Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
"Ngươikhôngtrách ta?"
"Tết Trùng cửu năm ngoái, khi ngươi hỏi ta nênnóirõthân phận, như vậycônương cũngkhôngđến nỗikhôngbiết gì."
Thực ra Kỷ Daokhôngquá hiểu tại sao Tống Vân lại như vậy, đúng là có chút nghịch ngợm của tiểu hài tử, nhưng đùa cũngđãđùa rồi,mộtcônương gia như nàng có thể làm sao, còn dám tức giận đối với Hoàng đế tương lai hay sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ta làmộtnha hoàn tốt, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, khó có người trung thành với nàng như vậy, Kỷ Dao quay đầu nhìn mẫu thânđangnóicười với các phu nhân, lén lútđitheo ven, dọc theo rừng câyđitới chỗ cây bạch quả kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Vânkhôngvui, chỉ nhìn ả ta.
Dựa vào xuất thân của Tạ Minh Châu, rất nhiềucônương ở đây đềukhôngdám đắc tội, Kỷ Dao cũng biếtrõđiểm này, nhưng nàng có điềukhôngrõ, sao Tạ Minh Châu đột nhiên làm khó, nàng cũngkhôngtranh Tống Vân với ả ta mà!
Kỷ Chương mặt già đỏ lên, bị chặn tới mứckhôngcó cách nào phản bác.
Phúc Gia công chúađãđitới bên cạnh Kỷ Dao: "Kỷcônương, ngươi vậy mà cũng tới đây, cùng tađixem cò trắngđi! Chính là ở chỗ hồ Chân Châu, ta cho người mai phục ở đó rồi, chuẩn bị bắt vài con mang về cung nuôi dưỡng."
"Câm miệng," lúc này Tống Vânđilên, "Kỷcônươngkhônglàm gì sai, bổn vương nhìn thấyrõràng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người tên Văn Huệ kia sắc mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túngnói: "Hình như, hình như là vậy."
Kỷ Dao thựcsựlà cảm thấy kì quái đến tột cùng.
"Ngươi còn muốn giảo biện?" Tạ Minh Châu nhìn Kỷ Daomộtcái,trênmặt lộ ra vẻ thương tiếc, "khó có khi Công chúayêuthích ngươi như vậy, ngươi cư nhiên làm ra loại chuyện như thế này...."
Cáccônương đều lần lượt rờiđi.
Tiểucônương đứng sau người Phúc Gia công chúa, dáng ngườiđãcao hơn nhiều sơ với năm ngoái, nàng nghiêng đầu, có thể nhìn thấy lông mày đen nhánh, sống mũi, còn có đôi môi hơi đầy đặn, có loại cảm giác mềm mại của cánh hoa đào, Tạ Minh Châu thầm nghĩ, nếu như Tống Vân nhìn trúng nàng, có thể là vì nhìn trúngmộtkhuôn mặt mịn màng kia, ngoài cái này ra, Kỷ Dao còn có cái gì khác sao?
Vậy mà dám nhân cơ hội này để câu dẫn, Tống Vân lạnh giọng: "Ngươi đừng ép bản vương phảinóirasựthật,đinhanhđi, giữ lại chút mặt mũi cho Tạ phủ của ngươi!"
"Ngậm máu phun người," Tạ Minh Châu lờinóichính nghĩa, "ai đẩy ngươi cơ chứ? Là ngươi muốn nhân dịp hỗn loạn muốn làm ta xấu mặt, kết quả bản thân ngươikhôngcẩn thận ngãmộtcái, đến nay còn dám thay đổi trắng đen, thực đúng là ác độc,"ả ta nhìn vàomộtvịcônương trong đám người, "Văn Huệ, ngươi khẳng định là nhìn thấy, là nàng đẩy ta đúngkhông?"
rõràng là ả ta đánh lén, Kỷ Dao nhướng mày: "Trong lòng ngươi hiểurõ, nếukhôngphải ngươi đẩy ta...."
Nếu thái độ hôm nay cuả Kỷ Dao hoàn toàn thay đổi,hắnta có thểsẽthất vọng.
Ngườiđãmai phục sẵn từ trước cũng vận sức chờ phát động.
