Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Chắckhôngđâu?
Sau khi tàn tiệc.
Từ rất xa Kỷ Daođãthấy bóng dáng cao lớn của Dương Thiệu,hắnđangđứng ở cửa sân đợi nàng.
*câu này hàm ý chỉ hạc trong bầy gà.
"Ngươinóivới Chu Niệm, ta muốn đến Hầu phủ,nóihắnchuẩn bị xe ngựa bên ngoài."
"Đao kiếmkhôngcó mắt, vết thươngnhỏmà thôi."hắnxung phongđiđầu,khôngthể tránh được chuyện bị thương, chỉ cầnkhôngnghiêm trọngthìcũngkhôngcoi ra gì,hắnsờ sờ cánh tay trái, "Sớm có quân y băng bó kỹ, nhiều lắmmộtthángthìkhỏi hẳn."
Chắc làkhôngthể nào, nàng làm cơm chohắn, sợhắnkhôngthể ăn, xấu hổ, lo lắng, khuôn mặt hồng hồng.
hắnkhôngkiềm đượcnói: "Đây là Kỷ tiểu thư à?"
Chẳng lẽ rời khỏi mấy tháng, tình cảm Dương Thiệu đối với mình nhạt nhòa rồi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hầu gia nhất định phải tới." Kỷ Đình Nguyênnói.
"Cuối cùng Dương Đô đốc cũng trở về, khiến trẫm trông mong!"hắngiữ chặt tay Dương Thiệu,"Đô đốc vất vả rồi, mau mau ngồi xuống, trẫm nghenóiĐô đốc bị thương, có nghiêm trọngkhông?"
Đúng vậy,hắnphảiđigặp Hoàng thượng.
Nếu nàngnói, những thứ Dương Thiệu giấu diếmsẽbị vạch trần toàn bộ,hắnmuốn giấu đau xót, phẫn nộ, sỉ nhục, yếu ớt, thậm chí từng cóâmtrầm, cũngsẽcứ như vậy mà lộ ra, chặn ngang giữa nàng vàhắn,hắnsẽcảm thấy khó chịu.
"đãlớn rồi." Kỷ Dao khua taymộtchút, "Hầu gia có muốn haykhông, ta có thể đưa cho Hầu giamộtcon. Lúc trước nếukhôngphải nhờ ngươi, ta cũngkhôngnuôi được, Thái phu nhân có thích giống mèo này haykhông?"
Kỷ Đình Nguyên thầm nghĩ, như vậythìtốt.
Trong lònghắnnhảy cẫng lên, lập tứcnóiTrần Tốđiđón.
Trong lòng Kỷ Dao đột nhiên có chút chua xót, quay lưng lại.
Tam Thiên doanh ban đầu cũng cómộtbộ phận dưới tay củahắn, ngón tay Dương Thiệu v**t v* thanh nắm ghế dựa, có lẽ do mình cây to đón gió!
Nhưng màthậtrahắnvẫn luôn nhìn mình, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, tới tận bây giờ ánh mắt củahắnchưa từng rời khỏi nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Muội làm gì vậy?" Kỷ Đình Nguyên sững sờ, cúi đầu hỏi han, "khôngphải muội muốn gặphắnsao?"
đãtốt rồi, vậy mà cũngkhôngđến Kỷ gia, saohắncàng ngày càng ngốc vậy, Kỷ Daonói: "Như vậy ta cũng yên tâm."
Mỗimộtchỗ đều vô cùng xinh đẹp, giống như giống mẫu đơn diễm lệ nở rộ tỏa hương.
Dương Thiệu mỉm cười: "thìra là vậy, chờ ta rảnh nhất định phải đến xem."
Xinh đẹp giống như nước biển, giống như áo bào xanh lamhắnmặc...
Dáng người Kỷ Đình Nguyên cao gầy, tuấn tú như ngọc, ở trong đám người giống như hạc*,hắnnhìnmộtcái liền chú ý tới, tiểucônương bên cạnh tất nhiên cũng là Kỷ Dao, nhưng màkhôngbiết vì sao nàngkhôngnhìn mình? Dương Thiệu nghi ngờ trong lòng, cũng có chút lo lắng.
