Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124: Uống rượu hợp cẩn
Từng lời từng chữ của hắn khiến Từ Đoan Nghi không kìm được mà rơi nước mắt, từng giọt trong veo lăn dài xuống, rơi vào vò rượu, bắn lên những gợn sóng nhỏ.
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Tạ Thanh Nhai cúi xuống, liền bắt gặp ánh mắt nàng nhìn hắn đầy nghiêm túc, chuyên chú.
Tạ Thanh Nhai mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nhưng nàng không quay đầu, nên cũng không nhận ra.
Những trải nghiệm đau thương trong quá khứ không làm hắn trở nên bi quan, ngược lại, hắn vẫn giữ được sự lạc quan như trước, giống hệt phụ thân hắn khi xưa.
Giờ đây khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ, nàng không muốn để hắn tiếp tục cô đơn một mình ở nơi này nữa.
Thấy hắn vừa khóa cửa, nàng định lên tiếng hỏi thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, có phần hoang đường.
Nến đỏ rực rỡ.
“Ừ, đệ ấy bảo mệt rồi.”
Trước khi đi, ông hỏi Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai:
Như vậy là đủ rồi.
Bộ xiêm y này là Bích Khê chuẩn bị cho nàng – một chiếc lưu tiên váy màu đỏ rực rỡ.
Chiếu nhi từ khi chín tuổi đã sống cuộc đời lưu lạc, dù có phụ thân và Văn gia gia chăm sóc, nhưng vì gương mặt quá giống Tín vương, hắn không thể dễ dàng kết giao với ai.
Có thể rời khỏi nơi này cùng bọn họ, dù không biết sẽ được bao lâu, nhưng Lưu Chiếu vẫn vô cùng phấn khởi.
Mười sáu tuổi, Lưu Chiếu vẫn đang trong độ tuổi trưởng thành, tất nhiên còn thấp hơn Tạ Thanh Nhai một đoạn.
Đêm tân hôn hồi ấy, nàng đã từng nuối tiếc vì chưa kịp cùng hắn uống cạn chén rượu hợp cẩn tượng trưng cho sự gắn kết trọn đời.
Những ngày này, Thời Vũ, Bích Khê và Lệnh Cát dường như rất ít khi thấy bóng dáng.
“Bây giờ, nàng có nguyện ý cùng ta uống chén rượu hợp cẩn này không?
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, mặt Từ Đoan Nghi bất giác đỏ bừng, tim đập rộn ràng.
Thấy nàng như vậy, hắn bật cười, dịu dàng trách:
Gần đây, nàng đã quen với việc ra ngoài, nên cũng không phản đối, chỉ là khi thay xiêm y bước ra, nàng không thấy bóng dáng Lưu Chiếu đâu.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, hắn lại cảm thấy phấn khích.
Văn Bá gật đầu đồng ý.
Tạ Thanh Nhai khẽ hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế tâm tình đang rạo rực trong lòng, sau đó liền dắt tay nàng đi về phía cổng chính.
Nhất là ánh mắt của Tạ Thanh Nhai đêm nay…
Nhìn đôi vò rượu được buộc dải lụa hồng, ánh mắt Từ Đoan Nghi không khỏi dừng lại.
“Chuyện này ta đã phải nói mãi. Hai nha hoàn của nàng thực sự rất trung thành, lúc đầu ta nhờ họ giữ bí mật, hai người liền lập tức từ chối không chút do dự.”
Chỉ đến khi rời khỏi phố xá đông đúc, khung cảnh xung quanh dần trở nên vắng vẻ, Từ Đoan Nghi mới cảm thấy có chút nghi hoặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Để nàng phải đợi ta lâu như vậy, ta thực sự xin lỗi.”
Lưu Chiếu bĩu môi, uất ức nói:
“Nhóc con, la hét cái gì thế?” Hắn khẽ trách mắng một câu, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nhận lấy hành lý từ tay Văn Bá, rồi quay lại nói:
Hắn biết rõ thân phận của mình, hôm qua chẳng qua chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của Từ Bình Di, nên mới mạo hiểm đến thăm ông.
Từ Đoan Nghi không hỏi thêm nữa, vẫn là bộ dáng mặc hắn đưa đi bất cứ đâu.
Những năm tháng xa cách không l*m t*nh cảm huynh đệ giữa bọn họ phai nhạt, cũng không khiến biểu đệ hắn thay đổi bản tính.
