Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
Thẩm Thư Dao không nói lời nào, tay vuốt vuốt tóc cười khổ, như vậy nàng càng không tiện mở miệng nói là Tạ Ngật muốn trả người về lại.
Thẩm Thư Dao mở miệng, một câu cũng không kịp nói, thì người liền đi rồi. So buổi sáng càng tức giận hơn.
Hắn nhìn Thẩm Thư Dao, nàng ngay lập tức quay mặt đi, tránh đi ánh mắt của hắn.
“Nhị đệ…”`
“Tạ Ngật có phải tức giận rồi không?”
Mới vừa rồi khi Tạ Ngật ra ngoài, mấy người Tuệ Hương nhìn thấy, sắc mặt hắn lạnh lẽo đến dọa người, vừa nhìn đã thấy là tâm tình không tốt, thật sự tức giận.
“Tạ đại nhân.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hay là nói, nhớ thương vị hoa khôi, nhìn thấy người vào không phải hoa khôi, liền cảm thấy buồn bực?
Im lặng hồi lâu, Tạ Ngật mở miệng câu đầu tiên trong suốt buổi tốii: “Như Ý phải không? Đợi lát nữa tới một chuyến.”
Nói một nửa lời, Lâm thị là người thông minh, cũng đã nghe ra. Nhưng bà không thèm để ý, xua tay nói: “Ngật Nhi chính trực tráng niên, thời gian dài rồi, cũng sẽ để ý nhiều hơn mấy lần.”
Thẩm Thư Dao xì một cái, cong chân lại ôm đầu gối, “Nam nhân chính là làm ra vẻ, cho hắn nạp thiếp còn không vui vẻ ư, còn không phải chê ít?”
Âm điệu lạnh như băng, các nàng không dám chậm trễ, vội cúi đầu lui ra.
Vừa dứt lời, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
“Dạ phải, tháng sau là sinh thần của nhị công tử, nhất định là phải về rồi.”
Mấy người Tuệ Hương, Tuệ Hoa lập tức nhìn về phía Thẩm Thư Dao, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, lại căm giận bất bình, ánh mắt nhìn Như Ý ánh mắt sắc lạnh hung ác.
Tạ Ngật là thỏa mãn, nhưng nàng không khỏi có chút quá hiền huệ, không nói không rằng tự mình sắp xếp hết cả, cũng không thương lượng cùng hắn, Tạ Ngật trong lòng thấy hụt hẫng. Hắn muốn trở về hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Phó ứng thừa cười, biết được tính tình hắn lạnh lùng, đối với những chuyện phong nguyệt không có hứng thú, cũng không cưỡng cầu.
Như Ý ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt từ buồn bã chuyển sang vui vẻ, gật gật đầu. Thẩm Thư Dao nhìn ở trong mắt, ngay sau đó cho người lui ra, thoáng chốc, ý cười phút chốc biến mất, nhăn mặt nhìn Tuệ Hương.
“Hôm qua chỉ lo vui vẻ, quên nói.” Ý cười Lâm thị nhạt nhẽo, nói: “Ngật nhi nói thân thể ngươi chưa tốt, lần này tiệc sinh thần lão nhị vẫn là do tai xử lý.”
“Đúng rồi, Như Ý giờ thế nào?”
Chỉ một câu, Tạ Ngật đã hiểu, sắc mặt khó coi: “Các ngươi đi xuống.”
Thời điểm Tạ Ngật hồi phủ, Thẩm Thư Dao đang lười biếng phơi nắng, nghe thấy Tuệ Hương bẩm báo, lập tức nhảy dựng lên, về phòng ngoan ngoãn ngồi, làm bộ làm tịch uống trà.
Nếu là đưa trở về, Lâm thị chắc chắn nghĩ nàng không muốn chứa người, không được, nàng không đi.
Thời điểm dùng bữa, Như Ý biểu hiện vô cùng tích cực, e lệ ngượng ngùng, ánh mắt nhu tình nói không nên lời liếc nhìn Tạ Ngật. Tạ Ngật coi như không thấy, nhưng nàng lại không thể, lúc lúc lại ngó một cái, càng nhìn càng ăn không vô.
–
“Đại công tử tính tình lãnh đạm, đừng để trong lòng, thời gian lâu rồi có lẽ công tử sẽ nhìn thấy ngươi.”
“Về sau loại chuyện thế này đổi người khác đi.”
