Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Chương 37

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chương 37


“Ừm.”

Gió lạnh thấu xương, lá cây sàn sạt, gió từ giữa các kẽ hở chui vào, làm ánh đèn lay động không ngừng, lúc sáng lúc tối.

Tuệ Hương đúng lúc im lặng, an tĩnh thu dọn đồ đạc.

Khi thu dọn tay nải, Tuệ Hương lo lắng, miệng lẩm bẩm: “Ra ngoài người phải chăm sóc tốt bản thân, trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo. Còn nữa, thức ăn bên ngoài phải chú ý, đừng ăn phải đồ làm hư bụng.”

Không quen.

Thẩm Thư Dao tỉnh dậy sớm, không, phải nói là cả một đêm hưng phấn không ngủ, đầu óc thanh tỉnh đến khi trời sáng. Nàng rất vui mừng, lớn như vậy mà chưa từng ra ngoài quá xa nhà, nơi xa nhất nàng từng đến chính là kinh thành, mà cũng không phải ngày nào cũng có thể đi.

“Hoan nghênh hoan nghênh, hai vị ăn cơm hay là ở trọ?”

“Hai vị…”

Liệu sau này Tạ Ngật có như vậy không?

Tạ Ngật thở dài một hơi thật sâu, không nói một lời đã đi thư phòng, cho tới bây giờ còn chưa trở về.

Cơ hồ là theo bản năng, nàng đưa chân ra gác lên chân hắn, thật lạnh, Tạ Ngật hít một hơi, cau mày nhìn nàng.

Nàng còn muốncẩn thận hỏi thêm vài điều, ví như là người đồng hành hay đi đến đâu, nhưng Tạ Ngật không chịu nói, chỉ trả lời vài câu rồi đuổi nàng đi. Cũng không sao, nàng đi theo ra ngoài là biết.

Tạ Ngật đưa cho nàng một ly trà, rồi lại lấy vài miếng điểm tâm cho nàng. Buổi trưa ăn không đủ, lại chưa tới được khách đi3m, sợ nàng đói bụng.

“Như thế nào mới tính là sủng ái?”

Tạ Ngật cố ý không lên tiếng, muốn xem nàng sẽ nghẹn đến khi nào. Một lúc sau, thấy nàng vẫn im lặng, hắn liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Hai hai chân dính lấy nhau, thân mật khăng khít, nhưng nửa người trên lại có khoảng cách, mang chút xa cách. Thẩm Thư Dao cảm giác được, đôi mắt nhìn chằm chằm ngực hắn nửa ngày, muốn dựa vào khung ngực cứng cỏi đó, nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ đến lần cãi nhau lúc chạng vạng, lại nhịn xuống.

Tạ Ngật sắc mặt cứng đờ, nhìn nàng biểu diễn, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

“Nhát gan.”

Bởi vì câu nói cuối cùng kia của nàng, Tạ Ngật tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, lâu đến mức tim nàng nhảy lên đập mạnh không theo quy luật, tay chân run rẩy nhẹ nhàng, thấp thỏm bất an. Nhưng nàng vẫn như cũ không cam lòng yếu thế nâng cằm, nhìn thẳng vào hắn.

Bên ngoài trời đã tối, trong xe ngựa ánh sáng càng mờ mịt, thật ra thì c ởi quần áo cũng không thể nhìn thấy gì, chỉ là trong lòng cảm thấy không yên. Thẩm Thư Dao thấp giọng gọi tên hắn, gọi hai lần nhưng không thấy phản ứng, có lẽ là hắn đã ngủ rồi.

Chưởng quầy ngượng ngùng cười, “À, được rồi, hai vị mời lên lầu.”

Nam nhân đáp lại, nhắm mắt trầm tư, Tạ Ngật mở mắt, đột nhiên nghĩ thông suốt.

Phảng phất như đang âm thầm đánh giá, xem ai cúi đầu trước.

“Đừng đi xa.” Nàng vội vàng nói thêm.

Trong phòng ấm áp, trà mới vừa được pha xong, trên bàn có đậu phộng và hạt dưa. Nàng ăn trước một ít cho đỡ thèm, chừa bụng còn ăn cơm sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xe ngựa đi một buổi sáng, nàng lo lắng suốt một buổi sáng, đến chiều thì cảm xúc bình tĩnh lại, không còn lo lắng như trước. Tạ Ngật không sợ, vậy nàng sợ cái gì?


