Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Ta ở đâu cũng được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Ta ở đâu cũng được


“Hôm nay Trưởng công chúa làm sao vậy? Lẽ nào nàng thực sự thích vị Nam An Vương này?”

“Dì mẫu.”

Ánh mắt hắn từ xa thu về, rồi dừng trên người Từ Đoan Nghi.

“Nàng…”

Thái hậu Chiêu Dụ cố gắng đè nén cơn giận, thu lại ánh mắt, tự nhủ “mắt không thấy thì lòng không phiền”.

Nàng để bản thân hoàn toàn phơi bày dưới tầm mắt của hắn, để hắn có thể nhìn thấy rõ ràng từng cảm xúc trong lòng nàng.

“Cô cô quay lại đi ạ.”

“Con vất vả cả buổi sáng rồi, chắc cũng đói lắm. Ăn nhiều một chút. Hôm nay ta đã bảo bếp làm toàn món con thích.”

Cảm giác giống như đang cố ý tránh mặt hắn vậy.

Chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng khiến mặt Trần Lập tái nhợt, lập tức cúi đầu, vai lưng cứng đờ, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Sau này, nàng mới biết thì ra Tạ Thanh Nhai bị gia đình ép buộc phải vào cung làm bạn đọc cho Thái tử ca ca.

Từ Đoan Nghi không ngoảnh đầu lại, chỉ tiếp tục bước về phía trước.

“Không sao đâu, ta chưa từng trách Vương gia.”

Cũng may, biểu ca lần này không cố tình làm điều thất lễ, bằng không, hắn thật sự lo mẫu hậu sẽ nổi trận lôi đình.

Ngược lại khiến Tào Đạt có chút khó nắm bắt. Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?

Thừa dịp lúc này chỉ có Bích Khê và Trường Phong ở bên cạnh, những người khác đứng cách khá xa, không thể nghe thấy lời nàng nói, Từ Đoan Nghi hạ thấp giọng, khẽ nói thêm với Tạ Thanh Nhai:

Bên ngoài còn có nhiều người, nàng không muốn để người khác nhìn ra bất cứ điều gì khác thường giữa hai người, tránh những lời bàn tán vô căn cứ.

“Dạ!”

Còn đối với Tạ Thanh Nhai, Đan Phong chỉ khẽ cúi người hành lễ, không nói thêm lời nào, rồi lập tức xoay người trở lại.

Đó là tách trà mà sáng nay, chính tay nàng đã rót cho hắn…

Hồi lâu sau, khi Trần Lập định lên tiếng gọi hắn thêm một lần nữa, thì cuối cùng Tào Đạt cũng mở miệng:

“Từ nay về sau, nếu gặp lại vị Trưởng công chúa đó, thì tự mình phải biết thông minh một chút. Đừng chọc giận người mà mình không đụng vào nổi. Nếu thực sự xảy ra chuyện, ngay cả ta cũng không bảo vệ được các ngươi.”

“Đồ vô dụng, không có đầu óc. Đưa sang Thận Hình Ty xử lý đi.”

Từ Đoan Nghi nhìn rõ, ngay tại khoảnh khắc ấy, biểu cảm trong mắt Tạ Thanh Nhai lập tức thay đổi.

“Ta biết vương gia không thích cuộc hôn sự này.”

Huống chi hôm đó tâm trạng hắn đang không tốt. Nhưng có lẽ bởi vì Từ Đoan Nghi khi ấy quá đáng thương, nên hắn vẫn bước tới, mở lời nói chuyện với nàng.

Hắn không khỏi kinh ngạc tột độ.

Tào Đạt cũng chưa từng nghe nói nàng xử phạt hay làm khó bất kỳ ai.

Khi nói những lời này, Từ Đoan Nghi không hề tỏ ra tức giận.

Thậm chí, ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn dịu dàng, mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Cùng chịu thiệt không phải là cách hay ho gì.

Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại ở lại.

Bữa trưa kết thúc.

Dù nàng không khóc, nhưng đôi mắt đen láy mở to, ngân ngấn nước, trông đáng thương vô cùng.

Nhưng ngay lập tức, Tào Đạt quay đầu lại, ánh mắt không chút biểu cảm liếc nhìn hắn.

Lửa giận trong lòng Thái hậu Chiêu Dụ lại bùng lên, chỉ trực lao thẳng lên đầu. Cơn tức đến mức bà suýt nữa đập đôi đũa trong tay xuống bàn.

Tào Đạt khẽ cười khẩy:

Vừa rồi nghĩa phụ cố ý đến đây, chính là để tận mắt quan sát Nam An Vương, xem thử thực hư thế nào.

