Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115: Thọ Khang Cung
Nhưng cục diện triều đình hôm nay…
“Bích Khê tỷ, tỷ cứ nói đi, bọn muội chịu đựng được.”
Thế mà Thái hậu vẫn còn nhớ đến nàng ta?
Hôm nay, Trường Ninh và Bình An đều không đến trường.
Nhưng từ đầu nàng đã không định đợi hắn cùng vào cung.
Lúc ấy, Ánh Tuyết đang bận rộn trong ngự thiện phòng, bị gọi đến gấp gáp mà không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lần này nói xong, nàng không nhìn Ánh Tuyết nữa mà đưa mắt nhìn ra ngoài qua khe rèm xe.
Với cục diện như hiện tại, sau này nàng sẽ phải đối diện thế nào?
Thực ra nàng cũng không biết chuyện này sẽ kết thúc ra sao.
Ánh Tuyết không dám nhìn lâu.
Ánh Tuyết tuy bận rộn trong ngự thiện phòng, nhưng chuyện Nam An Vương mặc tang phục tiến cung hôm nay, náo động đến mức nào nàng cũng có nghe qua.
Nàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói đã không khỏi run rẩy, đôi mắt cũng dần đỏ hoe, chỉ là cố gắng kiềm chế, không để nước mắt rơi lúc này.
Ánh Tuyết cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng nhìn sắc mặt bình thản của Từ Đoan Nghi, nàng đành nuốt thắc mắc vào trong, không tiện nhiều lời.
Bây giờ sống chung với hai huynh muội lâu ngày, nàng càng ngày càng có dáng vẻ của một tẩu tẩu thực thụ.
Bích Khê nhìn thấy ánh mắt của chủ tử, tuy trong lòng cũng không khỏi bất an, nhưng nàng hiểu rõ, quyết định của chủ tử là không thể thay đổi.
Giống như Bích Khê, hai người họ cũng lùi lại một bước, đồng loạt hành lễ với Từ Đoan Nghi.
Bà vốn định quát bảo Đan Phong ra ngoài răn dạy một phen, nhưng chợt nghe được mấy chữ:
Nỗi lo lắng này, đương nhiên không phải vì Tuyết Phù.
Hai cung nữ tất nhiên không dám giấu giếm, vội vàng nhất nhất kể lại mọi chuyện nghe được bên ngoài:
Nói xong, nàng khẽ cúi người định rời đi, nhưng Đan Phong đột nhiên giữ chặt tay nàng lại.
Bằng không, nếu để nàng dẫn Tạ Thanh Nhai vào cung, e rằng dì mẫu sẽ càng thêm tức giận…
Vô thức, nàng quay đầu nhìn về phía bên trong.
“Vừa hay ta cũng muốn vào cung, tiện thể đi cùng ngươi.”
Từ Đoan Nghi chợt cất giọng hỏi:
“Lần này ta vào cung, e rằng không thể dễ dàng ra ngoài trong chốc lát. Các ngươi theo ta, chỉ khiến mình vô cớ chịu tội.”
Đan Phong không còn cách nào khác, đành đứng dậy đi truyền lệnh, lòng dạ không khỏi nặng trĩu…
Chỉ e là việc Nam An Vương vào cung hôm nay, Thái hậu đã biết.
Từ Đoan Nghi cười khẽ:
Tuy nhiên, cả ba người đều không thực sự tập trung.
“Dẫn người vào cung, bản cung muốn đích thân hỏi cho rõ!”
Nàng chỉ dè dặt hỏi tiếp:
Nói xong lại giục giã:
Nhưng trong tình cảnh hiện tại, giấu giếm cũng vô ích, càng làm cho bọn trẻ thêm hoang mang.
“Ừ.”
Nhưng người trước mặt lại là Từ Đoan Nghi…
Nàng cúi người hành lễ, giọng nói không giấu được lo lắng nhưng vẫn rất mực kiên định.
Dì mẫu dạo gần đây sức khỏe vốn không tốt, Từ Đoan Nghi đương nhiên không muốn bà vì chuyện của bọn họ mà tức giận đến sinh bệnh.
“Hắn không phản kháng sao?”
Bọn họ quả thực không sợ bị phạt, thậm chí không sợ c·h·ế·t, nhưng lại không muốn trở thành gánh nặng của chủ tử.
