Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Chương 20
Hô, vậy là tốt rồi.
Tạ Ngật cuối cùng nhìn nàng một cái, “Chúng ta nên suy nghĩ lại, giữa vợ chồng mà không có sự chân thành, thì còn kéo dài được bao lâu?”
Không phải chỉ là một quyển sách, có gì đặc biệt mà khiến nàng nhớ mãi không quên?
Nàng bò quanh trên giường, nhìn qua một lượt từ trái sang phải, rồi lại nhìn từ trên xuống dưới. Đoạn thời gian nàng gõ gõ ván giường, tò mò hỏi: “Giường này có gì ngăn bí mật không?”
Tuệ Hoa đẩy cửa tiến vào, giơ quyển sách trong tay lên, nói: “Mới vừa ở phòng bếp bên kia cửa nách thấy một con mèo, đi qua nhìn thấy, trong miệng nó ngậm một quyển sách.”
“Thiếu phu nhân, có phải hay không ngươi mấy ngày trước đây không thấy quyển sách này?”
Tạ Ngật từ nhỏ đã học Tứ thư ngũ kinh, chưa bao giờ đọc qua những cuốn sách tạp nhạp như vậy. Giờ nhìn thấy nàng đọc những thứ này, cũng không khỏi cảm thấy mới mẻ. Cũng không khó hiểu lý do ngày xưa những người cùng trường thích đọc Kim Bình Mai.
Nàng chỉ là hỏi thử một chút, vạn nhất có đồ vật quan trọng nào cần giấu, ít nhất cũng có một chỗ để giấu. Sau khi tinh tế quan sát, xác thực là không có gì bí mật, Thẩm Thư Dao đành từ bỏ, ngoan ngoãn nằm xuống.
Gió thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, hành lang dưới ánh đèn lồng lay động mạnh mẽ, ánh sáng mờ nhạt, những tia sáng đan xen tạo ra một không gian mông lung, như mơ như thật.
Nhìn dáng vẻ của nàng, rõ ràng là không muốn cho hắn biết.
Có, có thiệt lòng.
Tạ Ngật nhắm mắt lại, ánh mắt chứa đầy sự tức giận mà hắn cố gắng kiềm chế.
Khi đó hắn tâm như nước lặng, không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt xác thật lớn mật. Sau khi thành hôn, nàng không còn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn nữa, hóa ra hết thảy có dấu vết để lại.
…
Tạ Ngật lắc đầu, hắn đối với những cuốn sách của Thẩm Thư Dao không có hứng thú, “Không xem.”
Tạ Ngật ngước mắt, đập vào mắt là khuôn mặt nàng vừa thò qua, chiếc cổ thon dài, hương thơm ngào ngạt từ xương quai xanh phát ra. Hắn hít một hơi, nhíu mày nói: “Trở về cũng không rửa mặt gì.”
Trong phòng đốt hương, sương trắng lượn lờ bốc lên, vừa lúc che đậy thân ảnh nam nhân, mông lung mơ hồ không thấy rõ.
Mang theo đồ vật trở về Lan Viên, Thẩm Thư Dao vào cửa liền kinh hỉ phát hiện giường trong phòng đã thay đổi, là một chiếc giường Bát Bộ càng thêm tinh xảo hoa lệ, nàng vây quanh xoay hai vòng, thật vừa lòng, tâm tình càng tốt.
Nàng đứng sững ở đó, sắc mặt hoảng loạn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Khi nàng hồi phục lại tinh thần để đuổi theo, chỉ thấy một màn đêm đen kịt, sớm đã không còn bóng dáng hắn.
Sách gì chứ? Khiến Thẩm Thư Dao nhớ mãi từng ngày? Hắn cũng muốn xem thử.
“Không đói bụng, hay là không hợp khẩu vị?”
Người trông coi cửa thư phòng là Lưu Nhất cùng Mã Uyên, thoáng nhìn thấy nàng lại đây liền cúi người, trực tiếp cho nàng vào cửa, không hỏi một câu. Thẩm Thư Dao biết lễ nghi, trước gõ cửa sau đi vào.
