Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82
Kỷ Dao lắc đầu.
Đèn tắt, trong phòng tối xuống, chỉ cómộtít ánh trăng len vào.
Kỷ Dao ho khanđãkhỏi hẳn, lúc nàyđangở trong nhà thêu thùa may vá, Chu Niệm đến truyền lời,nóiđãchuẩn bị xong xe ngựa ở cửa bên, Dương Thiệu muốn gặp nàng.
"Ta ăn, nàng làm có khó ăn ta vẫn ăn, được ăn cơm Dao Dao làm, c·h·ế·t cũngkhôngtiếc."
Nàng hoàn toànkhôngcó lòng tin.
Trần Tố lau mồ hôi,đira phía sau lò, lấy cây mồi lửa thổi phù phù, sau đó ném vào bụng lò nhóm lửa, lửa nhanh chóng cháy lên.
Nhìn nam nhân ăn món ănkhôngra dáng này, Kỷ Dao nghĩ đến mùi vị mặn kinh khủng trong miệng, đột nhiên dường như ngheâmthanh bên tainói: "Dao Dao, chừng nào nàng có thể làmmộtbữa cơm cho ta? Từ tướng quânnói, mỗi ngày vợhắnđều nấu cơm chohắn."
Đầu Kỷ Dao bỗng dưng đau đớn, cảm giác hơi choáng, nắm tay của nàng chống lên bàn, đột nhiên bên tai nghe Dương Thiệunói: "Hôm nay là lần cuối cùng gặp ngươi kiểu này, khế ước giữa chúng ta dừng tại đây."
"khôngsao, nếu là ta làm, cònkhôngbằng ngươi đâu." Dương Thiệu gắp ăn, Kỷ Dao nhìnhắnchằm chằm, thầm nghĩkhôngbiếthắncó nhả rakhông.
Nàng vội vàng nhả vào khăn tay giấu trong áo.
Kỷ Dao ra quyết định.
Kỷ Daonói: "Chỉ là nhớ A Nghiên, muốn đến gặp thôi."
Mặn như vậy...
Nhưng mà hình dạng của nó ngày càng kì cục.
Cái gì?
hắnsắp phảiđiNgân Châu rồi,khôngthể nào có thời gian gặp nàng nữa, nhưng mà Kỷ Daođãhát chohắnnghe, may vá quần áo chohắn, làm cơm chohắn,hắnđãthỏa mãn.
Có phải nên nhờ ca ca giúp nàng điều tra Tố Vânmộtchútkhông? Con người này chẳng lẽ lại tính toán cái gì, lại muốn chơi c·h·ế·t mình à?
Có binh mã, còn sợ gì chứ?nóiTống Diễm coi Dương Thiệu thành cha cũngkhôngquá, nhìn những ngày này xem,trênđầu Dương Thiệu chỉ thiếumộtmão ngọc*!
"Ừm, thuốc ho kia rất có tác dụng,đãsớm khỏi rồi." Kỷ Daođiđến trước mặthắn, ngửa đầu nhìn chăm chú, dường như trong đôi mắt nam nhânẩnchứa ánh sao, sáng tỏ dịu dàng, nàng do dựmộtchút hỏi, "Hầu gia, vì sao lại phải đưa mứt táo?"
"khôngbiết hôm nay Hầu gia muốn ta làm cái gì?" Nàng nhìn quanh bốn phía, rất khó hiểu, trước đó Dương Thiệunóikhôngcần nàng đến Hầu phủ, lần này đặc biệt đổi chỗ, hình như có vẻ bày trò, cho nên chắc là chuyện gì khó khăn lắm?khôngbiếthắncó làm khó mìnhkhông?
Tiểucônương rũ mắt, rất cẩn thận, gương mặt trắng nõn như hoa ngọc lan đầu xuân, Dương Thiệu đứng bên cạnh nhìn nàng, cảm thấy mình như ởtrênmây, hạnh phúckhôngnóinên lời, quanh mình cũng trở nên yên tĩnh, thời gian cứ như vậy dừng lại,hắnhi vọng vĩnh viễnkhôngcần trôi qua.
*loại mũ của hoàng đế khi lên triều.
hắncụp mắt xuống, lạnh nhạtnói: "Đúng là nên tìmmộtngười."
Chương 82
Kỷ Dao đứng lựa hành, làm sạchsẽtừng cây.
Dương Thiệunói: "khôngsao, ngươi làm là được."
"Nhóm lửađi." Dương Thiệunói.
"Ai dám truyềnđi?" Tống Thụy liếc xéohắnmộtcái, "Đồ vô dụng, chỉ biết ở đây khuyên nhủ, saokhôngthay ta nghĩ cách kéo đại ca từ hoàng vị xuống?"
"Được." Dương Thiệu sai Trần Tốđimua.