Hắn đứng trước ngựa, cảnh giác nhìn xung quanh, đặc biệt là vào khu rừng rậm rạp, quan sát một lúc, sau đó đôi mày thả lỏng, biểu cảm cũng nhẹ nhõm hơn.

Chương 37: Chương 37

Nàng cũng thật sự cảm thấy đói, buổi trưa ăn mì ven đường nhưng không thể ăn hết, chỉ ăn được hai miếng rồi bỏ, coi như lãng phí một bát mì.

Tạ Ngật cười, nói với nàng: “Biết rất nhiều ha.”

Thẩm Thư Dao lên xe ngựa, lấy áo váy ra, nàng vò vò trong tay, ánh mắt không rời Tạ Ngật, dù hai người đã chung chăn gối, nhưng trước mặt hắn thay quần áo vẫn khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Môi đỏ khẽ mở khép vài lần, nhưng không thể nói ra lời.

Một nam một nữ, tách ra ngủ. Chưởng quầy nhìn qua lại giữa hai người, họ cùng nhau tiến vào, lại có cử chỉ thân mật, hắn cứ nghĩ hai người là phu thê.

Nhìn chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Ta là tiểu thiếp của hắn.”

Khi ra ngoài, thời tiết không tệ, mặc dù lạnh, nhưng ánh nắng mặt trời ấm áp, ven đường có thể thưởng thức phong cảnh.

Nam nhân ôm lấy vai nàng, khẽ cười nói: “Sợ à? Sợ cũng đã muộn rồi.”

“Còn khoảng nửa canh giờ nữa.”

“Chính là lạnh như vậy đó!” Nàng đang giận, giận hắn đi thư phòng, cũng giận hắn trở về muộn, càng giận hắn không hiểu mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sột soạt sột soạt, trong bóng tối nàng lúng túng thay quần áo, tầm nhìn mờ mịt, động tác cũng trở nên chậm chạp, phải mất một lúc lâu mới chỉnh đốn xong. Thẩm Thư Dao thở dài thỏa mãn, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nữ trang quả thực thoải mái hơn, nàng thật sự không bao giờ muốn mặc nam trang nữa!

Chưởng quầy nhìn họ với ánh mắt đánh giá quá mức rõ ràng, Tạ Ngật nhạy bén nhận ra, liền vuốt mũi giải thích: “Đây là …”

Lên đến lầu, đứng trước cửa phòng, Tạ Ngật nhíu mày nhìn nàng: “Nói bậy bạ gì thế?”

Nàng chính là một tiểu thư khuê các, không ra ngoài nhiều, kiến thức cũng có phần hạn chế. Hiện tại có cơ hội ra ngoài, đương nhiên nàng rất vui.

Tạ Ngật xốc chiếc chăn gấm lên giường, nằm nghiêng đối diện nàng, trên người tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, tươi mát và dễ chịu, đồng thời cũng ấm áp, ấm áp hơn cả khi nàng nằm trong chăn.

Nàng nâng mắt, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không phải hoài nghi lời chàng, chỉ là không thích cô đơn, ta ở Lan Viên không ai bầu bạn, nên mới nghĩ đến việc trở về nhà.”


“Chúng ta khi nào tới khách đi3m? Ta đói rồi.”

Chưởng quầy vui mừng ra mặt, rồi lại hỏi: “Mấy gian phòng? Phòng tốt hay là phòng thường a?”

Chưa kịp nói ra hai chữ “phu nhân”, Thẩm Thư Dao đã nhanh chóng mở miệng ngắt lời.

Ánh trăng lạnh lẽo, nam nhân ngũ quan rõ ràng, đường nét sắc nét, khi quay đầu lại, thần sắc ôn nhu, nhìn nàng rồi mỉm cười.

Trước khi đi, Thẩm Thư Dao dặn dò Tuệ Hương, tranh thủ thời gian đến Thẩm phủ, nói một tiếng với Thẩm phụ Thẩm mẫu. Tuệ Hương gật đầu đồng ý, bảo nàng đừng lo lắng.

Nàng nói như thể là việc đương nhiên, cứ như cố ý.

Tuệ Hương Tuệ Hoa các nàng lải nhải hồi lâu, nghe đến mức lỗ tai nàng mọc kén, Thẩm Thư Dao xua xua tay, bảo các nàng đừng nói nữa.

Dù vậy, Tạ Ngật cũng đã nói, chỉ có thể mang đi một mình nàng, không thể mang theo Tuệ Hương các nàng.