“Nhị đệ làm sao vậy?”
“Không có việc gì thì ta về phủ trước.”
Chương 3: Chương 3
Nam nhân nào mà không háo sắc, cho dù hiện tại không thích, nhưng đưa đến bên miệng, nào có đạo lý lại không ăn.
Hắn cẩn thận thăm dò: “Không phải do chuyên ta nhờ ngươi đưa Yên cô nương trở về chứ, lại bị thiếu phu nhân biết được? Trách ta trách ta.”
Thẩm Thư Dao nở nụ cười xinh đẹp, “Phu quân thích, ta liền thích.”
–
Đối với nhị công tử Tạ Tuấn, tâm tư thiếu nữ của Thẩm Thư Dao sớm đã tiêu biến sạch sẽ, đến nỗi không biết vì sao lại có chủ ý như vậy, có thể là không cam lòng cùng chấp niệm đi.
Như Ý cắn môi, gương mặt nóng lên, vẻ mặt ngượng ngùng, “Vâng, nô tỳ Như Ý.”
Thẩm Thư Dao mím miệng, tuyệt đối không thể để hoa khôi đó vào cửa, giờ một Như Ý nàng đã phiền, còn thêm một hoa khôi, ngày sau chắc lại không yên lành. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mới tới?”
Đợi một lát sau, Thẩm Thư Dao muộn màng phản ứng lại, Tạ Ngật lại đem việc khó này ném cho nàng. Như Ý đều cũng đã vào Lan Viên, chính là người của Lan Viên, nàng làm thế nào đưa về đây.
“Ngươi đừng nói chứ.., hôm qua ta bỏ lại người ta, dùng cái gọi là lấy lui làm tiến, hiệu quả không tồi chút nào, Như Yên nay liền tìm tới cửa. Buổi tối đi du thuyền, đi không?”
Thời gian thượng triều đã không kịp, trước mắt không có công sức lãng phí thời gian trên những việc nhỏ nhặt. Tạ Ngật đi nhanh ra cửa, xa xa truyền đến thanh âm lãnh ngạnh: “A Tứ, chuẩn bị xe ngựa.”
Tạ Ngật nghiêng đầu sang, sắc mặt lại trở nên khó coi, hắn nào có rảnh rỗi phí thời gian trên người nữ nhân, hay là nói, nàng cho rằng hắn là cái loại trầm mê nữ sắc.
Nàng lẩm bẩm một câu: “Làm thế nào mà còn ra vẻ hơn so với nữ nhân?”
Trái lại bản thân nàng khó khăn nuốt một ngụm, tiện đà ăn miếng canh dường như không có chuyện gì.
Thẩm Thư Dao ngoài cười nhưng trong không cười giải thích: “Hôm qua buổi chiều mẫu thân tìm ta, thông cảm ta lao tâm lao lực, liền tìm Như Ý giúp đỡ.”
Tạ Ngật nhìn chằm chằm hắn vài lần, mặt không cảm xúc trả lời: “Hôm nay có việc.”
Thấy đám người vào cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: “Sao trở về sớm như vậy?”
Thẩm Thư Dao tâm tình tức khắc trở nên phức tạp, tất cả lực chú ý đều đặt hết lên người Như Ýi, tức khắc quên luôn việc mình muốn hỏi. Tạ Ngật đang muốn mặc triều phục, ngày xưa là Thẩm Thư Dao hầu hạ, nếu là tình huống như sáng nay, vậy thì là Tuệ Hương hỗ trợ.
Thẩm Thư Dao nhìn không hiểu, đây là hắn vừa lòng, hay là không hài lòng? Nàng nhấp môi, muốn nói chút gì đó, vài lần mở miệng lại đều nói không nên lời, chờ hắn mở miệng trước.
“Hôm nay không đi nha môn à?”
Tạ Ngật vừa tan triều liền chạy nhanh về phủ, chuyện lúc sáng sớm vẫn luôn quấn quanh ở trong lòng, thật sự bức bối. Từ trước bạn tốt bên cạnh trêu ghẹo hắn, nói Thẩm Thư Dao hiền huệ thục lương, chăm sóc hắn thật tốt, có lẽ là trước Quỳnh Hoa yến đã ái mộ hắn.
Không thể gạt được hắn, đành phải ăn ngay nói thật.
Tạ Tuấn ra cửa du ngoạn cũng đã gần nửa năm, cũng đã nên trở lại.
