai cây thuốc lá.

Dù là cháu trai hay cháu gái thì ông ta đều rất yêu thương.

Nhưng vì Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà nên ông ta thường xuyên đi xuống bên trong đại đội.

"Em định đưa con bé về nhà ông bà ngoại trước, anh có muốn đi cùng em không?"

Bây giờ Trần Viễn đã kết hôn rồi, Trần Hà Đường đã giải quyết xong một vấn đề lớn trong lòng, cuộc sống của ông ta vẫn phải tiến về phía trước.

"Tối nay về nói chuyện với ba con đi."

Tuy nhiên, lần này, rương bằng mây chứa đầy đồ đạc, trong đó có hai lon sữa bột, một chai rượu và một miếng thịt ba rọi nặng ba cân.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cô trầm mặc một lát: "Bọn họ không muốn sao?"

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Con chính là muốn làm ba ngạc nhiên."

Chính là bởi vì có so sánh mà Quý Trường Tranh mới trân quý như vậy.

Thẩm Mỹ Vân hỏi cô bé: "Kỳ nghỉ hè con muốn đến nhà ông bà nội ở Bắc Kinh hay muốn đến nhà ông bà ngoại?"

Từ chân núi đi lên núi, đường đi hai bên đều được dọn dẹp cực kì tốt, ngay cả bụi cây ven đường cũng được cắt tỉa.

Khi Thẩm Mỹ Vân trở về nhà, Trần Thu Hà và Trần Hà Đường đều không có ở đó, trong nhà trống không.

May mắn thay, có một chiếc máy cày để được. Khi họ đến chân núi, Thẩm Mỹ Vân không trực tiếp đi thẳng về mà đến đội sản xuất tìm nơi ba cô đang đang khám bệnh.

*

"Có, có cho cả hai." Cô thúc giục: "Ba, ba nhanh đi canh cửa đi, con sẽ biểu diễn ảo thuật cho ba xem."

Sau khi trở về, cô lấy năm mươi đồng và thêm hai cây t.h.u.ố.c lá từ Trần Viễn đóng gói vào trong rương hành lý.

Trong thời tiết oi bức này, ăn một cây kem sẽ khiến mọi người cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Quý Trường Tranh trầm mặc một lát, nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân, sau đó thấp giọng nói: "Sau này chúng ta tự mình mua xe đi." Nếu không có xe thì đi đâu cũng bất tiện.

Quý Trường Tranh là ngoại lệ duy nhất, anh lựa chọn đi triệt sản. Thẩm Mỹ Vân có thể không nhận thức được điều đó, nhưng tất cả đồng chí nữ trong khu nhà dân đều không khỏi ghen tị với cô.

"Con làm xong mọi thứ hết chưa?"

" Chúc em luôn hạnh phúc với Trường Tranh mỗi ngày."

Thẩm Mỹ Vân do dự một lát "Về phần tiền thì hai người tự đưa cho mình đi."

Nói xong, Quý Trường Tranh hạnh phúc vô cùng.

.]

Lúc Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị rời đi, Trần Viễn chợt nhớ tới, quay người vào nhà lấy hai cây t.h.u.ố.c lá từ trong tủ ra.

Thẩm Mỹ Vân thu dọn chén đũa, đi đến chỗ Thẩm Thu Mai: "Thật bất ngờ như vậy sao?"

Đã gần nửa năm kể từ lần cuối ông ấy nhìn thấy đứa trẻ này, và tất nhiên từng đó thời gian ông ấy cũng chưa gặp lại gia đình Mỹ Vân.

Đối với những người khác, mấy chục đồng hoặc thậm chí hàng trăm đồng tiền vé xe có thể không có, nhưng gia đình bọn họ không thành vấn đề.

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Em cũng không muốn đạp xe đạp."

Thẩm Mỹ Vân nói: "Tất nhiên rồi, để mẹ cho con một cây."

Bây giờ ở lâu, thật sự rất khó để trở nên tròn trịa.

