Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
“Nàng muốn như thế nào?”
Thẩm Thư Dao à một tiếng, không tiếp tục hỏi, quả thật bộ dạng này của Trần Thục Di cũng không cần hỏi, nhìn qua liền hiểu, đại khái là cũng vừa mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hiện tại không giống, nàng tươi cười ôn nhu tươi đẹp, là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Tạ Ngật còn chưa thay quần áo, nghe vậy ừ một tiếng, tay cởi nút áo không ngừng lại. Trong đầu chợt lóe, lại nghĩ tới chuyện kia, hỏi: “Trần cô nương có phải tới rồi không?”
Thẩm Thư Dao chỉ nhìn qua liền biết, nàng cùng Tạ Tuấn nói chuyện rất vui vẻ.
Thẩm Thư Dao xoay người đi rồi, đi rồi được khoảng cách đã xa, xác định Tạ Tuấn nhìn không thấy nàng, liền quay đầu lại nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy Trần Thục Di trở về, hai người vừa nói vừa cười.
Lúc này ước chừng buổi trưa, tiền viện chính náo nhiệt, là chủ tiệc hôm nay, không thể thiếu được phải nhiều xã giao chút.
Cằm nam nhân căng chặt, tìm đề tài dời đi lực chú ý, “Văn Võ muốn một trăm lượng đúc kiếm, đợi lát nữa đưa cho ta.”
Hầu kết nam nhân lăn lộn, nói chuyện tựa hồ cắn răng, một cảm giác căng chặt: “Trước mặt mọi người mở miệng, không tiện cự tuyệt.”
Thẩm Thư Dao nhướng mày, dưới đáy lòng tấm tắc hai tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là cái đầu gỗ.
Tạ Ngật không nghĩ ra, một khuôn mặt lạnh lẽo đúng tại chỗ đã lâu.
“Dao Dao, làm ơn đó, ta thực mau sẽ quay lại.”
A Tứ khó xử, mắt nhìn dưới chân, lại nhìn Tạ Ngật, thật sự không biết trả lời thế nào. Do dự nửa khắc, vẫn là đáp một câu: “Chắc hẳn là không thân đi.”
“Ngân phiếu ở trên bàn, chính mình lấy.”
Khuôn mặt tuấn tú kia đến tận buổi tối đi ngủ cũng không tốt lên, Thẩm Thư Dao không khỏi buồn bực, Tạ Ngật đây là làm sao vậy? Hôm nay ngày tốt ai lại làm hắn giận?
Thẩm Thư Dao một mặt khổ sở, lại ngẩng đầu, lại là gương mặt tươi cười quen thuộc của Tạ Tuấn, “Thục Di có chút việc, đợi lát nữa lại đây, nhờ ta thông báo ngươi một tiếng.”
Nàng mặt không cảm xúc cúi đầu, qua nửa khắc mới một lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt híp lại, cảm xúc không rõ.
Ngón tay hắn linh hoạt, làm một lúc liền thắt xong, sau đó lại từ giá y lấy xuống váy áo chuẩn trước, mặc lên cho nàng.
Được, vậy cứ ngủ như vậy đi, mệt mỏi một ngày, không muốn phản ứng hắn.
Phải không?
Cho dù là đệ đệ ruột của nàng, Thẩm Thư Dao cũng không muốn chiều theo.
Tạ Ngật không đứng dậy, sợ chính mình đi vào tựa như đứa ngốc nhìn chằm chằm, thật cũng chẳng phải phải ngượng ngùng, chính là cảm thấy hiện tại là ban ngày, nếu là buổi tối thì sẽ càng thích hợp. Nhưng cũng mâu thuẫn, nếu là buổi tối, không k1ch thích như ban ngày, rốt cuộc ánh sáng sáng ngời, nhìn càng rõ ràng.
Trầm mặc giây lát, Trần Thục Di ngẩng đầu nhìn quanh mình, khó xử nói: “Vừa rồi Vận tỷ tỷ thấy ta, ta đi qua chào hỏi một cái, đợi lát nữa nhị công tử tới, ngươi giúp ta nói với hắn một tiếng.”