Đi đến nửa đường bỗng nhiên bị người gọi lại, Tạ Ngật xoay người, thấy phó ứng thừa chạy chậm lại đây.
Bạn không tốt, bạn c·h·ó?? (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đêm triền miên, Thẩm Thư Dao xác nhận được một việc, Tạ Ngật chính là ăn vụng bên ngoài.
Phó ứng thừa vừa thấy hắn sắc mặt không tốt, liền trêu ghẹo hai câu: “Tâm tình không tốt à? Giận dỗi với phu nhân? Cũng thể nào a, thiếu phu nhân hiền huệ như thế , hẳn là sẽ không chọc tới ngươi.”
“Thẩm Thư Dao, lần sau quyết định chuyện gì có thể thương lượng không?”
“Ùm.” Nàng vén màn che lên, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, ánh mắt quyến rũ.
Thẩm Thư Dao bất đắc dĩ, hóa ra là vì việc này, “Đây cũng là một phần tâm ý của mẫu thân, ta không tiện từ chối, nếu là để mẫu thân tức tới phát bệnh, còn chẳng phải là bất hiếu.”
Thẩm Thư Dao cúi đầu, giả vờ khó xử, “Sáng nay phu quân gặp qua, chỉ là…”
Thường ngày làm ít nhất cũng hai lần, tối hôm qua thế mà lại chỉ một lần, mà còn là nàng chủ động. Hừ, sớm biết vậy cũng không thử dò xét, làm chính mình phiền lòng.
Thẩm Thư Dao khó xử, nháy mắt liền lắc đầu, “Phu quân không thích sao?”
Mày nam nhân giãn ra, sắc mặt tốt hơn một chút, “Đuổi người đi.”
Không khí vi diệu, ẩn ẩn lộ ra cảm giác áp lực.
Sắc mặt Tuệ Hương khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn qua nàng, liền thấy Thẩm Thư Dao lạnh mặt, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Như Ý, ngón tay mảnh khảnh túm lấy chăn gấm, mu bàn tay dần trở nên trắng bệch.
Buổi tối khi Tạ Ngật dùng bữa, Như Ý cũng chờ ở một bên, Tạ Ngật vừa vào cửa đã nhìn thấy, vốn dĩ tâm tình không tốt, bây giờ lại càng đè nén khó chịu.
Như Ý lại là người thông minh, thấy phu nhân ở trên giường không đứng lên, lập tức liền tự mình tìm cơ hội bước qua, chặn trước Tuệ Hương, tiến tới hầu hạ Tạ Ngật mặc quần áo.
Tạ Ngật lại không nói chuyện, tự mình mặc tốt triều phục, nói với nàng: “Chờ ta trở lại rồi nói.”
Nàng nói có sách mách có chứng, Tạ Ngật tìm không ra điểm sai.
Dậy sớm nên trời vẫn còn hơi lạnh lẽo, Thẩm Thư Dao chùm chăn gấm không muốn dậy, xuyên qua lớp màn mỏng nhìn Tạ Ngật rửa mặt. Cũng chỉ nhẹ nhàng qua loa nên có thể làm biếng chút, không cần giả trang vợ hiền.
Tạ Ngật nhìn qua phía giường, thoáng nhìn thấy một khúc tay trắng nõn, mặt vẫn vô cảm nhìn sang chỗ khác, hỏi: “Hôm qua mẫu thân tìm nàng nói chuyện sao?”
Tạ Ngật thu mắt, nhìn lướt qua đỉnh đầu Như Ý về phía nàng, ánh mắt dò hỏi.
Tạ Ngật động tác thoáng ngừng, nhìn nàng nửa khắc, không phát hiện gì khác thường, liền trầm mặc thu hồi mắt. Thần sắc cũng không gợn sóng, Thẩm Thư Dao thoáng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hỏi một chút nhị đệ làm sao vậy, ngẩng đầu liền thoáng nhìn thấy Như Ý đi theo phía sau Tuệ Hoa cùng Tuệ Hương vào cửa.
Thẩm Thư Dao hiểu được, khó trách Tạ Ngật hỏi Lâm thị có tìm nàng không, hóa ra là việc này, là nàng hiểu lầm rồi.
Tạ Ngật vừa nhấc tay, cho mọi người lui ra, triều phục còn chưa kịp đổi đã ngồi xuống trước mặt nàng, xụ mặt nói: “Nói ta chuyện buổi sáng nghe xem.”