Từ Đoan Nghi nhìn những gương mặt không hề có chút sợ hãi trước mặt, lòng nàng mềm mại vô cùng, nhưng lời nói ra vẫn kiên định, không hề dao động:
“Nếu vậy… người…”
Quả nhiên thấy điện hạ đang từ cổng lớn đi về phía này.
Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, mỉm cười nói:
Trong cung Thọ Khang, gần như không có ai chưa từng nhận ân tình từ nàng.
Lúc đầu, nàng cũng không để tâm nhiều, nhưng giờ nhìn sắc mặt Đan Phong, dù chưa hiểu rõ ngọn ngành, nàng cũng phần nào đoán ra…
Cũng giống như ba chủ tử trong phòng, những người hầu cận này, dù ít hay nhiều, đều hiểu được tình hình căng thẳng hiện tại, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng.
Mặc dù sớm đã có dự liệu này.
Tạ Trường Ninh nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bích Khê, trong lòng càng thêm căng thẳng, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của Từ Đoan Nghi.
Câu hỏi bất ngờ này khiến Ánh Tuyết thoáng sững sờ, suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Nàng vô thức siết chặt hai tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Từ Đoan Nghi, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Mau đi!”
Tú Ngọc và Thời Vũ thấy vậy, tuy chần chừ một chút, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Tạ Trường Ninh và Tạ Bình An đều rất nghe lời nàng.
Vốn dĩ bà đã đau đầu, tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp.
“Dì mẫu sẽ không làm khó ta đâu, cùng lắm chỉ trách mắng đôi câu, ta ở lại bên bà một thời gian là được.”
Bà khẽ quay đầu nhìn thoáng qua Thái hậu phía sau.
Thời Vũ và Tú Ngọc cũng vây lại, vẻ mặt đầy lo lắng.
Vậy nên, nàng đã sai người đến nhà họ Khuất và trường học của Bình An, thông báo xin nghỉ với lý do có việc riêng trong phủ.
Từ Đoan Nghi khẽ mỉm cười, dịu dàng xoa đầu nàng, nhẹ giọng an ủi:
Ánh Tuyết do dự, nàng muốn nói rằng Thái hậu triệu Tuyết Phù vào cung, e là không chỉ vì chuyện ngọt thang.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng khiến dì mẫu tức giận bao giờ, không ngờ lần đầu tiên lại là chuyện lớn thế này.
Từ Đoan Nghi tựa vào thành xe, khép hờ đôi mắt, im lặng không nói một lời.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trưởng công chúa vẫn đang nhắm mắt an tĩnh tựa lưng vào xe, làn hơi ấm từ chén trà phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khiến cho dung mạo ấy càng thêm mơ hồ, khó đoán.
Nam An Vương, tang phục, Tào chưởng ấn…
Lúc này, ở trong cung, tin tức Từ Đoan Nghi tiến cung cũng đã truyền đến tai Tạ Thanh Nhai.
Nhưng nàng chỉ trầm mặc trong thoáng chốc, rồi rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thản, khẽ đáp:
Đi được vài bước, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh dường như quá mức yên tĩnh.
Bích Khê lại nhìn Từ Đoan Nghi, ánh mắt tựa hồ đang chờ đợi sự cho phép.
Mãi đến khi Tiểu Đức Tử, kẻ đánh xe bên ngoài, cũng cất giọng hô lớn: “Điện hạ!”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Ánh Tuyết, Đan Phong liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi mới hạ giọng dặn dò:
Nhưng thấy Từ Đoan Nghi đã đến bên xe ngựa, chuẩn bị bước lên, nàng đành dằn lòng, nhanh chóng dìu nàng lên xe.
Cung điện vốn yên tĩnh, dù bên ngoài có cố ép giọng, nhưng Chiêu Dụ Thái hậu vẫn nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, cả hai nhìn nàng, chờ mong nàng lên tiếng.
“Điện hạ sao lại đích thân ra đây? Nếu có gì cần sai bảo, chỉ cần gọi nô tỳ vào là được rồi.” Ánh Tuyết vừa hành lễ vừa bước nhanh về phía nàng.
Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
Dù sao dưới danh nghĩa Thọ Khang Cung, chẳng ai dám cản trở.