Trước đó, Bích Khê vẫn còn lo lắng, sợ rằng Nam An Vương sẽ không đợi mà đã bỏ đi trước. Nhưng khi thấy xe ngựa vẫn còn ở đó, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Từ Đoan Nghi không ngờ rằng hắn sẽ đáp lời.

Trần Lập vốn nghĩ rằng nghĩa phụ sẽ như những lần trước, chỉ phạt nhẹ rồi cho qua.

Hai người ngồi đối diện nhau, không cách nào tránh khỏi việc nhìn thẳng vào mặt đối phương.

Bà quay sang nhìn Từ Đoan Nghi, ánh mắt lộ vẻ yêu thương, nói thêm:

Ngày thứ ba kể từ khi nàng gả vào phủ, cuối cùng nàng cũng có cơ hội để nói hết những lời từ đáy lòng mình cho hắn nghe.

Nếu không phải vì Tào Đạt hiện đang ở trong cung và Vương gia bị ràng buộc bởi quá nhiều điều không thể hành động tùy tiện, thì e rằng hắn đã liều mạng g**t ch*t Tào Đạt để báo thù cho cố Vương gia và thế tử từ lâu.

Nàng vừa định lên tiếng thì Tạ Thanh Nhai đã không quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Tạ Thanh Nhai trong giây phút này khiến Từ Đoan Nghi cảm thấy kinh hãi.

Hắn chỉ muốn cảnh cáo vị chủ nhân của Thọ Khang Cung, chứ không thực sự muốn đối đầu với bà.

Chỉ là nghĩ đến mối quan hệ giữa nàng và Tạ Thanh Nhai, vốn vừa mới dịu đi đôi chút, giờ lại bị Tào Đạt chen ngang một cách không đúng lúc, khiến không khí giữa hai người e rằng sẽ quay lại điểm ban đầu.

Thấy động tác của nàng, Trường Phong liền hạ giọng nói:

Nhìn nàng, thật khó mà tin rằng nàng lại là người được dạy dỗ bởi Thái hậu Chiêu Dụ.

Chuyện này hắn đã biết, lẽ nào Thọ Khang Cung lại không hay?

Đan Phong, người đã hầu hạ Thái hậu mấy chục năm, tự nhiên rất hiểu bà. Lúc này thấy nét mặt Thái hậu thư thái, nàng liền mỉm cười, vội vàng múc một bát canh vịt già nấu củ cải chua đặt trước mặt bà:

Nàng cảm nhận được rõ ràng.

Lớp vỏ bánh giòn rụm thơm phức, bên trong nhân là thịt dê mềm mại, kết hợp với phô mai béo ngậy và các loại gia vị đậm đà.

Nàng tin rằng, tận sâu trong xương tủy, hắn vẫn là chàng trai nghĩa khí và ngay thẳng của năm xưa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn lại nhìn Từ Đoan Nghi một lúc lâu.

Nàng gắp một miếng bánh hẹ nhân mỡ cừu đặt vào bát của Thái hậu Chiêu Dụ:

“Dạ, mẫu hậu.”

“Nghĩa phụ?”

Khuôn mặt hắn trở lại vẻ thờ ơ và lạnh nhạt như ban đầu.

“Vương gia, chúng ta cũng về thôi.”

Tào Đạt vừa nói vừa sa sầm nét mặt, xoay người rời đi.

Từ Đoan Nghi lên tiếng trước, phá tan bầu không khí nặng nề, quái dị trong căn phòng.

Dẫu sao, nàng cũng nhận lệnh tiễn họ ra ngoài.

Tim Từ Đoan Nghi thoáng thắt lại.

Nhưng đằng này, hai người bọn họ lại ngồi đánh cờ suốt cả buổi sáng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Từ Đoan Nghi, ánh mắt đen sẫm và sâu thẳm.

Ngay lúc đó, tiểu thái giám theo sau Tào Đạt lập tức trầm mặt, hướng về phía Tạ Thanh Nhai quát lớn:

“Người của chúng ta báo về rằng, vị Nam An Vương này nhậm chức ba tháng, nhưng chưa xử lý được một vụ việc nào. Mỗi ngày đến phủ nha chỉ nằm ngủ trong phòng công vụ, hoặc lén lút trốn ra ngoài, mọi công việc đều giao cho các Phủ thừa xử lý. Vì thế, người trong phủ nha đều rất bất mãn với hắn.”

Tuy nhiên, bên kia bàn vẫn còn hai người chưa dám động đũa.

Không ngờ lần này, Tào Đạt lại cau mày, vẻ không kiên nhẫn:

Rõ ràng, nàng chẳng làm gì cả.

“Trốn ra ngoài? Hắn làm gì?”

