Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


Editor:

Tầm Nhiên

Ở cửa hàng vải vóc, Liêu thị tốn thêm kha khá bạc.

Thấy đứa congáinhỏhơi lơ đãng, bà hỏi: "Dao Dao, conkhôngthích những loại vải này hả?"

"Dạ thích, con chỉ cảm thấy mẹ tiêu tiền như nước thôi."

Nghe thế, Liêu thịkhôngnhịn được, cười rộ lên, véo má nàng: "Con bé này, dámnóivậy với mẹ hả. Nhà mình, có ai tiêu tiền như nước giống con? Lần trước vìmộtchuỗi hạt châu đen mà lại lấy tiền mừng tuổi của ta và cha con dùng hết. Connóithử xem, con dư tiền có phảikhônghả."

Kỷ Dao đỏ mặt, vội vàng xin tha.

Trước đây nàng đúng làmộtđứa con phá của!

Kỷ Nguyệt cũng cười theo: "Mẹ, muội muội hiểu chuyện rồi đó, biết phải tiết kiệm rồi."

Lần thay đổi này của muội muội, Kỷ Nguyệt trông thấy hết.

"thậtà?" Liêu thị hỏi.

"Dạ!" Kỷ Dao gật đầuthậtmạnh, sau này consẽkhôngtiêu tiền lung tung nữa."

Con cái vâng lời, bậc làm cha mẹ vui mừng. Liêu thị càng thích đứa congáinhỏnày thêm, bà xoa đầu của nàng,nói: "đithôi, mẹ cắt quần áo mới cho con!"

Các nàng rời khỏi cửa hàng vải vóc.

Rất nhanhđãđến tiết thanh minh.

Vì mộ phần tổ tiên của Kỷ giakhôngcó ở kinh thành, Liêu thịkhôngcòn qua lại với nhà mẹ đẻ nữa, nên bọn họkhôngcần cúng tế ở đâu cả, chỉ cần đốt ít vàng mã vào thau đồng cho tổ tiên.

Vài ngày sau, đến khi trời hết mưa phùn, trời trong mây trắng, nhà nhà đều ra ngoài du xuân.

Liêu gia cũngkhôngngoại lệ.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Kỷ Dao sống lại, cả nhà nàng ra ngoài

du ngoạn*

.

Du ngoạn: Du lịch, thăm thú.

Nàng rất hưng phấn,đitheo phía sau Kỷ Đình Nguyênnói: "Mang theo vài cái cần câu, chúng tađicâu cá, mang thêm chút gỗ than để nướng cá ăn! Muội còn muốn chơi diều nữa!"

đãbiết mùi vị của cái c·h·ế·t, nên nàng cực kỳ quí trọng cuộc sống.

Kỷ Dao muốn ra ngoài chơithậtvui vẻ.

Trước đến giờ, Kỷ Nguyệtkhôngnghịch ngợm. Nàng ấy lặng lẽ quan sát bên cạnh, nếu có chuyện gì sai, nàng ấy nhất địnhsẽnhắc nhở. Ví dụ như phải mang theo dù, áo choàng, vân vân và mây mây…

Những việc khác Liêu thịkhôngquan tâm, chỉ quan tâm chuyện ăn mặc của hai đứa congái, nhất là congáilớn. Dù sao, congáinhỏvẫn còn bé, nhữngcôgáibình thường cũng phải đến mười lăm, mười sáu tuổi mới đính hôn; mười bảy, mười tám tuổi mới xuất giá.

Nàng nhìn chằm chằm Kỷ Nguyệt mặc quần áo mới, cài bảo trâm mới mua.

"Tỷ tỷ giống tiên nữ ghê!" Kỷ Dao kéo tay Kỷ Nguyệt, ngẩng đầu nhìn.

Thiếu nữ mười sáu tuổi da trắng nõn nà, lông mày như liễu, mắt sáng hẹp dài, dưới màu xanh nhạt non mềm càng làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng. Thảo nào khi đó nàng bị hoàng đế nhìn trúng, giữ lại trong cung. Kỷ Dao nghĩ thầm, hôm nayđidu xuân, mẫu thân nhất địnhsẽđể mắt giúp đại tỷ, gả tỷ ấy sớm hơnmộttí!

Cả nhà thuê hai chiếc xe ngựa đến núi Ngọc vùng ngoại ô.

Bên ngoài núi Ngọc, cây cối ôm lấy thôn làng; nước chảy đầy bên bờ sườn núi; hoa đào đỏ, hoa lên trắng, hoa cải vàng khoác những chiếc áo sắc xuân rực rỡ; làm cho

khách lữ hành*

kéo đến đây đông như trẩy hội.

