Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Chương 40
“Người đâu rồi?”
Thẩm Thư Dao ra hiệu bằng tay, ý bảo hắn nhỏ giọng lại, đừng để người khác nghe thấy. Nàng gan lớn, nhưng cũng tiếc mạng, chuyện đâm đầu chịu c·h·ế·t nàng sẽ không làm, nàng còn muốn sống thật lâu.
Thẩm Thư Dao nghe tiếng nước rơi suốt nửa canh giờ, bụng bắt đầu đói, thầm thì kêu một tiếng rồi mở cửa gọi tiểu nhị mang cơm tới. Mấy ngày qua ở Hồ Châu, mỗi lần đều là nàng một mình ăn cơm, nàng đã quen rồi, ăn xong thì lên giường nằm nghỉ.
Hiện tại tuyết không rơi, nhưng gió lạnh thấu xương, thổi đến mức đầu ong ong đau nhói.
Có đồ vật gì hay không? Thẩm Thư Dao không chắc chắn, nàng đã ngồi xe ngựa trở về khách đi3m, chuyện còn lại, nàng không thể làm gì thêm.
Có khi nàng cũng thấy phiền, bảo A Tứ cứ yên tâm đợi, đừng cứ nhìn chằm chằm vào nàng, nàng không có vấn đề gì. Nhưng tiếc là A Tứ không nghe, vẫn cứ muốn đến.
Thẩm Thư Dao cũng hiểu chuyện, nhấp môi gật đầu, rồi hỏi hắn có đói bụng không, “Hai chúng ta đi ăn chút gì đó nhé?”
Thẩm Thư Dao đứng một bên nhìn, mắt nàng xoay chuyển, bỗng nhiên, trong đầu lóe lên, nhớ ra một điểm.
Khi nàng nhắc nhở, Lưu Nhất mới nghĩ ra, tối qua Tạ Ngật đưa cho bọn hắn bức họa, nói rằng người trong tranh là một tội phạm quan trọng, bảo họ phải nhận diện, kẻo lúc gặp phải không nhận ra. Người trong bức họa ấy, chẳng phải là người đứng trước mặt bây giờ sao! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Muốn đuổi theo không ạ?” Lưu Nhất hỏi.
Hai người nhìn nhau, lại cúi đầu trầm tư, một lúc lâu không ai nói gì.
–
Nói vậy, người ở nha môn cũng không thể nghĩ tới có kẻ trộm xuất hiện ban ngày ở miếu Nguyệt Lão.
Nàng gật đầu, cảm thấy Lưu Nhất dài dòng quá, nàng cũng không phải là trẻ con, còn có thể tự tìm được đường c·h·ế·t không bằng.
Lời nàng cứ như trước đó không được ăn gì vậy.
Thẩm Thư Dao phồng nhẹ má, mắt nhìn chăm chú vào một chỗ, vẫn đang tự hỏi. Người đàn ông trung niên rất cảnh giác, cứ đi qua đi lại gần bức tường, nhưng lại không hành động bước tiếp theo, thời điểm ánh mắt hắn quét đến nàng, Thẩm Thư Dao liền giả bộ ngủ, ngay sau đó, người kia liền dời ánh mắt đi, chỉ coi nàng là khách hành hương bình thường.
Tạ Ngật ba ngày không trở về, Thẩm Thư Dao liền ở trong phòng đợi ba ngày. A Tứ mỗi nửa canh giờ lại đến xem nàng một lần, sợ nàng gặp phải chuyện gì.
“Không được, vạn nhất ngài gặp chuyện không may, tiểu nhân biết làm sao giải thích với đại nhân?”
Vương đại nhân không có vẻ gì ngạc nhiên, giống như đã đoán trước, không chỉ không phái người truy đuổi, mà còn đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một lúc.
“Vương đại nhân.”
Lại mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối, trong phòng đen như mực, chỉ có ánh sáng màu cam từ cửa sổ chiếu vào, hơi có chút sáng. Nàng xoa xoa mắt, rồi đứng dậy thắp đèn, sau đó đóng cửa sổ lại.
Đáy giường đầy mùi hôi, nàng chịu đựng, lo lắng tới mức mồ hôi chảy ròng, không biết liệu mình có thể lừa gạt được người tới không.
Hết cách, đánh cược một phen. Hy vọng A Tứ nghe được động tĩnh có thể lại đây.