“Tiểu thái giám này có phần không biết quy củ, Tào công công sau này nên thay người khác đi thì hơn.”

Từ Đoan Nghi tất nhiên nhận ra điều đó.

Chỉ một tiếng “ừ” của Tạ Thanh Nhai đã là đủ để nói lên tất cả.

Cứ như thể tất cả những gì nàng vừa thấy đều chỉ là ảo giác của nàng.

“…Đa tạ.”

Đặng cô cô đúng là người rất hay cằn nhằn.

Nhưng chỉ thoáng nhìn nhau một cái.

“Ngươi nghĩ nàng là ai?”

Không nghe thấy câu trả lời tiếp theo từ hắn, Từ Đoan Nghi cũng không cảm thấy thất vọng.

Tạ Thanh Nhai không hiểu.

Hai tay nắm chặt bên đùi, hắn không biết phải đối mặt với Từ Đoan Nghi thế nào, cũng không hiểu tại sao nàng lại nhắc đến chuyện này.

Hắn thực sự không hài lòng với cuộc hôn sự này. Bất kể là ai gả cho hắn, hắn cũng sẽ không vừa ý, sẽ sinh lòng cảnh giác.

Thật ra, kể cả nếu hắn đã quên, nàng cũng không thấy có gì to tát.

Mặc dù không rõ trên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều nàng cảm nhận được.

Trần Lập thấp giọng đáp “Dạ”, rồi lặng lẽ đi theo sau Tào Đạt.

“Dì mẫu nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Khi Từ Đoan Nghi còn đang do dự, Bích Khê đã tiến lên trước, kéo rèm xe giúp nàng.

Điều khiến nàng bất ngờ là Tạ Thanh Nhai không lập tức rời đi mà đứng ngay bên cạnh xe ngựa.

Sau khi nàng đi, Trường Phong nhìn vương gia bên cạnh, rồi lại nhìn theo bóng dáng của vương phi đang dần khuất xa, hắn lưỡng lự thu lại ánh mắt, hỏi nhỏ:

Bởi vì, nàng nhắc lại chuyện này không phải để Tạ Thanh Nhai nhớ đến.

“Chính là khi ấy, Vương gia đã xuất hiện.”

Từ Đoan Nghi không hề do dự.

“Không có gì.”

Nghĩ đến chuyện khi ấy, Tạ Thanh Nhai bất chợt khẽ đáp lại một tiếng.

“Vương phi.”

“Không sao.”

Hèn chi vừa rồi Chiêu Chiêu đi lâu như vậy mới quay lại.

Từ Đoan Nghi không tỏ ý gì.

Nhưng bàn tay mạnh mẽ đã chìa ra đón lấy tách trà ấy vào buổi sáng, lần này lại không hề đưa ra nữa.

Từ Đoan Nghi tất nhiên không từ chối, nàng khẽ mỉm cười đáp:

Đan Phong thoáng lộ vẻ do dự.

Tào Đạt có liên quan chặt chẽ đến trận chiến ở Trường Dã.

Ở một bên khác, Từ Đoan Nghi cũng dẫn theo Bích Khê trở lại nơi đỗ xe ngựa.

Từ Đoan Nghi mỉm cười, nhẹ giọng nói:

Từ Đoan Nghi hiểu điều đó, thấy bà đã lộ vẻ mệt mỏi trong ánh mắt, liền chuẩn bị cùng Tạ Thanh Nhai rời đi trước.

Khẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Trường Phong vẫn đứng chờ bên ngoài xe ngựa.

Dọc đường về.

Chỉ còn lại tiếng động của đám người kéo tiểu thái giám đi.

Sau vài tiếng đáp dạ.

Chính vì vậy, từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ đặt nàng vào mắt.

Nàng vẫn tin tưởng như thế.

Từ nhỏ nàng đã biết, dưới vẻ ngoài ngông cuồng, bất kham của Tạ Thanh Nhai, là một trái tim rất đỗi dịu dàng.

Kìm nén những câu hỏi đầy trong lòng, Từ Đoan Nghi chỉ khẽ mỉm cười dịu dàng với Tạ Thanh Nhai một lần nữa:

Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói lạnh lùng của Tào Đạt cắt ngang:

Nhưng Tào Đạt dù sao cũng là Tào Đạt.

Dù biết kế này có thể khiến mẫu hậu sinh hiềm khích với Tào Đạt, nhưng hắn cũng lo rằng biểu ca sẽ bị trách phạt vì chuyện này… Trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng lại không biết phải nói gì.

Nhiều lời hơn nữa, hắn lại không thể thốt ra.