Nhưng màhắnkhôngcó nhả ra, chỉ là đuôi chân mày hơi nhướng lênmộtchút liền nuốt vào.
*thời gian từ 30 phút đến 1 tiếng đồng hồ.
Lúc nằmtrêngiường, Mộc Hương buông màn xuống cho nàng, sau đó kiểm xem có muỗi haykhôngmớiđira.
"Bây giờ ta mới hiểurõ, Tống Vân cũng chẳng qua làmộtkẻ vô dụng, chỉ bởi vì Tống Diễm thểhiệnmấy phần chân tình, mấy phần tín nhiệm,hắnliềnkhôngđành lòng ra tay!" Tống Thụy ném chén xuống đất, "Tađãnhìn lầm rồi...Khó trách trước đó đại ca đối đãi với Dương Thiệu như vậy,thìra đều chỉ dựa vàomộtmìnhhắnta."
Bỏ mỡ vào trong chảo, Kỷ Dao đổ lêntrênmặt, nhớ đến dáng vẻ mẫu thân mình làm bánh, nàng cầm xẻng đảo đông đảo tây, muốn làm cho cái bánh trònmộtchút.
khôngngờ Hầu phủkhôngcó Tố Vân, nàng ta lại xuấthiệntrong nhà mình, cũngkhôngbiết nếu lúc đó uống thuốc viên kia, nàng có c·h·ế·t haykhông? Chắc làkhôngđâu, kiếp này Tố Vânkhôngnhận ra nàng, theo lý thuyết,khôngoánkhôngthù. Nhưng mà nàng cảm thấy trong lòngkhôngyên, lật qua lật lạikhôngngủ được.
Có khó coi cũng là Kỷ Dao làm ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hầu gia, hay là ngươi đừng ănthìhơn." Kỷ Dao đặt bánh hành lêntrênbàn, "Ngươi nhìn thửđi, ta làmkhôngtốt đâu."
trêntrán Kỷ Dao đột nhiên chảy xuốngmộtgiọt mồ hôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thiếpkhônglàm đâu."
"Được rồi, huynh giúp muội tramộtchút."hắnlà Tả Thiêm Đô Ngự sử của Đô Sát viện, chuyện làm vốn dĩ chính là giám sát quan lại, duy trì trật tự giám sát mọi chuyện, điều tramộtngười dân thườngthậtsựđơn giản, "Muội đừng lo lắng, nhất địnhsẽnhanh chóng có kết quả."hắnan ủi muội muội.
Đúng lúc này, Trần Tố mở cửa.
Vô cùng đángyêu.
C·h·ế·t cũngkhôngtiếc...
nóilà bánh, nhưng càng giống cục bột hơn, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, gắp lên.
Mặc dùkhôngmuốn, nhưng chắc chắn phải biệt ly.
thậtvất vả mới chín, nàng bỏ bánh hành vào trong bát, thấy Dương Thiệuđilấy đũa, nàng nhanh chóng ănmộtmiếng thử hương vị.
Cho dù như thế nào, đó cũng là hương vị của Kỷ Dao, nàng tự mình làm, tự tay bưng đến trước mặthắn, mặc kệ là chua, là đắng, là ngọt, là mặn,hắncũngkhôngđể ý.
"Ta muốn Kỷ tiểu thư nấumộtbữa cơm cho ta." Dương Thiệunói.
Những chuyện còn lại,hắncũngkhôngép buộc được.
Mặc dù Kỷ Đình Nguyên cảm thấykhôngnóilý, nhưng mà muội muội sợ hãikhônggiống giả, hơn nữa chắc con bé cũngnóikhôngthành có, cố tình đến làm phiền mình.
"Saokhôngnghỉ ngơi cho tốt?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, "Bệnh còn chưa hết màđãđến đây chạy loạn."
hắnlấy ra cái khănnhẹnhàng lau cho nàng: "Vất vả cho ngươi rồi."
Nghĩ đến những thay đổi gần đây củahắn, nàng cảm giác càng ngày càng quen thuộc, nghi ngờ trong lòng nàng mãikhôngtan.
Quảthậtnhư đứa trẻ đáng thương.
"Muộiđãkhôngbiết, vậy vì sao phải điều tra nàng ta?"
Lông mi nàng khẽ rung hai lần: "Chỉ sợ làm xongkhôngthể ăn."
"Chuyện này..." Mưu sĩ lộ vẻ mặt khó xử, "Đa số binh mã ở trong tay Dương Đô đốc, toàn bộ kinh thành phòng thủ như thùng sắt, có thể thế nào được? Điện hạ bình tĩnh đừng vội, giấu tài, tương lai tiếp tục mưu đồ. Điện hạkhôngnhìn thử xem, Sở vương điện hạ cũng lặng yênkhôngtiếng động đó sao?”
