Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Thẩm Thư Dao nuốt nước bọt, chột dã nghĩ, đôi mắt hắn thật tinh, vừa rồi run lên một chút đã bị hắn thấy được. Nàng không thừa nhân, phản ứng thật mau tìm được cái cớ: “Tay có chút trơn, ra mồ hôi.” Cho nên kim chỉ xuyên không vào.
A Tứ nghĩ thầm, Linh Xuân chính là nói thế, hắn cũng không nghe lầm a, nhưng hắn sao lại cảm thấy tâm tình không tốt ? A Tứ lại liếc mắt nhìn đại nhân một cái, hắn cười thành tiếng, ánh mắt lãnh đạm, môi thẳng mím thành một đường thẳng tắp, kiềm chế cái gì.
Thẩm Thư Dao nhìn trên người hắn hai lần, xác thật thấy nút áo rời rạc, sắp rụng ra tới nơi. Nàng ngửa đầu, quan tâm hỏi: “Ngươi cùng người khác lôi kéo?”
“Tâm tư ngươi đối với nàng cho rằng ta không biết?” Tạ Ngật dựa vào sau, ý cười thu lại, “Nếu nàng làm tốt chuyện, ta làm chủ, để ngươi cưới nàng.”
Vừa nghe tới tên Hiểu Hiểu, A Tứ cả người liền kì lạ, hắn cười gượng nhìn Tạ Ngật, hỏi: “Ngài tìm nàng làm cái gì? Nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài nói với tiểu nhân, tiểu nhân đi truyền lời.”
“Mang đi thư phòng làm gì?”
–
Chương 14: Chương 14
“Không thể nào.”
“Hiểu Hiểu nào?” Nàng không có ấn tượng gì.
Hậu viên nha hoàn không vào tiền viện, đây là quy củ, khó trách nàng không có ấn tượng.
A Tứ cười ha hả đặt ở trong tay hắn, nói: “Thiếu phu nhân phân phó người đem quài, là chính tay người làm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, Tạ Ngật nhướng đuôi lông mày, lộ ra một chút bất đắc dĩ, đầu óc nàng nghĩ thế nào, hắn sao lại cùng người khác lôi kéo?
Nam nhân trầm tư giây lát, nói: “Lan Viên có phải hay không có một nha hoàn tên Hiểu Hiểu, ngươi đi đem nàng gọi tới.”
“Đúng chứ? Ngươi cũng đã nhìn ra.”
A Tứ không lên tiếng, đầu thấp cúi thấp xuống, coi như cam chịu.
Mắt Tạ Ngật nhìn hắn, cong môi cười, “Ngươi sợ ta coi trọng nàng?”
Nàng tái nhợt bất lực giải thích, đến mình còn không tin được.
Lúc này trong thư phòng, nam nhân tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn ngây người, một tư thế ngồi đã lâu. Một lát sau, nghe thấy dưới hành lang truyền tới tiếng bước chân, đôi mắt khẽ nhúc nhích, lười biếng ngồi thẳng dậy.
Nàng đem Tuệ Hoa kêu vào, dặn dò nàng đem nút trên triều phục sửa tốt, an bài tốt đâu đó xong, Thẩm Thư Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Mùa hè ngày dài, tới chạng vạng rồi ánh sáng vẫn là rất sáng, chân trời ráng màu đỏ rực, bao phủ một tầng màu cam, trông rất đẹp mắt.
Độ cong bên môi người đàn ông chợt óe rồi thôi, nhanh đến mức Thẩm Thư Dao không nhìn thấy, sau một lúc lâu, Tạ Ngật bất đắc dĩ nói: “Thôi, cứ để đó trước đi.”
Thẩm Thư Dao vò đầu, càng ngày càng xem không hiểu hắn, đã nói là muốn bận, còn hỏi cái gì? Hỏi quá nhiều không cảm thấy nàng phiền sao?
Khẳng định là coi trọng nàng.
“Biết ngài muốn phá án, biết ngài bận.” Nói đủ rõ ràng đi.
Nam nhân ngồi xuống, cử chỉ ưu nhã, nhưng sắc mặt quálạnh, phảng phất không muốn nói nhiều. Nếu là bình thường, Thẩm Thư Dao nhất định sẽ tìm cái để nói, không khí quá mức an tĩnh khiến nàng khó chịu, nhưng hôm nay nàng không muốn, nàng trong lòng nghẹn một hơi, đổ không ra được.