Thái hậu Chiêu Dụ thường có thói quen ngủ trưa.

Thái hậu Chiêu Dụ chưa động đũa, hắn dĩ nhiên cũng không dám đụng vào thức ăn.

Chỉ cho rằng Tạ Thanh Nhai làm vậy là để tránh cho Đặng cô cô phát hiện, kẻo lại bị bà ấy lải nhải không ngớt.

“Không biết.”

Nàng cũng không muốn nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, xa lạ của Tạ Thanh Nhai thêm một lần nào nữa.

“Thôi được rồi, các ngươi cũng ăn đi.”

Nói ra được khiến Từ Đoan Nghi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Dù nàng biết rõ.

“Nhưng ta cam đoan, trong những ngày ở vương phủ, ta sẽ không quấy rầy vương gia, cũng sẽ không để bất kỳ ai chạy đến chỗ dì mẫu để mách lẻo.”

Nàng cũng không nhắc đến chuyện cũ để gợi lại tình cảm xưa.

Ngược lại, hắn như đang đợi họ chủ động mở lời trước.

Bích Khê nghĩ đến đây, lòng càng thêm trĩu nặng.

Hành động hôm nay của nàng là muốn Tào Đạt và những người xung quanh hắn hiểu rằng, phu quân của nàng không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện quát tháo.

Nghe nàng nói vậy, Thái hậu Chiêu Dụ cũng không nói gì thêm.

Vị Gia Thuận Trưởng công chúa này, trong mắt Tào Đạt từ trước đến nay vẫn luôn là người hiền hòa, dễ nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi khi nhớ lại những chuyện cũ này, trái tim Từ Đoan Nghi luôn trở nên mềm mại nhất.

Tào Đạt không đáp ngay.

Đành cắn răng, ép bản thân tiếp tục ngồi im.

Nàng muốn nói với Tạ Thanh Nhai rằng.

Mà là vì khi đó, trông Tạ Thanh Nhai thực sự quá dữ dằn.

Thấy đôi mắt nàng trong trẻo, sáng ngời, ánh nhìn thẳng thắn không chút né tránh. Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy uy nghi của nàng, Tào Đạt buộc phải cúi đầu, giả vờ nhã nhặn đáp lời:

“Trưởng công chúa, Vương gia.”

Hắn không lập tức đáp lại lời của Từ Đoan Nghi, mà thay vào đó, nở một nụ cười, nhìn nàng và nói:

Hắn không biết tại sao Từ Đoan Nghi lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Nhìn thấy sắc mặt Thái hậu Chiêu Dụ, so với buổi sáng gặp mặt, lúc này lại càng thêm khó coi, trái tim nhỏ bé của Thiếu đế không khỏi nảy lên vài phần sợ hãi.

Thái hậu Chiêu Dụ quay sang dặn Đan Phong:

“Vương gia vẫn nhớ sao?”

Hắn vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng.

Giọng nói của Tạ Thanh Nhai mang theo chút do dự, từng chút từng chút, vang lên bên tai Từ Đoan Nghi.

“Dạ được, con xin đa tạ dì mẫu.”

“Ngài đường đường là Chưởng ấn của Ty lễ giám, thân phận tôn quý. Nếu người hầu cận bên mình mà vô lễ như thế này, e rằng sau này không chỉ người ngoài có ý kiến, mà ngay cả các Ngự sử đại nhân cũng sẽ dâng sớ đàn hặc ngài quản giáo không nghiêm đấy.”

Thái hậu Chiêu Dụ dường như không muốn làm khó Từ Đoan Nghi, nên cũng thuận miệng nói:

So với vẻ bình thản, tự nhiên của Tạ Thanh Nhai, Thiếu đế rõ ràng lo lắng hơn nhiều.

Rèm xe khẽ rủ xuống sau lưng nàng.

“Xem ra Trưởng công chúa rất hài lòng với cuộc hôn nhân này?”

Không có lời cho phép của Thái hậu Chiêu Dụ, Thiếu đế không dám tự ý gắp thức ăn.

Trong cung, hầu như không ai nói xấu nàng, mà ngược lại, rất nhiều người từng được nhận ân huệ từ nàng.

Đôi tay siết chặt sau lưng, Tạ Thanh Nhai lặng lẽ nhìn Từ Đoan Nghi, nhưng không nói gì.

Nàng không gọi Tạ Thanh Nhai, cũng không bảo hắn dừng bước chờ mình.

Hắn vốn là người không chịu ngồi yên một chỗ, trong lòng chỉ mong được theo cha huynh ra chiến trường. Nhưng lại bị Đại Trưởng công chúa ép đến cung học lễ nghi, quy củ, nên trong lòng luôn đầy bất mãn.