Kỷ Dao cầmmộtmiếng ăn, cảm thấy mứt này ngọt màkhôngngán, thịt táo được làm tỉ mỉ, mềm mềm, trong miệng nhanh chóngkhôngcòn đắng nữa.
Nghe có vẻ thất vọng, Kỷ Dao nghĩ thầm Dương Thiệuđãcứu phụ thân nàng,thậtra nàng cũngkhôngbáo đáp chuyện gì, cho dù trước đâyhắnvui buồn thất thường nhưng cũng cứu giúp mình nhiều lần, nàng chỉ đều cảm ơnmộtcâu rồi xong. Nàng suy nghĩ rồinói: "Ta có thể làm bánh hành cho Hầu gia ăn."
Bởi vìhắnchưa từng được nếm qua,hắnchỉ từng ảo tưởng, ảo tưởng Kỷ Dao hiểu ý, cam tâm tình nguyện vìhắnlàm mỗimộtviệc...
Hỏa Si kia,hắnnhất định phảiđigặp, nhất địnhhắnphải báo mối thù kiếp trước.
"Con hiểu mà, nhưng mà con quảthậtnhớ A Nghiên,đãlâu rồi conkhônggặp nàng." Kỷ Dao thở dài, "Con cũng lo lắng cho A Nghiên, tuổi nàng còn lớn hơn con,khôngphải cũng chưa lấy chồng đó sao?"
Kỷ Daođivào, thấy bên trong rất sạchsẽ,trênmặt đất ốp gạch xanh, sáng bóng đến có thể soi gương, Dương Thiệu đứng trong sân tươi cười nhìn nàng: "Ngươi hết ho chưa"
Kỷ Dao đỏ mặt, hơi xấu hổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
mộtkẻ như vậy, làm sao dễ đối phó?rõràng Dương Thiệu chính làmộtchướng ngại vật, thời điểm lúc phụ hoàng bệnh,hắnđiều khiển binh mã tận dụng hết mọi khả năng ngăn chặn mọi khe hở, Tống Diễm mới có thể thuận lợi lên ngôi.
Đôi mắt củahắnlập tức sáng lên: "Ngươi biết làm?"
Thấy chủ tử phiền muộn, mưu sĩnói: "Dương Đô đốcmộttay che trời, trong quân cũng sớm có ngườikhôngphục, lúc trướckhôngphải còn có quan viên vạch tộikhôngngừng đó sao? Thuộc hạ cho rằng, lúc này điện hạ nênẩnnúp, xem gió lái thuyền...Đợi đến khi điện hạ xả tang, xin mau chóng thành thân."
Ngày hôm sau, đợi đến lúc Kỷ Đình Nguyên rời khỏi nha môn, nàng liền đến thư phòng củahắn.
hắndẫn nàng đến phòng bếp.
Kỷ Dao đồng ý,đira ngoài.
"khôngcó, ăn rất ngon." Dương Thiệu lại gắpmộtmiếng, "Lần đầu tiên ngươi làm à? Lần đầu làmđãkhôngdễ dàng rồi."
hắnđem giấy khế ước đưa đến bên tay nàng, khẽ cườinói: "Cảm ơn ngươi, Kỷ tiểu thư."
Trong đầu Tống Thụyhiệnlênmộtbóng người,hắnsờ sờ cánh tay, dường như còn có thể cảm nhận được đau đớn cây trâm đâm vào phíatrên.
"Khi còn bé có thấy mẫu thân làm qua,khôngkhó." Kỷ Daonói, "Ngươi sai ngườiđimua ít trứng gà, hành, còn có bột mì, đúng rồi, còn có muối, mỡ nữa."
hắnmỉm cười: "Ta thấy cáccônương đều sợ đắng...Ngay cả mẫu thân tađãcó tuổi rồi, uống thuốc cũng phàn nàn."
"Màn thầu thiếp cũngkhônglàm." Nàng hừmộttiếng, chọt vào cánh tayhắn, "Hầu gia có phải muốn mệt c·h·ế·t thiếp, nấu cơm khó lắm,sẽlàm mặt bị thương,sẽlàm tay bị thương."
Liêu thị tức giận: "Congáinhớ congáicái gì, con rảnh saokhôngnghĩ..." Muốnnóinam nhân, nhưng cảm thấy quá th* t*c, "Dao Dao à, nương cũng chỉ lo lắng cho con, conkhôngthể ở trong nhà cả đời được, con cầnmộtngười chồng tốt để chăm sóc con." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Điện hạ, người vẫn nên kiêng kịmộtchút, bây giờ còn trong thời kì giữ đạo hiếu, nếu như bị Hoàng thượng biết được e rằngsẽtrách mắng người." Mưu sĩ khuyên giải.
khônghề hoảng loạn chút nào, quả thực trả lời rất kín kẽ, Kỷ Dao nghĩ thầm, chẳng lẽ mình cả nghĩ quá rồi?