Cho nên saohắncó thểkhôngvội?
*giấu tài, giấu dã tâm.
"Vậy ta uống nửa ngụm thôi," Kỷ Dao cầm chung trà tới, "Cho tamộtchútđi, Hầu gia."
Nàng muốnnói, Dương Thiệu, cái tên xấu xa này.
Dương Thiệu gật đầu đồng ý, thúc vào bụng ngựađivề phía trước.
Dương Thiệu đúng làđigặp Tống Diễm.
Có thể thấy đượchắnmuốn gặp nàng, nếukhôngsẽkhôngđứng đón ở đây, khóe môi nàng cong lên, bước chân nhanh lên,đithẳng đến trước mặthắn.
Chắc đó là lần thứ năm gặp mặt ở kiếp này nhỉ?
Tiểucônương vô cùng buồn phiền.
"Là rượu Hoàng thượng ban thưởng." Dương Thiệu pháthiệnnàng thèm,khôngkiềm được cườimộttiếng, Kỷ Dao vẫn luôn thích uống rượu, chỉ là dễ say,hắnnói, "Rượu này rất mạnh, sợ là ngươikhôngthể uống."
Nếu như trước đóhắnquảthậtcó tâm tư lợi dụng Tống Diễm, nhưng ở chung lâu, con ngườikhôngphải cây cỏ có thể vô tình, tình cảm của Dương Thiệu đối với Tống Diễm dần dần cũng trở nênkhôngtầm thường,hắnpháthiệnthậtra Tống Diễm rất chân thành. Ai đối tốt vớihắn,hắnsẽđối tốt lại gấp đôi.
Kỷ Đình Nguyênkhônghiểu gì hết, nghĩ thầm chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi sao? Muội muộikhôngthích Dương Thiệu à? Vậyhắnphí công kéo con bé tới đây rồi ư?
âmthanh tựa như giọt nước rơi xuống mái hiên lọt vào tai của nàng, tim của Kỷ Dao đập thình thịch, có cảm giác thân thuộc bối rối.
"Hầu gia." Nàng chớp mắtmộtcái, "Ta nghe ca canóiHầu gia bị thương,khôngbiết có nghiêm trọngkhông? Có chút lo lắng cho Hầu gia, cho nên mới đánh liều đến đây."
mộtlát sau, nàng xoay người qua, thi lễnói: "Gặp qua Hầu gia, chúc mừng Hầu gia chiến thắng trở về." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Diên An hầu Hứa Nham."
Gương mặt tiểucônương trắng hồng, khiếnhắnnhớ đến hoa tuyết lan thấy ở Ngân Xuyên, tinh khiết xinh đẹp, dường như nàngkhôngthoa phấn, tóc hơi rối,hắnthấytrêntóc đen nhánh có lẫn mấy cọng lông trắng như tuyết.
hắnrất muốn kéo nàng lại, giống như khi nhìn thấy nàng ở cổng thành, muốn cúi đầu hôn nàngmộtcái, chỉ làhắnbiết, chuyện nàykhôngcó khả năng thựchiện.
"Vốn ta nênđithăm Kỷ tiểu thư, chỉ là sợ Kỷ tiểu thưkhôngtiện...Ba con mèonhỏkiađãlớn chưa?"
Dương Thiệu sững sờ, nghĩ thầmkhôngtốt, nhất định nàngsẽsay.
Trong trí nhớ, Tần Ứng Xuân làmộtđại công thần vô tư, trung thành tuyệt đối với Đại Yên, Dương Thiệu nghi ngờ, sao ông ta đột nhiên lại nhúng tay vô chuyện này? Còn phân công Diên An hầu, dã tâm Diên An hầu bừng bừng...Nhưng màhiệntại người nàykhôngtrở thành cha vợ của Thái tử, coi như thâm tàng bất lộ*, có lẽ Tần Ứng Xuân cũng nhìn sai rồi, dù sao ngoài việc Diên An hầu có dã tâm,hắnta cũng được ca ngợi là dũng mãnh vô cùng thiện chiến, cũng rất được các tướng sĩyêuquý.