“Là Gia Thuận Trưởng công chúa mà…”

Thái hậu Chiêu Dụ dặn dò Đan Phong, quả thật bà đã cảm thấy hơi mệt, vừa nói vừa che miệng ngáp một cái.

Từ Đoan Nghi khẽ thở dài, trong lòng cũng dấy lên chút nỗi buồn và phiền muộn.

Thiếu đế ngồi thêm một lát rồi cáo lui trước, để lại Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai ở lại.

Hắn biết mình nên giữ khoảng cách, nhưng lại không ngăn được cảm xúc xáo động mỗi khi đối diện với nàng. Hết lần này đến lần khác, hắn phá vỡ kế hoạch vốn dĩ đã được đặt ra, hết lần này đến lần khác không kiềm được mà mở lời với nàng.

“Lúc ấy, ta đứng một mình ở đó, vừa lo lắng vừa không biết phải làm gì.”

Nhưng rất nhanh, Tào Đạt đã nghĩ thông.

Cũng vì vậy, ngay từ lần đầu gặp Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi đã cảm thấy hắn là một kẻ khó đối phó, lại không biết rõ thân phận của hắn, nên tất nhiên càng không dám bắt chuyện.

“Vương gia đang ở trong xe.”

Ban đầu, Từ Đoan Nghi còn tưởng rằng hắn sẽ quay lưng bỏ đi ngay.

Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần.

“Gì cơ?”

Hơn nữa, Nam An Vương khi thì đòi đến Xướng Âm Các nghe kịch, lúc lại thô lỗ với Trưởng công chúa, thái độ như vậy thật khiến hắn khó phân biệt được thật giả.

Giọng điệu của nàng rất bình thản, ánh mắt nhìn Tào Đạt cũng đầy tĩnh lặng.

Nếu đổi lại là một người con rể nghe lời và khiến bà hài lòng, bà nhất định sẽ ân cần dặn dò vài câu. Nhưng với một kẻ ngông cuồng và bất kham như thế này, bà thật sự chẳng buồn nhìn nhiều hay nói nhiều nữa.

“Vương gia?”

Nói xong, nàng cũng không chờ hắn đáp lại, liền xoay người cùng Bích Khê rời khỏi nơi này.

“Trưởng công chúa khang an.”

Tạ Thanh Nhai lặng lẽ nhìn nơi đó, cũng hồi tưởng lại ký ức ngày đó.

Khi Từ Đoan Nghi yên lặng chờ đợi hắn nói tiếp, thì từ phía sau họ bất ngờ truyền đến một giọng nói có chút sắc lạnh và chói tai.

Nàng quay người, khẽ gật đầu với Tào Đạt, đáp lời:

Tạ Thanh Nhai nhắm mắt, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Hoàn toàn không còn sự quyết đoán như ban đầu.

Hắn đứng thẳng người dậy.

Khi đó, Từ Đoan Nghi không hiểu Tạ Thanh Nhai ở lại để làm gì. Chỉ cảm thấy hắn là người khó dây vào, liền lén lút dịch người ra xa, nghĩ rằng càng tránh xa hắn càng tốt.

Không còn lựa chọn nào khác, Từ Đoan Nghi đành bước lên bậc thang, được Bích Khê dìu vào trong xe ngựa.

“Từ xa trông thấy, còn tưởng nhận nhầm người. Sau mới nhớ ra hôm nay là ngày Trưởng công chúa dẫn Vương gia vào cung, nên đặc biệt đến đây để hỏi thăm.”

Hắn đã nghe nói, hôm nay tại Thọ Khang Cung, trước mặt vị hoàng đế kia, Tạ Thanh Nhai đã lớn tiếng nói muốn đến Xướng Âm Các nghe kịch.

Nàng nhìn thấy Tạ Thanh Nhai đang ngồi bên trong, vẫn ở đúng vị trí hắn ngồi lúc sáng. Nàng cũng thấy chiếc bàn nhỏ trước mặt hắn, nơi còn đặt một tách trà chưa uống hết.

Từ Đoan Nghi nhìn bóng lưng rời đi của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù đúng là hắn không hài lòng vì hôm nay Từ Đoan Nghi khiến hắn mất mặt, và vừa rồi trong đầu cũng lóe lên vài suy đoán về tâm tư của nàng.

Hắn chỉ có thể giữ im lặng.

Tạ Thanh Nhai cuối cùng vẫn không thể xoay người bỏ đi.

Hắn ngồi mà không yên.

“Hay là Tào công công cho rằng ta sẽ khoanh tay đứng nhìn?”

Từ Đoan Nghi mấy lần ngẩng lên nhìn hắn, muốn mở lời, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.

