Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Truy tìm hồ điệp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Truy tìm hồ điệp


Lãnh Thiên Hạo tự nhiên bị nàng bảo hắn không biết xót thương hạ nhân liền gọi binh sĩ vào đưa Lệ Chi đi quân y trại.

"Ta đi theo Lệ Chi a. Để nàng đi một mình ta không yên tâm." Vừa nói chân nàng vừa bước. Đáng tiếc bị lực tay của Lãnh Thiên Hạo giữ lại nên chỉ là giậm chân tại chỗ thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tiểu thư, người...." Nàng ta không biết nên dùng từ gì để hình dung thái độ của tiểu thư nhà mình lúc này.

Vân Du hung hăng gạt tay hắn ra rồi xoay lưng bước đi. Phượng mâu ảm đạm nhìn theo bóng lưng nhỏ của nàng, lòng tràn đầy mất mác. Không ngờ nàng bước đến bàn tròn lấy ghế đặt bên cạnh hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống giúp hắn mài mực.

Lãnh Thiên Hạo đâu biết giờ phút này Vân Du nghĩ hắn là tên chủ mưu giấu Hồ Điệp đi. Nàng cũng không biết được rằng Lãnh Thiên Hạo không hề cấm đoán binh tướng bất cứ gì. Binh sĩ vì đối với Lãnh Thiên Hạo một lòng tôn kính nên mới không nói cho nàng biết nơi ở của Hồ Điệp.

Lệ Chi trả lời nàng nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình: "Không a. Hay là Lệ Chi cũng dạy tiểu thư may được không?"

Chương 22: Truy tìm hồ điệp

Vân Du buồn bực chấp tay sau lưng đi lòng vòng trong lều như bà cụ non vậy. Nàng đặt mông xuống ngồi bên Lệ Chi đang may vá, tay vỗ vỗ nhẹ mặt bàn nói:

Thái y vừa thấy nàng đã bước ra chào hỏi. Đương nhiên nàng cũng khách sáo vài câu với hắn. Đi dạo xung quanh quân y trại tham quan. Ở đây cao nên nhìn thấy toàn cảnh của quân doanh bên dưới.

Nàng đanh mặt lại nhìn nữ nhân đang mơ mộng trước mặt: "Ta không có hứng thú." Lãnh Thiên Hạo giàu có như vậy không lý nào không có tiền thuê người may y phục. Nàng đâu cần phải tự hành hạ mình như vậy.

Ta mới tạo web chỉ đăng truyện do mình sáng tác và edit, hy vọng các nàng vào cho ý kiến để ta biết thiết kế thế nào vừa ý các nàng

Ngoài ra trên web cũng có truyện tranh bằng tiếng trung, ta lưu lại để đọc, nàng nào thích có thể đọc cùng:D

Thế là bên trong lều chỉ có một mình nàng. Nàng đem máu gà đổ lên người rồi chạy ra ngoài giả thụ thương muốn gặp Hồ Điệp. Binh sĩ hốt hoảng nhìn nàng bê bếch máu trên người.

Bọn họ ai cũng biết sự việc năm đó tuy không biết tường tận nhưng ai cũng cảm nhận được Lãnh Thiên Hạo chịu cú sốc lớn cỡ nào. Sự thay đổi của hắn đã chứng minh được sự việc năm đó đối với hắn quan trọng đến cỡ nào. Nên họ không hy vọng tiểu Vương phi lại sẽ giống như vậy.

Thấy thái độ không được gặp Hồ Điệp là không được của nàng Lệ Chi bất đắc dĩ thoải hiệp: "Để Lệ Chi đưa người đi."

Nghĩ là làm, nàng keo tay Lệ Chi đứng dậy: "Ngươi bị thương rồi, nhanh chúng ta đến chỗ Hồ Điệp." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đi mãi cũng đến nơi, quân y trại ngoại trừ thuốc thì chỉ có một lão thái y ngồi đó phơi thuốc. Do Lãnh Thiên Hạo ra trận nên đem cả Hồ Điệp lẫn những thái y khác theo.

---------------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------------

"Ta muốn gặp mỹ nhân." Nàng đứng dậy nói: "Nếu ngươi không đưa ta đi ta lập tức tự sát cho người vừa lòng."

Một lần nữa Lãnh Thiên Hạo lại xuất hiện. Hắn lo lắng vội vã bế nàng lên xem vết thương còn luôn miệng hỏi lý do bị thương nữa.