Nàng buông chiếc đũa, thành khẩn lại nghiêm túc nói: “Không có, tuyệt đối không có.” Nàng từng chữ nói rõ ràng, như là bảo đảm.
Ngữ khí nghe không được tốt, Thẩm Thư Dao khóe miệng hướng xuống, không hiểu hắn giận cái gì, mình làm phu nhân hắn, còn không thể hỏi một chút?
Thái độ lãnh đạm khiến Tạ Ngật bất mãn, hắn buông chén rượu, bổ sung câu: “Có cái tử án phải xử lý, nên không trở về.”
Sách trên tay ném một cái, Thẩm Thư Dao tức khắc không còn hứng thú đọc sách, một lòng đều ở trên người Hiểu Hiểu kia.
“Biết cái gì?”
Không lâu sau khi Hiểu Hiểu đi vào, trong phòng ngủ chính Thẩm Thư Dao đã thu được tin tức.
Mới vừa uống ba ly rượu, rõ ràng không có say, đầu lại có chút choáng, đại khái bị nàng làm cho tức.
Thẩm Thư Dao nhìn về phía triều phục ở một bên, không cam lòng xách lên, đem nó sửa tốt, vạn nhất đợi lát nữa bị Tạ Ngật nhìn thấy, tóm lại không tiện giải thích.
Cái đầu nho nhỏ uể oải ủ rũ, cảm xúc cũng đi xuống.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thư Dao không căng thẳng như vừa rồi, bả vai cứng còng cũng trùng xuống, cầm đũa tiếp tục ăn.
“Vâng ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng vậy, Linh Xuân nói như thế.”
A Tứ xấu hổ mặt đỏ lên, hắn đúng là thích Hiểu Hiểu, rảnh rỗi liền đi tìm nàng, mua cho nàng son phấn cùng đồ ăn vặt, hắn nghĩ rằng đại nhân không biết, lại không nghĩ đến đại nhân gì cũng biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Ngật nhìn ra nàng bất mãn, vì thế lại thấy giọng nói: Chuyện hôm nay đừng kéo dài tới ngày mai.”
Lúc đó nàng đang dựa vào trên giường, lắc chân xem thoại bản, vừa quay đầu liên thấy nha hoàn vội vàng tới báo: “Thiếu phu nhân, đại công tử mang Hiểu Hiểu vào thư phòng.”
Chiều hôm rực rỡ, Lan Viên đèn dần dần được thắp sáng, lay động trong gió.
Buổi sáng ra ngoài là nàng giúp Tạ Ngật sửa sang lại triều phục, lúc nào cũng phẳng phiu hoàn chỉnh, như thế nào mà sau thượng triều trở về nút áo lại rời rạc? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày mùa hè oi bức, mà lúc này, Thẩm Thư Dao bỗng nhiên cảm thấy một cổ lạnh lẽo đánh úp lại, từ lòng bàn chân bắt đầu, dần dần lan tràn toàn thân. Nàng run run mấy cái, môi đỏ mấp máy, chưa mở miệng, liền thấy Tạ Ngật chợt đứng dậy, lưu lại một câu đthong thả, người liền đi rồi.
Thẩm Thư Dao biết được hắn sớm muộn gì cũng sẽ nạp thiếp, ngày này cũng tới thật rồi, vẫn là rất khó chịu. Nàng đại khái giống với mẹ nàng, là đồ ghen tị.
Được giây lát, Thẩm Thư Dao muốn từ bỏ, trong đầu đã tìm cớ chạy thoát, còn chưa nghĩ ra cớ nào hợp lý, nam liền không chút để ý hỏi: “Làm sao vậy? Tay run?”
Thẩm Thư Dao ngẩng đầu, môi đỏ mấp máy, “Ngày mai chú ý Hiểu Hiểu kia đi.”
“Gần đây ta không làm ra chuyện gì sai chứ?” Thẩm Thư Dao nghĩ lại, nói: “Có thể là bị lộ rồi không?”
