Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32


hắnta lựa chọn tránhđi.

hắnta nghiên người nhìn nàng, để lộ ra đường cong ưu mỹ của khuôn mặt, khuôn mặt đó, mắt mũi đókhônghề cómộtchút tỳ vết nào, Kỷ Dao nghĩ, chẳng trách trước đây nàng bị mê muội, Tống Vân thựcsựlớn lên xuất sắc, ngoài khuôn mặt ra, thân hình củahắnta cũng rất thon dài, giống như cây trúc.

Tống Vân suy tư trong chốc lát: "Kỷcônương, Tống mỗ xin cáo từ trước, ngày khác lại gặp." Vốn dĩ muốn lưu lại thêmmộtlúc, nhưng muội muội cònđangđợihắnta, sợ nàng ta hồ nháo, còn có mấy vị quan viên muốn gặp mặthắnta nữa.

Kỷ Dao chỉ cảm thấy trán mình nhăn lại, cố nặn ra nụ cười: "Công chúa điện hạ đúng là quan tâm chu đáo, ta thay tỷ tỷ cảm tạ Công chúa."

"đithôi." Tống Vân kéo Phúc Gia công chúa.

Lúc này Tống Vân cũng dừng ở trước đình, chỉ thấymộtđámcônương vây quanh muội muội cườinói, nhưnghắnta vừa lộ mặt, nhữngcônương kia liền chỉ chú ý tớihắnta, trong tối ngoài sáng, giống như trận gió ngày đông thổi tới làm người takhôngthể thích nổi.hắntakhôngđitới gần, chỉ nhàn nhạtnói: "Yên Yên, nên rờiđirồi, qua đây."

"Quảnhắnta làm gì, dù saohắntasẽrờiđingay lập tức." Phúc Gia công chúa cũng có mặt, còn cómộtđám ngườitrênđỉnh núi đều muốn kết giao với Tống Vân, đềuđangđợihắnta đó,hắnta có thểkhôngrờiđihay sao? Kỷ Daonói, "chúng ta chơi của chúng ta."

Ai ngờ Phúc Gia công chúa ởtrêncao, liếc nhìn liền nhận ra thân ảnh màu xanh nhạt ở dưới, giơ tay lên gọi: "Kỷ nhịcônương!"

Tống Vân muốn biết, nàng liềnnóichohắnta biết, dù sao cũng là Hoàng đế tương lai, sao có thể dấu đượchắnta? Chỉ là, saohắnta muốn biết?

Giỏ trúc ở bên cạnh chân cung nữ, quả nhiên đựng đầy lá phong.

"Mới tới bao lâu chứ,đãrờiđirồi sao?" Phúc Gia công chúa chu môi, "muội còn chưa chơi xong đâu."

Khi xe ngừng lại, nha hoàn vén mành lên,mộtcônương từ bên trongđira, nàng ta mặcmộtbộ váy sam mùa thu thắt eo màu hoaanhđào thêu chỉ vàng, bên dưới mặcmộtchân váy thập phúc nguyệt hoa, khi di chuyển để lộ đôi giày thêu màu xanh ngọc bích, có điểm chân châu,mộtthân trang phục vô cùng tinh mỹ.

Kỷ Dao cầm khăn tay lau.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tống Vân.

Nàng nhìn bánh hoa cúctrênváy.

"Được." Kỷ Dao gật đầu, chiếu theo tình hình quỷ dị của kiếp này, nàng dám khẳng định, bọn họ nhất địnhsẽcòn gặp mặt.

Chương 32

Là bị Tống Vân dọa!

Quả nhiênkhôngcómộtchút ấn tượng nào? Trí nhớ của tiểucônương này cũng quá kémđi, Tống Vânnói: "có thể là ta nhớ nhầm." Lần nàyhắnta ở bên cạnh nàngmộtthời gian dài, xem nàng có nhớ haykhông.

Tạ Minh Châu chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt.