Lúc này, Chiêu Dụ Thái hậu dựa trên giường La Hán, ánh mắt sắc bén quét nhìn hai cung nữ đang quỳ phía dưới, trầm giọng hỏi:
Bởi vậy, Từ Đoan Nghi chỉ thất thần trong chốc lát rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Thái hậu còn chủ động nhắc đến, nói là muốn uống ngọt thang do nàng ta nấu? Chuyện này thế nào cũng thấy có chút kỳ lạ.
Tiếng nước róc rách vang lên trong không gian yên tĩnh.
Huống hồ nàng còn trẻ, thông minh lanh lợi, việc này chắc chắn không làm khó được nàng.
“Dì mẫu sẽ không làm gì ta, nhưng với các ngươi, bà sẽ không nương tay đâu. Các ngươi muốn nhìn ta vì các ngươi mà tranh cãi với bà, hay muốn để bà dùng các ngươi để ép buộc ta làm những điều trái với mong muốn?”
“Tẩu tẩu…”
“Nhân tiện nói với điện hạ một câu, việc Nam An Vương tiến cung hôm nay, Thái hậu đã biết, và Ngài không vui chút nào.”
“Dạo gần đây, Thái hậu thường xuyên đau đầu, trong người không khỏe. Bà gọi Tuyết Phù vào cung hầu hạ cũng là vì nguyên do này.”
Dù dì mẫu không trách phạt nàng, nhưng nhất định sẽ giận.
Bích Khê cười khổ:
Nàng không nhận ra, trên gương mặt Từ Đoan Nghi thoáng hiện lên nét áy náy và tự trách.
Hôm qua điện hạ vừa mới trở về vương phủ, liệu có hay biết chuyện hôm nay hay không?
“Còn nữa, phái người đến Hoàng Cực Điện xem thử, tình hình bây giờ thế nào rồi.”
Thấy sắc mặt Thái Hậu càng lúc càng khó coi, bà muốn khuyên đôi lời, nhưng chưa kịp mở miệng, Chiêu Dụ Thái hậu đã lại tiếp tục căn dặn:
Nàng ngập ngừng, môi mấp máy mấy lần nhưng không thốt nên lời.
“Khi còn ở trong cung, việc chăm sóc bà đều do ta phụ trách.”
Nếu để Tuyết Phù tiến cung…
Tạ Thanh Nhai mặc tang phục tiến cung, tin tức này sớm muộn gì cũng truyền đến tai dì mẫu.
Ảnh Tuyết lắc đầu, thành thật đáp:
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, vốn dĩ Bình An luôn điềm tĩnh, nhưng lần này lại là người đầu tiên buông quân cờ xuống, đứng bật dậy.
Ánh Tuyết khẽ lắc đầu, nghĩ rằng chuyện không liên quan đến mình thì đừng suy nghĩ nhiều làm gì.
Tạ Trường Ninh cũng lên tiếng, giọng hơi nghẹn ngào:
Thái hậu đã lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp đầy lạnh lẽo:
Lần này, Đan Phong không ngăn cản nữa, chỉ nhìn theo bóng nàng khuất dần, thở dài một hơi rồi mới quay vào hầu hạ Thái hậu.
Bên tai vang lên giọng nói khẽ run rẩy của Trường Ninh.
Bình An lập tức hành lễ với nàng, sau đó kéo Trường Ninh trở về phòng.
“…Quả nhiên, Tào Đạt nói không sai. Mấy năm qua, chúng ta thực sự đã bị tên tiểu tử đó lừa gạt.”
Ban đầu, Ánh Tuyết còn tưởng mình nghe nhầm.
“Hơn nữa, ta đã hứa với Trường Ninh và Bình An rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Có các ngươi ở lại, bọn họ mới yên tâm, vương gia mới có thể yên tâm.”
Chỉ đành âm thầm thu lại ánh mắt, mang theo tâm trạng nặng nề rời đi.
“Không sao đâu.”
Bích Khê nói với giọng điệu trầm thấp, gần như nghẹn lại.
“Lần này ta vào cung, các ngươi không cần đi theo.”
Những chuyện mà Tạ Thanh Nhai không tiện nói, không thể nói, nàng lại không e ngại mà dặn dò.
Sau khi nghe xong lời bẩm báo.
Nghe xong những lời Bích Khê nói, sắc mặt Từ Đoan Nghi lập tức trắng bệch.
Nàng hiểu rõ nội tình, đương nhiên biết rằng, Thái hậu triệu Tuyết Phù vào cung, tuyệt đối không phải chỉ để nấu ngọt thang.