Khách lữ hành: Khách du lịch

Lúc bọn họ đến, nơi nàyđãvô cùng náo nhiệt.

Liêu thị lập tức kéo hai đứa congáicủa mình đến thỉnh an những vị phu nhân có quen biết.

Dưới lớp trang phục, Kỷ Nguyệt xinh đẹp đến lóa mắt; Kỷ Dao trắng trẻo đángyêu. Cómộtcặp nữ nhi thế này, Liêu thị cực kỳ tự hào. Nhưng nghĩ đến tình trạng trong nhà,khôngkhí lạikhôngđược sung túc như vậy.

Trông thấy Kỷ Dao, Thẩm Nghiên nhanh chóng bước tới.

"Dao Dao,đãlâukhônggặp nhau, ta rất nhớ ngươi, ta ở nhà rấtcôđơn."

Hừ, rốt cuộc là nhớ ai đây, còn tới lừa nàng? Sắc mặt Kỷ Dao nhàn nhạt, nàng mở miệng: "Thẩm phu nhân mở nhiều tiệc gặp mặt cho ngươi như thế, ngươicôđơn gì nào? Kết giao thêm vài người bằng hữu nữađi."

Quả nhiênkhôngcòn giống ngày xưa nữa, Thẩm Nghiên kéo ống tay áo nàng: "Dao Dao, sao ngươi lại giận ta? Tathậtsựkhôngbiết tađãđắc tội với ngươi ở đâu. Ngươinóiđi, ta có thể thay đổi! Ngươi thế này, ta rất buồn."

Kỷ Dao lên tiếng: "Ngươi đừng lừa ta nữa, ngươi để ý ca ca ta phảikhông?"

Sắc mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng: "Ngươi, ngươinóicái gì?"

"Chẳng lẽ ngươikhôngnghe được à?" Kỷ Dao đưa mắt nhìn ca ca ở phía xa xa, thấp giọngnói: "Ngươi thích huynh ấythìtựđimànóivới huynh ấy, tasẽkhônggiúp ngươi đâu."

Dù gì Thẩm Nghiên cũng chỉ làmộtcôgáinhỏ, tâm tư bị xuyên thấu hoàn toàn, làm nàng ấy nhất thờikhôngbiết trả lời ra sao.

Nhìn những giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt của nàng ấy, Kỷ Dao quyết địnhkhôngthèm quan tâm. Từnhỏđến lớn nàng đều bị người ta đánh giá bằng hai chữ

"tùy hứng*

". Hôm nay, có cái danh này, nàng ăn h**p Thẩm Nghiênthìthế nào? Cùng lắmthìbị mẫu thân mắng vài câu, nàng chỉ cầnnóimìnhkhôngthích Thẩm Nghiên nữa, mẫu thân cũngsẽkhôngphạt nàng. Vậythì, Thẩm Nghiên và ca casẽkhôngbao giờ ở chung với nhau.

Tùy hứng: làm việc bừa bãi, tùy tiện.

Kỷ Dao phất ống tay áo bỏđi!

Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng của nàng, òa khóc.

Thẩm phu nhân nghe thấy, vội vàng hỏi: "Nghiên nhi, con làm sao thế? Tự dưng khóc gì vậy?" Bà dắt nàng ấy đến chỗ khác. Nhiều vị phu nhân có ở đây,côgáilớn thế nàysẽmất mặt.

Liêu thị cũng rất lo lắng, đến đây an ủi.

Thẩm Nghiên chỉ ch** n**c mắt,khôngnóilời nào.

Nàng ấykhôngthểnóivới Liêu thị,khôngthìLiêu thịsẽtrở về trách mắng Kỷ Dao, Kỷ Dao biết đượcsẽcàng ghét nàng ấy. Nàng ấy nhất định phải gả cho Kỷ Đình Nguyên, Kỷ Dao lại là em chồng tương lại, bây giờ mà đắc tội với nàng, sau này sao ở chung được? Về phần mẫu thân, bà biết nàng ấy thích Kỷ Đình Nguyên, nên lần trước mới có chuyện mời nữ quyến của Kỷ gia đến, định làm bà mối, mang đếnmộtmối hônsựcho Kỷ Nguyệt.

Kỷ phu nhân cũng nhận tình cảm này.

Thẩm phu nhânđãhiểu được ít nhiều,nóivới Liêu thị: "Con bé cáu kỉnh ấy, đừng để ý đến nó! Để nó tự suy nghĩmộtlúc là ổn thôi."