Tối hôm ấy, sau khi dùng bữa xong, Tạ Thanh Nhai nói muốn đưa nàng ra ngoài dạo chơi.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn, trong mắt Tạ Thanh Nhai lại thoáng qua một tia nhu hòa.
“Thích không?”
Dù đã qua lâu từ ngày thành thân, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn dễ dàng đỏ mặt trước sự gần gũi của hắn.
Những lễ vật cần có trong ngày đại hôn đều được chuẩn bị đầy đủ.
Từ Bình Di vốn đã quen chiều chuộng con gái.
Đang mải ngắm nhìn cảnh vật trong viện, nàng bỗng nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng.
Khi thì cùng nhau dạo phố, khi lại ở nhà đọc sách, đánh cờ, có lúc còn cùng nhau cưỡi ngựa. Dù làm gì, Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai cũng đều đưa hắn theo.
Tiếng then cửa cài chặt khiến nàng quay đầu nhìn lại.
Từ Đoan Nghi tuy có chút xấu hổ vì chuyện khi nãy, nhưng cũng không đến mức trốn tránh. Nàng mỉm cười chào hỏi Lưu Chiếu, sau đó từ biệt Văn Bá, cùng phu quân đưa Lưu Chiếu ra ngoài.
Không hiểu sao lại khiến tim nàng đập nhanh hơn.
Sáng sớm đã đi, đến tối mới về, nàng cũng không rõ bọn họ đang bận rộn chuyện gì.
Tạ Thanh Nhai đương nhiên đợi xem ý của Từ Đoan Nghi.
Buổi trưa.
Không ngờ…
Vì vậy mà hắn đã không ít lần bị Thời Vũ lườm nguýt.
Hắn không muốn chỉ vì biểu đệ mà bản thân bị Từ Đoan Nghi cấm không được thân cận nàng nữa, như vậy chẳng phải quá thiệt thòi sao?
Ánh đèn ấm áp chiếu rọi, Tạ Thanh Nhai thu lại vẻ đùa cợt thường ngày, nghiêm túc nhìn nàng, trầm giọng nói:
“Chúng ta ra ngoài thành sao?” Nàng hỏi.
Cuối cùng Từ Đoan Nghi cũng biết những ngày qua bọn họ đã làm gì.
Ông quay sang Lưu Chiếu, chậm rãi nói:
Sau khi ăn xong, Từ Bình Di còn có công việc phải xử lý nên chuẩn bị rời đi trước.
Hắn biết nàng luôn là như vậy, dù có bất công hay ủy khuất gì, nàng cũng sẽ đối diện với hắn bằng nụ cười rạng rỡ, chưa bao giờ than phiền hay trách móc.
Tạ Thanh Nhai kéo Lưu Chiếu đi, vừa đi vừa lầm bầm:
Không biết Văn gia gia và Chiếu nhi lúc nào sẽ bước ra, Từ Đoan Nghi thoáng ngượng ngùng, vừa định lên tiếng bảo Tạ Thanh Nhai buông ra thì lại nghe giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai:
Chỉ có thể đưa mắt nhìn Tạ Thanh Nhai, ý bảo hắn ra mặt.
Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua hai huynh đệ bọn họ, cuối cùng quay lại nhìn phụ thân mình, chậm rãi nói:
Nàng ngước nhìn hắn.
“Con muốn đưa Chiếu nhi về phủ ở một thời gian.” Từ Đoan Nghi nhìn thẳng vào ông, kiên định nói.
Hóa ra bấy lâu nay, Thời Vũ và Bích Khê cùng Lệnh Cát thường xuyên vắng mặt là vì bận rộn chuyện này.
Nàng từng nghĩ rằng, cả đời này, họ sẽ chẳng còn duyên phận với thứ rượu ấy nữa.
Những lời vừa muốn thốt ra lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Hắn vẫn còn sống tốt, thật là điều may mắn.
Từ Đoan Nghi cùng mọi người đều ở lại tiểu viện dùng bữa.
Hắn khẽ “A” một tiếng.
“Thích!”
Hắn vui mừng và cảm kích.
Chẳng cần hắn trả lời, nàng cũng tự hiểu ra.
Nàng không hề do dự, dưới ánh nhìn sâu thẳm của hắn, khẽ gật đầu.
Khi đến gần, nàng mới phát hiện những chiếc đèn lồng treo trước cửa đều dán chữ “Hỷ”, trên tấm biển cũng treo dải lụa đỏ rực, tựa như nơi đây vừa có hỷ sự.