Màu sơn cửa lớn rất mới, cũng rất lạ lẫm, xưa nay nàng chưa từng tới đây bao giờ, nàng hơi kinh ngạc, vì sao Dương Thiệu lại gặp nàng ở đây?
Toàn thân Kỷ Dao cứng đơ.
Thế nhưng mà, làm sao Dương Thiệu biết nàng sợ đắng?khônglẽ đây chỉ làsựtrùng hợp?
Tin tức Dương Thiệu muốn xuất chinh Ngân Xuyên truyền ra.
Đây cũng là chuyện thuộc trong khế ước, Kỷ Dao liềnnóivới Liêu thị muốnđiquán rượu.
Bên trong phủ Tĩnh Vương, sắc mặt Tống Thụyâmtrầm lạnh lùng, rótmộtchén rượu.
"Muội có việc muốn nhờ ca ca giúp đỡ," Kỷ Dao kéo Kỷ Đình Nguyên ngồi xuống, "Nửa đêm hôm trước gã sai vặt có mờimộtđại phu đến, ông ấy dẫn theomộtcônương, huynh giúp muội điều tracônương kiađi,trênmặt nàng ta có vết sẹo."
"Muội nằm mơ thấy nàng!" Kỷ Dao lộ ra dáng vẻ sợ hãi, "Nàng ta muốn hạ độc c·h·ế·t muội, ca ca, huynh nhất định phải giúp muội trarõ, nếukhôngmuội, muội ngủkhôngngon, hôm qua muội còn mơ thấy ác mộng." Nàng biết Kỷ Đình Nguyên thương nàng, chăm chăm nắm chặt tay áo củahắn, run lẩy bẩy, "Muộithậtlà sợ đó, ca ca."
Nhìn vẻ mặt của nàng giống như bị dọa sợ, Dương Thiệunói: "Nếu như ngươithậtsựkhônglàm được vậythìthôi."
"Kỷ tiểu thư, vàođi."hắnnói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"khôngđược, thiếp làm rất khó ăn, bản thân thiếp cònkhôngăn được."
Ôi, mặn quá!
Thất nguyệt lưu hỏa*, thời tiết dần dần chuyển sang lạnh.
Nơi này cách chợkhôngxa, Trần Tố nhanh chóng về tới.
"Vâng, cảm ơn ca ca." Kỷ Dao cười ngọt ngào.
Kỷ Dao khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt nam nhân, trong lòng cảm thấy kì lạ, câunóiđó hình như nênnóivới vợthìphải!
Thế nhưng mà, sao nàng lại thành cái dạng này?
"Chỉ là tò mò tài nấu nướng của ngươi, nhất thời nổi hứng, nếu như ngay cả món đơn giản nhất ngươi cũngkhôngbiết, ta cũngkhôngép buộc."
Kỷ Daonói: "khôngthể ăn được đâu."
"Làm màn thầu cũng được."
Kỷ Đình Nguyênkhônghiểurõ: "Muội biết nàng ta?"
"khôngphải… tại sao ngươi muốn ta nấu cơm?" Kỷ Dao nghi hoặc, "Cho dù ta làm, cũng thua kém đầu bếp Hầu phủ mà."
Xe ngựakhôngphải đến Hầu phủ, cũngkhôngphải đến phủ Đô đốc, mà làđiđếnmộtbiệt viện ở thành Tây, sau khi nàng xuống xe, thấy bốn phía tĩnh lặng,khôngcómộtngườiđiđường.
*Tháng bảyâmlịch sao Hỏa di chuyển dần về phía tây.
"Nàng muốn làm cái gì tasẽgiúp nàng chuẩn bị kỹ càng, nàng chỉ cần nấumộtchút, có được haykhông? Dao Dao ngoan."
Tiếng nước rào rào khiếnhắnbừng tỉnh,hắnthấy Kỷ Daođangnhào bột mì, nàng thả trứng gà và hành lá vào bên trong, khiến chotrênmặt lấm ta lấm tấm đầy bột.
"đilàm gì?" Liêu thị liếc nàngmộtcái, "Lần trước gạt nươngnóiphải suy nghĩthậtkỹ, chọn ra chồng tương lai, kết quảthìsao? Lần này con lại muốn gạt nương cái gì nữa?"
Kỷ Dao vừa mới chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên trong đầu lại xuấthiệnmộtgương mặt, vết sẹo màu đỏ nhàn nhạt kia như tới gần trước mặt nàng, dọa đến mức nàng lại mở mắt.
Thành thân?
Liêu thị nghe lại cảm thấy áy náy, khoát khoát tay: "điđi, về sớmmộtchút."
Kỷ Dao, chỉ có thể đợihắnkhải hoàn mới gặp lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.