Là thế này phảikhông? Liêu thị nghĩ thầm,rõràng bà mới vừa trông thấy Thẩm Nghiên ở chung chỗ với Kỷ Dao.

Chẳng lẽ con bé này lạinóigì à?

Liêu thịkhôngnóinhiều, an ủi Thẩm Nghiên vài câu.

Kỷ Dao đến chỗ Kỷ Đình Nguyên, lấy cần câu để ở chỗ Mộc Hương: "Ca ca, chúng ta ra bờ sông câu cáđi."

Kỷ Đình Nguyên lớn lên bên bờ sông từ tấm bé, vốn chính làmộtcao thủ câu cá, thấy muội muội thúc giục, y lập tức cầm lấy giỏ câu, bảo người hầu mang theo mồi câu, theo nàng đến bên hồ Trân Châu cạnh núi Ngọc.

Hồ như tên, giữa trời đất trông giống nhưmộthạt trân châu lớn khảm giữa vùng ngoại ô, ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa sáng long lanh.

Phía tây của hồ cómột

đồng

lau sậy lớn. Vào mùa thu, cỏ lau nở hoa, cả vùng trắng xóa như hoa tuyết bay lượn. Bây giờ, chỗ ấy nhuộm màu xanh biếc, đong đưa bồng bềnh trong gió.

Trông thấy cảnh đẹp, Kỷ Dao thoải mái vui vẻ,nóivới Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, lát nữa chúng ta thuêmộtcái thuyền, ởtrênđó nướng cá ăn!"

"Chỉ có muội là lắm trò." Kỷ Đình Nguyên nhếch mi: "khôngbiết bơi, mà cònkhôngsợ rớt xuống sông."

"khôngphải ca ca biết bơi hả? Tới đó ca ca cứu muội,nóikhôngchừng huynh còn có thể tiện tay tómmộtcon cá từ dưới hồ lên."

Kỷ Đình Nguyênkhôngnóigì.

Y gắn mồi câu vào lưỡi câu, quăng ra giữa hồ.

"Còn nữa, muội vẫn chưa nhìn thấy con rùa lớn nào cả."

"Cụ rùa trăm tuổi, muội tưởng dễ kiếm lắm hả?"

Vẫn còn tưởng làthật, Kỷ Dao khẽ cười: "Muội chỉ cầnmộtcon rùanhỏlà được rồi."

Kỷ Đình Nguyên trừng mắt: "Cómộtcách, lát nữa muộiđichơi với ta. Ta sai ngườiđitìm cụ rùa."

Hình như y giậnthậtrồi, Kỷ Daokhôngdám làm bậy. Nếukhông, rùa lớn hay rùanhỏgì cũng đừng mong chờ.

Thấy nàng rũ mắtkhôngnhúc nhích, Kỷ Đình Nguyên nghĩ có phảiâmthanh ban nãy quá lớn, dọa nàng sợ haykhông? Haiz! Ai bảo nàng nhây như thế, mới cho chút màu màđãmuốn mở phường nhuộm!

Kỷ Đình Nguyên bình chân như vại câu cá.

Kỷ Dao làmộtngườikhôngcó tính kiên trì cao. Tuy muốn ăn cá, nhưng nàngkhôngđợi xem kết quả. Trông thấy Kỷ Đình Nguyên câu được ba con cá, nàng đứng dậy, địnhđidạo quanh hồ.

Nàng nhớ, thường có

thủy điểu*

bay tới hồ này,khôngchừng nàngsẽgặp được.

Thủy điểu: các loài chim sống dưới nước: cò, vịt trời,...

Ai ngờ đâu, vừa tới gần bụi lau sậy, đột nhiên có người chui ra từ bên trong. Nàngđirất nhanh,khôngkịp thắng lại, đâm sầm vào lòng người nọ. Nơi ấy vô cùng cứng rắn, làm cho trán nàng đau nhói. Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng "rắc", giống như tiếng có thứ gì rơi vỡ.

"cônương, ngườikhôngsao chứ?" Mộc Hương định tiến lên đỡ nàng. Kết quả, khi đối diện với ánh mắt của người kia, thị sợ đến mức lạnh cả người,khôngdám động đậy.

Kỷ Dao vuốt trán, ngẩng đầu.

Đầu tiên, nàng trông thấymộtbộ áo bào màu xanh đậm; thêu mây, hạc bằng chỉ bạc; phối hợp với kim tuyến dệt thành viền hoa văn, vô cùng tôn quý. Dời mắt lên phíatrên, làmộtcái cổ màu nâu nhạt, hầu kết nhấp nhô, trông hơi quen quen. Lòng nàng đánh trống thùng thùng, thầm nghĩ,khôngphải là chàng ấy chứ? Đến khi ánh mắt dời lên thêmmộtchút nữa, Kỷ Dao đơ người.