Đang nghi hoặc, người nọ đưa lưng về phía nàng, nhìn vào góc tường, thừa dịp hắn không thấy nàng, Thẩm Thư Dao liền nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn. Nhưng ngay lúc này, vài người phụ nữ đi đến, chắn tầm mắt của nàng.
Nóc nhà tuyết đã tan gần hết, tuyết chảy theo mái hiên xuống, tí tách tí tách, rất có tiết tấu.
Nàng nhìn qua trái lại nhìn qua phải, mấy người này dường như cố tình đối đầu với nàng, nàng di chuyển họ cũng di theo. Thẩm Thư Dao bực bội đứng dậy, trừng mắt nhìn họ, rồi chờ khi nàng lại nhìn về phía góc tường, người kia đã không còn ở đó, hắn chạy rồi!
Nói rất có lý, Lưu Nhất bị nàng thuyết phục, suy nghĩ một hồi, quyết định quay về tìm người đến. Trước khi đi, hắn lại dặn dò không ngừng, bảo nàng đừng đi đừng nhìn lung tung, đừng để lộ sơ hở, kẻ kia mà phát hiện ra thì sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng chạy tới, đứng ở góc tường tìm tòi thật lâu, không tìm được người đó, nàng từ bỏ.
“Vậy sao chàng không đi chuẩn bị?”
“Người kia đứng phía trước, thỉnh thoảng cứ nhìn vào góc tường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại mà đuổi theo, không biết liệu có đuổi kịp không.
Một lát sau, Thẩm Thư Dao trợn mắt, tự vỗ vào chân mình, đột nhiên nhớ ra. Nàng vẫy vẫy tay với Lưu Nhất, Lưu Nhất cúi đầu, rồi sau đó nghe nàng nói: “Người này có phải là người trong bức họa mà các ngươi đã xem không?”
Vương đại nhân ánh mắt khẽ thay đổi, tầm mắt hướng về phía góc tường, sau đó lại thu hồi ánh mắt, nói: “Tạ phu nhân hẳn là mệt mỏi rồi, ta phái người đưa ngài trở về trước.”
“Cần thiết phải giữ lại.”
Tạ Ngật thở phào nhẹ nhõm, cười nói phải, sau đó ngập ngừng một lát, rồi tiếp tục nói: “Người kia mặt rỗ, là một tên buôn muối, có thể khi đó hắn đang vận chuyển muối đến bến tàu, lần giao dịch trước là hai tháng trước, còn lần tiếp theo khi nào thì không rõ. Dù sao, hôm nay nàng đã giúp chúng ta một ân tình lớn.”
Bánh hoa quế nàng cắn một nửa, môi và răng đều còn lưu lại hương thơm thoang thoảng, ngọt ngào, ăn rất ngon.
“Ngươi xem người kia cứ nhìn quanh, có vẻ đang đợi ai đó, một lúc nữa chắc sẽ không đi đâu. Ngươi nhanh chân lên, thời gian ngươi đi về đi lên, người kia chắc chắn chưa đi. Đừng lãng phí thời gian, mau đi đi.”
“Nàng nói xem, ăn cái gì?”
Thẩm Thư Dao biết hắn lo lắng cho sự an nguy của mình, vì thế lại thấp giọng nói thêm: “Miếu Nguyệt Lão đông người như vậy, hắn sẽ không ngốc đến mức ra tay ở đây đâu.”
“A?” Nàng không hiểu, lời lẽ chính đáng nói: “Như vậy sao mà được, ta là ai chứ, ta chính là hậu nhân nhà tướng, không thể tham sống sợ c·h·ế·t!”
*Gà nướng đất sét
Một nén nhang sau, món ăn đều được bày ra trên bàn, hương thơm lan tỏa khắp nơi, khiến người ta càng thêm thèm thuồng.
Chương 40: Chương 40
À, đó quả thật là tin tốt.
Đến lúc này, Thẩm Thư Dao tim như treo trên cao, chưởng quầy và tiểu nhị đều biết cách vách không có ai, làm sao lại mở cửa rồi đóng lại? Hơn nữa, bọn họ không có lý do gì để lên lầu, càng không thể hành động một cách cẩn thận như vậy, giống như đang làm chuyện lén lút.
Má nàng phình lên, không thể nói chuyện, đành gật đầu đồng ý.
“Không cần, ta một mình cũng được.”
“Đợi lát nữa, ta đi kêu tiểu nhị tới.”