Khi Tạ Thanh Nhai một lần nữa nhìn về phía nàng, Từ Đoan Nghi đã chủ động đặt xuống vò rượu còn dang dở, kéo tay hắn, kiễng chân, hôn lên môi hắn.
“Thu lại cái điệu cười ngốc nghếch của đệ đi! Nếu sau này vì đệ mà thê tử của ta không chịu thân cận với ta nữa, xem ta xử lý đệ thế nào!”
“Những gì ta nợ nàng, ta sẽ bù đắp tất cả.”
Hai người họ đối diện nhau, trong ánh mắt đối phương, chậm rãi uống cạn chén rượu hợp cẩn.
“Ừ.”
Tấm lưng mảnh mai dựa vào lồng ng.ực rắn chắc của hắn, hơi ấm ấy khiến tim nàng đập dồn dập hơn.
Lời của nàng khiến tất cả những người có mặt đều quay sang nhìn.
Không thể để lộ chân tướng, không thể sống cuộc đời quang minh chính đại, ông cũng không biết tương lai hắn sẽ ra sao.
“Đoán ra rồi?”
Mặc cho hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt nàng.
Gương mặt Lưu Chiếu vốn đang có chút buồn bã, thoáng chốc sáng lên, nhưng nghĩ tới điều gì đó, nụ cười dần dần vụt tắt.
Khóe môi Tạ Thanh Nhai cong lên nụ cười tươi sáng, đáp:
Bước vào bên trong, nàng lại thấy khắp nơi trang trí lộng lẫy, nhưng kỳ lạ thay, không có lấy một bóng người.
“Nhưng…”
Đây vốn dĩ là căn nhà hắn chuẩn bị cho Trường Ninh và Bình An, không ngờ giờ lại trở thành nơi tổ chức đại hôn của bọn họ.
Nói rồi, hắn chủ động cầm lấy hai vò rượu, đưa một vò cho nàng, còn mình giữ lấy vò còn lại.
Hắn không sai người chuẩn bị xe ngựa.
Từ Đoan Nghi không để hắn từ chối, dịu giọng khuyên nhủ:
Chỉ cần là điều nàng muốn, dù có vô lý hay quá đáng thế nào, e rằng ông cũng sẽ dốc hết tâm tư mà làm cho bằng được.
“Cảm ơn nàng.”
Tạ Thanh Nhai tiến đến, thấy nàng nhìn hắn chăm chú, trong mắt đã không còn nghi hoặc, mà chỉ còn sự kinh ngạc.
“… Có phải trông lạ lắm không? Hay là… ta đi thay bộ khác?”
“Vậy cứ coi như đây là một bất ngờ.”
Trong lòng Từ Bình Di luôn thương xót cho hoàn cảnh của Lưu Chiếu.
Nói rồi, nàng định xoay người trở vào phòng.
Một khi Từ Bình Di đã quyết, chuyện này đương nhiên không thể thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng nàng chợt trở nên mềm mại lạ thường.
Lần này, Từ Đoan Nghi không hề do dự, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng khẽ gật đầu, nụ cười rực rỡ hiện lên trên gương mặt.
Hắn chỉ khẽ đáp một tiếng.
Tuy nhiên, đêm nay—
Hắn đè thấp giọng, cố ý hăm dọa.
Từ Đoan Nghi đương nhiên nguyện ý.
Câu trả lời nửa vời này khiến nàng càng thêm hoài nghi, nhưng vẫn không hỏi nữa.
“Chàng không có gì phải bù đắp cả.”
“Trước đây ta không để con ở hầu phủ, không phải vì sợ con gây bất tiện, mà là vì ta thường xuyên ở quân doanh, rất ít khi về nhà… Giờ đây con cứ ở cùng Chiêu Chiêu và Thanh Nhai, vui chơi vài ngày cho thoải mái.”
Hắn nắm tay nàng, cười hỏi.
“Ta phải giải thích đủ điều, nói rằng ta muốn bù đắp cho nàng một lễ đại hôn trọn vẹn, muốn mang đến cho nàng một bất ngờ, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.”
Khắp nơi rực rỡ ánh đèn, dải lụa đỏ treo cao, tuy không có thân bằng hảo hữu, không có lễ nhạc rộn ràng, nhưng trời sao lấp lánh trên cao dường như đang chứng giám cho bọn họ.
Nàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, được hắn đỡ xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi tòa nhà trước mặt, giọng nói có chút dè dặt:
Tạ Thanh Nhai nghe nàng nói vậy, không nhịn được mà bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ theo hầu nàng quanh năm suốt tháng, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, nay nếu có dịp vui chơi thư giãn, nàng cũng vui lòng để bọn họ thoải mái một chút.