*Từ đây mình đổi thành chàng cho nó hợp lí với ngữ điệu đó nha
Tạ Ngật khẽ cười, xác thực, nàng đúng là rất biết rất nhiều chuyện.
Không phải nàng quá mức lo nghĩ, mà là thư phòng của Tạ Ngật không bao giờ có những cuốn sách cũ, rẻ tiền dơ bẩn thế nat2. Hắn rất yêu sạch sẽ, mỗi ngày đều phải quét dọn, vậy cuốn sách này từ đâu ra?
Thẩm Thư Dao dựa vào cửa, nở một nụ cười tươi đẹp, diễm lệ, ánh mắt sáng quắc, rực rỡ như ánh mặt trời.
Tạ Ngật ngồi ở mép giường đọc sách, ánh sáng hơi tối, đôi mắt mơ màng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách một hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi nàng: “Buổi sáng lúc dậy có thấy một cái khăn không?”
Thẩm Thư Dao mở to mắt nhìn quyển sách, một phen lấy lại, ngó trái ngó phải, xác nhận chính là mình mấy ngày trước đây làm mất. Thế nhưng bị con mèo ngậm đi rồi! Vậy cái Tạ Ngật nhặt được ở đáy giường kia là gì?
Đang định giải thích không phải như vậy, Tuệ Hoa đã đem quyển sách đặt trước mặt nàng, Thẩm Thư Dao nhìn vào, định nói gì đó nhưng lại nuốt lời vào.
Tạ Ngật mỉm cười nằm xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng. Nàng lập tức co người lại, giống như con cá quẫy đuôi muốn thoát khỏi vòng vây. Nhưng chưa kịp chạy thoát, đã bị hắn tung lưới vây chặt trong vòng tay.
Thẩm Thư Dao vội vàng kéo hắn lại, giọng nói đầy lo lắng: “Đừng đi.”
“Hôm nay trở về rất sớm.”
“Chỉ là một ít chuyện tình cảm yêu đương thôi, không có gì đặc biệt.” Thẩm Thư Dao nhếch môi, nhấc chân lên, lắc trái lắc phải, dáng vẻ thướt tha đầy quyến rũ.
“Trở về phòng.” Nam nhân ánh mắt bình tĩnh, nhìn vào ánh trời mang sắc vàng kim, nói: “Đến giờ ăn rồi.”
Nếu nàng trả lời có, Tạ Ngật muốn bóp ch3t nàng.
Nàng nhìn không phải chính mình, người nàng muốn gả cũng không phải hắn, mà là nhị đệ của hắn, Tạ Tuấn.
“Sợ như vậy à, uống một chén là đủ rồi.”
“Thẩm Thư Dao, nàng còn muốn nói dối sao?”
“Dạo gần đây sao không xem thoại bản nữa? Có phải là ném đi rồi không?”
–
Đưa đưa đưa, nàng chắc chắn đưa.
Thẩm Thư Dao rụt đầu, dời mắt, giải thích nói: “Ta… này, lúc ấy là viết loạn tùm lum, không phải sự thật.”
…
Mắt đen hiện lên một tia mất tự nhiên, che môi đầy xấu hổ. Lần trước hắn đã muốn hỏi nàng điều này, nhưng sau đó lại vì bận rộn mà quên mất. Giờ đây, nhớ lại, hắn liền thuận tiện hỏi thử một chút.
Tay nhỏ căng thẳng lo lắng vân vê nhau, bất an qua lại cuốn động. Nàng c ắn môi dưới, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn là khóc.
Nàng không thể trả lời phải, chỉ có thể giữ im lặng, nhưng đối với Tạ Ngật, sự im lặng đó giống như sự cam chịu.
Cổ nàng ngứa, Thẩm Thư Dao gãi gãi, không vui nói: “Đừng nói nữa, ngủ đi.”
Thẩm Thư Dao một lần nữa nhìn ra ngoài, một nén nhang đã trôi qua, nhưng Tạ Ngật sao vẫn chưa trở về? Liệu có phải hắn bận việc gì khác không?
Ý của hắn là bảo nàng tự đi lấy về.