Nhưng nàng cũng sẽ không ngốc tới mức nhăn mặt tại chỗ, nhiều nhất là bất mãn trong lòng, ngoài miệng vẫn là nói thật dễ nghe.
Thẩm Thư Dao ngước mắt, ánh mắt nhàn nhạt, “Ta biết.”
“Không biết, là A Tứ lại đây đem người mang đi.”
Một ngụm một ngụm dùng bữa, chuẩn bị ăn xong liền nghỉ ngơi, thân thể mỏi mệt, muốn nằm.
A Tứ vui vẻ a, có lời này của đại nhân, về sau đi tìm Hiểu Hiểu là danh chính ngôn thuận rồi.
Giây lát, Tuệ Hương vào cửa, nhìn lên bộ dáng nàng vội vàng liền lại nói: “Hiểu Hiểu đi thư phòng, không phải chuyện lớn.”
Một khắc kia, Tạ Ngật nhắm mắt, hận rèn sắt không thành thép mà thở dài, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Thư Dao một lát, ánh mắt thâm trầm.
Bằng mắt thường có thể thấy được Tạ Ngật sắc mặt thay đổi vi diệu, nàng chớp chớp mắt, thầm nghĩ chính mình chưa nói gì bậy, biểu cảm hắn cứ như không ổn lắm.
Tạ Ngật yên lặng đứng dậy, rất có thâm ý liếc mắt nàng một cái, theo sau đi thư phòng.
Người mới ra khỏi cửa, phía sau mặt Thẩm Thư Dao liền trầm xuống, nắm triều phục dùng sức xoa thành một nhúm, tiếp theo buồn bực ném sang bên cạnh, hừ, nếu không phải Tạ Ngật không biết nàng không biết thêu thùa, nàng thật hoài nghi Tạ Ngật là cố ý. Vừa rồi hù c·h·ế·t nàng.
Ngón tay mảnh khảnh không thuần thục kéo kim thêu hoa, nhắm một mắt xâu kim, kết quả cả buổi cũng không xuyên vào, vô cùng bực bội, trên mặt nóng rát, chột dạ chảy mồ hôi. Càng đáng sợ hơn chính là, Tạ Ngật ngồi một bên nhìn, tuy rằng đang uống trà nhưng đôi mắt thường liếc sang nhìn, làm nàng càng hoảng hốt.
Thẩm Thư Dao khẽ nhíu mày, Tạ Ngật bảo Hiểu Hiểu vào thư phòng? Vì cái gì?
Nàng cắn chiếc đũa, thần sắc mờ mịt, Tạ Ngật nhìn ở trong mắt, lại là ngây ngốc đáng yêu.
Câu này giải thích còn chắp vá, sắc mặt nàng hòa hãn chút, không so đo.
Nha hoàn nhắc nhở nàng: “Là Hiểu Hiểu ở hậu viện quét tước.”
Tuệ Hương vừa nói vậy, Thẩm Thư Dao cảm thấy có khả năng, Tạ Ngật vừa rồi còn nói đêm mai không trở lại, vốn đã bận rộn.
Nếu nàng không hiểu, hắn cũng không ngại nói rõ ràng chút: “Ý ta là, ta bất luận có chuyện gì đều sẽ không giấu nàng, nàng cũng nên như thế.”
Tuệ Hương lập tức hiểu ý nàng, nghe vậy liền nói: “Dạ, nô tỳ không nhìn ra, nhưng gần đây, đại nhân quả thật có những hành động rất kỳ lạ.”
Tiếng nói chuyện thật nhỏ vang lên nửa khắc, sau đó A Tứ đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một chén mì, còn đang bốc hơi nóng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Ngật nhìn mấy lần, chần chờ ừm một tiếng, lúc trước bận quá hắn cũng sẽ ở nha môn nghỉ ngơi, cũng không quá kinh ngạc.
–
“Đêm mai không về, ở nha môn một đêm.”
Nha hoàn suy nghĩ một chút, vội nói: “Nô tỳ trước đó liền nhìn thấy A Tứ tới tìm nàng, sẽ không phải…” Nha hoàn kịp thời im miệng.
Tạ Ngật hừ lạnh, kẻ lừa đảo, còn nói là chính mình làm, chỉ sợ phòng bếp cũng chưa đi vào.