“Ta ở đâu cũng được.”

Hắn mà mở miệng lúc này, chỉ e càng làm mẫu hậu thêm tức giận.

“Vương gia, ngài cũng thử đi.”

Còn Tạ Thanh Nhai thì liếc nhìn Từ Đoan Nghi một cái.

Khi ấy, Từ Đoan Nghi mới chợt nhận ra, có lẽ Tạ Thanh Nhai đã cố tình ở lại vì nàng.

Từ Đoan Nghi khẽ hít một hơi, tiếp tục nói:

“Ngài ăn bánh này cùng với canh vịt củ cải chua nhé, món này bếp đã hầm từ sáng sớm, rất mát lành, dễ chịu đấy ạ.”

Thái hậu Chiêu Dụ nhìn thoáng qua miếng bánh tỏa hương thơm ngào ngạt, cuối cùng cũng chịu thu ánh mắt đầy sát khí từ Tạ Thanh Nhai về.

Từ Đoan Nghi không đành lòng.

“Chào Tào công công.”

Trái lại, trước khi rời đi, nàng quay đầu lại, bình tĩnh nói với Tào Đạt:

“Cuộc hôn sự này, ta không có cách nào từ chối.”

Từ Đoan Nghi điều chỉnh lại tâm tình, trên gương mặt khẽ nở một nụ cười dịu dàng, rồi nói với Tạ Thanh Nhai câu đầu tiên kể từ khi trở về:

“Người thử món bánh hẹ này xem sao.”

Từ Đoan Nghi dường như cũng không để tâm đến việc hắn có đáp lại hay không, mà tự mình tiếp tục kể:

Tuy nhiên, hắn cũng không nói gì với nàng.

Hôm nay ở trong cung, sự thay đổi ấy không phải là ảo giác của nàng, mà là thực sự tồn tại.

Là thật lòng nói đỡ cho Nam An Vương, hay chỉ là muốn giữ thể diện cho chính mình?

Lời này rõ ràng là một sự đe dọa công khai, cố tình nói trước mặt Tạ Thanh Nhai.

Trước đó, Vương gia đã đến đây với vẻ mặt trầm lặng, nhưng không thấy Vương phi đâu. Sau khi hỏi thăm, Trường Phong mới biết rằng Vương gia đã gặp phải Tào Đạt.

Nàng muốn hỏi hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những năm tháng thay đổi ấy, có thực sự chỉ vì sự ra đi của Tạ bá bá và những người khác? Và tại sao hắn lại căm hận Tào Đạt đến vậy, Tào Đạt rốt cuộc đã làm những gì…

Nhưng nếu đối phương là nàng…

Nếu là người khác, có lẽ lúc này đã cúi đầu chịu thua từ lâu.

Khi ra khỏi cửa Thọ Khang Cung, Từ Đoan Nghi từ chối việc Đan Phong cô cô tiếp tục tiễn mình.

Tạ Thanh Nhai không ngờ nàng lại bất ngờ nhắc đến chuyện này.

Từ Đoan Nghi đứng dậy, hành lễ trước Thái hậu, dặn dò bà nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Đợi Thái hậu gật đầu đồng ý, nàng mới cùng Tạ Thanh Nhai rời khỏi.

Dù Tào Đạt quyền lực lớn đến đâu.

Hắn ám chỉ đến tiểu thái giám vừa bị Từ Đoan Nghi chỉ đích danh.

Hắn theo bản năng cau mày, định nói điều gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng, không thốt ra lời.

Nàng muốn nhân cơ hội này chứng minh rằng, nàng là vô hại.

Nhưng khi quay sang nhìn thấy Chiêu Chiêu bên cạnh…

Từ Đoan Nghi không thể tránh khỏi việc phải đứng cùng hắn một chỗ.

Dù dạo gần đây Thái hậu Chiêu Dụ ăn uống không ngon miệng, nhưng miếng bánh đầu tiên vừa vào miệng, bà cũng không khỏi thèm ăn hơn, đôi mày vốn đang nhíu chặt cũng dần dãn ra, vẻ mặt trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Rõ ràng là tinh thần bà không còn sung sức như trước.

Từ Đoan Nghi chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng, dùng đũa công gắp một miếng bánh nhân hẹ đặt vào đĩa của Thiếu đế. Sau đó, nàng lại quay sang gắp một miếng khác cho Tạ Thanh Nhai:

“Lời của dì mẫu, Vương gia không cần để trong lòng. Ta không phải người thích đi mách lẻo.” Từ Đoan Nghi đột nhiên hạ thấp giọng nói.

“Tiếp tục theo dõi.”