Lời nàynóira, cả người Tạ Minh Châu run rẩy, cái này cònkhôngphải trực tiếpnóiđây là lỗi sai của ả ta hay sao, ả ta rơi lệ: "Xin Điện hạ minh giám...."
Mắt thấy cò trắng dần dần buông lỏng cảnh giác, hộ vệ dẫn đầu phất tay, bọn họ lập tức khởi động bẫy rậpđãchuẩn bị từ trước, hoặc là dùng ám khí công kích cò trắng, nhưng phải khống chế sức lựcthậttốt, tuyệtkhôngthể ra tay quá nặng, khiến cò trắngkhôngthể bay lên là được.
Tiểucônương này ngoại trừ việc có chút phiền ra,thìcũng rất đángyêu, Kỷ Dao gật gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Dao trong lòng lộp bộpmộttiếng, thân hình hơi c**ng c*ng, miễn cưỡng cườinói: "Tiểu nữkhôngbiết ý của Điện hạ là gì." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Minh Châu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kỷ Dao, móng tay cắmthậtsâu vào lòng bàn tay.
Dương Thiệu đứng ở bên cạnh nhìn thấy, nghe thấy nàng r*n r*mộttiếng, hậnkhôngthể biến mình thành Phúc Gia công chúa kia, nâng niu bàn tay nàng, cẩn thận bôi thuốc cho nàng.
Kỷ Daokhôngdám nghĩ.
Chỉ nghe thấyâmthanh "phần phật phần phật" vang lên ở bên hồ, còn có các loại thủy điểu khác cũng bị ảnh hưởng bay lên theo, phát ra tiếng kêu sắc nhọn, thậm chí chúng còn đấu đá lung tung.
Dương Thiệu híp mắt lại.
Đương nhiên trong tình huống như thế này chỉ có thể nghĩ mà thôi, quay đầu nhìn, lại thấy Tống Vânđangnhìn chằm chằmkhôngchuyển mắt, nam nhân đối với nam nhân là hiểurõnhất....
"Chuyện lần trước,khôngkịpnóilời xin lỗi, cho nên muốn gặp mặt ngươi." Tống Vân nhìn chằm chằm Kỷ Dao, "còn mong Kỷcônương lượng thứ."
Mộc Hương nhìn chủ tử ngưng định bất động,nhỏgiọngnói: "cônương, cóđikhông?"
"Điện hạ," Tạ Minh Châu sắc mặt trắng bệch,khôngngờhắntasẽnóigiúp trước mặt bao nhiêu người như vậy, "Điện hạ,rõràng là nàng hại ta...." ả ta để lộ ra ống tay áo bị rách, "mời Điện hạ xem, ta bị oan uổng."
Biểu tình của nàngkhônghoảng hốt, cũngkhôngcómộtchút kinh hỉ nào, thực ra vẫn giống như trước đây, có thể thấy thân phận củahắnta, đối với nàng chẳng quan trọng chút nào. Thời khắc này, Tống Vânkhôngbiết mình nên vui vẻ, hay là thất lạc nữa, tinh tế suy ngẫmmộtchút, hình như vui vẻ chiếm phần nhiều hơn.
Kết quả đường đường là Sở vương điện hạ lại tự mình xin lỗi.
Cáccônương khác cũng như vậy, ai ai cũng nín thở tập trung, nhưng vì có Sở vương điện hạ và Tam hoàng tử ở phía sau, cho nên tất cả cáccônương đều rất chú ý đến tư thái, sợ mình lộ ra cái xấu, cho nên tư thái đều rất ưu mỹ, Tạ Minh Châu đương nhiên cũngkhôngngoại lệ, chỉ là nhìn thấy Kỷ Dao, khó tránh khỏi có chút nóng nảy phập phồng.
Là vì chuyệnhắnta đùa bỡn nàng.
hắntasẽkhôngthựcsựđối với nàng.....
Quả nhiên là người thông minh, cư nhiên hoài nghi bản thân nàng cố ý giả vờ, trán Kỷ Dao chảy mồ hôi, muốn lập tức rời khỏi đây.
"Công chúa người tin tưởng ta sao?"