Nghe thấy người bên ngoài đến, Bích Khê lập tức buông thứ đang cầm trong tay, nhanh chóng bước lên hỏi han.
“Nói là Thái hậu muốn uống ngọt thang do nàng ta nấu, mượn người về cung mấy ngày.”
“Bây giờ nô tỳ sẽ xuất cung.”
“Tuyết Phù Cô nương kia không giỏi che giấu, nếu Thái hậu truy hỏi, nàng ta nhất định sẽ không giấu giếm được. Hay là nô tỳ lén đánh ngất nàng ta, rồi nói với Ánh Tuyết tỷ tỷ là nàng ta bị bệnh, không thể vào cung?” Thời Vũ sốt sắng hiến kế.
Nàng nói tiếp, giọng kiên quyết:
“Chuyện này…”
Từ Đoan Nghi trầm ngâm một chút rồi hỏi:
“Tẩu tẩu nhớ về sớm nhé.”
Nói đến đây.
Tú Ngọc tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Từ Đoan Nghi tràn đầy lo âu, dáng vẻ cảnh giác, như thể bất kể chủ tử nói gì, nàng cũng sẽ lập tức đi làm.
“Vâng.”
Từ Đoan Nghi thoáng sững người, dường như không ngờ Ánh Tuyết lại dám hỏi thẳng như vậy.
“Họ có việc khác cần làm.”
Còn Bình An đứng bên cạnh, siết chặt nắm tay, giọng nói khàn khàn:
Dì mẫu cho người đến truyền lời, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng dần dần hiểu ra, vì sao Trưởng công chúa lại một mình vào cung.
“Bích Khê tỷ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, chúng ta… không sao đâu.”
Trong đầu rối như tơ vò.
Mấy ngày gần đây bà tâm sự nặng nề, giấc ngủ chẳng được yên ổn.
Nhưng để đến Nam An Vương phủ… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng chuyện của chủ tử, sao đến lượt một cung nữ như nàng xen vào?
Có thể ở lại Thọ Khang Cung, lại còn giữ vị trí như hiện tại, Ánh Tuyết tự nhiên không phải kẻ ngốc.
“Người mà trước kia bản cung cài vào vương phủ đâu? Chuyện lớn thế này, nàng ta lại chẳng hay biết chút gì sao? Nàng ta rốt cuộc làm gì trong đó hả!”
Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện hai gương mặt quen thuộc—Bích Khê và Thời Vũ—lại không thấy đâu.
Lúc này, Đan Phong đương nhiên không dám nói nhiều.
Chúng cũng sẽ không thể tập trung được, chi bằng cứ để chúng nghỉ một ngày.
Sắc mặt Ánh Tuyết khẽ biến đổi, vội vàng đứng dậy, cúi người bước xuống xe nghênh đón.
Vừa nghe thấy, Bình An nhíu mày, không kìm được mà hỏi:
Chiêu Dụ Thái hậu dựa người vào chiếc gối dựa thêu hoa, đầu ngón tay xoa nhẹ thái dương.
Đan Phong khẽ nhíu mày.
Lúc này, ba người họ vẫn đang ở Lâm Phong Các.
Hắn cảm thấy sắc mặt Bích Khê ban nãy có vẻ như đã xảy ra chuyện trọng đại, sao có thể chỉ là vì Thái hậu không vui?
Nàng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn nhỏ trước mặt Từ Đoan Nghi, cung kính đáp:
Vừa nhắm mắt, để Đan Phong xoa bóp huyệt thái dương nhằm xoa dịu cơn đau đầu, thì bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ.
“Khi ngươi rời đi, triều đình đã có kết quả gì chưa?”
“Đừng sợ, sẽ không sao đâu.”
“Là thật mà. Chỉ là cung nữ ÁnhTuyết kia có nói, Thái hậu không hài lòng khi vương gia mặc tang phục vào cung. Vừa rồi nô tỳ lo lắng vì chuyện này thôi.”
Dù không ai nói rõ, nhưng ngay cả nàng cũng cảm nhận được sự bất ổn.
Tuy nhiên, Ánh Tuyết có thể giữ được vị trí như ngày hôm nay, tất nhiên không phải là kẻ ngốc.
Trong lòng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, lời trách mắng đến bên môi lại hóa thành lệnh triệu kiến hai cung nữ kia vào bẩm báo.