Nói muốn đi, thoáng liếc qua, nàng thấy trên bàn có cuốn sách cũ, trên đó không có chữ, cũng không biết là gì. Thẩm Thư Dao cảm thấy rất quen mắt, nhưng trong giây lát lại không thể nhớ ra, liền nghi hoặc thu hồi ánh mắt.
“Việc hôm nay làm hôm nay.” Lời này là Tạ Ngật đã từng nói với nàng, giờ thì nàng lại trả lại cho hắn.
Ở bàn làm việc, Tạ Ngật hai tay chống vào trán, cong lưng, đầu cúi xuống, biểu hiện trên mặt không rõ ràng. Tuy nhiên, Thẩm Thư Dao có thể cảm nhận được không khí xung quanh hắn đang toả ra một luồng hơi thở u ám, khiến nàng cảm thấy sợ hãi, như thể nó sâu và tối tăm như vực thẳm.
Ngày thứ năm: Lâm thị mang ta đi hỉ yến, một đám phu nhân vây quanh ta đánh giá, may mắn ta thông minh, đem các nàng dỗ đến xoay vòng vòng, các phu nhân vui thích cực kỳ, khen ta hiểu chuyện. Thẩm gia ta thanh danh liền nghịch chuyển rồi !
Gả vào Tạ phủ ngày thứ nhất: Ta khóc, Tạ Ngật cho rằng ta là đau mà khóc, mới không phải. Ta chỉ là cảm thấy, lại không thể quay về như trước. Hơn nữa, hắn cũng không ôn nhu, thất vọng.
Nàng muốn giải thích, nhưng một chữ nói không nên lời, không biết từ đâu mà nói.
“Tạ Ngật.” Nàng gọi một tiếng, đầu vừa quay qua, thấy người sau án thư.
Thẩm Thư Dao mặt lập tức đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc là Tuệ Hoa buổi sáng đã thu đi rồi, bọn họ da mặt mỏng, chuyện này sẽ không nói ra.”
“Thẩm Thư Dao, nàng nói, nàng thật sự dụng tâm sao?”
Giữa tháng 8, thời tiết không còn nóng bức như trước, vào buổi chiều, không khí mát mẻ hơn một chút, đặc biệt là sau khi có một trận mưa, không khí càng trở nên dễ chịu.
“Ừm, ở dưới đáy giường, ta đã thu lại rồi.”
Quá nhiều, nàng đã lừa dối chính mình quá lâu, Tạ Ngật nhất thời không thể tiếp nhận, cần có vài ngày bình tĩnh để suy nghĩ lại.
–
“Nàng cả ngày nhắc mãi quyển sách này, ta liền tò mò, tùy tiện lật vài tờ.”
“Cùng ta chung chăn gối, tưởng tượng đến hắn sao? Có nhận sai người không?”
Hắn đúng là không thích xem, nhưng hắn tò mò.
Mỗi khi Tạ Ngật đưa ra yêu cầu, Thẩm Thư Dao luôn sẵn sàng đáp ứng. Tuy nhiên, khi yêu cầu là uống rượu, nàng không hề do dự mà lắc đầu. Không được, nàng không thể say, hậu quả của việc say rượu không phải là điều nàng có thể gánh vác, vì thế, nàng kiên quyết từ chối.
“Thiếu phu nhân nhìn cuốn này xem.”
Tạ Ngật cúi người, hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng phả vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp: “Học từ quyển nào?”
Tạ Ngật lười biếng đáp: “Đi thư phòng chỉ mất một bước chân.”
Tạ Ngật không có ý định vạch trần nàng, chỉ muốn xem thử, phu nhân của mình có thể duy trì vẻ ngoài đó được bao lâu.
Thẩm Thư Dao rơi nước mắt, chầm chậm nhặt tờ giấy lên, rồi nhìn vào hai trang ghi chú. Phía trước là những dòng viết trước khi nàng kết hôn, còn phía sau là những dòng sau khi nàng đã gả vào Tạ phủ. Sau khi nàng thành hôn hôn, nàng không hề đề cập đến tên Tạ Tuấn nữa, chỉ viết về những gì đã xảy ra sau khi thành hôn. Thật kỳ lạ, mọi thứ cứ như được sắp xếp một cách trùng hợp.