Là Dương Thiệuthật!

Nam nhân ấy nhíu mày: "Nhìn đủ chưa?"

Giọngnóiấy rất lạnh, Kỷ Dao giật mình.

Người hầu bên cạnh - Trần Tố nhặtmộtvật lên, bẩm báo: "Ngọc bội nát rồi ạ."

Lẽ nào chính là cái tiếng nàng vừa nghe thấy? Kỷ Dao lén nhìn sang, nàng pháthiệnđấy làmộtmiếng ngọc bội khắc

tỳ hưu*

hình vuông, to bằng bàn tay,đãvỡ thành ba miếng.

Tỳ hưu: Làmộtloài dã thú được nhắc đến trong sách cổ.

"Đưa cho nàng ấy xem." Dương Thiệu trầm giọngnói: "Nàng định bồi thường thế nào đây?"

Nàng bồi thường?(Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)

Kỷ Dao mở to đôi mắt: "Công tử, takhôngcố ý, là công tử..."

"Ý của ngươi, đây là lỗi của ta à?"hắnnóivới giọng thong thả nhưng lại dọa người, từng chữnóira bốc lên khí lạnh.

Lòng Kỷ Dao cảm thấy khó chịu.

Kiếp trước ở Ngọc Mãn Đường, lần đầu thấy nàng, Dương Thiệuđãthích, muốn mua cây trâm quý nàng nhìn trúng để tặng nàng, nhưng bị nàng từ chối; nàng nghĩ,khôngthể để cho Dương Thiệu coi thường mình. Sau đó, Dương Thiệu nhớ thương nàng mãikhôngquên, nghĩ hết cách để kết thân với nàng. Khi ấy, Chu Lươngâmđãgả cho Tống Quân,khôngcòn người nào tốt hơn Dương Thiệu, nên nàng ỡm ờ đồng ý.

Thế mà bây giờ,hắnlại dữ với nàng như thế!

Chẳng lẽ là vì nàng chưa lớn, trôngkhôngđủ xinh ư?

Kỷ Dao cúi đầu nhìn trang phục của mình, đúng làkhôngquá trau chuốt, hơn nữa cũngkhôngcó... Nhớ tới dáng người đầy đặn của Du Tố Hoa, bây giờ đúng là nàngkhônglọt được vào mắt của Dương Thiệu.

Kỷ Dao cúi đầunói: "Lúc nãy công tử bước ra, takhôngquan sát kỹ nên mới tông trúng, mong công tử thứ lỗi."(Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)

"Thứ lỗi, nhưng ngọc bộithìlạikhôngtrở lại như lúc đầu." Dương Thiệu ngạo mạnnói: "Nàng có biết ngọc bội ấy trị giá bao nhiêu bạckhông?"

Hoài Viễn Hầu là công danh cha truyền con nối, phủ đệ xa hoa thế nào, tất nhiên Kỷ Dao biết. Nàng cũngđãhưởng thụ hết hai năm, trong lòng biết là mình chắc chắnkhôngbồi thường nổi miếng ngọc bội kia. Thấy Dương Thiệu chèn ép gắt gao, nàng vờ lau nước mắt, nức nởnói: "Công tử, nhà chúng ta rất nghèo, e làkhôngbồi thường nổi, xin công tử đại nhân đại lượng... Nếu cứ cố chấp bắt ta đến nha mônthìcũngsẽlãng phí thời gian của công tử thôi."

hắnthản nhiênnói: "Chuyện nha môn xử án, chẳng qua cũng chỉ làmộtcâunóicủa ta, ta thậm chí cònkhôngcần bước vào nha môn nửa bước."

Trái tim Kỷ Dao rơi xuống đáy cốc.

Nàngthậtsựkhôngngờ, Dương Thiệu tuổi mười chín chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào. Tuy trông tuấn túkhôngai sánh bằng, khí phách thiếu niên tung bay, nhưng lại rất lạnh lùng!

Trước đây,hắnđối xử với nàng tốt lắm mà.

Thế mà hôm nay vừa mở miệng,hắnđãkhôngcòn là người nàng quen biết kia, Kỷ Daothậtsựrất sợ! Kiếp trước, nàng ỷ vào chuyện Dương Thiệu thích nàng, nên mới có thể nũng nịu khoe mẽ. Bây giờ...hắnkhônghề có tình cảm gì với nàng, làmộtHầu gia cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là congáicủa

lang trung*

. Nếu ầm ỷ đến nha mônthật, chắc chắnsẽxử nhà bọn họ phải bồi thường tiền.

