Phù Vân Tác Tình Yêu
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
"Vân Dự, vẫn chưa đến Nam An trấn, tiền vẫn nên tiết kiệm."
Việt gia vốn là hầu phủ, Việt mẫu cũng xuất thân danh môn, giờ đây sa cơ thất thế, cũng đành phải tính toán chi tiêu từng chút một. (đọc tại Qidian-VP.com)
Món ta định làm rất đơn giản—bánh hấp bạch hào.
Ta chia một phần cho quan sai, phần còn lại múc vào bát gỗ mang về, vừa đủ bốn suất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 2: Chương 2
"Không cần đâu, vốn dĩ đã mượn nồi của đại nhân, để lại một phần cũng là điều nên làm."
"Bạch hào còn có tên là nhân trần, là loại rau dại mọc sớm nhất mỗi năm, vừa có thể làm thuốc, vừa có thể chế biến món ăn, giúp thanh nhiệt, lợi thấp."
Sau đó, ta đến tìm Tề đại nhân—vị quan sai đã đổi lều cho Việt gia trong những ngày ta bị bệnh.
Hấp trên lửa chưa đến một khắc đồng hồ, mùi thơm thanh thanh của bạch hào, hòa với mùi bột mì ấm áp, tỏa ra khắp nơi.
Việt Phong bị đẩy ngã nhào, hắn nghiến răng nắm chặt nắm đấm, đôi mắt tràn đầy căm phẫn.
Rồi ta sai Việt Phong đi hái một ít hành dại, thái nhỏ, trộn đều vào hỗn hợp rau bột.
Tên nam nhân kia nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng vẫn mạnh hơn Việt Phong ba phần.
"Loại cỏ hoang rẻ mạt này mà các ngươi cũng ăn được sao!"
"Dù trước kia từng vinh hoa cực thịnh, thì sao chứ? Cuối cùng chẳng phải cũng lưu lạc đến bước đường lưu đày này sao!"
Những tù nhân xung quanh liên tục ngẩng đầu, khịt mũi tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.
Gã nam nhân kia tiếp tục vênh váo nói:
Việt mẫu lo lắng nhìn ta:
Ta dịu giọng an ủi bà:
Khi mặt trời vừa nhô lên, quan sai bắt đầu nấu cơm, ta và Việt Phong cũng đã hái được một túi lớn, đem đến bờ sông rửa sạch.
03
"Mẫu thân, Tiêu muội, Phong ca nhi, ăn cơm thôi."
Ta nhẹ nhàng ngăn Việt Phong lại, từ trên xuống dưới đánh giá gã một lượt, chậm rãi nở nụ cười:
Tề Túc không để ý lắm, thuận miệng đáp:
"Bỏ tiền! Bọn ta có thể bỏ tiền ra mua!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy, ta liền tươi cười gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Việt Phong còn trẻ, m.á.u nóng bốc lên, lập tức hất tay mẫu thân xông tới:
Thuở nhỏ, ta không sống ở Đế Kinh mà theo cha mẹ ở một trấn nhỏ vùng ngoại ô, cũng chỉ là nhà bình dân.
Vừa ăn, ta vừa giải thích:
Tiêu muội múc một muỗng lớn đưa vào miệng, đôi mắt tròn xoe, hai má phồng lên, lúng búng kêu:
Hương thơm này không quá nồng nàn, nhưng lại khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bánh hấp bạch hào vừa ra lò, hơi nóng bốc lên nghi ngút, lá rau xanh sẫm bọc lấy từng sợi bánh trắng ngần, thơm ngào ngạt khiến Tiêu muội suýt ch.ảy nước miếng.
"Hiện tại nguyên liệu không nhiều, chỉ có thể hấp chung với bánh bột, sau này có cơ hội, có thể làm gỏi, xào hoặc pha trà, đều rất ngon!"
Một người trong số đó gượng gạo cười, xoa xoa tay:
"Tuy chỉ là nha hoàn, nhưng dáng dấp cũng không tệ, chẳng thà theo ta, còn hơn bám theo đám quả phụ cô nhi này, chẳng có tương lai gì."
"Khẩu khí cũng lớn nhỉ, không biết ngươi là công tử vương hầu nào bị tịch biên lưu đày đây?"
"Tề đại nhân, có thể cho ta mượn nồi một lát không?"
Gã nam nhân lại càng lộ vẻ hèn hạ, ánh mắt sỗ sàng nhìn ta, giọng nói đầy ác ý:
Huống hồ, suốt quãng đường vất vả này, không chỉ ta mà ngay cả Việt mẫu cũng đã rất lâu rồi chưa được ăn rau xanh, cần phải bổ sung thêm dưỡng chất.
Việt Phong ăn một miếng, sững sờ trong chốc lát, ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp:
"Đám cỏ dại mọc ven đường này, thật sự ăn được sao?"
Sắc mặt Việt mẫu tái nhợt, bà ôm chặt Tiêu muội, đồng thời giữ chặt Việt Phong, ngăn hắn đứng dậy.
"Cũng phải thôi, ai chẳng biết tân tức phụ của Việt gia chỉ là một nha hoàn của Đổng phủ."
Sợ ta từ chối, hắn vội nói thêm:
*
Lúc ta vừa ngẩng đầu, liền thấy bốn, năm tên quan sai đã áp sát lại gần.
Hàng xóm bên cạnh có một đầu bếp giỏi, ta vừa ham ăn vừa thích xem, dần dà cũng học được vài món.
Lão đầu bếp từng cảm thán, tiếc rằng ta không phải nam nhi, bằng không có thể thử vào Ngự Thiện Phòng (*phòng bếp hoàng gia).
Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một giọng cười khẩy đầy khinh miệt:
Những chiếc bánh bột mang theo từ Đế Kinh đã khô cứng như đá, ta đổ nước vào ngâm mềm, sau đó bóp nhuyễn trộn cùng bạch hào thái vụn.
"Mẫu thân yên tâm, không tốn đồng nào đâu, các vị đại nhân còn thưởng bạc cho con nữa kìa!"
Có lẽ nhờ công lao của chiếc vòng vàng hôm qua, lần này Việt Phong không phản bác nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu phân biệt loại rau.
"Vân Dự cô nương, đây là món gì vậy? Có thể chia cho bọn ta một phần không?"
Việt mẫu thấy hai đứa trẻ ăn ngon lành, lúc này mới yên tâm, gắp một miếng đưa vào miệng.
"Câm ngay cái miệng c·h·ó của ngươi lại!"
Vốn dĩ ta đã làm nhiều, hơn nữa trên đường bị lưu đày, tất nhiên phải tạo quan hệ tốt với quan sai.
"Ngon quá! Mẫu thân cũng ăn đi, ngon lắm!"
"Được, đợi bọn ta dùng xong thì ngươi cứ lấy."
Ta mở nắp nồi, rắc một ít muối hạt lên trên, dùng que gỗ đ.â.m vài lỗ nhỏ vào bánh, để hơi nước thấm đều giúp bánh mềm xốp hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.