Thẩm Thư Dao thể hiện rõ nét vẻ hiền huệ của mình. Dù nàng không ăn, nhưng lại có thể ngồi nhìn hắn ăn. Nàng cầm chiếc đũa, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn, một lúc lại múc cho hắn một bát canh nóng hổi, sau đó lại hỏi: “Ngươi có muốn uống rượu không?”
Cửa thư phòng khẽ mở, lộ ra một chút ánh nến mờ nhạt. Thẩm Thư Dao đứng ở cửa, mắt nhìn vào trong, không nghe thấy bên trong có động tĩnh, đáy lòng cảm thấy càng thêm thấp thỏm và lo lắng.
“Tuệ Hoa, trong tay ngươi cầm gì vậy?”
Editor: Chương này dài gấp đôi á trời, nma cuốn quaaaaa, ảnh phát hiện rồiiiiii !!
Bị hắn nói trúng, từ trước Thẩm Thư Dao thực sự muốn gả cho Tạ Tuấn.
Nàng khẽ mím môi, bình thản thu lại ánh mắt, xách váy đi ra ngoài. Mới đi được vài bước, Tạ Ngật liền theo sát phía sau. Thẩm Thư Dao quay lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Ngài đi theo ta làm gì?”
Tạ Ngật ném sách về phía trước, lại nói tiếp: “Đoán xem ta thấy cái gì?”
Nàng rót lại cho Tạ Ngật một ly, đồng thời nhẹ nhàng đẩy chiếc ly của mình ra xa một chút. Hành động nhỏ này dừng lại trong mắt Tạ Ngật, khiến hắn lắc đầu bật cười, còn có một chút tiếc nuối.
“Ta ở bên ngoài ăn no rồi, ngài ăn đi.”
–
Thẩm Thư Dao sửng sốt, sắc mặt đại biến, hoảng loạn đến mức chân tay luống cuống. Nàng vội vàng mặc áo trong rồi chạy về thư phòng, chỉ khi Tuệ Hoa nhắc nhở nàng mới nhớ khoác thêm áo ngoài.
Tạ Ngật nghe vậy, nở một nụ cười lạnh lùng, rồi lười biếng dựa lưng ra sau, ánh mắt nhìn nàng như thể muốn xuyên qua nàng, khiến toàn thân nàng phát run.
“Được thôi, ta trở về thay bộ quần áo.”
“Ca ca.”
Ngữ khí hắn tựa như trách cứ, nhưng mặt mày lại chứa đựng cưng chiều.
Vừa về chưa thay quần áo, phía sau lưng nhớp nháp, không thoải mái. Mặt phơi nắng tới ửng đỏ, có chút hồng hào non mềm, da thịt dưới ánh mặt trời càng thêm trong sáng trắng trẻo, không chút tỳ vết. Ngón tay hớt cộng tóc hơi ướt sang, hít sâu, mát mẻ thoải mái.
Thẩm Thư Dao một chút từ trên giường bò dậy, hướng Tạ Ngật lải nhải: “Mấy ngày trước tìm thấy, không thấy hai trang, không biết để đâu rồi. Ngài có thấy không?”
Nam nhân đứng dậy, vòng qua án thư đứng yên trước mặt nàng. Con ngươi đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, tràn đầy ánh sáng sắc bén.
Thẩm Thư Dao một chút cũng không hiểu, ngây ngô nhìn hắn, “Cái gì? Tiểu nữ tử bất tài, biết khá nhiều.”
Thẩm Thư Dao nhìn hắn, ngón tay vô thức run lên, nhưng trên mặt nàng lại cố gắng duy trì vẻ trấn tĩnh, dù lòng trong lại không khỏi lo sợ.
Không cần đoán, không cần đoán, khẳng định đều thấy rồi.
Giường Bạt Bộ có mùi gỗ cổ điển, ngửi vào rất thoải mái, Thẩm Thư Dao rất thích cảm giác này, luôn cảm thấy có một hơi thở tự nhiên từ thiên nhiên.