Đôi mắt nàng, cả nét mặt nàng, đều ngập tràn nụ cười dịu dàng.

Nghe vậy, Thiếu đế vội vàng cúi đầu đáp:

“Chủ nhân…”

Thế nhưng những lời này vẫn khiến Tào Đạt bất giác cảm thấy rùng mình.

Chỉ là, đến giờ hối hận cũng đã muộn.

Bên cạnh Tào Đạt lúc này chỉ còn lại một thái giám thân cận, cũng là nghĩa tử kiêm tâm phúc của hắn, tên gọi Trần Lập.

Nhưng kể từ khoảnh khắc Tào Đạt xuất hiện, nàng biết rằng mình không thể thoải mái đối mặt với Tạ Thanh Nhai nữa.

Tạ Thanh Nhai nghe ra sự vui mừng trong giọng nói của nàng, nhưng nhất thời hắn lại do dự, không biết phải nói gì.

Sau đó, nàng không tiếp tục để tâm đến hai người họ nữa, chỉ tập trung ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp vài món cho Thái hậu Chiêu Dụ.

“Bệ hạ và Vương gia cũng mau ăn đi ạ.”

Hắn không ngờ vào lúc này, Từ Đoan Nghi vẫn chịu mở lời giúp hắn.

Điều này khiến Tào Đạt bất giác cảm thấy như chính mình tự bê đá đập chân mình.

Khi đó, Từ Đoan Nghi thật đáng thương, giống như một chú mèo nhỏ vừa chào đời đã bị bỏ rơi.

Nhưng nàng cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.

Trần Lập cau mày, nhìn bóng lưng xa dần của Từ Đoan Nghi.

Từ Đoan Nghi nhìn bóng lưng hắn, đôi môi khẽ mở ra, nhưng cuối cùng lại không gọi hắn dừng lại.

Hắn thấy thần sắc của nàng vẫn như thường, chẳng có dấu hiệu gì bất thường cả.

“Vương gia, ngài có tin những lời vừa rồi của vương phi là thật không?”

Câu này hiển nhiên là dành cho Từ Đoan Nghi.

Tất nhiên, Bích Khê không biết nàng đang nghĩ gì.

Nếu hôm nay vị Nam An Vương này và hoàng đế gây gổ ngay tại Thọ Khang Cung, hoặc hoàng đế phất tay áo rời đi, hắn đã có thể kết luận rằng giữa hai người chắc chắn có điều khuất tất.

Từ Đoan Nghi thu hồi ánh nhìn, ánh mắt dịu dàng tự nhiên rơi xuống, dừng lại nơi chốn quen thuộc kia. Nàng tiếp tục nhẹ nhàng kể:

Nàng không nhìn thấy ánh mắt trước đó của Tạ Thanh Nhai, vốn đã dừng lại trên đôi tay của nàng. Thấy hắn không rời đi, nàng có chút nghi hoặc, khẽ gọi một tiếng:

Thật ra, nàng vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi.

Nàng ngồi trở lại đúng vị trí của mình lúc sáng.

“Nàng là người được Thọ Khang Cung dạy dỗ nên. Sinh ra với một trái tim tinh tế bậc nhất, thông minh hơn bất kỳ ai. Ngươi nghĩ nàng sẽ thích Tạ Thanh Nhai sao?”

Lúc ấy, thấy nàng không phản ứng, Tạ Thanh Nhai vốn định rời đi.

“Lão tổ tông, tiểu nhân…”

Không thể cứ thế mà chấp nhận như không có gì xảy ra được.

Khi nói, trong mắt hắn lộ rõ ý dò xét.

Huống chi, với cái thái độ của Tạ Thanh Nhai, ai có thể thích hắn đây?

Suy cho cùng, hắn vẫn chỉ là một hoạn quan, cần có người nâng đỡ mới giữ được vị trí vững vàng.

Cử chỉ và thái độ này của Tạ Thanh Nhai, vậy mà không làm sắc mặt của Tào Đạt thay đổi.

Bích Khê đi bên cạnh nàng, ánh mắt đầy lo âu.

Hóa ra không chỉ làm canh trứng gà, mà còn làm cả bánh hẹ.

“Vâng!”

Đối với mọi thứ xung quanh nàng đều rụt rè, dường như chỉ cần một tiếng động lớn hơn chút cũng có thể khiến nàng sợ hãi mà giật mình.

“Nếu thực sự như vậy, nghĩa phụ lần này e là chọn sai người rồi.” Trần Lập nói, giọng mang theo vài phần lo lắng.

Đến khi xe ngựa dừng lại, Tạ Thanh Nhai mới mở mắt ra.