Bác sĩ Ngưu tự nhiên không từ chối, liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, gật đầu chào: "Chào thanh niên trí thức Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân kêu lên: "Chào bác sĩ Ngưu."

Sợ hết trứng gà ở nhà, cô yêu cầu Miên Miên lấy ra thêm một trăm quả trứng gà nữa, nhưng tất cả đều được đặt trong phòng của Trần Thu Hà.

Đến lúc đó, cứ căn cứ theo tình hình rồi quyết định.

Miên Miên lấy xong hai thứ này, cô bé đột nhiên nói: "Ông cậu thích uống rượu, trong đó không có bình rượu."

Cho đến khi Quý Trường Tranh đi triệt sản, phá vỡ sự nhận biết của mọi người.

Cô sắp xếp lại đồ đạc ngay ngắn, mỉm cười nhìn Thẩm Hoài Sơn đang đứng bên ngoài canh cửa: "Vừa lúc, cậu con không có nhà, con có thể mang nhiều đồ hơn để ra ngoài."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc."Dĩ nhiên có thể, miễn là Miên Miên nhà ta nguyện ý."

Chỉ là người đàn ông trong gia đình bọn họ không muốn mà thôi. Kể từ khi tin tức về chuyện Quý Trường Tranh triệt sản xuất hiện, đã có rất nhiều người vợ như Thẩm Thu Mai khuyến khích người đàn ông của mình triệt sản.

Miên Miên gật đầu và lấy ra một cái bình. Rượu này là rượu mạnh, được Thẩm Mỹ Vân mua trong vò. Một vò nặng đến trăm cân.

Trần Viễn nói: "Em cứ đặt nó ở dưới gối của ba anh, lúc đó anh sẽ gọi điện thoại nói cho ông ấy biết."

Hai cây thuốc Đại Tiền Môn vẫn chưa được mở.

"Mỹ Vân, con đã về rồi sao?" Ông ấy vứt dược liệu trong tay, ông ấy liền chạy tới, vỗ vỗ vai Thẩm Mỹ Vân, mắng: "Con bé này, con trở về mà sao không báo trước để ba ra bến xe đón?"

Hóa ra đàn ông cũng có thể triệt sản.

Quý Trường Tranh muốn đi, nhưng anh không rảnh, anh lắc đầu."Anh không thể đi được. Trong thời gian này trong quân đội có tăng cường huấn luyện, không thể bỏ lỡ được. Em cứ đưa Miên Miên đến đó."

Miên Miên "ừ" một tiếng, thì thầm: "Mẹ ơi, con có thể ăn kem không?"

"Em đưa cho cậu, nhưng ông ấy chắc chắn không lấy đâu." Đó mới là vấn đề. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ, làm giáo viên cũng không thật sự tốt. Cô vẫn còn nhớ tại sao lúc đó mẹ cô lại từ Bắc Kinh đến Mạc Hà.

Thẩm Mỹ Vân "ừ" một tiếng: "Em biết rồi."

Bây giờ ông ta muốn săn nhiều thứ hơn, đổi lấy tiền và đồ dùng, để tích góp mà trợ cấp cho vợ chồng Trần Viễn.

Ông ấy quay lại nói với bác sĩ Ngưu ở đại đội Tiến Lên: "Anh Ngưu, con gái tôi đã về, tôi đưa con bé về nhà trước, buổi chiều tôi sẽ đến đây khám bệnh, nếu có bệnh nhân đến mà họ không vội thì để họ đến vào buổi chiều đi."

Đến lúc đó, đẩy đi đẩy lại sẽ rất phiền phức.

Trần Thu Hà có trình độ học vấn cao. Mẹ cô từng dạy ở một trường đại học. Lần này trường trung học công xã thiếu một giáo viên, Trần Thu Hà rất có năng lực nên ngay lập tức được chọn ngay.

Thẩm Mỹ Vân không có giải thích rõ ràng tình hình: "Khi em trở về, xem anh khôi phục như thế nào đã nhé?"

Sau tháng sáu, đảo mắt đến đầu tháng bảy, trường học sắp đi nghỉ hè. Miên Miên cũng sắp nghỉ hè rồi.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Bác sĩ Thẩm, tôi muốn nhờ ông đưa tôi về nhà."

