Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy

Thích Quyển Lại Lại

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Chương 7

Ta cười thầm trong lòng, nhưng cũng biết điểm dừng, vội vàng nói: “À, ta lấy nhầm thật rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho phu nhân.” Hắn đáp rất nhanh.

Trạch Ngọc trông như sắp bốc khói đến nơi, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng trở nên mất tự nhiên.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn không nói nên lời.

Ta quay đầu mỉm cười: "Sao vậy?" Ta đoán chắc hắn sẽ không thể đọc tiếp được.

Tuy hắn không có ý định đó, nhưng không có nghĩa là ta cũng không.

À, hóa ra lại có cách lý giải kỳ lạ như vậy. Ta thực sự không hề có ý đồ ly gián đâu nhé, là do Tề Man tự mình hiểu lầm thôi.

Trạch Ngọc mặt lạnh thường ngày đỏ bừng lên. Phu nhân thân phận cao quý, lại có tính cách yếu đuối. Sao hắn có thể nói những lời đó làm ô uế tai nàng được.

Đưa cho hắn một quyển sách mới, ta hỏi: “Ngày thường, ngươi đều ẩn thân ở những đâu?”

Mặt hắn càng đỏ hơn, thầm nghĩ đây đâu phải là sách tranh, những lời miêu tả này quá mức tr*n tr**. "Phu nhân lấy nhầm rồi."

Tư thế cầu hôn này thật là tiêu chuẩn quá, ta nghĩ thầm. Trên mặt, ta vẫn giữ vẻ ôn nhu, thấu tình đạt lý.

Ta cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Trạch Ngọc võ công cao, có thể bảo vệ ta. Dung mạo lại xuất chúng, có thể khiến ta vui vẻ. Tề Túc dám làm việc mờ ám, cớ gì ta không dám đáp trả.

Vì vậy, ta vẫn phải quay về Tề gia, và nhẫn nhịn cho đến khi biểu ca ta nắm được quyền lực.

“Phu nhân là cành hoa cao quý, không phải kẻ hèn mọn như thuộc hạ có thể mơ ước.” Sợ ta không tin, hắn lại giải thích lần nữa.

Tề Túc hiển nhiên là không thể nương tựa cả đời. Nhưng hiện tại, Trấn Quốc công phủ cần phải giữ thái độ khiêm nhường, không thể vì chuyện hôn sự của ta mà gây thêm rắc rối, càng không thể đánh đổi ngôi vị của biểu ca ta.

Trạch Ngọc có một thân công phu xuất chúng, nên phụ thân ta đã sắp xếp hắn ở bên cạnh để bảo vệ ta. Hằng ngày, việc của hắn chỉ là che giấu bản thân cho tốt.

Trạch Ngọc lập tức lắc đầu: “Thuộc hạ không dám!” Hắn sao dám khinh nhờn phu nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lập tức, ta đã hiểu ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kể từ ngày đó, ta luôn được nghe giọng nói trầm khàn của hắn ru vào giấc ngủ.

Nhưng trong lòng hơi chút tức giận, bèn nói: “Vậy phạt ngươi buổi tối đọc sách cho ta nghe.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta khúc khích cười, rất thích vẻ mặt lạnh lùng tuấn tú ban đầu của hắn bị phá vỡ.

"Vậy ta phạt ngươi đọc sách cho ta nghe vậy." Ta sờ vào chỗ vừa cất quyển sách, đưa cho hắn, "Ta mới đọc đến trang 13."

"Làm chuyện gì?" Ta giả vờ như không hiểu, tò mò hỏi, "Ngươi nói rõ xem."

Hắn đáp: “Trên cây ở sân phu nhân, trên mái nhà khuê phòng, hay trong vườn hoa… đều có ạ.” Hắn có rất nhiều chỗ để ẩn nấp, chỉ cần không để lộ hơi thở, rất ít người có thể phát hiện ra hắn.

"Trịnh cô nương kéo góc áo Lưu hộ vệ, nói rằng..." Câu tiếp theo, hắn thực sự không thể đọc nổi, "Phu nhân."

Trạch Ngọc hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng ta. Nghe xong lời ta nói, khuôn mặt vốn đã đỏ của hắn lại càng đỏ hơn, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Sau khi ẩn mình trong phòng một lúc lâu, Trạch Ngọc mới bước ra. "Cô nương Tề gia, hẳn là cho rằng phu nhân nói Nguyễn Kiều Kiều ở trong quân... làm chuyện đó."

“Ngươi đọc sách cho ta nghe vào buổi tối, để ta dễ ngủ.” Ta nói, “Dù sao ngươi cũng không có ý định bất chính gì với ta.”

Nhưng sống một cuộc sống yên ấm với Tề Túc thì ta tuyệt đối không cam lòng.

Trạch Ngọc thấy ta không truy hỏi nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy quyển sách, lật đến trang 13.

“Thế nếu ta đi ngủ cởi y phục, hoặc tắm rửa thì sao?” Ta mặt không đổi sắc, “Ngươi cũng có thể thấy à?”

"Phu nhân thứ tội." Hắn quỳ một gối xuống đất tạ tội.

Hắn có chút hoảng hốt, ngẩng đầu lên: “Phu nhân?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy ngươi có thể nhìn thấy ta mọi lúc sao?” ta tiếp tục hỏi.

Thấy hắn ngượng ngùng khi nói ra từ ngữ ấy, ta bỗng nảy sinh ý định trêu chọc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7