Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
Không hề có một chút phẫn nộ.
Thế nhưng Việt Hoàn lại cứ nhất định phải so bì với Việt Nghiên và Việt Xu.
Lời nói đơn giản nhưng rất thẳng thắn.
“Có nói là ai tới không?” Trình Yên vừa hỏi vừa đứng dậy, bảo Xuân Lan giúp mình thay quần áo.
Chỉ là Việt Hoàn yêu cầu túi thơm của hắn phải độc nhất vô nhị, không được giống với của ai, đặc biệt là không được giống của Việt Nghiên và Việt Xu.
Nhan thị vừa mở miệng, tiếng xì xào xung quanh lập tức nhỏ đi rõ rệt. Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.
Dù các đại phu đều nói thân thể Trình Yên khoẻ mạnh, không cần dùng thuốc an thai, nhưng chỉ cần nàng không có con, sẽ luôn có người nghi ngờ nàng không dễ sinh nở.
Nàng và Việt Hoàn đã thành thân hơn một năm.
Trình Yên mỗi ngày đều cảm thấy biết ơn.
Việt Hoàn thấy nàng nghiêm túc như vậy, liền vội vàng nói là hắn chỉ nói chơi: “Thêu nhiều túi thơm như thế, sẽ rất mệt.”
Có người có thích nghe hay không, Nhan thị cũng không bận tâm.
Trình Yên… thật sự rất muốn có một đứa con.
Nhưng giữa hai người, vẫn chưa thể gọi là trọn vẹn.
Xuân Lan nhanh chóng chuẩn bị xong, sai Thải Hòa đi cùng Trình Yên đến chính viện.
“Nha hoàn và bà tử sắp phát tiền tiêu vặt rồi, ở đây có ta là được. Yên Yên, con cứ về lo việc của mình.”
“Thiếu phu nhân đừng để tâm mấy lời vớ vẩn kia!”
Ngữ khí của bà lạnh hẳn đi: “Yên Yên thân thể khoẻ mạnh, êm đẹp thì mời đại phu làm gì?”
Nếu mọi chuyện chỉ đến bước này, Trình Yên cũng không thấy quá đáng. Nhưng sau đó, việc đầu tiên mỗi ngày Việt Hoàn làm khi về đến nhà chính là lật giỏ thêu của nàng, cẩn thận so sánh từng mẫu thêu.
Tìm đủ mọi lý do để làm khó nàng mà thôi.
Những gì cần biết thì vẫn sẽ bị biết.
Việt Hoàn cũng có cùng thái độ.
Xuân Lan đã sớm hỏi thăm, Trình Yên cũng hỏi người truyền lời là ai. Biết được không phải người hầu bên cạnh bà mẫu, nàng trong lòng liền hiểu được phần nào.
Nha hoàn thấy nàng thì nhanh nhẹn gật đầu, rồi lập tức đi vào thông báo. Nhan thị nghe được động tĩnh, càng thêm vui vẻ cười nói: “Con dâu ta đến rồi.”
Nhan thị vì thế còn đặc biệt mời thêm mấy vị đại phu khác đến, nhưng không ai đưa ra kết luận gì khác – tất cả đều từ chối khéo với cùng một lý do.
Lúc đầu Trình Yên còn chưa phản ứng kịp.
Ai cũng không nói gì.
Xuân Lan lập tức bước ra, nghi ngờ hỏi:
Âm thanh không nhỏ, làm kinh động đến Xuân Lan trong phòng.
Không biết ai trong đám người đột nhiên buông một câu như vậy, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến không khí lập tức sôi trào.
Trình Yên lấy lại bình tĩnh, thản nhiên bước vào.
Cũng vì vậy mà trong lòng nàng càng thêm bất an. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rốt cuộc, Trình Yên không biết nên giải thích thế nào về việc vì sao quá nửa đêm nàng lại muốn thử dùng loại phấn mặt này. Mà Việt Hoàn cũng không biết phải giải thích ra sao việc vì sao hắn lại cầm giá cắm nến một cách thành thạo đến vậy.
Những người thân thích ấy đều là người khôn khéo, thấy Nhan thị quý trọng con dâu như vậy thì cũng không làm khó nữa.
“Phu quân nói gì vậy, phu quân là phu quân, muội muội là muội muội, trong lòng ta, các người đều quan trọng như nhau.” Trình Yên vốn không hay nói rõ ràng như vậy, nhưng nghe mãi cũng dần quen.
Rốt cuộc có người dám nói ra.
Hai người đều không lên tiếng.
Nhưng bà biết, có rất nhiều người thực sự hâm mộ Trình Yên.
Trình Yên sớm đã lường trước được những lời như thế sẽ xuất hiện. Việt Hoàn là thế tử phủ Quốc công, con nối dõi là điều tất yếu.