Tạ Thanh Nhai cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Lưu Chiếu, cũng đoán được hắn đang cười ngớ ngẩn vì điều gì, không nhịn được lại tặc lưỡi:
“Từ Đoan Nghi, ngày vui như vậy, sao lại khóc?”
Tạ Thanh Nhai khẽ tặc lưỡi, vẻ không vui.
Trời đầy sao lấp lánh.
Nàng không nói thêm điều gì, chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng đã đủ để Tạ Thanh Nhai hiểu được tình cảm của nàng.
“Đệ đâu có cố ý, ai mà biết được biểu ca và Nghi tỷ tỷ…”
Không ngờ biểu ca nghiêm nghị lạnh lùng của hắn, khi ở cạnh Từ Đoan Nghi lại có thể dịu dàng như vậy.
Nàng siết chặt tay hắn, không chút ngập ngừng.
“Văn gia gia, bọn ta đi trước đây, khi nào về sẽ đưa nó trở lại.”
“Không cần đâu, Nghi tỷ tỷ. Ta ở đây rất tốt, nếu về hầu phủ, sẽ không tiện đâu.”
Tạ Thanh Nhai lại đưa tay xoa xoa đầu Lưu Chiếu, sau đó quay lại chỗ Từ Đoan Nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ các loại đồ dùng ngày vui, cặp nến long phụng đã thắp sáng, giường cưới, màn cưới, chăn cưới, thậm chí trên bàn vẫn còn đó hai vò rượu hợp cẩn mà lần trước bọn họ chưa kịp uống.
Bước vào chủ ốc.
Thấy nàng như vậy, Tạ Thanh Nhai không nói thêm gì nữa, tiếp tục dắt tay nàng đi vào gian chính.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có núi xanh và suối biếc, nhưng căn nhà này lại sáng đèn rực rỡ, trông vô cùng náo nhiệt.
Hắn vừa nắm tay Từ Đoan Nghi bước vào trong, vừa kể:
Nhưng vòng eo đã bị Tạ Thanh Nhai nhanh chóng ôm chặt, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Chiếu đương nhiên không muốn mình làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, lập tức giơ tay che miệng, ra hiệu rằng hắn sẽ không cười nữa.
Hắn vẫn tưởng rằng biểu ca đối với nàng cũng giống như ngày trước, luôn tỏ ra phóng khoáng bất cần.
Chương 124: Uống rượu hợp cẩn
“Chiếu nhi cũng là đệ đệ của ta.”
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng nhau bạc đầu giai lão, kiếp sau vẫn muốn được ở bên nàng.”
Hắn lắc đầu, lễ phép từ chối:
“Về sau nhìn trước ngó sau một chút.”
Ai ngờ… Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, hắn không khỏi cảm thấy như biểu ca đang làm nũng với Nghi tỷ tỷ vậy.
Nàng muốn bọn họ đời đời kiếp kiếp, bạc đầu không rời, kiếp sau vẫn còn bên nhau.
Điều khiến Từ Đoan Nghi lấy làm lạ là—
Hắn bước tới, đặt tay lên đầu Lưu Chiếu, ấn nhẹ một cái.
Từ Đoan Nghi ngạc nhiên hỏi:
Nghe hắn nói vậy, nàng liền biết mình đã đoán đúng.
Sau đó, Từ Bình Di rời đi trước. Vợ chồng Từ Đoan Nghi nghỉ ngơi một lát, rồi cũng từ biệt Văn Bá, chuẩn bị đưa Lưu Chiếu ra ngoài dạo chơi.
“Vào trong sẽ biết.”
“Chút nữa hai con về phủ hay định đi dạo thêm?”
Nhưng nàng cũng không can thiệp.
Lúc này, ông cũng chỉ tỏ vẻ dễ dãi, để mặc nàng lên tiếng.
Đôi mắt nàng ngấn lệ, lặng lẽ nhìn sang Tạ Thanh Nhai.
Gần đây bọn họ hầu như luôn ở bên nhau, vậy mà nàng hoàn toàn không hay biết gì.
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên tóc nàng, làm toàn thân nàng mềm nhũn.
Mặt Từ Đoan Nghi càng đỏ hơn, lập tức buông tay khỏi Tạ Thanh Nhai, nhưng lúc này nàng lại ngại không dám mở miệng gọi người.
