Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17


"Ngủ đi."

"Trước đây ta vốn không có ý định mở."

"Đại nhân minh giám, ba vị thanh thiên đại lão gia còn đang nhìn đấy, ta nào dám bắt nạt nàng?"

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn thu mình vào góc giường.

Ta mơ hồ nghĩ vậy, rồi ngủ say mất.

Việt Tiêu dở khóc dở cười: "Là Phong đệ hiểu lầm!"

"Chúng ta mở một quán lẩu đi!"

Nhưng dù có trì hoãn thế nào, mặt trăng vẫn lặng lẽ treo cao, còn Việt Tiêu cũng đã đẩy cửa phòng ngủ ra.

Không ngờ phu quân của ta vẫn còn sống, giấc mộng chiếm đoạt Vân Ký mà chẳng tốn xu nào của hắn sụp đổ, chỉ có thể tức giận đùng đùng, chơi trò bẩn thỉu này.

Trên giường đã có hai bộ chăn đệm.

Việt Tiêu từ bên trong gọi tên ta.

"Nhưng nói miệng thế này chắc mọi người khó tưởng tượng được, vậy tối nay chúng ta ăn lẩu đi, ăn rồi sẽ hiểu!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng hắn càng nói như vậy, ta lại càng khóc dữ dội hơn.

"Có ta ở đây, huynh không được phép ức h.i.ế.p tẩu tẩu!"

"Lão Tô không phải sợ ta mở tửu lâu sẽ cướp mất khách sao?"

"Không cần!"

Tựa như muốn khóc hết những uất ức trước đây ra ngoài.

Ta đứng ngoài cửa, do dự.

"Ông chủ Minh Hào Lâu không biết nghe tin từ đâu, nói rằng nàng sắp mở tửu lâu, sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình, nên ra tay trước."

Ta dần dần chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy hắn rời giường một lần.

Ta đã hiểu.

Hắn cởi bao cổ tay, tiện tay ném lên bàn: "Sáng mai ta dậy sớm luyện võ, nàng ngủ phía trong đi, tránh bị đánh thức."

"Chúng ta là phu thê, không cần nói lời cảm ơn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sáng hôm sau, Việt Tiêu đã có tin tức về hai kẻ gây rối hôm qua.

Ta hất cằm, cười rạng rỡ:

Quá nhiều chuyện xảy ra trong một ngày, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa.

"Nhưng không ngờ..."

"Người Đế Kinh thích dùng nước trong, nhưng ta thấy vòm trời Vĩnh Châu lạnh lẽo, nếu thêm chút ngô thù du làm lẩu cay, hẳn sẽ hợp hơn."

Ta đã mạnh miệng tuyên bố.

"Ca ca! Sao huynh lại làm tẩu tẩu khóc!"

Chương 17: Chương 17

"Hơn nữa..." Hắn dừng lại một chút, rồi nhìn ta, chậm rãi nói:

Ta kiên nhẫn giải thích: "Đây là một cách ăn mới nổi ở Đế Kinh những năm gần đây. Tương tự như món luộc, nhưng phần nước dùng lại khác biệt."

Việt mẫu nghe vậy, chống nạnh nghiêm mặt: "Việt Tiêu! Ta nói cho con biết, Vân Dự là bảo bối của nhà chúng ta. Nếu con dám đối xử tệ với nó, ta sẽ đánh gãy chân con trước!"

Đến lúc trở về, trên người hắn lại vương đầy hơi nước.

*

Ừm... mùa thu đến rồi, trời hơi lạnh, quấn chặt chăn một chút vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Việt Tiêu có vẻ hơi lúng túng, dường như muốn an ủi ta, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào:

"Tửu lâu này, ta nhất định phải mở!"

"Công tử Tô Tuấn – kẻ ngày ngày đến quán làm phiền nàng – chính là con trai của ông ta."

29 (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, ba người họ mới chịu thu lại ánh mắt nghi ngờ và nghiêm nghị, cuối cùng cũng cho hắn một thái độ hòa nhã.

Tiểu Sầm gãi đầu: "Lẩu là gì?"

Nhưng mở tửu lâu không phải chuyện nhỏ.

Giọng nói vốn thanh lạnh như trúc, vậy mà ta lại nghe ra chút trêu chọc đầy ẩn ý.

Ta tính toán sơ qua số tiền lời mấy tháng nay, trong lòng đã có quyết định.

Suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng ta hạ quyết tâm, thông báo với người nhà họ Việt, cùng Tống Nam và Tiểu Sầm:

Việt Tiêu nằm xuống, mùi hương lạnh nhạt tựa sương mai trên tùng trúc chợt tràn ngập trong không gian.

28

*

Vẻ mặt hắn vốn đang vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ta mắt đỏ hoe, nước mắt đầy mặt, hắn bỗng khựng lại.

"Nhưng giờ thì—"

Đúng lúc này, cửa sân bị đẩy ra, Việt Phong tan học trở về.

Ta vừa há miệng, còn chưa kịp giải thích thì Việt mẫu dắt theo Việt Tranh trở về.

Sau đó, hắn ném phăng hòm sách xuống, lao tới trước mặt ta, dang hai tay ra chắn trước người ta, vẻ mặt nghiêm nghị:

Ta vội lau sạch nước mắt, kể rõ đầu đuôi câu chuyện hôm nay, giúp Việt Tiêu rửa sạch oan tình.

Nửa đêm còn tắm, đúng là có bệnh.

"Lẩu chỉ cần chúng ta chuẩn bị sẵn nguyên liệu, nấu sẵn nước dùng, không cần thuê đầu bếp chuyên nghiệp. Ngoài thời gian rảnh, có thể làm thêm vài món ăn vặt theo mùa, rất thích hợp với tình hình của chúng ta."

Tim ta đập thình thịch như trống đánh, ta hít sâu, tự động viên mình, rồi bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lúc đầu lão Tô không ra tay, là vì tưởng rằng con trai mình có thể cưới nàng. Như vậy, chẳng tốn một đồng mà vẫn có thể nuốt trọn Vân Ký."

*

Tửu lâu nào mà không chuẩn bị sẵn bào ngư, hải sâm, nhung hươu, vi cá?

Có tửu lâu nào mà chỉ có một đầu bếp? Huống hồ vốn liếng của ta có hạn, chẳng thể nào làm nên một quán rượu xa hoa lộng lẫy.

*

Việt Tiêu đã tháo trâm cài, tóc đen như mực xõa xuống bờ vai.

*

Việt Tranh đã buông tay ta ra, chạy đến ôm lấy chân Việt Tiêu, lớn tiếng kêu lên: "Ca ca là đồ xấu xa! Không được bắt nạt tẩu tẩu!"

Việt Tiêu thấy ta im lặng, thử thăm dò: "Có cần ta sắp xếp người xử lý không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17