Xuất thân vọng tộc, từnhỏả tađãhọc cầm kỳ thi họa, kĩ thuật tự nhiên là thành thục, nhưng cũng chỉ khiến Tống Vân nhìn quamộtcái, những cái khácthìkhôngcó.

Kỷ Dao kinh ngạc: "Vậy sao? Công tử gặp qua ta ở đâu?" Nếuđãgiả vờthìgiả vờ đến cùng.

Phúc Gia công chúanói: "Đa tạ ngươi, Tạcônương."

Lúc này Thẩm Nghiên cũng đuổi kịp tới, chỉ thấy vị công tử trước mặt tuấn tú cao ngất, giống như lan chi ngọc thụ,khôngkhỏi ngẩn ngơ,nhẹgiọngnói: "Dao Dao, đây là ai vậy?"

Nhưng cũng chỉ nhìn vậy thôi, nàngsẽkhôngcó suy nghĩ gì khác.

"Công chúa cẩn thận." Tạ Minh Châu giả vờ như sợ công chúa bị ngã, hơi dìu công chúađitới chỗ Tống Vân.

Như vậy dễ khiến cho Tống Vân nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh tế kĩ lưỡng của ả ta.

Kiếp trước,mộtánh mắt củahắnta cũng khó cầu, muốn đểhắnta nhìn nàng nhiều hơnmộtchút cũngkhôngđược, nhưnghiệnnay lại rất kỳ lạ, trừ khi bộ dángkhônglớnkhôngnhỏcủa nàng hấp dẫn Tống Vân?Vậythìhắnta đúng là đặc biệt đấy....Nhưng, cũngkhôngđúng, nếu như thích nàng, lẽ nàokhôngnên bộc lộ thân phận Sở vương điện hạ hay sao? Thân phận cao quý biết nhường nào? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nếunóixinh đẹp, vẫn là màu sắc lá phong của tháng 10 càng đậm hơn." Tạ Minh Châu đỡ trâm cài đầu bị lệchmộtchút vì vừa rồi vội vàngđitới," nếu tháng sau công chúa lại tới, ta nhất địnhsẽphụng bồi."

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta họ Tống, là nhân sĩ trong Kinh Thành."

Bọn họđilên núi.

Tay Kỷ Dao cứng ngắc, suýt nữa làm rơi bánh hoa cúc.

Ả ta vừa tiến lên, mấy vịcônương liền nhường vị trí cho ả ta.

Tạ Minh Châu bắt đầu đánh đàn.

"Trở về muộn rồi, lần sau lại muốn tới, tasẽkhôngnóichuyện giúp muội nữa."

Vậy mà nàng lại là muội muội của Thiếu phu nhân Tạ gia, Tống Vân nghĩ tới điều tra trước đây của thủ hạ,nóiThái tử và Tạ Minh Kha qua lại gần gũi,hắnta cũngkhôngquá tin tưởng, dù saothìTạ Minh Khađãgiảng bài cho Thái tử từ lâu,khôngđến nỗi phải đợi đến khi Thái tử thất thế mới ra tay trợ giúp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Nghiên đưa khăn tay qua, cườinói: "Muội cũngkhôngphải đứa trẻ ba tuổi, sao ăn đồ ăn còn làm rớt nữa chứ?"

Tạ Minh Châu cũngkhôngchú ý tới Kỷ Dao, vội vàngđil*n đ*nh núi.

Đôi mắt nàng vốn dĩđãcâu nhân, giống như nước xuânnhẹnhàng, vô cùng linh động, nhưng giờ khắc này, giống như cất chứa sóng lớn kinh hãi có chút bén nhọn, Tống Vân hơi giật mình, lúc nhìn lại, nàngđãhạ mắt xuống, đôi lông mi dài mà cong, màu sắc đen nhánh.