Tạ Ngật nghiêng đầu cười, “Ừm, ta thay bộ đồ liền qua đó.”
Chương 8: Chương 8
Phần phía sau, Thẩm Thư Dao vội vàng ứng phó những các vị phu nhân, đến cuối cùng đầu óc ong ong vang, cảm thấy choáng váng. Không có cách nào, quá nhiều phụ nữ, nói chuyện dừng không được, đành phải chịu đựng.
Cho nên chờ thời điểm Thẩm Thư Dao về hậu viên, chỉ có Trần Thục Di ở đó, nàng ngồi trên cục đá vừa rồi, đầu hơi hơi rũ, tựa hồ đang cười.
Thẩm Thư Dao bước chân ngừng chút, gật đầu nói, “Nàng với nhị đệ lúc này chắc đang ở sân sau nói chuyện, canh giờ không sai biệt lắm, ta đi trước, tránh làm cho bọn họ xấu hổ.”
Thẩm Thư Dao ở Tạ phủ luôn là theo thói quen mang mặt nạ, lúc này là đang cười, nhưng tươi cười kia cũng ít vài phần thiệt tình. Thường ngày là cái loại ngoài cười nhưng trong không cười, khiến người không tiện cười chê.
Một người là tỷ muội tốt của mình, một người là em chồng, nàng giống như không có lý do gì để từ chối. Bất đắc dĩ, Thẩm Thư Dao đành phải gật đầu đồng ý.
Lần đầu tiên được Tạ Ngật hầu hạ, Thẩm Thư Dao thực hưởng thụ, nhấp môi trộm cười. Chính là tay làm không nặng không nhẹ, rất nhiều lần đụng tới làn da, cũng có chút đau.
“A?”
Buổi trưa ngày nóng, gió nhẹ cũng mang theo hơi nhiệt, thổi phảng qua trên người một chút mát mẻ cũng không có, tất cả đều là khô nóng. Cũng may chỗ nàng ngồi bên cạnh có cây che, cũng không nóng như vậy.
Nhưng nàng không biết, nhất cử nhất động vừa rồi của nàng đều ở trong mắt Tạ Ngật.
Còn có tươi cười của nàng, hắn lần đầu tiên thấy Thẩm Thư Dao cười như vậy, không hề phòng bị, không có hư tình giả ý, càng không lấy lòng nịnh nọt, là thuần túy sạch sẽ mà tươi cười.
Thẩm Thư Dao không nghĩ sẽ phải ở giữa làm ống truyền tin, một lần là đủ rồi, tới hai ba lần nàng thật chịu không nổi. Nàng li3m li3m môi dưới, lời cự tuyệt sắp ra khỏi miệng, không nghĩ cổ tay áo lắc lư hai cái, Trần Thục Di làm nũng nói lời mềm dịu với nàng.
Thẩm Văn Võ là đễ đệ ruột của nàng, từ nhỏ quan hệ thân thiết, nhưng cũng không thiếu lúc ầm ĩ, đối với đệ đệ nàng đương nhiên quan tâm, nhưng Thẩm Văn Võ năm nay mới mười lăm, làm việc toàn bằng một cỗ nhiệt huyết, nói không chừng hết sức liền từ bỏ. Lại nói tiền tiêu vặt của hắn mới bao nhiêu, mượn một trăm lượng, cũng không biết khi nào trả?
Thẩm Thư Dao cúi đầu nhìn một cái, cong môi cười, đối với tay nghề Tạ Ngật cũng khá vừa lòng, xem ra ngày thường hắn cũng quan sát cẩn thận.
Liền lúc vừa rồi, hắn thiếu chút nữa mất khống chế, hơn nữa là đang ban ngày. Đây là tính huống chưa từng có, hắn không cho phép chính mình mất khống chế, đặc biệt là ở chuyện tình cảm, chỉ là vừa rồi, nếu không phải còn cố kỵ trường hợp không đúng, hắn sợ là…
Hầu kết cao ngất di chuyển lên xuống, trên mặt bất động thanh sắc, chỉ có đôi tay kia di chuyển gân xanh nổi lên, lộ ra cảm xúc của người đàn ông.