A Tứ và Lưu Nhất dừng ngựa và xe, nàng cùng Tạ Ngật tiến vào cửa trước. Trấn nhỏ đã ngủ yên, chỉ thấy có một người chưởng quầy gật gù ngủ gật ở quầy, khi thấy khách đến, lập tức tỉnh lại, ánh mắt sáng lên như nhìn thấy bạc.

Đi vào trong rừng một đoạn, Thẩm Thư Dao gọi hắn lại: “Có thể dừng lại rồi, ở đây được rồi.”

Thẩm Thư Dao định phản bác, nhưng nhìn xung quanh một lượt, rồi lại nuốt lời vào trong. Nhìn người đã đi xa, nàng chậm rãi ngồi xuống giải quyết.

Mặt nàng ửng đỏ, e lệ ngượng ngùng, “Tiểu thiếp hắn yêu nhất.” Nàng nhấn mạnh thêm một câu.

Trời sắp tối, đường xá khó đi, may mà nửa canh giờ sau thì họ cũng đến, nàng có thể chịu đựng được.

Một lát sau, Tạ Ngật quay lại, Thẩm Thư Dao vừa đứng dậy, cúi đầu chỉnh lại quần áo, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm: “Không muốn mặc nam trang, phiền phức quá.”

Thẩm Thư Dao cười tủm tỉm chớp mắt, “Ta hiện tại là tiểu thiếp chàng yêu thương, mau đến sủng ái ta nha.”

Một bữa tối đang tốt đẹp lại bị quấy đến tan ra trong không vui.

Nàng mặc nam trang, ngồi trong xe ngựa, vén màn xe lên để nhìn ra ngoài. A Tứ và Lưu Nhất lái xe, chỉ có bốn người bọn họ. Nàng buông màn xuống, khẽ hỏi Tạ Ngật, có ám vệ đi theo không.

Nàng trong lòng thầm hô, thật là trực tiếp, nàng thích!

Nàng tức giận mở miệng: “Nếu chàng đêm nay không trở lại, ta sẽ không bỏ qua cho chàng!”

“Sao không để Tuệ Hương lấy bình nước nóng làm ấm?”

“Vậy là tốt rồi.”

Thẩm Thư Dao bị tiếng nước đánh thức, đầu óc nhất thời không phản ứng lại, khi nàng hoàn hồn thì Tạ Ngật đã xuất hiện trước mặt. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng đối diện nhau một hồi lâu.

Hai người trở về, A Tứ và Lưu Nhất đang dựa vào cạnh xe ngựa nói chuyện, thấy họ trở về liền lập tức thu dọn, chuẩn bị khởi hành.

“Trừ ta ra, cũng không ai có thể đi cùng nàng.”

Nàng cảm thấy bất an, nhưng miệng nàng cứng, không chịu thừa nhận.

“Chàng rút chân lại làm gì?”

Nàng thở dài một tiếng, xoay người vào trong, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp. Sau một lúc lâu, trong lúc Thẩm Thư Dao nửa mộng nửa tỉnh, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, bóng dáng cao lớn trải dài dưới sàn, tiến về phía mép giường.

Mặt mày nàng cong lên, mắt lấp lánh, “Không biết, chàng nghĩ xem.”

Xe ngựa lắc lư suốt cả ngày, lắc tới mức làm nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, đồ vật xung quanh như chồng chéo lên nhau, thật sự không chịu nổi, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, nói: “Đầu ta choáng váng quá.”

“Hai gian phòng tốt.”

“Tạ Ngật, chàng đi cùng ta?”

“Có không?”

Nàng nhảy xuống xe ngựa, hít thở thật mạnh vài hơi, hô hô, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu. Không khí tươi mát và mát mẻ, như thể nàng đã sống lại.

“Nàng cảm thấy có hiệu quả không?”

Thẩm Thư Dao cảm thấy trời lạnh lẽo, không muốn ra khỏi cửa, bữa tối ăn xong liền ở trong phòng uống trà, đến giờ thì lên giường ngủ, nhưng lại không thể ngủ được, nhắm mắt lại chính là cảnh tượng bữa tối, lời đã nói không ngừng vang vọng trong đầu, làm nàng không thể an tâm.

Tạ Ngật thực sự suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Ăn no rồi ngủ.”

“Ta có chàng làm ấm chân, sao phải dùng bình nước nóng?”

“Nếu ta không có ở nhà thì sao? Cũng sẽ lạnh như vậy à?”