Thẩm Mỹ Vân dùng ngón tay búng trán cô bé: "Con đừng nịnh nọt mẹ!"

Miên Miên vừa nghe nói có thể đến nhà ông bà ngoại, lại có thể đến Bắc Kinh, cô bé lập tức cười vui vẻ, nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân lắc lắc: "Mẹ, mẹ là tốt nhất."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Chắc chắn sẽ tìm được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiện tại trong nhà chỉ có hai bình này.

"Em không muốn lái xe nữa, quá phiền phức."

Cô ta đang định lấy chén đũa cho Thẩm Mỹ Vân.

Cô thích đi gọn nhẹ.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, lúc này mới yên tâm, cô không nhắc lại chủ đề này nữa, không thể không nói, có Thẩm Hoài Sơn ở đây là tốt rồi.

"Vào đi." Thẩm Hoài Sơn thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Cô muốn xem bệnh gì? Trước tiên, cô nói tình huống của mình đi."

Nếu không phải do cô không gánh nổi, cô sớm muốn đem thùng rượu lớn đều giao cho Trần Hà Đường.

Anh ấy suy nghĩ một lát. Sau khi suy nghĩ xong, anh ấy nói cho Tống Ngọc Thư: "Em đưa cho Mỹ Vân năm mươi đồng đem về cho ba đi."

Tống Ngọc Thư và Trần Viễn nhìn nhau, cô ta lắc đầu trước: "Tôi phải về Bắc Kinh vào đầu tháng, không thể đến được."

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân không hề ngạc nhiên: "Vậy em sẽ đưa Miên Miên đến đó và quay lại nhanh nhất có thể."

Sau khi rời khỏi đây, Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ con không nuôi heo nữa, trường học của công xã thiểu một giáo viên. Mẹ con đi tranh cử thử. Mẹ con sẽ dạy học ở trường trung học của công xã."

Bởi vì cô thấy lúc này, dù cô có nói gì cũng có vẻ không phù hợp.

Miên Miên cũng chạy tới ôm lấy đùi của Thẩm Hoài Sơn: "Ông ngoại, cháu rất nhớ ông ngoại, ông có nhớ Miên Miên không?"

Anh lục lọi đồ đạc trong nhà."Em về gặp ba mẹ, đem những thứ này về nhà đi."

Anh cũng không phải không chờ nỗi thêm mấy ngày.

Bọn họ khởi hành lúc một giờ rưỡi chiều và tới nơi lúc ba giờ rưỡi, vừa trọn hai tiếng đồng hồ.

"Nếu có thể gặp được người như vật, chị có c.h.ế.t cũng thấy hạnh phúc cho tụi nhỏ."

Ông ta cầm theo những con mồi săn được và trao đổi đồ với các xã viên viên, đôi khi là đổi trứng gà, đôi khi đổi lấy muối ăn, còn có thịt xông khói hun khói, thỉnh thoảng đổi lấy một ít tiền.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Tôi ăn cơm rồi."

Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc.

Thẩm Mỹ Vân cảm kích nói: "Ba, cũng may là con dẫn Miên Miên đi tìm ba trước, nếu không con về nhà liền không vào nhà được."

Quý Trường Tranh nói: "Ở nhà có khách rồi hãy nói, dù sao phiếu đặc biệt cũng sẽ được phát hành, có phiếu đặc biệt thì liền có thể mua."

Cô gõ cửa một cái.

Thẩm Thu Mai"ừ một cái, sờ bụng nhỏ của cô ấy: "Chị đã triệt sản được chín năm rồi. Cho dù đã lâu như vậy, chị lâu lâu vẫn bị ra máu, hơn nữa, mỗi lần như vậy đều đau bụng dữ dội."

"Tôi tới đây để gặp hai người."

Sau khi xuống xe, Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên đến nhà vệ sinh công cộng ở bến xe, cô đợi cho đến khi không có ai ở xung quanh rồi yêu cầu Miên Miên lấy ra hai lon sữa bột từ trong bong bóng.