Nàng hỏi tiểu nha hoàn, đổi khi nào? Tiểu nha hoàn nói nàng vừa ra ngoài không lâu liền đổi. Còn nói lúc ấy đại công tử cũng ở đó, Thẩm Thư Dao chấn kinh, Tạ Ngật đã trở về.
“Ừm, không được.”
Thẩm Thư Dao sợ hãi, Tạ Ngật chưa từng giận dữ với nàng như vậy, tức giận như thế, thật sự khó dỗ dành.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, làm nàng cảm thấy một cơn lạnh run người.
Nam nhân nhìn nàng một lúc lâu, nàng hoảng sợ đến mức mắt đỏ hoe, lông mi ướt sũng, rõ ràng từng sợi một, nước mắt ngập trong mắt mà không rơi xuống, vẻ mặt như muốn ngã nhưng không ngã, càng làm cho người ta cảm thấy thương yêu.
Ngày thứ 20: Tạ Ngật người này không hiểu phong tình, giống như đầu gỗ vậy, trong chuyện giường chiếu luôn là một tư thế, ta cảm thấy nhạt nhẽo. Ta biết nhiều a, đáng tiếc, anh hùng không có đất dụng võ.
Nửa ngày trôi qua, Tạ Ngật cuối cùng ngẩng đầu, mí mắt hơi xốc lên, ánh mắt của hắn mang theo sự u ám và lạnh lẽo, hàm chứa lệ khí nhưng lại cực lực nhẫn nại.
“Chẳng có gì ngăn bí mật đâu, chắc là xem quá nhiều thoại bản rồi.”
Khi nàng lật sang phần ghi chú sau khi thành hôn, tâm trạng nàng chấn động. Chính nàng cũng không ngờ mình lại viết ra những lời thiệt lòng như vậy. Không có gì lạ khi Tạ Ngật lại tức giận đến mức đó.
“Ngày mai.”
Buổi chiều, đi dạo một vòng ngoài trời, đã ăn không ít điểm tâm và trà, còn có những món ngon khác. Lúc này thật sự không muốn ăn thêm, vì vậy Thẩm Thư Dao chỉ yên tĩnh ngồi đó, nhìn hắn ăn.
Có thể không giận được sao?
Thẩm Thư Dao cảm thấy buồn bực, nàng nhớ quyển sách ấy không phải đang ở trong tay Tạ Ngật sao? Sao lại bị con mèo ngậm đi mất?
Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, đột nhiên, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, Thẩm Thư Dao nhớ ra rồi, thư phòng trên bàn có một quyển sách…
Bàn tay nhỏ run rẩy vươn ra hướng về cánh tay hắn, giọng nói thành khẩn, có chút run rẩy: “Không có, không nghĩ tới hắn, tất cả đều là nghĩ về chàng, chàng tin ta.”
“Không có.”
“Tìm ta chuyện gì?” Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút sắc bén khó tả.
“Hiện tại đi.”
“Ai, ngài làm sao biết?”
Nàng khẩn trương nuốt một ngụm, giọng nói khẽ run rẩy, cất tiếng gọi: “Tạ Ngật.”
Ví dụ như: “Cái kia, nàng học từ khi nào?”
Tạ Ngật liếc nhìn nàng, hắn không quen với sự nhiệt tình này của nàng, hắn vẫn thích Thẩm Thư Dao lúc nhẹ nhàng, kiều nhu, khi nàng thẳng thắn, đôi khi có chút kiêu kỳ, thậm chí là một chút hờn dỗi hay tức giận.
Hóa ra hắn đã biết tất cả.
“Ngài nghe ta giải thích, ta…”
Lúc này, Thẩm Thư Dao thích dạo chơi ngoài vườn một chút. Khi nàng gặp Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu thấy nàng thì vội vàng chạy lại, làm Thẩm Thư Dao cảm thấy hơi xấu hổ. Nhớ lại lần trước, Hiểu Hiểu đã hiểu lầm nàng và Tạ Ngật, trong lòng Thẩm Thư Dao vẫn còn chút lo lắng. Vì vậy, nàng bảo Hiểu Hiểu đi ra tiền viện, thuận tiện gặp A Tứ hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, môi đỏ run rẩy, không thể nói ra một lời.
“Nàng bồi ta uống một chén.” Hắn nhẹ nhàng đề nghị.