Bước chân Trình Yên không hề dừng lại, nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Tính toán từ sớm? Nàng nghe rõ từng chữ một.
Chứ không phải những thân thích xa lắc xa lơ, không chút thân tình.
Mỗi câu nói càng lúc càng khó nghe, Trình Yên vốn tưởng bản thân sẽ chịu không nổi, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn kế thừa vị trí thế tử, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Nhưng phản ứng của Trình Yên lại vượt xa tưởng tượng của họ.
Thậm chí, người kia còn hỏi thẳng vì sao đường yên lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin vui.
“Nhưng mà…” Trình Yên có chút do dự. Nàng không nói cho Việt Hoàn biết, thật ra trong lòng nàng lại cảm thấy chuyện đó rất đáng làm.
Thải Hòa đi bên cạnh, thấy Trình Yên im lặng không nói lời nào, trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng lúc này họ còn ở trong chính viện, nhiều lời dù muốn nói cũng đành nén lại.
Hâm mộ nàng có một người mẹ chồng tốt như vậy.
Duyên phận gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ dễ nghe mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Yên phân không rõ lời của Việt Hoàn là nói thật hay nói đùa. Mà đã không phân biệt được, nàng dứt khoát xem như thật mà nghiêm túc đối đãi.
Đại phu nói thân thể nàng không có vấn đề gì, chỉ là thời cơ chưa đến nên chưa có thai.
“Tóm lại, không thể giống nhau.”
“Đúng thế đấy.”
Trong lòng Trình Yên thì lặng lẽ có suy tính riêng.
Ngẩn ra một lúc lâu mới hiểu được “tin vui” mà các nàng nói là có ý gì.
Thực ra, hôm nay mọi chuyện đều rất kỳ lạ. Kể từ khi hai người các nàng suýt bị thân sinh cha mẹ bán đi, Thải Hòa đã trưởng thành và bình tĩnh hơn rất nhiều. Đã lâu rồi không thấy nàng kích động đến vậy.
Rốt cuộc có người lên tiếng.
Mỗi ngày đều phối hợp với hắn, nên giờ nhìn thấy mấy cái túi thơm ấy, nàng cũng không nhịn được mà bật cười.
Tiền tiêu vặt sớm đã được phát xong.
Chuyện nên đến, cuối cùng cũng đã đến.
Nhan thị xưa nay chưa từng nói nửa câu không tốt về Trình Yên trước mặt người khác. Dù là yến hội gì, những phu nhân có mặt cũng chỉ nghe được lời khen của Nhan thị dành cho nàng.
Lúc này, nàng mới thật sự tin rằng: thời cơ vẫn chưa đến.
“Cháu dâu có mời đại phu đến xem chưa vậy?”
Lúc bắt mạch xin bình an, nàng đã hỏi thẳng nghi vấn trong lòng mình.
[Vịt đọc sách nè :V]
Bởi vì sự thật là nàng vẫn chưa có con.
Nếu không phải sợ bị người có ý đồ lợi dụng nhược điểm, Trình Yên đã nghĩ đến chuyện ra ngoài thành để xem đại phu.
Trên đường đi, trong đầu Trình Yên vẫn nghĩ đến chuyện túi thơm phải thêu thế nào cho đẹp.
Những ngày gần đây, mối quan hệ giữa thiếu phu nhân và thế tử thay đổi thế nào, các nàng đều thấy rõ. Sự hoảng hốt từng có cũng dần dần tan biến. Các nàng thật lòng hy vọng thiếu phu nhân và thế tử có thể hạnh phúc.
Nói ra thì có lẽ không ai tin, nhưng lúc này, Trình Yên lại cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Nhưng ánh mắt Việt Hoàn thì vẫn luôn không rời khỏi nàng.
Nhưng vì không hiểu rõ vị đại phu kia là người như thế nào, những lời đó nghe vào tai Trình Yên chỉ như đang tìm cớ thoái thác.
Hay là phải mời cả đại phu đến trước mặt họ làm chứng?
Chẳng lẽ phải một mình đi giải thích từng người?
Bởi vì nàng biết, có một số việc dù có ngăn cản cũng vô ích.
Ý niệm ấy đã ấp ủ trong lòng nàng từ lâu, thậm chí trong đầu còn phác họa ra vô số khả năng khác nhau.
Tựa như thanh đao vẫn treo lơ lửng trên đầu bấy lâu nay, rốt cuộc cũng đã rơi xuống.
Tuy vậy, Trình Yên vẫn ứng đối rất khéo léo, chỉ mỉm cười nhìn biểu cô: “Có lẽ là ta và hài tử còn thiếu một chút duyên phận.”
“Vào trong rồi nói.” Thải Hòa hiện giờ cũng không còn là cô nương bộp chộp ngày xưa. Vừa kéo Xuân Lan vào trong nhà, nàng vừa vội vàng kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Thời gian đầu, Trình Yên quả thật rất sốt ruột. Chính xác là từ nửa năm trước nàng đã bắt đầu lo lắng, thậm chí còn lén đi hỏi đại phu.