Đây là lần thứ hai Kỷ Dao thấyhắnlấy dáng vẻ này trở về.
"Ai muốn gặp chứ?" Kỷ Dao đưa tay sờ tóc mình, nhặt được tới hai cọng lông mèo ở phíatrên, cực kỳ dài, nhất định là của Miêu Miêu, nàng lại sờ mặt mình, cảm giác làn da vào đông hơi khô, nếu thoamộtchút phấn hoa đàothìtốt rồi. Đều tại ca ca, gấp muốn c·h·ế·t, nàng giận dỗinói, "Chạy nhanh như vậy, cái gì muội cũngkhông..." Được rồi, ca cakhônghiểu đâu.
thậtvất vả mới có thể lại gặp mặt!
Đâykhôngphải là cha vợ kiếp trước của Tống Diễm sao? Đôi mắt Dương Thiệu nheo lại: "Sao Hoàng thượng lại chọnhắn?"
"Chỉ là vết thươngnhỏ." Dương Thiệu nhìn nàng,khôngthể tin được, vậy mà Kỷ Dao đặc biệt đến Hầu phủ vì chuyệnhắnbị thương, nàng vì hơi thíchhắn, hay bởi vì ân nghĩa trước đóhắnđối với nàng? Cho dù như thế nào,hắncảm giác mình khá lâng lâng, "Làm phiền Kỷ tiểu thưđãnhớ mong, tốt bảy tám phần rồi."
Kỷ Đình Nguyên pháthiệnvẻ mất máttrênmặt muội muội, an ủi: "Chắc là Hầu gia phải về cung báo cáo rồi."
Tống Diễm cười lên: "Đương nhiên được rồi, cho dù vết thươngnhỏcũng là bị thương, chỉ có khỏi hẳnthìĐô đốc mới có thể đốc sức vì Đại Yên."
Kỷ Dao bỗng nhiênnói: "Hầu gia mời ta uống trà, bản thân ngươi lạiđanguống rượu, đây là rượu gì, thơm quá!
thậtra nàng vẫn luôn ở trong cái lưới này, chỉ là mình cũngkhôngbiết.
Nàng muốn cho Dương Thiệu kỳ vọng, từng bướcmộtthíchhắn, chohắnchân tình của mình. Nàng muốn chohắnmộtkhởi đầu hoàn toàn mới.
Dù sao ngày đó cũng là Kỷ Đình Nguyên mời, mà Kỷ Daokhôngnóigì.
Trong cung Tống Diễmđãchuẩn bị tiệc chào đón.
“Kỷ đại nhân có lòng."
"A, Hầu gia!" Kỷ Đình Nguyên xoay người, chắp tay thi lễnói, "Hầu gia tiêu diệt Hỏa Si, giữ cho Đại Yến thanh bình,thậtlà phúc của dân chúng, ta đặc biệt đến chúc mừng Hầu gia!"
"Vậythìtốt rồi." Tống Diễm lệnh những tướng quân khác cùng nhau ngồi xuống, "Lần này các ngươi lập được công lớn, ngày mai chắc chắn trẫmsẽban thưởng!"
Kỷ Dao cũngkhôngnóivới mẫu thân nàng, cứ như vậy mà ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
hắnkéo muội muộiđiđến hướng cổng thành.
"Ngày khác ta hỏi mẫu thân ta thử xem." Dương Thiệu cười, ánh mắt rơi lên mặt Kỷ Dao, cảm giác hôm này nàng đặc biệt đẹp.
Lúcđangcòn suy nghĩ, thân thể Kỷ Daođãngã về phíahắn, vô tư ngã vào trong ngực củahắn.
Nghĩđinghĩ lại, nàng ngồi trước bàn gương bảo Mộc Hương chải tóc, Mộc Hương chải cho nàng búi tóc song đao, cài trâm vàng khảm ngọc lam vào. Sau đó cẩn thận vẽ lông mày thoa phấn, cuối cùng thaymộtchiếc áo lụa trắng mỏng, váy gấm màu lam chỉ vàng, bên ngoài khoácmộtchiếc áo choàng lông cáo màu trắng tuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
hắnsợ Kỷ Dao trốn ra xa.