Thẩm Thư Dao trêu đùa hai câu, rồi nói thêm rằng khi hai người thành thân, đừng quên nàng, vì nàng muốn uống rượu mừng.
Nàng phát hiện Tạ Ngật dạo gần đây có vẻ hơi dính người.
Thẩm Thư Dao hừ cười, “Ngài đến lấy rồi cầm về cho ta đi.”
Trước kia Tạ Ngật vẫn chưa xem qua, nhưng bây giờ thì sao? Hy vọng trời cao chiếu cố nàng, mong là vận may tốt một chút.
Mấy ngày trước, nàng đã nhờ hắn mang về, Tạ Ngật ngoài miệng hứa hẹn sẽ làm, nhưng thực tế lại chẳng hành động gì. Mấy ngày trôi qua, có lẽ hắn đã quên mất việc này.
“Ở thư phòng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tối hôm qua đưa nàng lau xong, quên để ở đâu rồi.”
Nam nhân môi mỏng siết lại thành một đường thẳng, cằm căng cứng, ánh mắt nhìn nàng càng thêm đáng sợ.
Tay người đàn ông rũ người chợt nắm chặt, gân xanh rõ ràng, mu bàn tay trở nên trắng bệch.
Tạ Ngật nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ thở dài, “Được.”
Nàng không sai người đi hỏi, vì thứ nhất là sợ làm phiền hắn, mà cũng vì có vẻ nàng hơi vội vã. Nhưng mà thời gian đã lâu như vậy, hắn rốt cuộc đang làm gì?
“Ngài lại cũng không thích xem.”
“Ngài nói đó.”
“Không có, sao vậy?”
Căng thẳng cơ thể bỗng chốc thả lỏng, rồi lại lăn người quay về.
Tạ Ngật gật đầu, vậy thì tốt, buổi chiều thay giường, sợ cái khăn bị người hầu nhìn thấy rồi mang ra chế giễu, may mà dưới giường là sách. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tạ Ngật…”
Quyển sách đó đã nằm ở thư phòng mấy ngày rồi, Tạ Ngật chẳng hề lật qua một lần, thật sự là chiếm chỗ.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, rồi đẩy cửa bước vào.
Nàng đáp nhẹ một tiếng, không để ý đến người đang đi theo phía sau.
Ngày thứ mười: Lâm thị thử hỏi ta có nguyện ý nạp thiếp cho Tạ Ngật không, ta đương nhiên nói được, cũng không thể nói không được chứ. Nhưng mà nạp thiếp, tất nhiên cũng đắn đo, cũng không thể để thiếp bò lên đầu ta ngồi đi.
Thẩm Thư Dao chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Lúc trước, khi trời xui đất khiến nàng gả cho Tạ Ngật, nàng còn có thể chấp nhận, chưa từng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng hiện tại, nàng rõ ràng cảm nhận được sự hoảng loạn và bất an.
“Người khác đâu?”
Nam nhân khuôn mặt đang đầy tức giận dần dịu đi, nhưng vẫn hỏi: “Vậy bây giờ? Trong lòng vẫn còn hắn sao?”
Đôi mắt cảm thấy khô khốc, nàng cảm thấy mệt mỏi, đang định nghỉ ngơi thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói.
Một chén trà nhỏ uống xong, Tạ Ngật định đi về phía mép giường, nhưng lại bị người ngăn lại. Thẩm Thư Dao ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn.
Thẩm Thư Dao rũ chân xuống giường, nói: “Ta nói là làm sao lại không thấy, ngài có xem không?”
Trước mắt, nàng lại giả vờ rồi.
Ngày thứ 50: Bảo Tuệ Hoa làm một bộ áo ngủ, ta mượn hoa hiến Phật, nói với Tạ Ngật là ta làm, Tạ Ngật thế mà lại tin, hắn cũng thật dễ lừa. Lần sau vẫn cứ làm vậy đi…
Tạ Ngật hít sâu một hơi, cố gắng duy trì lý trí, “Ta hỏi nàng, nếu không phải nhạc mẫu hiểu lầm, đi cầu bệ hạ tứ hôn, nàng có phải là muốn gả cho Tạ Tuấn không?”