Lang trung: Danh từ chỉ thầy thuốc ngày xưa.

Phủ Hoài Viễn Hầu, trừ hoàng tộc trong cung, còn ai dám đắc tội? Dù đó cũngkhôngphải lỗi của mình nàng.(Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)

Kỷ Daokhôngmuốn nhà mình bị liên lụy, nàng run giọngnói: "khôngbiết, phải như thế nàothìcông tử mới có thể tha lỗi cho ta? Hay là, ta mang miếng ngọc kia đến cửa hàng trang sức khảm bạc sửa chữa,sẽđẹp như ban đầu..."

Hàng mi dày rũ xuống, trong đôi mắt nàng dâng lên ánh nước trong veo, trông rất điềm đạm, đángyêu.

Dương Thiệu trầm ngâm: "Thấy nàng thành tâm như vậy, cũngkhôngphải là takhôngthể tha thứ."

hắnthậtsựcũngkhôngmuốn Kỷ Dao phải làm gì, chẳng quahắnmuốn tìm cớ để làm quen với nàng, thựchiệntốt dự định trong tương lai.

Sắc mặt củahắndịu hơn đôi chút: "Nếu hôm nay nàng có thể câu giúp ta hai con cá, chuyện này coi như xong."

Kỷ Dao nghe thế, trong lòng đầy hứng khởi.

Nàng thấy ca ca câu cá từ tấm bé, tuykhôngphải là cao thủ, nhưng câu mấy con cáthìkhôngthành vấn đề. Có điều, nàng sợ Dương Thiệu nhận ra, nên phải giả vờ đắn đo: "Ta cũngkhôngbiết có thể câu được haykhông, nhưng nếu công tử muốn ăn cá, tasẽcố hết sức, chỉ mong công tử có thể nhất ngôn cửu đỉnh."

Dương Thiệu chớp mắt.

Trần Tố mang mồi câu và cần câu tới để trước mặt Kỷ Dao.

Kỷ Dao gọi Mộc Hương, bảo Mộc Hương gắn mồi cho nàng.

Mồi câu toàn là sâu, uốn tới ẹo lui, nàng thấy rất khó chịu, chưa bao giờ dám động vào.

Dương Thiệukhôngcho phép: "Mượn tay của người khác, con cá được câu lên lần nàykhôngđược tính."

Cực kỳ xấu tính!

Kỷ Dao đột nhiên nhớ đến lúc nàng sắp c·h·ế·t, Dương Thiệuyêuthương nàng, phẫn nộ vì nàng trúng độc...khôngngờ, kiếp này này chàng ấy đối xử với nàng hoàn toàn khác trước.

Kỷ Dao giận đến mức chẳng thèm xin xỏ, nàng lấy dũng khí, vươn tay cho vào túi đựng mồi bắt cá.

Ai ngờ, lúc vừa mở ra, nàng chỉ thấy những con sâu màu xanh ở bên trong nhúc đầy lên các ngón tay. Sắc mặt nàng trắng bệch, hồn cũng bay mất, liên tục lui về sau. Va vào người của chàng trai ấy, ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc, làm lòng người yên tâm, nàng nhất thời hồ đồ, tay ôm eohắn, rúc mặt vào trong ngực.

Dương Thiệu đờ người.

Dựa theo tính toán ban đầu củahắn, Kỷ Daosẽphải cầu xinhắn,hắncó thể gắn thay nàng,khôngngờ nàng lại... Động tác này cực kỳ giống Kỷ Dao kiếp trước, lúc nào cũngnhỏnhoi làm người tayêuthương.hắnchỉ nghe trong ngực mình có tiếng đập thình thịch.

Lúc ấy,hắnhi vọng Kỷ Dao có thể sống lại đến nhường nào.

Nhưng nếu nàng sống lại, chỉ sợ trong lòng nàng chỉ cómộtngười là Tống Quân.

Lònghắnvừa lạnh vừa nóngmộtlúc, Dương Thiệu đột nhiên ngăn tay này, mắng: "Nàng làm gì vậy?"

Tác giả phát biểu ý kiến:

thậtra lòng Hầu gianóilà: Hôm nay vợ ta ôm ta đó... đó đó đó! A...khôngđược, ta muốn giữ tôn nghiêm của Hầu gia!

Tác giả: Hầu gia, trước sau gì ngài cũng phải uống thuốc.

Hôm nay hai chươngmộtngày, muađimuađi, trợ cấp tiền thưởngđimọi người...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6