Xem ra, nhạc phụ và Văn gia gia đã bảo vệ hắn rất tốt.
Ngoài ngày đại hôn, nàng chưa từng mặc trang phục diễm lệ như thế, vốn đã không quen, nay lại bị hắn nhìn không chớp mắt, càng thêm phần ngại ngùng.
Lưu Chiếu vốn thông minh, hiểu rõ thân phận đặc biệt của mình, tất nhiên sẽ không lộ ra sơ hở. Sau khi trở về, ông sẽ giao cho Tần thúc sắp xếp lại trong phủ, đồng thời bố trí thêm mấy tâm phúc đáng tin cậy, như vậy sẽ không cần lo lắng bị kẻ khác phát hiện.
Nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên người nàng, chăm chú không rời, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.
Nàng cũng không hỏi hắn định đưa mình đi đâu, trên đường chỉ lặng lẽ dựa vào hắn, đã quen với việc để hắn dẫn dắt, cũng bởi vì nàng tin tưởng hắn tuyệt đối.
“Không cần thay, rất đẹp.” Nếu lúc này Từ Đoan Nghi quay đầu lại, hẳn sẽ thấy ánh mắt thâm sâu khó lường của hắn.
Mà tự mình cưỡi ngựa, đưa Từ Đoan Nghi rời khỏi hầu phủ.
Ánh mắt ấy khiến lòng hắn mềm nhũn.
Bỗng nhiên, từ phía sau, vòng tay rắn chắc ôm lấy eo nàng, hơi thở nóng rực phả vào bên tai.
Khuôn mặt nàng được hắn nâng niu trong đôi bàn tay ấm áp, bờ môi mềm mại khẽ chạm vào môi nàng, dịu dàng như đang trân trọng điều quý giá nhất trên đời.
“Đây là nhà của ai?”
“Khi nào thì chàng chuẩn bị tất cả thế này?”
Bàn tay đặt trên mu bàn tay hắn khẽ siết lại, không còn giãy giụa, giọng nàng dịu dàng đáp:
Lưu Chiếu rõ ràng rất động lòng, nhưng vẫn e sợ sẽ gây phiền phức cho bọn họ.
Lưu Chiếu vừa bước ra, liền bắt gặp cảnh tượng này.
“Chiếu nhi đâu? Đệ ấy không đi sao?”
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà bật cười, nụ cười đầy vẻ thích thú.
Lưu Chiếu là người vui mừng nhất, đôi mắt hắn sáng rực, gương mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.
Hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ nàng, như một con thú lớn làm nũng.
Hắn siết chặt tay nàng, mỉm cười hỏi:
Cần gì phải thương lượng?
Dẫu vậy, nàng vẫn không khỏi ngạc nhiên, không kìm được hỏi:
“Thôi nào, cứ nghe theo Chiêu Chiêu đi.” Từ Bình Di lên tiếng quyết định.
Lúc này, Lưu Chiếu cùng Văn Bá vào trong thu dọn đồ đạc, còn Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai thì đứng chờ trong sân.
“Không ngờ bọn họ lại chịu nghe lời chàng, giấu ta không nói gì cả.” Nàng không hề tức giận, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.
Từ Đoan Nghi hiểu rõ, lời cảm ơn này của hắn là vì điều gì.
“Ta chẳng thấy gì hết!”
Khi thấy hắn xuống ngựa, chìa tay ra đón, Từ Đoan Nghi vẫn còn tràn đầy thắc mắc.
Sau đó, giọng nói trầm thấp, dịu dàng của hắn vang lên bên tai nàng:
Tạ Thanh Nhai mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt:
“Ta và biểu ca đệ cũng sẽ ở lại đây một thời gian. Dạo này đệ cứ về ở cùng chúng ta, bình thường khi ra ngoài vẫn đeo mặt nạ, sẽ không ai nhận ra đệ đâu.”
“Con muốn thương lượng với người một chuyện.”
— Hình như nàng đã đoán ra đây là nhà của ai rồi.
Từ Đoan Nghi nghe thấy liền đỏ mặt, vội muốn buông tay, nhưng lại thấy hắn đã nhanh chóng xoay lưng lại, lớn tiếng kêu lên:
Chỉ đến khi dừng lại trước một tòa nhà nằm giữa núi non sông nước, nàng mới thực sự ngạc nhiên.
Nhưng những chuyện này, hắn không cần phải kể ra.
Những ngày sau đó, Lưu Chiếu theo vợ chồng bọn họ ở lại hầu phủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.