–
Thẩm Thư Dao nhìn trên người mình, cúi đầu ngừi ngửi, tuy rằng có đổ mồ hôi, nhưng lại không có mùi. Hắn đây là ghét bỏ chính mình.
Nàng đã tự mình tạo ra rắc rối này.
Dứt lời, nam nhân vung tay áo bỏ đi.
Tâm hắn như bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, miệng vết thương chảy máu, máu chảy đầm đìa, một mảng đỏ thẫm, khó có thể lành lại.
Khi A Tứ cùng Tạ Ngật trở về, bỗng nhiên thấy Hiểu Hiểu, hắn vui mừng không hiểu chuyện gì. Đến khi quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thư Dao dựa vào cửa và cười trộm, hắn mới chợt hiểu ra. Vội vàng chạy đến, ngượng ngùng vò đầu và nói lời cảm ơn.
Nàng không biết phải giải thích như thế nào, hay là, hiện tại có nói dối có ích không?
Nàng ngẫm lại cũng đúng, Tạ Ngật trừ ở thư phòng ra có thể đi đâu. Thẩm Thư Dao buông đồ ăn vặt trong tay ra, đi đến thư phòng tìm Tạ Ngật.
Tạ Ngật khẽ cười, không nói gì thêm. Dù hắn không xem, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết. Điều khiến hắn ngạc nhiên là, Thẩm Thư Dao đọc những cuốn sách này không phải ít, có lẽ nàng còn giấu giếm một chút gì đó.
Tạ Ngật mở miệng rồi lại khép lại, tự trách mình vì những lời đã nói trước đó. Hắn nhìn Thẩm Thư Dao sâu trong mắt, rồi quay người bước đi về phía thư phòng.
Góc váy lướt qua ngạch cửa, ở bên chân đảo quanh cọ xát, mơ hồ nhìn thấy đôi chân thẳng tắp tinh tế, có vẻ yếu đuối mềm mại. Trong lòng ngực ôm đống đồ, cúi đầu nhìn một cái, trên mặt tràn đầy vui mừng nhẹ nhàng. Hôm nay ra cửa thu hoạch rất nhiều, Thẩm Thư Dao thực thỏa mãn.
Bên kia, Tạ Ngật nhìn hai người châu đầu ghé tai trò chuyện, vẻ mặt có chút không vui. Hắn gục mặt xuống, liếc mắt nhìn A Tứ một cái. A Tứ lập tức rụt cổ, gật đầu rồi vội vàng đi qua.
Dư quang thoáng nhìn, Thẩm Thư Dao bắt gặp quyển sách đã mở ra, các trang sách được lật qua nhiều lần. Mắt nàng không thể không nhận ra những nét chữ quen thuộc, những ký tự quen thuộc trên giấy. Đó là những gì nàng đã viết một thời gian trước, từng chữ, từng câu, nàng còn nhớ rõ cảm xúc và tâm trạng của chính mình lúc ấy.
Tạ Ngật ngồi xuống, tùy tiện mở một trang. Ngay khi ánh mắt dừng lại, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ngừng lại một chút.
“Ta thấy ngài lâu không trở về phòng, liền qua đây nhìn xem,” nàng nói, thanh âm cố gắng giữ vững, nhưng vẫn không tránh khỏi chút run rẩy.
“Vậy cái gì là thật?”
Nàng vốn đã nói là không nhắc đến chuyện này, nhưng Tạ Ngật thì hay rồi, khiến nàng không biết phải làm sao. Thẩm Thư Dao cảm thấy mặt mình nóng lên, âm thầm trợn mắt rồi không hé răng.
“Ta đã tìm thấy quyển sách rồi, cái này không phải của ta.”
Tạ Ngật nhìn nàng mỉm cười, nhấc chén rượu lên và uống một hơi cạn sạch, mặt không đỏ, khí không suyễn, tửu lượng của hắn so với nàng tốt quá nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có, ngay cả việc ghi chép sổ sách cũng là người khác giúp.