Đâu giống ngày xưa, không phải ngoài cười nhưng trong không cười, chính là cười lấy lòng khen tặng, hoặc là giống với trong phòng ban nãy, tươi cười mang theo chút nghiền ngẫm ác liệt.
Thanh âm nuốt vang lên, có vẻ đột ngột như vậy.
Thế nhưng không chờ nàng thực hiện, Tạ Tuấn dã mang theo một thân đầy cảm giác say tới.
Nam nhân nghiêng người, vai rộng eo thon, quai hàm góc cạnh rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng đặc biệt thấy được, môi mỏng nhẹ nhàng khép lại, có chút ánh nước, nhìn khá đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau lưng nóng lên, Thẩm Thư Dao run rẩy mấy cái, bàn tay dày rộng vuốt v3, toàn bộ thân thể đều run lên.
Thẩm Thư Dao lau chùi xong, đang mặc áo trong, tay vòng ở sau lưng thắt dây, chỉ là thắt nửa ngày cũng chưa thắt được, không khỏi buồn bực. Vì thế hướng ra ngoài kêu người tiến vào.
Nửa ngày trôi qua, Thẩm Thư Dao đoạt lấy khăn trong tay hắn, tức giận nói thanh: “Đi ra ngoài, ta tự mình lau.”
Tạ Ngật hiển nhiên là không tin, hắn từ trước đến nay nhạy bén, hơi có khác thường là có thể nhận thấy được. Tựa như vừa rồi, Thẩm Thư Dao liếc mắt cái cuối cùng kia là ý gì?
Tạ Tuấn ôn nhuận cười, nhớ tới chính mình còn chưa nói lời cảm tạ với tẩu tẩu, vì thế lại cúi đầu.
“Lời là nói như vậy, nhưng tỷ có thể hỗ trợ, ta vẫn là muốn cảm ơn.”
Nhưng nàng nhìn sắc mặt Tạ Ngật không tốt, mắt đen nhánh vững vàng, âm trắc trắc, liền thôi.
“Tẩu tẩu.”
Hai người không cần giấu diếm, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Như thế nào? Nhị công tử đâu?”
Xiêm y mặc xong, Tạ Ngật ngửa đầu thở phào, dưới chân lui hai bước, nhìn như đơn giản mặc quần áo, không nghĩ dày vò như vậy, phu nhân hầu hạ chính mình, thật là vất vả.
Nam nhân ánh mắt thẳng tắp dính ở trên người nàng, lửa khô nóng bỏng, tràn đầy tính xâm lược. Dù cho Thẩm Thư Dao nói với chính mình, hiện tại là ban ngày ban mặt, Tạ Ngật sẽ không làm ra chuyện gì, nhưng tầm mắt hắn nóng rực, vẫn khó có thể xem nhẹ.
“Dao Dao.”
“Thục Di.”
Thế cơ mà có tìn Tạ Ngật là cái đầu gỗ, phát hiện nàng dán i thân thể mềm mại lên tới, lập tức liền kéo người ra, nghiêm trang nói: “Ban ngày ban mặt, còn thể thống gì.”
“Ùm.” Trần Thục Di thẹn thùng gật gật đầu, lại nói: “Hắn đi tìm Tạ phu nhân, đợi lát nữa lại đây.”
“Hôm nay việc làm phiền tẩu tẩu, ngày khác nhất định tạ ơn sâu sắc.”
Khép mắt hồi lâu, một tiếng nói lãnh đạm truyền đến.
Ý niệm không an phận của Thẩm Thư Dao lại bùng lên, nàng bỗng nhiên tiến lại gần, ngẩng cằm, nhón chân, môi đỏ khẽ nhếch, dáng vẻ như đang muốn thu hút sự chú ý. Chỉ cần là nam nhân, ai nhìn vào cũng sẽ hiểu được ý đồ của nàng, cũng tự biết phải đáp lại như thế nào.