Canh giờ càng khuya, xung quanh càng yên tĩnh, vì vậy khi vào trấn, mọi thứ cũng im ắng không một tiếng động. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ ăn điểm tâm thì thấy ngon, nhưng không thể ăn nhiều, sẽ cảm thấy ngấy.

Thẩm Thư Dao vừa cầm hạt dưa vừa nghĩ đến các thoại bản, trong sách thường mô tả chuyện sủng ái tiểu thiếp, xem nhẹ chính thê. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thử xem chẳng phải sẽ biết rồi sao.”

Tạ Ngật sáng sớm đã đến chỗ Lâm thị, thông báo với bà một tiếng, tránh để Lâm thị không biết tình hình, rồi sau này trách móc nàng. Khi về Lan Viên, Thẩm Thư Dao đã sắp xếp xong tay nải, bảo A Tứ phóng xe ngựa đi.

Tiếp theo sau, người ở mép giường dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng thật lâu. Không tiếng động thở dài một hơi, sau đó đi tắm thay quần áo.

Thẩm Thư Dao nghĩ rằng Tạ Ngật sẽ đi đường thủy hoặc các con đường nhỏ hẻo lánh, không ngờ hắn lại đi trên đường lớn, xe ngựa cũng là loại xa hoa, quý giá tinh xảo, nhìn vào là biết chủ nhân là người có tiền.

Nhìn canh giờ không còn sớm, thường ngày Tạ Ngật cũng lui tới thư phòng, nhưng lúc này đã nên về rồi, có lẽ là tức giận, đêm nay sẽ ngủ ở thư phòng.

Tạ Ngật cong ngón tay gõ vào vách xe, ngay lập tức, xe ngựa dừng lại.

“Ở trọ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có ám vệ mà lại gióng trống khua chiêng như vậy, Thẩm Thư Dao cảm thấy không an toàn, nàng sờ sờ cổ mình, lập tức cảm thấy lạnh. Nàng dựa vào Tạ Ngật, tìm kiếm chút ấm áp, vẻ mặt có phần thấp thỏm.

Uống trà, ăn điểm tâm, nàng lại muốn đi vệ sinh một chút, nhưng cánh rừng tối tăm, nàng không dám đi một mình, đành phải nhìn về phía Tạ Ngật, xin giúp đỡ.

Buổi sáng kết băng, sương trắng lượn lờ, tựa như màn lụa dày nặng, mông lung không rõ.

“Quay trở lại liền thay.”

Tạ Ngật không lên tiếng, coi như cam chịu. Nàng mặc nam trang nhưng vẫn có vẻ yếu ớt, không ra nam cũng không ra nữ, không bằng đổi lại cho thoải mái, thuận mắt hơn.

Nói ra nghe có vẻ hợp lý.

Nàng giọng điệu mềm mại hờn dỗi, Tạ Ngật từ trước đến nay đều không có cách nào với nàng, giải thích: “Thân thể có phản ứng.” Hắn từ trước đến nay phản ứng nhanh.

“Không có.”

Nói: “Sáng mai bảo Tuệ Hương thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng nhau đi.”

Nàng rất có lý giải giải thích: “Ai phá án mà mang theo tiểu thiếp, đây là để che giấu, tránh để người ta nghi ngờ.”

Lại nói chân nàng thật sự rất lạnh, trong chăn ngủ lâu như vậy mà chân vẫn lạnh, thân thể phải được chăm sóc thật tốt. Tạ Ngật vừa thả chân nàng ra, nàng liền duỗi chân lại, lạnh lẽo vô cùng, Tạ Ngật chịu đựng cơn lạnh, chân không động đậy.

Nghe xong Tạ Ngật liền cười, hắn rất muốn biết Thẩm Thư Dao như thế nào không tha hắn.

“Ai sợ, ta còn lâu mới sợ.”

Rốt cuộc, trong một hơi thở dài nhẹ nhàng, Tạ Ngật ôm người vào trong ngực, cằm cọ nhẹ l3n đỉnh đầu nàng, không nói một lời.

“Ta đi cùng Tạ Ngật, không có gì đâu, yên tâm đi.”

“Chân sao lại lạnh như vậy?” Hắn hỏi.

Tạ Ngật đi phía trước, nàng theo sát phía sau, đôi mắt đảo qua đảo lại, sợ có thứ gì lạ xuất hiện, nhưng có Tạ Ngật ở phía trước, nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chương 37