Từ lúc trông thấy Dương Thiệu đeo sợi dây trường mệnh, Kỷ Đình Nguyênđãmơ ước hônsựgiữa muội muội và nam nhân này, sau đó muội muội thay lòng đổi dạ,hắnvẫn luôn thương xót Dương Thiệu, cho đến khi ngày đó nhìn thấy Kỷ Dao rơi lệ...Sau khi Dương Thiệuđiđánh trận, muội muộikhôngcòn gặp nam nhân nào nữa, Kỷ Đình Nguyên lập tức hiểu được, nhất định trong lòng muội muội có Dương Thiệu.
Có lẽ lúc đóhắncảm thấy trận chiến nàysẽcó nguy hiểm, tên ngốc này,khôngsợ chếttrênchiến trườngsẽkhôngcòn được gặp lại nàng sao, chỉ còn lạimộtmình nàngthìphải làm sao bây giờ? Tên ngốc! Kỷ Dao bắtmộtcon mèo con đến hung hăng xoanhẹ, chỉ lên cái mũinhỏcủa nó: "Minóicó phảihắnngốc nghếch haykhông?"
Là tới quá vội vàng sao? Vội vã mong gặphắnsao?
Lúc ấy nàng cứ cho rằng đó là ảo giác.
Ánh mắt nam nhânẩnchứa mến mộ, trong lòng Kỷ Dao có chút đắc ý, ngày đó nàng ăn mặc như vậy, đều do ca ca hại, cũngkhôngbiết Dương Thiệu có thấy buồn cười haykhông.
Dương Thiệu về đến nhà,khôngnhắc gì với Thái phu nhân.
Nửa ngụm tửu lượng cũngkhôngkhống chế được,thậtra rót ra nhất định là mấy ngụm, Kỷ Dao nâng chung trà lên, dáng vẻ tham lam, uống sạch sành sanh.
Như vậy màđirồi!
Nếu nàng vì tránh hiềm nghithìđược, nếu là chán ghét...
"Xin Hoàng thượng cho phép vi thần nghỉ ngơimộtthời gian." Lúchắnra vềđãnói.
Mộc Hương sửng sốtmộtchút mớiđira ngoài.
hắnthích mình như vậy, cho dù nàng làm cái gì, từ đầu đến cuốihắncũngkhôngthay lòng, lúc gầnđicòn cố ý bảo nàng làm cơm.
Kỷ Dao dễ chịumộtchút, về nhà với Kỷ Đình Nguyên.
hắnlập tức đồng ý.
Ở phương diện này ca ca chính là đồ đần!
trênthân nam nhân cómộthương thơm mát lạnh xông tới, Kỷ Dao tựa vào ngực củahắn, khóe miệng hơi cong lên, hai cánh tay giả bộ vô thức vòng lên cổ củahắn.
"Lúc trước trẫmđãcắt chức Giả Văn Trung." Tống Diễmnóivớihắn, "hắnta đúng làđãphạm phải sai lầm, trẫm cũngkhôngthể bao che được."
Con mèonhỏngây thơ nhìn nàng, mở to đôi mắt màu xanh lam.
So với công lao Dương Thiệu dẹp loạn ở Vân Châu,thậtra lúc nàykhôngtính là gì, nhưng bởi vì Hoàng thượng coi trọng nên cổng thành đốt vô số pháo hoa, nghênh đón tướng quân đại thắng trở về.
đangnghĩ ngợithìnghe sau lưng vang lên tiếng nam nhân trầm thấp: "Kỷ đại nhân."
Chớp mắtđãqua mười ngày.
Khi đó,hắncũng giống như bây giờ, cưỡi tuấn mã màu đen, áo bào màu xanh đậm phủ lên áo giáp màu trắng bạc, rồi khoác thêmmộtchiếc áo khoác màu đỏ,sựtuấn tú và uy phong khónóithành lời. Khi ấy, nàng cũng đứng ở chỗ này nhìnhắn, chỉ là chưa từng muốn đến, lúchắndừng lại trước đám đông, quăng cho nàng cái nhìnẩný.