Từ Đoan Nghi dõi theo bóng dáng hai người khuất dần, đến khi họ đi xa, nụ cười trên mặt nàng mới dần thu lại.
“Không sao, món ngọt thang nàng ấy biết làm, ta cũng biết. Ta vào cung tự tay nấu cho dì mẫu là được.”
Mặc dù cảm thấy hôm nay có quá nhiều điều kỳ lạ, nhưng nàng vẫn không dám mở miệng.
Giờ lại nghe tin này, lòng dạ càng thêm phiền muộn.
Thỉnh thoảng, lại có kẻ ngó ra ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lời nói của nàng khiến ba người vốn kiên quyết dần do dự.
Lúc này, Ánh Tuyết mới vội vàng vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài.
“Tẩu tẩu định vào cung lúc này ạ?”
“Không sao.”
Lúc này, Ánh Tuyết vẫn đang ngồi chờ trong xe ngựa.
Còn lời nhắc nhở của Đan Phong cô cô khi nãy…
“Khi nô tỳ ra khỏi cung, nghe nói người của Đại Lý Tự và Hình Bộ đã…”
“Thời gian không nhiều, ta nói ngắn gọn thôi.”
Ở Thọ Khang Cung, ngoài Đan Phong ra, nàng là người có địa vị cao nhất trong đám cung nhân.
Từ Đoan Nghi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lên tiếng trước:
“Tẩu tẩu, vậy khi nào tẩu về?” Tạ Trường Ninh nhìn nàng với vẻ lưu luyến, bàn tay vẫn nắm chặt tay Từ Đoan Nghi, không chịu buông ra.
“Vốn dĩ hôm qua ta đã nên vào cung thăm nom, nhưng vì muốn ở lại với hai người, nên trì hoãn thêm một ngày.”
Nếu nàng không biết…
Bích Khê đã đi tới.
Thấy sắc mặt Thái hậu trở nên lạnh lẽo trong thoáng chốc, lòng nàng cũng trầm xuống theo.
Giống như lúc này—
“Nô tỳ không rõ, chỉ là trên đường đi nghe cung nhân bàn tán vậy thôi.”
“Nhưng…”
“Cô cô, có chuyện gì vậy?”
Ngay cả Tuyết Phù, người nàng cần đưa vào cung, cũng không có ở đây.
Ba từ này ghép lại khiến bà không khỏi nghi hoặc.
Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng trấn an nàng.
Bà hạ giọng hỏi ngay khi vừa bước đến.
Chỉ đợi đến khi trà mới được hâm nóng, nàng rót ra một chén, nhẹ nhàng dâng lên.
Từ Đoan Nghi lòng dạ không khỏi bất an.
Không biết từ khi nào, nàng đã trở thành trụ cột tinh thần trong lòng hai huynh muội.
Nhưng khi thật sự biết được rằng tiểu tử nhà họ Tạ mấy năm nay vẫn luôn giả ngốc lừa dối bọn họ, Chiêu Dụ Thái hậu sao có thể không tức giận?
Ánh Tuyết đã ở trong cung nhiều năm.
“Nô tỳ đã hiểu.”
Càng không dám hỏi thêm.
“Vốn dĩ hôm nay ta đã định vào cung. Dù Ánh Tuyết không đến, ta cũng sẽ đi.”
Ba người không hẹn mà cùng bước nhanh ra cửa.
Nghe vậy, tỷ đệ Trường Ninh và Bình An mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lặng lẽ thở dài trong lòng.
Mà là vì điện hạ.
Bà chỉ đành dịu giọng trấn an, tránh để cơn tức giận của Thái hậu khiến bệnh đau đầu càng trầm trọng hơn.
“Theo ta vào cung, ta sẽ phải phân tâm lo lắng cho các ngươi.”
Chiếc xe ngựa lăn bánh, hướng về hoàng cung.
Đan Phong không dám hỏi bà liệu có nghĩ đến khả năng đó hay không.
Đặc biệt là khi thấy Bích Khê tiễn người bẩm báo rời đi, rồi mang theo vẻ mặt trầm trọng bước tới chỗ bọn họ, nỗi lo lắng trong lòng nàng càng thêm dâng trào.
Bầu không khí vừa căng thẳng vừa lo lắng.
Ánh Tuyết tuy không thông tường sự tình bằng Đan Phong, nhưng cũng hiểu rõ Tào Đạt vốn là người cùng một phe với Thái hậu.