Nàng định gật đầu, nhưng lại nghe hắn nói với giọng điệu nặng nề: “Nàng sớm tối thưa hầu, hiếu thuận với cha mẹ chồng, đối với bên ngoài luôn tỏ ra khoan dung rộng lượng, tất cả chỉ vì một danh tiếng tốt. Nàng làm cơm, làm xiêm y, tỏ ra ôn nhu hiền thục, cũng chỉ vì tôn kính ta. Kết quả là gì? Tất cả đều là giả. Có cái gì là thật sự do nàng làm?”
Thẩm Thư Dao kiên định lắc đầu, ngữ điệu còn thành khẩn hơn lúc trước: “Không có, không có, Tạ Ngật, chàng tin tưởng ta, hãy nghe ta giải thích. Đừng nóng giận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Ngật từng bước ép hỏi, nàng không thừa nhận, ý đồ muốn lừa dối để qua cửa, đúng rồi, nàng vẫn luôn như vậy, trong miệng không có mấy câu nói thật. Nếu không phải chứng cứ bày ngay trước mắt, nàng cũng sẽ không thừa nhận đây là đồ của nàng.
Tạ Ngật bỗng nhiên nhớ tới Quỳnh Hoa yến lúc đó, hắn cùng vài vị công tử ở dưới hành lang nói chuyện phiếm, mà nàng đứng bên hồ cách đó không xa ngắm đèn, đôi mắt thẳng lăng lăng lướt qua mặt hồ nhìn hắn. Bọn họ còn trêu ghẹo, nói Thẩm Thư Dao lớn gan, ái mộ hắn, thế mà lại dám ở trước mắt bao người nhìn hắn, nói rằng rễ tình đâm sâu.
Buổi tối, hai người ngồi xuống uống trà. Thẩm Thư Dao liếc mắt nhìn hắn, rồi hỏi: “Sách của ta khi nào lấy lại đây?”
Ngày thứ 30: Tạ Ngật khi trở về trên quần áo có vết máu, phỏng chừng cùng người khác đánh lộn, ta tốt bụng an ủi hai câu, thế mà lại xụ mặt với ta, hừ, người nọ sao lại không hạ thủ vào trọng điểm, giáo huấn hắn một phen.
Nhật kí nàng tâm sự ghi lại giờ phút này bay đến bên chân nàng, một tờ chữ viết kia mở ra rõ ràng, hai chữ “Tạ Ngật” ánh vào trong mắt.
“Nàng có thật sự có nửa phần thiệt lòng với ta không?”
Lúc Thẩm Thư Dao trở về trời đã khuya, mặt trời lặn về phía Tây rồi mới vào đến cửa phủ, làn váy hồng nhạt ánh lên ánh nắng hoàng hôn, càng thêm điềm tĩnh dịu dàng.
Ngày thứ hai: Tạ Ngật lời nói thật ít, không biết ở trên triều đình có phải cũng như vậy không? Nếu cùng đồng liêu cãi cọ, tranh không lại thì làm sao bây giờ? Thế nhưng cũng tốt, ngày sau cùng ta tranh chấp, chắc chắn rơi xuống thế hạ phong.
Chương 20: Chương 20 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Như thế nào mà lâu như vậy không trở về phòng? Mệt mỏi sao? Trở về ngủ đi,” nàng nói, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói của mình.
Hai chữ này vừa thốt ra, sắc mặt Thẩm Thư Dao lập tức thay đổi, từ một nụ cười tươi sáng bỗng chốc sắc mặt âm u rõ ràng. Nàng quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, biểu cảm hoàn toàn là cự tuyệt.
“Ta…”
Nàng tiến lên hai bước, chậm rãi tới gần hắn, nhìn cánh tay nam nhân, muốn bắt lấy lại không dám, sợ hắn càng phiền chán.
“Muốn giải thích cái gì?”
Tạ Ngật khẽ nhắm mắt, sợ nhìn lâu sẽ mềm lòng, vì vậy lạnh lùng rút tay khỏi nàng, quay người bước đi.
A Tứ cười ha hả gật đầu, lại nhỏ giọng nói câu, đưa đại nhân tới cùng.
Nam nhân nghiêng đầu, hỏi thêm một câu: “Thoại bản nội dung là cái gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.