A Tứ lau mồ hôi giải thích: “Đại nhân ra ngoài còn chưa trở về, cho nên tiểu nhân mang Vương đại nhân lại đây trước.”
“Vậy ta, chắc chắn sẽ không tự mình rơi vào hiểm cảnh, trước tiên bảo vệ an toàn của mình, có phải không?”
Trong lòng căng thẳng, nghiêng tai lắng nghe. Cửa phòng bị mở ra, mặc dù âm thanh rất nhẹ, nhưng nàng vẫn nghe cẩn thận. Một lát sau, cửa phòng lại khép lại, người bên ngoài đi vài bước rồi dừng lại ở cách vách.
Giờ nè, lại đến nữa.
Thẩm Thư Dao mấy ngày nay được chăm rất tốt, da dẻ mịn màng, như ngưng chi, hai má phúng phính hồng hào, dáng người càng thêm đầy đặn, như một quả đào chín mọng, rất quyến rũ.
Lưu Nhất đi rồi, Thẩm Thư Dao vẫn ngồi trên tảng đá, nhìn như đang nghỉ ngơi, nhưng thực tế đôi mắt đã nhiều lần lướt qua xung quanh. Nàng nhìn quanh một vòng, không thể không thán phục kẻ trộm chọn lựa địa điểm thật khéo, miếu Nguyệt Lão này đông người dâng hương, chẳng ai để ý một người cầm hương. Hơn nữa, người khác dâng hương rồi sẽ rời đi ngay, càng không ai nhớ rõ hắn.
Tạ Ngật ngăn cản nàng định lao tới, cúi đầu vỗ vỗ hơi lạnh cùng chút bụi bẩn, giọng nói trầm ổn: “Sao lại không mặc tốt quần áo mà xuống dưới? Bên ngoài lạnh, còn lạnh hơn mấy ngày trước.”
–
Ước chừng qua một nén nhang, Lưu Nhất còn chưa trở về, người nọ cũng không đi, Thẩm Thư Dao cũng buồn bực, đám người hắn đâu? Hay là có hành động khác?
Nam nhân ừ một tiếng, rồi đặt tay lên vai nàng, “Sau này gặp phải chuyện tương tự, trước tiên phải chạy, hiểu chưa?”
“Đúng thật là hắn.” Khó trách lại thấy quen mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừm, chàng chú ý an toàn.”
“Đừng đi vội, ta bảo tiểu nhị đi pha trà nóng mang lên.”
Vài ngày không trở lại, chắc chắn là có liên quan đến vụ án. Thẩm Thư Dao dù không giúp được gì, nhưng cũng sẽ không làm gánh nặng. Nàng hứa với Tạ Ngật sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Hai người chắp tay chào hỏi nhau, rồi nhanh chóng đi vào chính sự. Thẩm Thư Dao có chút chột dạ, vừa vò đầu vừa nói: “Người đã chạy, mới vừa chạy đi.”
“Đã bắt được hắn?”
Cầm ấm trà lên, không có nước. Thẩm Thư Dao tức khắc cảm thấy bực bội, liền xách ấm trà xuống lầu, chuẩn bị gọi tiểu nhị mang cho mình một ấm trà nóng. Kết quả vừa xuống lầu, nàng đã nhìn thấy Tạ Ngật từ ngoài cửa trở về, phong trần mệt mỏi, mang theo một làn hơi lạnh, lông mi dính những giọt sương long lanh, càng làm vẻ ngoài thêm thanh lãnh.
Nàng hé môi, còn muốn hỏi thêm gì, Tạ Ngật liền ra hiệu bằng tay, bảo nàng đừng hỏi nữa, biết quá nhiều sẽ không có lợi cho nàng, đại khái là được.
“Ta muốn ăn bánh hoa quế, vịt quay, bạch ngọc đề hoa, còn có gà ăn mày*, còn có…”
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của nam nhân, Thẩm Thư Dao sau một hồi mới nhận ra, hắn đang lo lắng cho mình.
Vương đại nhân liên tục gật đầu, trong lòng sáng như gương.
Thẩm Thư Dao không chút do dự gật đầu, sau đó lại nói vài câu, “Nhìn góc tường, xem thử đi.”
Thẩm Thư Dao nghe tiếng bước chân, cảm thấy có gì đó không đúng, bước chân quá nhẹ, không giống A Tứ. Liệu có phải là chưởng quầy hay tiểu nhị?