Nàng chép miệng nói: "Ngươi sớm ngoan ngoãn ta đã không cần phải diễn màn kịch lớn như vậy."

Không cho nàng ta có cơ hội phản bác nàng nói: "Đừng nói với ta là ngươi không biết. Ngươi đã đến đó hai lần rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lệ Chi chưa kịp phản ứng thì Lãnh Thiên Hạo bước vào: "Nàng muốn đi đâu?"

"Thôi đi." Cho nàng xin đi. Mấy chuyện nhàm chán đó không thích hợp với nàng đâu.

Dạo này Vân Du rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều dậy sớm đi lòng vòng doanh trại tìm Hồ Điệp. Hỏi đám binh sĩ thì bọn họ đều tránh nàng. Cũng tại tên Lãnh Thiên Hạo đáng ghét. Thập phần là do hắn dùng binh quyền uy h**p nên đám binh sĩ mới không chịu nói chỗ ở của Hồ Điệp với nàng.

Mấy ngày trôi qua nàng buồn bã chống tay lên bàn, tì cằm vào tay hỏi Lệ Chi:

Lãnh Thiên Hạo an vị trên ghé thái sư nhìn nàng đang sinh khí trừng mắt với mình, liền thở dài. Tâm nàng không ở bên hắn thì có giữ lại cũng như vậy thôi. Tay hắn thả lỏng, đôi đồng tử đen láy ẩn hiện vài tia buồn bã đang được giấu dưới đáy mắt.

Lệ Chi bị tiếng vỗ bàn của nàng làm cho hốt hoảng kim liền đâm vào tay. Nàng ta "a" một tiếng. Nàng vội cầm tay nàng ta lên xem. Trong đầu của nàng xuất hiện một cái bóng đèn.

Nàng lấy đá ném Vương Doãn, ám sát Ngô Trọng Kỳ, đào hố đẩy Tiêu Tử xuống. Binh sĩ nàng cũng chẳng tha, nàng bắt bọn họ giữa ngọ ra tắm nắng với lý do nắng tốt cho sức khỏe. Trương trù sư bị nàng kể chuyện ma dọa đến sợ mất mật. Liêu Ngữ An bị đá xuống suối. Ban đêm lạnh lẽo, La Đường Kỵ đang mặc trung y bị nàng kéo ra ngoài ngồi ngắm sao.

"Ngươi mỗi ngày may vá như vậy không biết chán sao?"

"Nàng không có bị thương thì đi làm gì?" Hắn kéo nàng đến bên bàn nói: "Đến đây giúp ta mài mực."

Lãnh Thiên Hạo thật gian xảo. Cư nhiên đem mỹ nhân giấu ở chỗ bí mật như thế này. Suýt chút nữa nàng cũng bị đánh lừa.

"Chỉ là bị kim đâm cũng không có gì nghiêm trọng. Không cần gặp Hồ Điệp phiền phức như vậy." Hắn nhìu mày nhìn xuống tay Lệ Chi.

——-Phân Cách Tuyến Luna Huang——–

Ấm áp lại tràn ngập trong lòng, hắn đưa tay véo gò má mũm mỉm của nàng rồi mỉm cười viết thư gửi về kinh.

Kết quả thất bại rõ ràng như mặt trời mọc. Nàng còn bị hắn mắng cho một trận vì bày trò nguy hiểm hại mọi người suýt rớt tim ra ngoài.

Nàng thật muốn đem tên khốn này thái hạt lựu. Tại sao chuyện tốt của nàng luôn bị hắn phá hỏng? Tại sao hắn lúc nào cũng xuất hiện không đúng lúc như vậy? Nàng không cần hắn quan tâm mình như thế đâu.

Nếu nàng chịu mở miệng hỏi hắn nhất định nói cho nàng biết. Hắn đơn phương tình nguyện bị nàng gạt vì lý do gì ai nàng cũng nhớ chỉ quên mỗi hắn? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mắt nàng tiếc nuối nhìn Lệ Chi khuất sau cửa lều. Lòng nàng tràn đầy oán hận nhìn Lãnh Thiên Hạo. Người ta đi rồi bây giờ nàng có đuổi theo cũng không kịp nữa.

Nàng vui vui vẻ vẻ bước về lều. Biết được chỗ của Hồ Điệp rồi sau này nàng có thể lui tới thường xuyên rồi. Ha ha cuối cùng cũng tìm được mỹ nhân.