Có cha mẹ chồng hiền hậu, có muội muội thân thiết, còn có một người phu quân đối xử với nàng hết mực tốt đẹp.
Ít nhất là cho đến trước khi gặp biểu cô bên nhà chồng, Trình Yên gần như không có điều gì phải phiền lòng.
Trình Yên không thể không mở miệng ứng phó.
Nàng còn có gì mà không hài lòng?
Trình Yên không rõ Việt Hoàn từ khi nào đã thay đổi tâm thái, thật ra ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ràng, tuy có đôi chút xa lạ, nhưng nàng thật sự rất mong đợi.
“Mẫu thân.” Trình Yên thoải mái, tự nhiên hành lễ, sau đó được nha hoàn dẫn dắt đi chào hỏi những người thân thích trong phòng.
Đây vốn là lý do đại phu nói ra để an ủi nàng, nhưng những đêm khuya yên tĩnh, Trình Yên cũng không khỏi suy nghĩ: thế nào là duyên phận? Phải chăng chỉ khi có duyên thì nàng mới có thể có một đứa con?
Chờ mãi mới về đến Thanh Khê Viện, Thải Hòa liền nhịn không được mở lời:
Cho đến khi rời đi, nàng vẫn lờ mờ nghe thấy những lời đàm tiếu phía sau:
Thậm chí còn đưa ra yêu cầu: mỗi bộ xiêm y phải có một túi thơm riêng đi kèm. Hắn nói đùa, nhưng Trình Yên lại nghiêm túc đồng ý.
Nhưng hắn vẫn chưa có con.
Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
Những gì cần nghi ngờ thì sớm muộn cũng sẽ bị nghi ngờ.
Hắn thực sự rất để tâm chuyện này. Trình Yên thật muốn nói cho hắn biết, túi thơm của nam và nữ vốn không giống nhau, huống hồ hai muội muội còn nhỏ, kiểu dáng đơn giản chỉ là do sở thích của các cô nương mà thôi.
“Là biểu cô của thế tử.”
Việt Hoàn nói những lời này với vẻ vô cùng nghiêm túc, không hề giống như đang đùa.
Vậy nàng có thể làm gì?
Nhưng đáng tiếc, nàng lại không có.
“Tẩu tử à, chuyện này ngàn vạn lần không thể qua loa đâu.”
Trình Yên không ngăn cản.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa hè.
Những lời Việt Hoàn nói, nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Tình cảm giữa nàng và Việt Hoàn không phải không tốt.
Trình Yên đương nhiên đồng ý, thêu túi thơm với nàng cũng chẳng phải việc gì khó.
Cuối cùng, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Nhan thị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc sống như thế, đối với Trình Yên mà nói, thật sự là quá đỗi thỏa mãn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại phu không dám giấu giếm điều gì, liền đem chuyện này bẩm báo lại cho Nhan thị.
Chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng Trình Yên, và Nhan thị cũng đã sớm dặn dò người trong phủ không được bàn tán sau lưng, sợ gây áp lực cho nàng.
Từ đầu mùa hè, họ đã làm xong mấy bộ xuân sam. Việt Hoàn đặc biệt hứng thú với các mẫu thêu nàng vẽ.
Vậy mà vẫn chưa có con.
Nhan thị không tiện trực tiếp đuổi người, vì biết đám người này da mặt vốn dày, không phải ngày một ngày hai mà sửa được. Thấy thời gian cũng không còn sớm, bà liền nói:
Nàng luôn lo lắng mình không gánh nổi, mình không xứng đáng.
Trình Yên vẫn giữ thái độ hòa nhã đáp lời, nhưng không ngờ biểu cô kia lại không chút lưu tình, từng câu từng chữ đều sắc bén, lời sau còn khó ứng phó hơn lời trước.
Nàng cẩn thận lắng nghe, đoán chừng bên trong có khoảng bảy, tám người.
Thế nhưng trên đời luôn có những chuyện xảy ra khiến người ta trở tay không kịp.
Khi Xuân Lan bước vào, liền thấy thiếu phu nhân đang cầm túi thơm, cúi mắt cười nhẹ.
Chương 58
Tình cảm của hai người cũng ngày càng tốt hơn. Việt Hoàn dần học được cách thẳng thắn và chân thành, vì hắn biết rằng nếu không nói rõ ràng, Trình Yên căn bản sẽ không hiểu.
Việt Hoàn cũng không hổ thẹn với chức Hộ Bộ thị lang của mình. Khi Trình Yên không rõ lắm về các khoản chi tiêu, hắn thậm chí còn chủ động giúp nàng.