Bên hồ, cò trắng xà xuống, đậu ở chỗ nước nông, tìm kiếm cánhỏtômnhỏđể ăn.
Cũngkhôngbiết nàng có tới haykhông?
Quả nhiên nhìn thấy công chúađãra lệnh cho người mai phục ở đó.
Nhín bóng lưng rờiđicủa vị Hầu gia trẻ tuổi, Liêu thị đẩy đẩy Kỷ Chương: "Tướng công, ôngnóixem có phải ngài thích Dao Dao nhà chúng ta haykhông?"
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
"Gặp qua Điện hạ." Kỷ Dao đương nhiênsẽkhônggiả bộ nữa, bất kể là ai nếu gặp phải chuyện hôm đó đềukhôngthể quên, đó là Hoàng tử tôn quý, nàng cong lưng hành lễ, nhìn vào Tống Vân: "khôngbiết Điện hạ gặp ta, là có chuyện gì muốn hỏi?"
"Đúng!" Nàng cũngkhôngcó lá ganđitrách cứ, Kỷ Daonói: "nếu Điện hạkhôngcòn chuyện gì khác, xin cho tiểu nữ được cáo lui."
Nàng cũng nghĩkhôngthông, kiếp trướcthìthôikhôngnóiđến nữa, là do nàng mặt dày vô sỉ, nhưng kiếp này nàng chẳng làm chuyện gì mà!
Kỷ Chương ngơ ngẩn, lập tứcnói: "Nàng ấy à, thấy Nguyệt Nhi gả tốt, liền hồ đồ rồi? Đó là Đô đốc đại nhân, còn là Hầu gia, làm sao có thể nhìn trúng Dao Dao? Nó mới bao lớn!"
Theo tính cáchyêuthích chơi đùa của Kỷ Dao ở kiếp này, biết được cả nhà bọn họ tới đây đạp thanh, tối hôm qua Dương Thiệuđãphận phó Trần Tố hôm nay tới Mai gia trang mua súp gừng, đợi nấu xong liền mang tới, lúc ởtrênxethìdùng vải bông bọc lại, vẫn còn tản ra khí nóng.
Tiểucônươngđitới, mặcmộtchiếc áo xuân màu đỏ của quả vải, quần tố trắng tinh như tuyết, tươi mát như sáng sớm đầu xuân.
"Mười bốn tuổithìlàm sao?" Liêu thị liếc xéo ôngmộtcái, "khi ông nhìn trúng ta, ta cũng mười bốn tuổi, ta xem ông đếnđiđường cũngkhôngcất nổi bước."
Tạ Minh Châukhôngdámnóitiếp nữa, quay người lui xuống, ai ngờ vẫn chưađiđược mấy bước, liền bịmộtbóng dáng cao lớn chặn đường, ngẩng đầu lên nhìn, pháthiệnra là Hoài Viễn Hầu Dương Thiệu, vẻ mặt như sát thần.
Ai ngờ xung quanh đềukhôngnhìn thấy Kỷ Dao đâu, ngượi lại phu thê Liêu thị lại có mặt,hắntiến lên hỏi thăm.
Bầy cò trắng bị kinh sợ, lần lượt bay lên.
Tống Vân đối với mọi chuyện đều nắm chắc, khó có khi sinh rasựdao độngkhôngchắc chắn như thế này,hắntađiquađilại vài bước.
"khôngsao, ta cho ngườiđinóimộtcâu." Phúc Gia công chúa kéo tay nàng, "đithôi,đithôi,đimau," lại gọi mấycônương ở phía sau, "các ngươi cũng nhanh lên!"
Lúc này Dương Thiệu vừa mới tới núi Ngọc Sơn, khi bước từtrênxe ngựa xuống, dặn dò Trần Tố: "Xách cho tốt, đừng làm đổ."
Chính vào giờ phút này, Tạ Minh Châuđãkêu lên, trừng mắt nhìn Kỷ Dao: "Kỷcônương, ta với ngươikhôngthùkhôngoán, sao ngươi lại hại ta?"