Hết cách, ai bảo Tống Vân kỳ quái như vậy.

cônương duy nhất của Tạ phủ, người muốn liên hôn đếmkhônghết, nhưng Tạ Minh Châu chẳng nhìn trúngmộtai, ả ta cảm thấy chỉ có Tống Vân mới có thể làm phu quân của ả ta, mà điều ả ta hướng tới, cũng là ngồi lên phượng ỷ trở thành mẫu nghi thiên hạ, những thứ khác, ả ta chẳng thèm ngó tới.

"khôngcần khách khí,"Phúc Gia công chúa kéo tay nàng, "hôm nay có chút muộn rồi, nếu tanóithêm nhiều lời với ngươi, ca ca nhất địnhsẽ...."nóixong liền nhìn ra saumộtcái, đột nhiên pháthiệnkhôngthấy Tống Vân đâu,rõrànghắnta ở đây mà, "ý, ca ca đâu rồi!"

Trong lòng Tạ Minh Châu đột nhiên nhảy dựng, hơi hơi cúi thấp đầu.

mộtlần lạimộtlần, Kỷ Dao nhịnkhôngđược mà hoài nghi,khôngphải là Tống Vân nhìn trúng nàng đấy chứ? Nhưng nghĩ nghĩ lạikhôngcó khả năng, với số tuổi của nàng, dáng người của nàng, Dương Thiệu cònkhôngcó hứng thú, huống chi là Tống Vân? Vậythì, rốt cuộchắnta muốn làm gì? Kỷ Dao đảo mắt: "được thôi, ta dẫn công tửđi, chính là ở bên đó."

Hai huynh muội Tạ Minh Châu còn sốngmộtngày,thìtỷ tỷ liền nguy hiểmmộtngày, nàng mớikhôngthèm quản ả ta đâu.

"Ta là sợ công chúa bị thương...." Tạ Minh Châu cười ôn nhu, "trong nhà takhôngcó muội muội, vẫn luôn muốn cómộtmuội muội như công chúa liền tốt rồi."

Nhưng Tống Vân lại thờ ơkhôngchút động lòng, chỉnóichuyện phiếmmộtlát với mọi người, liền xuống lưng núi, lúc rờiđicóđiqua ả ta, nhưng cũngkhôngnhìn ả tamộtchút nào.

(Cũng chắc biết tác giả chém cái gì nữa)

khôngcónóidối, Kỷ Daođivề hướng Tây: " Cọc gỗ này nguyên bản làmộtcây đại thụ trăm tuổi, đáng tiếc là ba năm trước bị cuồng phong bẻ gãy, bị gãymộtđoạn dài hơn hai thước. Nhưng cũng rất ly kỳ, bên cạnh lại có con suối xem rất vui mắt." Đó là do Dương Thiệu dẫn nàng tới, trước đây nàng cũngkhôngbiết.

Kỷ Dao cả người cứng ngắc.

hắnta mang theo tâm tư như vậy,đitheo nàng tới chỗ cọc gỗ, quả nhiên nhìn thấy cáchkhôngxa cómộtdòng suối trong veo chảy từtrêncao xuống, va vào vách núi, hạt nước như hạt châu b*n r* tứ phía.

"Cũng là ý nghĩ nhất thời, vốn dĩ ta cũngkhôngđịnh đến," Phúc Gia công chúa cười vui vẻ, "mẫu phi đột nhiên nhắc tới lá phong, ta liền muốn đến đây ngắtmộtít mang về cho người xem."

Phúc Gia công chúa đặng đặng đặng chạy xuống dưới: "Đúng là ngươi à, ngươi cũng đến leo núi? Đúng rồi, đạicônương có tốtkhông? Nàng thành thân ta có tặng quà tới đó! Vốn dĩ muốn mời tiến cung, nhưng sợ làm phiền tỷ tỷ ngươi, dù sao cũng vừa mới gả vào nhà phu gia, ngươinóicó đúng haykhông, Kỷ nhịcônương?"

Phúc Gia công chúa đáp: "được."

"Tạcônương?" Phúc Gia công chúa nâng mắt, "ngươi cũng đến rồi?"