Ai ngờ được...
Cảm giác ánh mắt nam nhân vương vấntrênngười nàng, Kỷ Dao cảm thấy bị nhìn thấu, dáng vẻ nhưhiệntại quảthậtchật vật, nàngnói: "Lúc đầu tađangôm mèo chơi...Đúng rồi, mèo sư tử sinh mèo con đó, có ba con, sau đó nghenóiHầu gia về kinh, ca ca vội vàng kéo ra ta..."
Kỷ Dao ngồikhôngyên!
Dương Thiệu mời nàng vào, sai gã sai vặt dâng trà.
Chỉ là nam nhân mến mộthìmến mộ, nhưngkhôngmảy may có động tác thân mật, thấynóichuyệnmộtlúc, sợ nàng ở quá lâu, làm Kỷ phu nhân lo lắng, nên đứng lên muốn tiễn nàng về. Kỷ Dao nhìn Dương Thiệu, thiếu chút nữa bịhắnchọc tức c·h·ế·t.
Ơ, mặc dù bây giờ hơi khó nhìn...
"Là Tần đại nhân tiến cử,khôngphải Dương Đô đốcnói, chuyện quân vụ có thể nghe Tần đại nhân sao?"
không, bây giờ nàngkhôngmuốnnói.
Hai người nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại, nàng cảm giác ánh mắt củahắngiống như dùngsựdịu dàng để bện lại, vẫn luôn bao phủ lấy nàng, giãy dụakhôngthoát ra.
Kỷ Dao tựatrênbàn, nhìn ba con mèonhỏmập mạp,khôngcó chút sức lực nào, bởi vì Dương Thiệunóisẽtới thăm mèo con, kết quảhắnvẫn chưa tới, ca canóilà bị thương, nhưng nghenóikhôngnghiêm trọng lắm...
Thế nhưng đối diện với ánh mắt củahắn, cuối cùngmộtchữ nàng cũngkhôngnóiđược.
Từ trước đến giờ nàng rất thích xinh đẹp, kiếp trước khiđira ngoài còn có thể ngồi nửa canh giờ trước bàn gương, lựa chọn từng loại trang sức.
Chương 86
Nàngkhôngthể bỏ qua được.
Trong giọngnóicủa nàng chứa đụngmộtchút nũng nịu, khiến toàn thân Dương Thiệu trở nên tê dại, honhẹmộttiếng: "Ngươi tuyệt đối đừng uống nhiều."
"Hoàng thượng làm theo lẽ công bằng, vi thần rất vui mừng, Giả Văn Trungđãphạm tội,hắnphải chịu tội này." Dương Thiệu chuyển đề tài, "Vậy bây giờ aiđanggiữ chức thống lĩnh?"
Ý nghĩ nàythậttốt, khiến Dương Thiệukhôngnén được cong khóe môi, trong lòng có cảm giác dâng trào, muốn cúi đầu hôn nàng.
Nàng đem gương mặt ửng đỏ nóng hổi dán lên cổ củahắn.
Tống Diễm giữmộtmình Dương Thiệu lại.
Yết hầu nam nhân hơi nhấp nhô, khá kinh ngạc, nàng thỏa mãn, chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nghĩ, Dương Thiệu, ta trở về rồi.
"Tạ Hoàng thượng long ân." Đám người cùng lớn tiếng tạ ơn.
Kỷ Dao ngơ ngác nhìn bóng lưng Dương Thiệu, thầm nghĩhắnkhôngthểnóinhiều thêm mấy câu à? Rờiđiba tháng,hắnkhôngnhớ mình sao? Saohắnkhôngnhìn mình thêm chút nữa?
Xe ngựa nhanh chóng đến cổng Hầu phủ, nghenóiKỷ Dao muốn gặp, Dương Thiệu vô cùng kinh ngạc, ngày đóhắnnóimuốnđixem mèo con, chỉ là cánh tay còn chưa khỏi, hơn nữa sợ vội vã đến Kỷ gia như vậy, sợ quấy rầy Kỷ Dao khiến nàngkhôngvui.
"Ừm, ta biết rồi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.