Kỷ Dao trong lòng lạnh lẽo, xuất phát từ bản năng mà đẩy cánh tay kiađi, kẻ xấu vốn dĩ muốn đẩy ngã về phía bên trái, tất cả sức lực đều dùng vào đó, nhưng người kia bị nàng kéomộtcái, đột nhiên nghiêng về phía trước, mà Kỷ Daokhôngthể khống chế nổi ngồi bệttrênđất.
Lòng bàn tay có chút bị rách da.
Nhìn thấy Kỷ Dao có chút đau đầu, Tống Vân nhịnkhôngđược cong khóe miệng, ngược lại là chuyện tốt, ít nhất Kỷ Daokhôngthể lập tức rờiđi.
Lẽ nào thựcsựkhôngnhớ?
Phúc Gia công chúa thở phào: "Còn tốt!" lại khiển tráchmộtcâu, "khôngnghĩ tới Tạ Minh Châu lại xấu xa như vậy, đều là ta hại ngươi."
Muốn gia thếkhôngcó gia thế, tài hoa cũngkhôngthấy đâu, cũng chỉ có dựa vào danh vọng của tỷ phu nàng Tạ Minh Kha! Nhưng nếu như nàngkhôngcó khuôn mặt này, Tống Vân còn có thể bị nàng câu dẫn hay sao? Cũng quá kì lạ, ả tarõràng vô cùng xinh đẹp, so với Kỷ Dao chưa thành niênkhôngbiết xuất sắc hơn bao nhiêu lần, tại sao Tống Vânkhôngnhìn ả tamộtchút nào?
khôngnóithêm những lời khác nữa, chỉ hàn huyên vài câu liền rờiđi.
Ánh mắt Tống Vân lướt qua người nàng, có chút sắc bén.
Tươi cười của nam nhân rất nhạt, nhưng lại động lòng người, Tạ Minh Châu nhìn thấy, vô cùng chấn kinh. Vừa rồi ả ta pháthiệnTống Vânđangnóichuyện với Kỷ Dao,đãcó chútkhôngdám tin rồi,khôngnghĩ tới------tỷ muội Kỷ gia này đúng là hồ ly tinh,mộtkẻ câu mất hồn ca ca,mộtkẻ khác cư nhiên câu được Tống Vân, số tuổi cònnhỏnhư vậy!
Tống Vân trong lòng vui mừng: "Kỷcônương."
Bên cạnh chính là hồ Chân Châu, nếu như ngã về phía bên trái,nóikhôngchừng liền rơi xuống hồ, xung quanh đều là hộ vệ, ngày xuân trang phục mỏng manh, sợ rằngsẽtổn hại thanh danh,nóikhôngchừng người khác còn đoán rằng nàng vì muốn câu dẫn Tống Vân hoặc Tống Thụy, cho nên cố ý làm vậy.
Kỷ Dao hồi thần, vộinói: "Thực ra là do tiểu nữ ánh mắt vụng về, căn bảnkhôngthể trách Điện hạ được, ngài cũngkhôngthể gặp người nào, liền bộc lộrõthân phận của mình được? Chuyện này sao có thể xảy ra được? Cho nên Điện hạkhôngcần để ý, còn đặc biệt làm sáng tỏ thựcsựlà lãng phí thời gian của Điện hạ."
Nếu Tống Vânđãmuốn gặp, tránh được lần nàykhôngtránh được lần sau, hơn nữa nàng cũng rất nghi hoặckhôngbiết Tống Vânsẽnóichuyện gì.
Tống Vân thấy nàng vội vàng muốn rờiđi, hoàn toànkhônglưu luyến, nghĩ tới lần nào nàng cũng giống như thỏ, gặphắnta liền trốn rất nhanh, bỗng nhiênhắnta cómộtsuy nghĩ, nhướng màynói: "Kỷcônương, mấy lần trước đây, ngươi thựcsựkhôngnhớ ra ta?"
Kỷ Dao:....
"Đương nhiên, tađãsớm biết Tạ Minh Châu có vấn đề, chỉ là muốn xem xem nàng ta rốt cuộc xấu xa tới mức nào, kết quả...." Phúc Gia công chúa lấy ra khăn tay đưa cho Kỷ Dao lau lòng bàn tay, lại thổi thổi, "đaukhông?"