"Được." Thẩm Nghiên gật đầu.

Mớiđilênkhôngđến mười bậc đá, chỉ thấy trước trước mặt xuấthiệnhơn hai mươi hộ vệ, nhìn dáng vẻ chính là người trong cung, phía sau hộ vệ chính là sáu vị cung nữ, có người xách giỏ trúc, có người xách hộp đồ ăn, nhìn đội hình chính là Phúc Gia công chúa, Kỷ Dao thầm nghĩkhôngtốt, vội vàng lùi lại.

Nghe thấy lời này, rốt cuộc Tống Vân cũng nhìn ả ta, chỉ có điều ánh mắt củahắnta lạnh lẽo như băng.

Nhớ rồi.

Kỷ Dao rửa sạch tay,đangnghịch nước bên suối với Thẩm Nghiên,nói: "Chúng tađitìm ca ca, đợi lát nữa liền trở về."

Đợi đến khi nam nhânđixa, Kỷ Dao mới pháthiệnbánh trong tay bị rơi xuống váy.

Vừa rồi nhìn thấy muội muội chạy tới chỗ Kỷ Dao, Tống Vân liền cảm thấy bản thân mình có khả năng bị bại lộ. Nhưnghắntakhônghề muốn chuyện đó xảy ra, khó có người thú vị như Kỷ Dao, khó có người vẫn luônkhôngnhớ được Sở vương điện hạ, nếu đâm thủngthìchẳng có ý nghĩa gì?

Xem ra là nghe được tin tức Tống Vân ở núi Ngọc Sơn, mới vội vội vàng vàng tới.

Nhảy nhót như hạt đậu.

"Dao Dao," bên tai truyền tới tiếngnóicủa Thẩm Nghiên, "sao tỷ lại cảm thấyhắnta quen biết muội vậy?"

Tống Vânnói: "Ta xemcônương hình như rất quen mắt." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng phải làmrõý đồ của Tống Vân.

Đợi tâm trạng bình ổnmộtchút, lệnh cho nha hoàn mang cổ cầm tới, ả ta đương nhiênkhôngngu ngốc tới mứcđitới trước mặt Tống Vân ngãmộtcái để Điện hạ đỡ mình đứng dậy, ả ta phải làm cho Tống Vân kinh diễm.

Kỷ Dao nhìn ả ta bước lên thềm đá, quay đầu rờiđi.

Hai người liền rời khỏi đây, kết quả vừa mới tới chân núi, liền nhìn thấymộtcỗ xe ngựa chạy như bay tới, bởi vị chạy nhanh, bụi đất dưới chân ngựa bay lên cuồn cuộn.

khôngngờ trước khi rờiđi, Tống Vân quay người lạinói: "Ngươi có nhớ họ của takhông?"

Trong chớp mắt,khôngbiết nghĩ đến cái gì liền vội vàng đứng lên,đitheo đườngnhỏđầy bùn đấttrênnúi, tìm được Phúc Gia công chúa, bên người công chúađãcó mấycônương vây quanh rồi.

"Vâng, sớm biết công chúa cũng ở núi Ngọc Sơn, ta nên sớm qua đây mới phải."

"điđến dòng suối dưới chân núi rửa cho sạch." Thẩm Nghiên đề nghị.

Nhưng đồ ăn này đặc quánh, cả khăn tay và tay đều bị bẩn rồi.

hắntađitới: "Hôm nay đa tạcônương dẫn đường, xincônương cho biết phương danh, nếu ngày sau gặp lại, Tống mỗ cũng có thể đáp tạ."

Hai ngườiđixuống núi.

Lúc này Thẩm Nghiên sai nha hoàn bày bánh hoa cúc lêntrêncọc gỗ,nhỏgiọngnói: "Vị công tử này xem ra gia thế bất phàm, cứ cảm thấy dường như có chút quen mắt." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Huynh cứ nhìn mà xem." Tạ Minh Châu sửa sang lại váy áo, ngồi trước gốc cây tùng thấp bé.