“Ngươi vào cửa một năm chưa từng xử lý, lần này theo bên người ta xem, ngày sau cũng có kinh nghiệm.”
Thẩm Thư Dao duỗi người, thừa dịp Tạ Ngật ra ngoài lại nằm trở về giường ngủ, “Qua canh giờ mới rồi kêu ta.”
Nàng đã nói thế nào, nam nhân a, nào có ai không háo sắc.
“Phu nhân cảm thấy ta thích?”
“Ngươi ngày nào không có việc?”
Nàng liên tục gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn, “Tất nhiên tất nhiên.”
Phó ứng thừa cảm thấy kỳ lạ, Tạ Ngật sau tan triều trước tiên chính là đi nha môn, hôm nay lại hiếm lạ, thế nhưng phải về phủ.
Tạ Ngật còn chưa dứt lời đã bị nàng đánh gãy, Thẩm Thư Dao từ trên giường ngồi dậy, hành động có hơi vội vàng. Phản ứng lại, Thẩm Thư Dao liền cảm thấy phản ứng của nàng ban nãy hơi lớn, liền mỉm cười nhẹ, ngước mắt nhìn biểu cảm Tạ Ngật..
Cưới người thê tử như thế, hẳn là hắn đã thỏa mãn.
Sắc mặt nam nhân xanh mét, đôi mắt đen nhánh một mảnh sâu thẳm, nửa ngày cũng nghẹn ra một câu: “Người từ đâu đưa tới thì về nơi đó đi.”
Sau giờ ngọ, Lâm thị lại thỉnh nàng đi một chuyến, nàng vẫn muốn biết hôm qua Tạ Ngật cùng Lâm thị thương lượng chuyện gì.
Tạ Ngật nhìn hắn một cái, sắc mặt càng thêm khó coi, chính là Thẩm Thư Dao chọc hắn.
Buồn bực nửa khắc, Thẩm Thư Dao bỗng nhiên nhớ tới lời Tạ Ngật mới vừa nói, hỏi: “Nhị công tử có phải đã về rồi không?”
Không chờ nàng đáp lại, Tạ Ngật chợt đứng dậy, lạnh mặt nói: “Ta đi nha môn.”
“Hình như là vậy.” Tuệ Hoa nhỏ tiếng trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó ứng thừa cười, có lý do riêng biệt của mình, “Bên người ta đều là hồ bằng cẩu hữu1, chỉ có ngươi là chính nhân quân tử, ta mới yên tâm.”
Không khí phút chốc yên tĩnh, ngực Tạ Ngật nghẹn một cục tức, phát ra không được nhịn xuống cũng không xong, cứ để như vậy, làm hắn lại bị đè nén. Cảm giác khó tả, cảm thấy thê tử nên như Thẩm Thư Dao thế này, đoan trang thoả đáng, mọi chuyện lấy hắn làm trọng, nhưng lại chính là, thiếu thiếu cái gì đó.
Đây đại khái là lần Tạ Ngật về sớm nhất trong một năm thành hôn, Thẩm Thư Dao cũng kinh ngạc, vội hỏi: “Quên vật gì ư?”
Tiệc sinh thần hai mươi tuổi của Tạ Yến, Lâm thị tất nhiên là muốn làm thật náo nhiệt.
Như Yên đó là hoa khôi Xuân Phong Lâu, nói đến chuyện đó, Tạ Ngật lại có điều muốn nói.
Tạ Ngật rời đi, mấy người Tuệ Hương lại tiến vào, Thẩm Thư Dao vẫn là cái tư thế kia, nhìn thấy Như Ý cúi đầu rầu rĩ không vui, cong môi cười cười.
“Mẫu thân xử lý đúng là không thể tốt hơn, con lúc trước còn lo lắng, giờ thì tốt rồi, từ người chuẩn bị, nhất định là vô cùng náo nhiệt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Ngật ngẩng cằm lên, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng, quen với việc nàng lải nhải, giờ lại đột nhiên an tĩnh lại, thực sự cảm thấy không quen. Chỉ là nàng không nhìn chính mình, mà là nhìn chằm chằm người trước mặt hắn, Tạ Ngật rũ mắt, lúc này mới phát hiện người trước mắt chưa từng thấy qua, không khỏi có chút nghi hoặc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.