Nhưng nàng cũng chưa quên trước khi nam nhân ra ngoài một khắc,
Tạ Ngật người này không thể cẩu thả dù chỉ một chút, nơi nơi chốn chốn muốn sạch sẽ thoải mái như mới, trong phòng không thể có một chút tro bụi, càng đừng nói tới triều phục cùng thường phục, mỗi ngày xiêm y đều phải ủi phẳng, nếu là có một chút nếp nhăn, liền sẽ nhăn mày không vui.
Tạ Ngật bữa tối từ thư phòng ra, trong phòng hương cơm thoang thoảng, trên bàn bày một bầu rượu, không cần nghĩ cũng biết là chuẩn bị cho hắn. Tạ Ngật buổi tối có khi sẽ uống hai ly, không nhiều lắm, nếm cái vị mà thôi.
Thẩm Thư Dao lộ ra một cái biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, cười gật đầu, “Đương nhiên, chúng ta là phu thê, có việctất nhiên sẽ không gạt ngài”
Nàng nắm chiếc đũa, chút có chút không lựa cơm, sợ hãi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nói: “Sao lại nói thế? Ai nói vớingài cái gì?”
À, việc này a, nàng biết.
Thẩm Thư Dao không chớp mắt nhìn chăm chú, không có tâm tình dùng bữa, nàng vẫy tay với Tuệ Hương, ý bảo nàng lại đây.
Thế nhưng Thẩm Thư Dao đã xem nhẹ một việc, đó là từ nhỏ nàng thêu thùa không tốt, trước khi xuất giá chỉ muốn học chút, giờ đây chút đó cũng không đủ dùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Ngật chờ trong thư phòng, một lát sau, A Tứ dẫn Hiểu Hiểu vào cửa.
“Sửa bây giờ đi” Nam nhân nhẹ nhàng nói, nhưng thanh âm lạnh lẽo, chứa đựng sự không cho phép cự tuyệt, Thẩm Thư Dao phiền nhất loại ngữ khí này của hắn, mang theo địa vị người trên cao, cao ngạo cùng cưỡng bách, nàng thập phần không vui.
Thẩm Thư Dao cho rằng đó chỉ là cảm giác của nàng, không nghĩ tới Tuệ Hương cũng nghĩ vậy, xem ra trong lòng Tạ Ngật có chuyện giấu nàng.
“Không có.”
Thẩm Thư Dao vui vẻ, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh lóe ra ánh sáng, gật đầu phụ họa, “Nói thật đúng, đợi lát nữa còn có việc.”
Tạ Ngật nhìn nàng khuôn mặt ửng đỏ, bên mái đổ chút mồ hôi, vài sợt tóc dán vào gương mặt, ánh mắt càng vô tội hơn, nhìn rất đáng thương.
Tạ Ngật mỏi mệt xoa bóp giữa mày, cực lực ẩn nhẫn chính mình tức giận, trầm thấp ho vài cái, xốc mí mắt, cuối cùng hỏi nàng: “Chắc chắn không có việc gì giấu ta?”
Nam nhân hầu kết động vài cái, cảm xúc bất mãn rõ ràng, Nàng không hỏi gì sao?”
Nàng nhấp môi, lâm vào trầm tư, nhưng không có manh mối gì. Tuệ Hương không đành lòng thấy nàng phiền lòng, vì thế trấn an: “Người cũng đừng nghĩ nhiều, đại nhân trước đây cũng như vậy, có lẽ gần đây chuyện quan sai phức tạp, tâm tình không tốt thôi.”
Tư cập này, Thẩm Thư Dao không vừa rồi như vậy khẩn trương, cứng còng bả vai tùng xuống dưới, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn. Thẩm Thư Dao trong miệng nhét đầy, mơ hồ không rõ phân phó: “Tạ Ngật khẳng định không ăn no, đợi lát nữa làm phòng bếp nấu chén mì đưa đi, liền nói là ta nấu.”
Nhìn bộ dạng hắn không tiền, Tạ Ngật tức đến sắc mặt xanh mét, nếu không phải hắn luôn luôn khắc chế cảm xúc, trước mắt sợ là muốn động thủ.
“Nàng tự làm?”
“Dạ dạ, tiểu nhân bây giờ đi liền.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.