Thân thể hắn tức khắc thả lỏng, không cần lại căng cứng.
Người mới vừa nằm xuống, lại đột nhiên phải đứng lên, thở phì phì nhìn hắn.
Trần Thục Di đứng dậy, ý cười thu liễm lại chút, giấu đi cảm xúc dao động.
Sau giờ ngọ gặp phải Tạ Ngật, nàng cười tủm tỉm bước qua muốn trò chuyện vài câu, nói cho hắn, nàng thấy Phó ứng thừa, Phó ứng thừa bồi tội với nàng, nói lần trước Tạ Ngật đưa vị kia hoa khôi là chủ ý hắn, không liên quan tới Tạ Ngật. Thế mà nàng còn tức giận một phen, bây giờ ngẫm lại có chút buồn cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Tuấn nhìn nhiều thêm một cái, tận đáy lòng cảm thấy tẩu tẩu thật tốt, vì thế càng không cố kỵ. Cả người đều tản ra cảm giác thả lỏng, đó là cảm giác chỉ có ở trước mặt người thân cận. (đọc tại Qidian-VP.com)
–
“Chân đau, bị nàng dẫm.”
Nàng nhìn đến tức, cố ý dẫm một chân ở trên đùi hắn, rốt cuộc hắn cũng nhìn nàng. Ánh mắt đen tối không rõ, không mang theo cảm xúc.
Thẩm Thư Dao cùng hắn trò chuyện nhiều hai câu, nhìn canh giờ không sai biệt lắm liền phải đi. Lại đây lâu như vậy, phỏng chừng Lâm thị sẽ tìm nàng.
Tuệ Hoa thấy nàng không có kiên nhẫn, đề nghị nàng đi trước, để vài người của nàng lại đây, cũng coi như không thất tín. Thẩm Thư Dao ánh mắt hơi sáng, liên tục gật đầu, khen đây thật là một ý kiến hay.
Một trận gió thơm thoảng qua chóp mũi, Tạ Ngật không nhịn được quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một mảnh góc áo biến mất.
Xoay người đi, hoàn toàn không nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn kia, nhưng trên người ý nóng vẫn như cũ không tiêu tán.
Tạ Ngật nghe nàng nói thầm một phen, cúi đầu như cũ, mắt hẹp dài hơi hơi híp, ánh mắt đen tối.
Thẩm Thư Dao trở về chậm, qua nửa yến hội mới xuất hiện, Lâm thị vì vậy nói nàng vài câu, nàng có chút chột dạ, liền an tĩnh nghe. Hôm nay khách nhiều, Lâm thị không tiện nói nhiều, nói nàng vài câu liền dừng.
“Thẩm Văn Võ tìm ngài vay tiền, hắn sao lại không tìm ta?”
A Tứ thật sợ nhà mình công tử hiểu lầm, vì thế lại nói một câu: “Từ khi cùng ngài thành thân, thiếu phu nhân cùng nhị công tử không gặp được mấy lần, bọn họ gặp đều là bởi vì Trần cô nương.”
Trần Thục Di vui mừng phấn chấn, ôm lấy cánh tay nàng và khen ngợi nàng rất tốt, còn Thẩm Thư Dao thì xấu hổ, chỉ biết bất đắc dĩ cười
Nàng vì sao đối với nhị đệ như vậy? Lại không đối với chính mình như vậy? Bản thân mình là phu quân nàng, là người bên gối, không ai thân mật hơn so với bọn họ.
Khuôn mặt Tạ Ngật trầm xuống, hỏi A Tứ: “Thiếu phu nhân cùng nhị công tử rất quen thuộc sao?”
“Thổi đèn.”
Thẩm Thư Dao khẽ nhíu mày, cảm giác ngón tay nam nhân thô ráp di chuyển trên lưng, nội tâm sinh ra một chút rung động, hình như là hưng phấn, nàng thích cùng Tạ Ngật như vậy, ngón tay dây dưa, ánh mắt lưu luyến. Làm nàng tâm tình rất tốt.