Cả ba đồng thanh, không chút do dự.
Tuy bản thân Từ Đoan Nghi cũng căng thẳng, nhưng nàng vẫn cố nắm lấy tay Trường Ninh, nhẹ nhàng trấn an:
Câu trả lời gọn gàng khiến Ánh Tuyết càng thêm căng thẳng.
Từ Đoan Nghi nhìn lướt qua ba gương mặt quen thuộc, cảm giác lo lắng và bất an trong lòng dần được xoa dịu bởi sự quan tâm của họ.
“Tẩu tẩu..”
Từ Đoan Nghi nhìn nàng, hỏi.
Từ Đoan Nghi mỉm cười gật đầu với họ.
Nghe vậy, Ánh Tuyết thầm mừng rỡ, vội cười đáp:
Trong khi Trường Ninh và Bình An ngồi trên trường kỷ cạnh cửa sổ, đánh cờ với nhau.
Bà cau mày, giọng điệu lạnh lùng đầy sát khí:
“Ta biết các ngươi không sợ, nhưng không cần phải chịu những hình phạt không đáng có.”
Nghe vậy, Từ Đoan Nghi không hỏi thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo cũng hiện rõ vẻ lo âu.
“Thái hậu chẳng qua chỉ thấy vương gia mặc tang phục tiến cung khiến người khác bàn tán không hay. Ta vào cung giải thích với ngài, chắc chắn ngài sẽ không trách vương gia.”
“Vừa rồi các ngươi bàn tán chuyện gì? Nam An Vương? Tang phục?”
“Nô tỳ sẽ lập tức cho người đi tìm nàng ta, hỏi rõ rốt cuộc dạo gần đây nàng đã làm gì.”
Thấy hai huynh muội, nhất là Tạ Bình An vẫn cau chặt mày, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Cái tên Tuyết Phù, nàng đương nhiên biết rõ, là người đã theo điện hạ xuất giá đến Nam An Vương phủ năm xưa.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng lại khiến Ánh Tuyết nhất thời không biết nói gì thêm.
“Chủ tử thật sự muốn vào cung?” Bích Khê cau chặt mày, lên tiếng hỏi.
Trong lòng nàng vẫn không khỏi nghi hoặc—
Dù cảm thấy không đúng, nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ khẽ đáp một tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng xoa lưng Thái Hậu, tiếp tục an ủi:
“Điện hạ, người biết vì sao Thái hậu triệu người vào cung, đúng không?”
Một tia áy náy vụt qua trong lòng nàng.
Bích Khê thấy vậy, không còn do dự nữa, cất giọng khàn khàn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Những chuyện mà trước đây nàng không dám nghĩ tới, lúc này đã dần có manh mối.
Nếu hai đứa trẻ này không có mặt, bất kể có chuyện gì không hay xảy ra, Từ Đoan Nghi cũng sẽ giấu giếm, tránh cho bọn trẻ phải lo lắng.
Lời vừa thốt ra, cả ba người Bích Khê, Tú Ngọc và Thời Vũ lập tức biến sắc, đồng loạt mở miệng phản đối.
Thấy các nàng đã có chút dao động, Từ Đoan Nghi dịu giọng, tiếp tục trấn an:
Từ Đoan Nghi ngồi ở một bên, lật xem sổ sách ghi chép chi tiêu ăn mặc của vương phủ gần đây.
“Bích Khê tỷ, tỷ không cần giấu bọn muội, có phải Nhị ca… xảy ra chuyện rồi không?”
Chuyện này sớm đã lan khắp hoàng cung.
“Tẩu tẩu, có phải Nhị ca xảy ra chuyện rồi không?”
“Yên tâm, sẽ không sao đâu.”
Những chuyện chủ tử đã làm trước đây, tất nhiên sẽ không thể giấu giếm được nữa…
Ngoài sân, Bích Khê cùng các nha hoàn khác cũng đang chờ đợi.
Từ Đoan Nghi sớm đã điều chỉnh lại cảm xúc, nàng nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Trường Ninh, sau đó quay sang Bình An, mỉm cười nói:
Nàng nghĩ, nếu điện hạ triệu kiến, nàng có thể vào bái kiến; còn nếu không triệu, nàng sẽ lập tức dẫn người hồi cung phục mệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đan Phong đặc biệt sai người gọi Ánh Tuyết đến.