Mấy bà cô, bà dì từ trước đến nay vốn nổi tiếng hay xét nét, hôm nay lại càng như có chuẩn bị mà đến, nói năng không chút kiêng dè. Trong mắt họ, đã thành thân lâu như vậy mà không có con, tự nhiên là do nữ nhân không biết cố gắng.
Không hiểu sao hắn lại để ý như vậy.
Khổ nỗi nàng lại hoàn toàn không quen người này, chỉ biết đó là biểu cô.
Dưới sự nỗ lực của hai mẹ con, Trình Yên mới dần dần buông xuống được khúc mắc này. Thế nhưng hôm nay, đột nhiên lại có người nhắc đến chuyện đó.
Nhưng hôm nay lại có một người thân thích đến chơi, rõ ràng không quen nhìn Trình Yên có được địa vị như vậy. Khi trò chuyện, liền không kiêng nể gì mà kéo đề tài về phía nàng.
“Chuyện con cái vốn dĩ là duyên phận, cưỡng cầu sao được?”
“Cảnh Hành cũng lớn tuổi rồi, dưới gối không có lấy một đứa con, thế thì làm sao được?”
“Thiếu phu nhân, phu nhân trong viện cho người tới, nói là có khách đến, mời ngài qua một chuyến.”
“Nghe nói nàng ta khó sinh nở, bà bà cũng nên có tính toán từ sớm…”
Việt Hoàn và Trình Yên gần như không rời nhau nửa bước, người trong phủ nhìn thấy cũng quen, chẳng còn ai cảm thấy ngạc nhiên. Trình Yên cũng dần quen với công việc trong phủ, so với lúc đầu còn luống cuống, giờ đã thuần thục hơn nhiều.
“Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại kích động như vậy?”
Tất cả những người nãy giờ còn yên lặng đều bắt đầu bàn tán xôn xao:
Trình Yên hiểu rõ, bà bà không muốn nàng tiếp tục bị tổn thương. Đây là lòng tốt của bà, Trình Yên đương nhiên cảm kích, cung kính lui xuống.
Có Việt Hoàn ở bên, Trình Yên quả thật làm ít mà được nhiều.
Vừa nghĩ đến đây, không bao lâu sau đã đến chính viện. Còn chưa bước vào nhà, Trình Yên đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng vang lên bên trong.
Lúc Trình Yên mới nghe những lời này, cả người đều ngẩn ra.
Bà bà và trượng phu yêu thương nàng như thế, nàng cảm động, cũng cảm kích vô cùng.
Lúc ấy, Trình Yên từng muốn nhờ đại phu kê cho nàng một ít thuốc an thai.
Y phục của nàng đều mới làm, việc nhà thì không ngại, nhưng đã muốn gặp khách thì nhất định phải thay đổi cho chỉn chu.
Mẹ chồng nàng dâu sớm đã có sự ăn ý, phần lớn thời điểm Trình Yên đều không cần phải lên tiếng.
Nhưng sự yêu thương ấy, chẳng phải cũng là một loại áp lực sao?
Trước kia cũng có thân thích muốn bắt chuyện với nàng, nhưng vì Trình Yên không giỏi ứng đối, Nhan thị thấy vậy cũng không để nàng khó xử, còn nhiều lần lên tiếng ngăn lại.
Thân thích bình thường thì đối đãi bình thường là được.
Ngược lại, Nhan thị thì không còn nhẫn nhịn được nữa.
“Ta biết ngươi đối xử với các nàng tốt hơn một chút, nhưng ta là phu quân của ngươi. Ngươi phải nghĩ cho ta. Dù trong lòng thiên vị các nàng cũng không thể để ta biết được.”
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết điều đó là không thực tế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vết thương trên người, nỗi khổ trong lòng, nàng chỉ muốn tự mình chịu đựng, hoặc cùng lắm là để những người thân cận nhất biết, như bà bà, phu quân và các muội muội.
Nhưng Việt Hoàn lại không cùng nàng thân mật quá mức.
Trình Yên có vài lời muốn nói mà không biết có nên nói ra hay không.
Đó là một buổi chiều bình thường, Trình Yên đang thêu túi thơm ở Thanh Khê Viện. Đoan Ngọ sắp đến, Việt Hoàn không biết đã gây chuyện gì với hai muội muội, nhất định đòi nàng phải tự tay thêu túi thơm cho hắn.
Xuân Lan và Thải Hòa giận dữ không thôi, mắng chửi đám nữ nhân gây chuyện, sau đó lại len lén nhìn về phía Trình Yên, sợ nàng vì thế mà không vui.
Hắn nghiêm túc nói với Trình Yên rằng hắn hy vọng nàng vui vẻ.
Mà họ đã thành thân lâu rồi. Có một số người bắt đầu ngấp nghé, mưu tính muốn đưa người vào hầu hạ bên cạnh Việt Hoàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.