Tiểucônươngnóichuyện chậm rãi, Tống Vânđibên cạnh nàng, pháthiệnnàng cao hơnmộtchút,đãcao đến bả vai củahắnta rồi, khuôn mặt trắng hồng, dưới ánh mặt trời nhìn tinh tế nhẵn nhụi như ngọc.

Khóe miệng Tống Vân dương lên, nụ cười dần lan tỏa, nhất thời giống như hoa lê nở rộtrênngàn vạn cành cây.

Cánh mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, Tống Vân quay đầu, chỉ thấykhôngbiết Kỷ Dao tìm chỗ cọc gỗ để ngồi từ lúc nào, tư thái nhàn nhã, miệng ăn bánh hoa cúc, có thẻ vô cùng ngây thơ.

Kỷ Dao: "....Họ Tống?"

Đàn xongmộtkhúc, nhận đượcsựkhen ngợi nhiệt liệt từ các công tử.

Phúc Gia công chúa lập tức đứng lên: "Vâng, vậy chúng ta về thôi."

Đường đường là Sở vương điện hạ cư nhiên phải trốn tránhmộttiểucônương!

Kỷ Dao hiếu kỳ, ánh mắt chuyển tới khuôn mặt ả ta, cười lạnhmộttiếng.

Nhìn thấy cử động của chủ tử, Thường Thanh suýt nữathìrớt con mắt.

Tạ Minh Thiềuđãđợi từ trước, nhìn thấy ả tathìnhỏgiọngnói: "Chính là ở đây, còn có vài vị đại nhân cũng ở, những thứ khác phải dựa vào chính muội rồi."

Chỉ là, có tác dụng gì sao, Tống Vân căn bản làkhôngthèm nhìn ả ta, kiếp trước Tạ Minh Châu còn điên hơn cả nàng, tốt xấu gì nàng cũng lùimộtbước gả cho Dương Thiệu, Tạ Minh Châu nàythìlàđitheo con đường hắc ám tới cùng, vì muốn gả cho Tống Vân, cư nhiên muốn đốt c·h·ế·t Chu Lươngâm, sau đó Chu Lươngâmđược Tống Vân cứu, Tạ Minh Châu vì chuyện đó mà bị hủy mặt, bị thương trong biển lửa, sau đó cho dù có được cứu ra ngoài,khônglâu sau cũng làđiđời nhà ma.

"Muộikhôngbiết," Tống Vân vẫn luôn dấu giếm thân phận, muốn đùa nàng, Kỷ Dao nảy sinh ý xấu, quay đầu nhìn Tống Vân, "nóira cũngkhôngbiết quý tính đại danh của công tử, là nhân sĩ trong Kinh Thành hay sao?

Tống Vân nhếch khóe miệng, rốt cuộc nàng cũng có hứng thú hỏi tới những việc này rồi,khônggiống trước đây cứnóimộthai câu là bay mất dạng.

Còn tưởng là ai,thìra là Tạ Minh Châu!

Vậy màhắnta lại muốn cùng đến chỗ có cọc gỗ với nàng!

Mỗi lần gặp Tống Vân, phản ứng củahắnta đều nằm ngoài dự đoán của nàng, lần này cũng vậy.

"Ta gọi là Kỷ Dao, là nữ nhi của Tri phủ phủ Thuận Thiên trong Kinh Thành."

Càng nghĩ càng thấy hồ đồ, Kỷ Dao dứt khoátkhôngnghĩ tới nữa.

"khôngbiết nữa," Kỷ Daonói, "có lẽ vậy."

"Dao thước cắt ra lụa giao trắng như tuyết" (Trích thơ "Bạch Thủy nham bộc bố" của Nghiêm Toại Thành) Tống Vân đứng thẳng trong gió, khen ngợimộtcâu, "cảnh đẹp."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32