Dù Người đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không khí áp lực và vẻ u uất vẫn bao trùm khắp người.
Bà không bày tỏ ý kiến, chỉ lạnh nhạt hạ lệnh:
Từ Đoan Nghi thản nhiên gật đầu:
“Bích Khê không lừa hai người đâu.”
Chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu của nàng.
“Ta biết rồi.”
Bích Khê thấy chủ tử đã lấy lại phong thái vốn có, liền thu lại ánh mắt, tiếp lời:
Nàng dịu dàng giải thích:
Những lỗi lầm mà nàng đã gây ra với dì mẫu, việc che giấu bà suốt thời gian qua, nàng phải tự mình đến giải thích trước.
Lúc này, xe ngựa đã tiến vào hoàng cung.
Nói đến đây, nàng thoáng ngập ngừng, vì Từ Đoan Nghi bỗng mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm chiếu thẳng vào nàng.
Tạ Bình An tuy không nói gì, nhưng ánh mắt cũng đầy vẻ căng thẳng và lo lắng như tỷ tỷ của mình.
“…đã áp giải Tào chưởng ấn đi.”
Từ Đoan Nghi vẫn giữ giọng điệu bình thản, khẽ cười:
Cảnh tượng này khiến Ánh Tuyết càng thêm bất an.
Lúc này tại Thọ Khang Cung, Chiêu Dụ Thái hậu cũng đã biết chuyện xảy ra ở Hoàng Cực Điện.
Chỉ nghĩ đến khả năng này, lòng Đan Phong càng thêm trĩu nặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Các muội cứ ngoan ngoãn ở nhà, ta vào cung cũng tiện dò hỏi tình hình hơn.”
Nàng khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng, rồi khom người rời đi.
Thấy ba người vẫn cau mày định nói gì đó, Từ Đoan Nghi không để họ kịp mở lời, đã nói tiếp:
“Không phải hôm nay Bích Khê và Thời Vũ theo điện hạ vào cung sao?” Nàng dò hỏi.
Tuyết Phù trước đây trong cung cũng không phải người nổi bật, đến mức nàng ta thậm chí chẳng thể nhớ rõ.
“Nô tỳ sẽ ở lại vương phủ, chờ chủ tử sớm ngày bình an trở về.”
Dù trong lòng không muốn xa rời, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của Từ Đoan Nghi, cả hai vẫn gật đầu, miệng chỉ khẽ nói:
Thời Vũ vẫn không yên tâm, ánh mắt đầy lo lắng.
“Nếu tam lang không tin, cứ bảo người gọi cung nữ lúc nãy quay lại hỏi lần nữa là được.”
“Vậy còn Tuyết Phù…”
“Cứ nói đi.”
“Nô tỳ nghe mấy cung nhân quét dọn bên ngoài nói, hôm nay Nam An Vương mặc tang phục vào cung, còn có cả Tào chưởng ấn cùng đến. Nghe nói trong Hoàng Cực Điện còn nhắc đến chuyện trận chiến Trường Dã.”
Chỉ trong chốc lát.
Chờ hai người lui ra ngoài, Đan Phong còn đang do dự chưa biết mở lời thế nào.
Bình thường, so với Đan Phong, Ánh Tuyết dễ dàng tiếp xúc với những cung nhân hầu hạ Thái hậu hơn.
Ánh Tuyết cũng vậy.
“Chúng ta không thể để nàng ta vào cung được.”
Sắc mặt nàng bỗng chốc thay đổi, khẽ biến sắc.
Từ Đoan Nghi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, dịu giọng nói tiếp:
Ánh Tuyết vẫn hớn hở dìu nàng đi về phía xe ngựa.
Chưa để huynh muội bọn họ lên tiếng giữ lại, nàng đã căn dặn trước:
Không chỉ Tạ Trường Ninh, mà ngay cả Tạ Bình An cũng thế.
Nàng đã hứa sẽ ở nhà chờ hắn về, sau đó cùng nhau đến Thọ Khang Cung nhận lỗi với Thái hậu.
“Chờ khi Thái hậu đỡ bệnh hơn một chút, ta sẽ về. Không chừng lát nữa ta sẽ về cùng vương gia, cũng chưa biết chừng.”
Nếu nàng đã biết…
Bích Khê khẽ liếc mắt nhìn tỷ đệ Trường Ninh và Bình An.