Đặc biệt là khi ông ấy nhìn thấy em gái Trần Thu Hà có một cháu ngoại gái, Miên Miên, ông ta cũng rất mong chờ, hy vọng con trai mình sẽ có trong tương lai.

Thẩm Hoài Sơn do dự một chút: "Nơi này tuy xa xôi, nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại cũng không nghiêm trọng như vậy, trước mắt mọi thứ đều khá ổn."

Một cái có vị dâu và một cái có vị sô cô la.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu từ chối: "Không được, chúng ta không có bệnh tật, không có tai họa, cũng không phải chuyện gì cấp bách, tốt nhất là không nên làm gì đặc biệt."

"Chị ghen tị với chuyện Quý Trường Tranh đối xử tốt với em, nghe lời em." Thẩm Thu Mai nói "Kể từ khi Trường Tranh kết hôn với em, đã không hút thuốc nữa rồi."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy con lấy ra một bình rượu, dùng cái loại bình lớn, nặng năm cân, chúng ta chiết rượu ra."

Không có cách nào để an ủi, cũng không biết an ủi làm sao.

Lúc ông ấy đang canh cửa, Thẩm Mỹ Vân lập tức bảo Miên Miên lấy thêm mười cân thịt ba chỉ, mười cân thịt mỡ, mười cân sườn xương lẫn lộn và bốn cái móng heo lớn.

Cho đến khi Quý Trường Tranh xuất hiện.

Cô có một nụ cười rất xinh đẹp, khóe mắt và lông mày vừa có sự thuần khiết của một thiếu nữ trong sáng vừa có sự quyến rũ của một người phụ nữ có chồng, là khí chất pha trộn giữa trong sáng và quyến rũ.

Cô đã đóng gói sẵn toàn bộ sữa bột trước đó, lon cô dùng cũng chính là lon đựng mạch nha ở nhà đã ăn xong và rửa sạch sẽ. Cô đổ sữa bột vào bên trong lon có bao bì mạch nha, dù sao cũng không thể nhìn thấy được từ bên ngoài.

Trần Viễn: "Quân đội bên anh phải tăng cường huấn luyện thêm ở đây nên anh không thể quay lại."

Thẩm Hoài Sơn đương nhiên không từ chối.

Nếu bình thường có việc cần tiền, bọn họ sẽ lấy ra từ trong đó.

Ngược lại, cô không đem theo bất cứ thứ gì nên cơ bản là tay không đi về.

Thẩm Hoài Sơn do dự: "Con có thể giữ lại cho mình ăn đi."

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân kiên trì, Quý Trường Tranh cũng không ép buộc, anh đi theo sát phía sau Thẩm Mỹ Vân, nhìn cô rửa mặt cho Miên Miên, đặt cô bé lên giường tre, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vây anh chờ em từ quê trở về?"

Thẩm Hoài Sơn lập tức cười: "Đi thôi, mẹ con nếu biết con trở về, nhất định bà ấy sẽ rất vui."

"Được rồi!"

Thẩm Thu Mai nhìn cô với vẻ mặt có chút khao khát: "Đời này chị sẽ không bao giờ gặp được. Chị chỉ nghĩ đến Tam Ni và Tứ Muội của chị, khi lớn lên, tụi nhỏ sẽ có thể tìm được một người yêu như vậy, đối xử thật tốt với tụi nhỏ."

Ngay cả ở Mạc Hà cũng vậy, sau khi anh kết thúc huấn luyện về nhà, anh đổ mồ hôi đầm đìa, khiến áo dính vào cổ và bó chặt, vô cùng không thoải mái.

Kho bạc nhỏ của Thẩm Mỹ Vân đã tích lũy được vài ngàn đồng.

Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Vậy tại sao chị không uống thuốc"

Sau khi lấy hai lon sữa bột, Thẩm Mỹ Vân bảo Miên Miên lấy ra một miếng thịt ba rọi nặng ba cân, nạt mỡ xen kẽ, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 689