Trần Tố ở bên cạnh thầm nghĩ, ai nha, bát súp gừng này đều nguội hết rồi, rốt cuộc tặng haykhôngtặng đây?
Phiền toáinhỏlại tới rồi, Kỷ Daonói: "Công chúa, gia mẫu ở bên kia, e rằng...."
Vừa rồi Kỷ Dao mượn lực của Tạ Minh Châu,khôngbị thương ở đâu cả, chỉ là lúc lòng bàn tay chống lên mặt đất, bị đá vụn đâm rách da.
"Đây là Kỷcônương," Tống Vânkhônghề bối rối, "nàng quen biết với Yên Yên, gặp được liềnnóimấy câu."
trêntrời đột nhiên xà xuống vài bóng dáng, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấymộthàng cò trắng bay tới, Phúc Gia công chúa làmmộtthủ thế, muốn mọi người im lặng.
Bàn tay của tiểucônương mở ra, trắng noãn như ngọc, chỉ có lòng bàn tay lộ ra vết máu lớn bằng hạt đậu, giống như chu sao vậy, hiển nhiên có chút đau, mày liễu cau lại, môi đỏ mím chặt, thoạt nhìn chọc cho người ta thương tiếc.
Mộc Hương gật đầu.
Sợ làm kinh động tới cò trắng, Phúc Gia công chúanhỏgiọngnói: "Chúng ta trốn ở đây, đừng để bị pháthiện."
Kiếp trước Công chúa này căn bảnkhôngthèm để ý tới Kỷ Dao, sao kiếp này lại nhìn nàng với cặp mắt khác rồi? Nhưng Kỷ Dao củahiệntại thựcsựrất tốt, vừakhôngtham mộ hư vinh, vừa khiến người khác thích, cho dù có chút tính tình cũng rất đángyêu, Dương Thiệunói: "Đa tạ phu nhân cho biết."
khônghiểu sao tự nhiên cảm thấy rùng mình, Tạ Minh Châu lùi về saumộtbước, tránhhắnmà rờiđi.
Cánh tay trắng nõn nà lộ ra, giống như mỡ đặc.
Xin lỗi? Kỷ Dao có chút kinh ngạc: "khôngbiết Điện hạ xin lỗi về chuyện gì?"
Liêu thị nhìn thấy Dương Thiệu, mặt mày hớn hở, quả nhiên Hầu gia đối xử đặc biệt với nữ nhi, nếukhôngsao lại quan tâm như vậy? Bànói: "Dao Dao được Phúc Gia công chúa mời tới hồ Chân Châu rồi,nóimuốn xem thủy điểu. Công chúa rất thích Dao Dao, rất hay mời nó."
Chương 38
Kỷ Dao trầm ngâm: "đi, nhưng ngươi phải nhớ, chuyện nàykhôngđượcnóicho ai biết."
Tạ Minh Châu thựcsựcảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thấy nàng đột nhiên trầm mặc, Tống Vânnói: "Kỷcônương...."
Kỷ Dao vẫnkhônghề biết gì, bị Phúc Gia công chúa kéo tay,mộtđườngđitới hồ Chân Châu.
Vì muốn làm Công chúa vui vẻ, các hộ vệ chuẩn bị tùy thời tập kích.
Tống Yên sao?
Phúc Gia công chúađãcho người đỡ Kỷ Dao đứng dậy, cau màynói: "Đều giải tánđi...Kỷcônương, ngươi xem có bị thương ở đâu haykhông."
Chính vào lúc này,mộtmùi thơm tập kích cánh mũi Kỷ Dao, mùi hương sâu kín, hơi chứasựthanh lịch, kiếp trước nàng từng ngửi qua, gia tộctrênđỉnh như Tạ gia, các vật phẩm sử dụng đều rất xa xỉ, huân hương cũngkhôngphải loại thường, Kỷ Dao vẫn nhớ mùi hương này, là Tạ Minh Châu sử dụng. Nàng lập tức đề phòng, trong lúc mọi người đều bị thủy điểu thu hútsựchú ý, cánh tay kiađãđẩy tới rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.