Cả hai đồng loạt quay sang nhìn Từ Đoan Nghi.
Từ Đoan Nghi chợt nhớ đến lời hứa với Tạ Thanh Nhai sáng nay.
Nàng vừa định cầm chén trà uống một ngụm, thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao.
Thái hậu đột nhiên triệu Tuyết Phù vào cung, là vì chuyện gì?
Vừa nghe đến bốn chữ “trận chiến Trường Dã”, Đan Phong lập tức trừng lớn mắt, gần như ngay lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng ẩn tình phía sau chuyện này, huynh muội Tạ Bình An và Tạ Trường Ninh sao có thể hiểu rõ?
“…ÁnhTuyết cô nương đã đến, nàng muốn đưa Tuyết Phù vào cung. Thái hậu nói, bà muốn uống ngọt thang do nàng ấy nấu.”
Bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Bích Khê, không hề rời đi dù chỉ chớp mắt.
Chương 115: Thọ Khang Cung
“Thật sao?”
“Tam lang, tiểu thư, nô tỳ không lừa hai người.”
Bích Khê khẽ cười bất đắc dĩ, nói:
Nhưng tâm trạng của nàng lúc này lại không hề nhẹ nhàng như giọng điệu ban nãy.
Nhưng từ bao giờ nàng ta biết nấu ngọt thang? Sao nàng lại chưa từng nghe nói?
Nếu là người khác, Ánh Tuyết sẽ không dám hỏi.
Xem ra chuyến đi này của nàng, là vì Nam An Vương.
Khi chọn người đến Hoàng Cực Điện, chỉ cần là người nhanh nhạy lanh lợi, ai đi cũng được.
“Nương nương, sức khỏe người vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chuyện của Tuyết Phù, cứ giao cho nô tỳ lo liệu.”
Trường Ninh thấy vậy, lòng càng thêm hoảng hốt.
“Được rồi, đừng căng thẳng như vậy. Chuyện này không lớn đến mức đó đâu, dì mẫu sẽ không trách phạt ta chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này.”
Rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì?
Nhưng Từ Đoan Nghi đã quyết, tất nhiên không định nghe bọn họ nói thêm.
Thái Hậu rõ ràng đang vô cùng bực bội.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Đan Phong, trong lòng nàng không khỏi hoang mang.
Thấy Thái hậu không nói gì, chỉ im lặng đầy u ám, Đan Phong hiểu rõ tâm trạng chủ nhân lúc này chắc chắn đang không tốt, liền chủ động phất tay bảo hai cung nữ lui xuống.
Nàng trầm giọng.
Lời này…
Ngay sau đó là Trường Ninh, rồi đến Từ Đoan Nghi…
“Ngươi đến vương phủ, tìm điện hạ, hỏi nàng lấy một người tên là Tuyết Phù.”
Ánh mắt nàng lướt qua những bức tường son ngói vàng lướt nhanh bên ngoài.
Mấy chữ cuối hắn nói rất khẽ, giọng cũng ngày càng khàn đặc.
Ánh Tuyết vô thức nuốt nước bọt, rồi mới tiếp lời:
Quả nhiên.
Từ Đoan Nghi biết, dù có ép hai đứa trẻ đi học hôm nay…
Chỉ mong dì mẫu đừng giận quá lâu và có thể suy xét kỹ lưỡng về việc hợp tác giữa biểu ca và Tạ Thanh Nhai.
“Có chuyện gì vậy?”
Thật sự khó tin.
Bình An thông minh, vẫn còn nghi ngờ.
Đan Phong cũng hạ thấp giọng, nghiêm túc dặn dò:
Tạ Bình An nhanh chóng nhận ra điểm mấu chốt, nhíu mày hỏi.
Khi Từ Đoan Nghi nhận được tin tức, đã là hơn nửa canh giờ sau.
Nhưng dù bận rộn thế nào, cũng không thể để điện hạ vào cung một mình…
“Chúng nô tỳ không sợ!”
“Các muội ở nhà ngoan ngoãn, nếu hôm nay ta không về, cũng đừng quấy rầy Nhị ca của muội. Gần đây huynh ấy đã quá mệt mỏi rồi, để huynh ấy nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai, hai người phải đi học đúng giờ, hiểu chưa?”
Nhưng khi biết Thái hậu tức giận, trong lòng hai người vẫn không khỏi lo lắng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.