Lãnh Thiên Hạo nhìn thái độ muốn gặp Hồ Điệp của nàng liền lắc đầu ngao ngán. Hắn đi đến gương đồ của mình nói: "Chỗ ta có thuốc không cần đến quân y."

Vân Du mắng tên khốn này vài trận trong lòng. Không ngờ lọ thuốc của Lãnh Thiên Hạo không cánh mà bay. Nàng vui sướng trong lòng kéo Lệ Chi ra ngoài.

"Lệ Chi không phải người của ngươi nên ngươi không biết xót xa." Nàng mắng hắn là đồ máu lạnh. Không biết xót thương đồng loại.

Nàng ta cắn môi khuyên nhủ nàng: "Tiểu thư đi gặp Hồ quân y làm gì?"

Ngồi một lát, nàng nhớ lại Lệ Chi đã hai lần đến quân y trại. Hiện lại không có tên phá đám Lãnh Thiên Hạo ở đây liền sáng mắt quay sang ra lệnh: "Mau đưa ta đến gặp Hồ Điệp." Đây là cơ hội tốt không nên bỏ lỡ.

Lệ Chi kéo nàng lại nói: "Tiểu thư, Lệ Chi không chảy máu." Ý nàng ta là không nên làm to chuyện. Nàng ta sớm đã theo phe Lãnh Thiên Hạo rồi nên nàng chẳng thèm nói thêm nữa mà tiếp tục kéo nàng ta ra ngoài.

Một hôm Vân Du kéo Lệ Chi đến nói nhỏ bảo là muốn ăn gà. Nàng còn dặn dò nàng ta đem máu gà về để nàng làm mực đỏ vẽ tặng Lãnh Thiên Hạo.

"Ngươi nói xem, đến cùng con bướm đó bay đi đâu? Ta đã tìm khắp cả quân doanh vẫn không thấy." Nàng cau mày tiếp tục câu chuyện: "Có khi nào Lãnh Thiên Hạo đã đem mỹ nhân của ta hồi kinh rồi không? Tên vô lại đó rất có khả năng sẽ làm như vậy."

Nàng chính là sợ đau không dám vì mỹ nhân mà liều mạng. Nên đem binh tướng trong quân doanh làm vật hy sinh tất cả đều thất bại. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tạo vết thương giả tốt.

Lệ Chi ấp úng nói: "Tiểu thư, Vương gia nói đúng a. Vết thương này không..." Nhận được ánh mắt thù hận của Vân Du, nàng ta không dám nói gì nữa.

Lãnh Thiên Hạo đau đầu với những trò đùa của tiểu nương tử nhà mình. Nàng đào tung quân doanh của hắn tìm mỹ nhân đã đành còn đả thương binh tướng nữa.

Đi một hồi mới biết hóa ra là ở đây. Nơi này nàng đi đã mấy lần nhưng lại không phát hiện ra. Quân y trại do cần phơi thuốc nên được đặt chỗ cao hơn nhưng nơi khác. Lại bị một vài bụi cây che khuất lối đi nên nàng không phát hiện có đường mòn nhỏ ở đó.

Vân Du cao hứng liền bước theo thì bị Lãnh Thiên Hạo giữ lại: "Nàng muốn đi đâu"

Hồ Điệp là thuộc hạ của Lãnh Thiên Hạo nên chỉ khi Lãnh Thiên Hạo cùng bọn Vương Doãn bị thương hắn mới ra tay. Nàng là Vương phi của Lãnh Thiên Hạo đương nhiên cũng được đặt cách để Hồ Điệp chữa trị.

Quan trọng hơn hết bọn họ lại không đến cùng hắn cáo trạng bảo phạt nàng. Nhưng quân dược cũng vì vậy mà hao hụt. Ai nàng cũng điểm tên vì sao nàng là không đến hỏi hắn?

"Lãnh Thiên Hạo ngươi mau buông ta ra. Ta muốn đi cùng Lệ Chi" Nàng kêu gào, vùng vẫy khi bị Lãnh Thiên Hạo kéo ngược lại với hướng của Lệ Chi rời đi.

Tay nàng nắm chặt tay của Lệ Chi không buông: "Lệ Chi bị kim đâm trọng thương nặng. Ta đưa nàng đi gặp Hồ Điệp." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Truy tìm hồ điệp