Thẩm Thư Dao cười cười, đôi mắt sáng ngời sạch sẽ cong lên, cười đến thoải mái, “Người một nhà không nói lời hai nhà, huống chi Thục Di là bạn thân ta, theo lý cũng nên hỗ trợ.”
Tạ Ngật nhắm mắt, thập phần ảo não, đi đến bên cạnh bàn đổ cho chính mình ly trà lạnh uống. Nửa tách trà lạnh xuống bụng, ngọn lửa trong cơ thể tiêu đi không ít, nhưng đầu óc vừa chuyển, cảnh tượng lửa nóng s@c tình vẫn như cũ quanh quẩn trong óc, càng muốn xem nhẹ, xuất hiện lại càng thường xuyên.
“Ừm.” Không thú vị.
So với ánh mắt ban đêm, càng khiến nàng tim đập nhanh không thôi. Dường như mặt hồ bình tĩnh, dần dần trở nên gợn sóng, từng gợn sóng thật nhỏ nhộn nhạo mở ra, khó có thể bình tĩnh.
“Ừm, biết rồi.”
Trong phòng nửa ngày không tiếng động, Thẩm Thư Dao lại kêu một tiếng, sợ hắn hiểu lầm, liền giải thích hai câu, bảo đảm chính mình không có ý xấu, thuần túy là vì tay vụng về. Tạ Ngật đứng dậy, bước chân trầm ổn đi tới phía nàng.
Khách khứa nam nữ tách ra, Tạ Ngật không nhìn thấy Trần Thục Di cũng bình thường.
Thẩm Thư Dao nhướng mày nói: “Bạc đương nhiên là muốn trả, miễn cho ngày sau hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Tạ Tuấn bị rót vài chén rượu, gương mặt ửng đỏ, giờ phút này một đường chạy chậm lại đây, trên mặt đỏ ửng nửa ngày không hết. Hắn tửu lượng chịu không nổi, đầu óc trong nháy mắt trở nên mơ hồ, bị gió thổi một lúc, cảm giác tốt hơn một chút
Tạ Ngật sau khi hồi phục lại tỉnh táo, vừa nhận ra lúc này mình đang trong tình trạng lúng túng, hắn sờ mũi, biểu cảm trên mặt hiếm khi có vẻ không tự nhiên, dùng hết sức để kiềm chế cơn khát vọng trong người, quay người bước ra ngoài chờ nàng.
Trần Thục Di rời đi chưa đầy nửa canh giờ, nàng liền không kiên nhẫn chờ đợi, muốn vội vàng chạy đi. Nhưng đồng ý Trần Thục Di rồi, sao tiện thất tín với người ta, Thẩm Thư Dao thở dài, tiếp tục chờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
–
Tạ Ngật thay quần áo nhanh chóng, chỉ trong ba lượng thời gian đã thay xong chiếc trường bào màu xanh biển, theo sát Thẩm Thư Dao mà đi.
Rời khỏi nàng, Tạ Ngật ngửa đầu thở d ốc, hương thơm thanh nhã ấy cuối cùng cũng rời xa hắn, hắn mới có thể từ từ bình phục lại.
Không phải quan tâm, không phải tò mò, quái dị không thể giải thích. Cụ thể là nhìn không ra cái gì, nhưng lộ ra chút vi diệu.
“Được.”
Đi lên thấy cổ Tạ Tuấn còn đỏ, vì thế thuận lời dặn dò hai câu: “Trở về uống chén canh giải rượu đi.”
Bên ngoài thời tiết nóng nực,không khí trong phòng tựa hồ so với bên ngoài càng khô nóng, rõ ràng xiêm y đã cởi, lại vẫn cứ không ngăn cản được khát vọng cùng khối nóng từ ngực nảy lên. So với ánh nắng mùa hè còn nhiệt liệt hơn.
Tạ Ngật không kêu đau.
Thẩm Thư Dao tắm gội xong thì lên giường, Tạ Ngật đã nằm ở trên giường, thấy nàng đi lên cũng không nhích thân qua, chỉ nằm thẳng tắp như vậy bất động, giống như là cố ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.