A Tứ đầu óc như thế, còn không bằng nàng một mình ở khách đi3m còn thoải mái hơn, nàng không cần.
Muốn ăn rất nhiều, chủ yếu là có Tạ Ngật bên cạnh, nàng ăn uống càng ngon miệng hơn.
Thẩm Thư Dao không hiểu mấy người họ phá án, động tí là thích trầm tư, yên lặng không nói gì, luôn để người khác phải đoán mò.
Còn chưa dứt lời, vừa nói xong thì lại run rẩy một chút, quần áo bị gió thổi vào.
Nghe qua, sao lại chưa nghe qua được, nàng là con gái của tướng quân, binh pháp gì nàng cũng đã xem qua, chỉ là sẽ không áp dụng mà thôi.
“Tạ phu nhân.”
Thẩm Thư Dao từ trên giường nhảy xuống, vội vàng mang giày, xoay người hai vòng tại chỗ, rồi chợt nghĩ ra điều gì. Trước tiên, nàng mở cửa sổ, sau đó dùng sức giẫm mạnh vào ghế bên cạnh, cho đến khi có dấu vết mới thôi.
Nam nhân xoa nhẹ mặt nàng, “Nàngi chưa từng nghe qua câu ‘tương kế tựu kế’ sao?”
Vương đại nhân xua tay, ý bảo không cần truy đuổi, tránh để rút dây động rừng.
Theo ý Tạ Ngật, là muốn một lưới bắt hết.
Thẩm Thư Dao lúc này mới chú ý đến nam tử đứng bên người Lưu Nhất, nàng chưa từng thấy qua người này, là đồng liêu của Tạ Ngật. Nàng cứ nghĩ Tạ Ngật là một mình đến Hồ Châu, nhưng xem ra không phải, chỉ là họ tách ra mà thôi.
Thẩm Thư Dao đưa ấm trà cho tiểu nhị, hai người cùng lên lầu.
Làm xong hết thảy, nàng vội vã, lo lắng chui vào dưới giường.
Mà lúc này, Lưu Nhất cũng dẫn người tới, chỉ có A Tứ quen thuộc, không thấy Tạ Ngật. Thẩm Thư Dao thăm dò nhìn về phía sau, vẻ mặt thất vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Ngật nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi lúc khép lúc mở của nàng một lúc lâu, sau đó mới chuyển ánh mắt đi, sau đó một ngụm uống hết canh trong chén.
Cửa phòng mở ra, Thẩm Thư Dao liền kéo tay hắn đi đến mép giường ngồi, nhỏ giọng hỏi: “Buổi sáng mọi việc chàng biết không?”
“Được.”
Lưu Nhất sắc mặt thay đổi, nhìn quanh bốn phía, trong lòng bắt đầu lo lắng. Trước mắt chỉ có một mình hắn, phải bảo vệ phu nhân, nếu ra tay thì chắc chắn không còn thời gian lo chuyện khác. Hơn nữa, không biết đối phương có bao nhiêu người, nếu tùy tiện bắt người thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Tạ Ngật vẫn chưa trở về, không biết buổi sáng mọi việc tiến triển thế nào? Có nguy hiểm hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Nhất khó xử, vừa nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội, vừa lo lắng bên kia Thẩm Thư Dao sẽ gặp nguy hiểm, mà suy nghĩ mãi cũng không ra cách nào vẹn toàn. Thẩm Thư Dao thấy hắn nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì, đại khái đoán được ý định của hắn, nhìn qua vào mắt hắn, rồi thấp giọng nói: “Ngươi về gọi người, ta sẽ ở đây chờ.”
Nàng mừng rỡ cười, bước nhanh ba bước từ trên lầu chạy xuống, “Tạ Ngật, chàng trở về rồi!”
Chẳng lẽ là trộm?
“Nhiều ngày này nàng ở khách đi3m đợi, đừng đi đâu cả. Ta vài ngày sau lại về.”
Kẻ trộm không đợi người đến đã rời đi, nhưng lại nhìn vào góc tường, có phải điều này chứng minh góc tường ấy có cái gì không?
Tạ Ngật lắc đầu, “Ở miếu Nguyệt Lão, trong góc tường tìm được thời gian giao dịch lần sau.”
Nàng ngáp một cái, ngủ một giấc dậy lại thấy đói bụng, tính toán, giữa trưa ăn có chút nhiều, bây giờ vẫn là uống ngụm nước đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.