Nàng sợ Tạ Thanh Nhai sẽ để ý đến lời dặn dò lúc nãy của Thái hậu.

“Người ở phủ nha báo về thế nào?” Hắn hỏi Trần Lập.

Thậm chí có thể nói là chán ghét đến cực điểm.

Những lời này của nàng.

Từ Đoan Nghi cũng không để tâm, chỉ cúi nhẹ người chào hắn, rồi nói:

Tạ Thanh Nhai vốn đang tỏ ra thản nhiên ăn cơm, nhưng khi nghe câu này, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Từ Đoan Nghi.

Những nét do dự và ngơ ngác vừa thoáng hiện đều đã biến mất.

Tạ Thanh Nhai ngẩng lên, ánh mắt đối diện với nàng.

Từ Đoan Nghi, ngay khi Tào Đạt bước đến, đã nhanh chóng thu ánh mắt lại khỏi Tạ Thanh Nhai.

Bích Khê đi theo sau hai người.

Đây là lần đầu tiên Trần Lập nghe nghĩa phụ dùng giọng điệu không chắc chắn như vậy để trả lời.

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ khung cảnh bên trong xe ngựa hiện rõ trước mắt Từ Đoan Nghi.

Tào Đạt nhếch môi cười nhạt:

Thấy Từ Đoan Nghi cười, gật đầu thừa nhận, Thái hậu Chiêu Dụ càng nhíu chặt mày hơn, giọng trách móc:

Hắn nhìn về phía nàng đang nhắc tới, quả nhiên là nơi đó.

Khóe mắt của Thái hậu thoáng liếc qua, thấy Tạ Thanh Nhai đã không hề khách khí, nhanh chóng cầm đũa gắp đồ ăn.

Nàng tất nhiên không trách Tạ Thanh Nhai, nàng chưa từng trách hắn.

Nếu như dì mẫu và Tào Đạt lo sợ hắn đang che giấu một điều gì đó, sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ dẫn theo quân đội Ký Châu để phò tá Hoàng thượng nắm quyền.

Nhưng nàng không có ý lảng tránh, cứ để mặc Tào Đạt nhìn thẳng vào mình.

Hắn đã từng ép nàng gả cho Tạ Thanh Nhai, khiến dì mẫu sinh lòng bất mãn với hắn.

Trần Lập có chút không hiểu câu hỏi này, ngơ ngác đáp:

Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, như thể không hề để tâm.

Nếu không phải vì đánh cược thua Thái tử ca ca, buộc phải ở lại trong cung, e rằng hắn đã sớm bỏ đi từ lâu.

“Bọn nô tài thấp hèn bên dưới vô phép, làm phật lòng Trưởng công chúa. Nô tài sẽ lập tức sai người đưa hắn tới Thận Hình Ty xử lý.”

Biểu cảm trên mặt cả hai đều có chút thay đổi.

Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp của Tạ Thanh Nhai vang lên bên cạnh nàng:

Tào Đạt lại cười nhạt một lần nữa.

Hắn còn định mở miệng xin cho tiểu thái giám.

Giọng nói thuộc về Tào Đạt lại vang lên phía sau họ:

“Vừa rồi nghĩa phụ nhìn vị Nam An Vương kia, cảm thấy thế nào?”

“—To gan!”

Từ Đoan Nghi đoán được nàng đang nghĩ gì, nhẹ nhàng trấn an:

Trần Lập kinh ngạc thốt lên, không hiểu vì sao lần này nghĩa phụ lại quyết định như vậy.

“Đa tạ.”

Từ Đoan Nghi khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt lại hướng về phía xe ngựa sau lưng Trường Phong.

Tạ Thanh Nhai khẽ ừ một tiếng.

Vẫn là dáng vẻ điển hình của một kẻ công tử bột ăn chơi phóng túng.

“Ừ.”

Vẫn là con đường khi đến đây, vẫn là hai người họ không nói với nhau lời nào, cho đến khi đi ngang qua một nơi quen thuộc, Từ Đoan Nghi bỗng cất giọng:

“Ta nhớ lần đầu gặp Vương gia, chính là ở đó.”

“Nhưng theo ta thấy, hình như Nam An Vương không mấy hài lòng thì phải. Nếu không, cũng chẳng đến nỗi bỏ lại Trưởng công chúa mà đi như vậy.”

Tào Đạt vừa cười vừa nói, nhưng lại không có ý định bước lên hành lễ với họ.

Tạ Thanh Nhai rất ghét Tào Đạt.

Đan Phong cúi đầu đáp lời.

“Khi đó ta nhát gan, lại không biết ngài là ai, nên không dám mở lời.”

“Múc cho Chiêu Chiêu một bát nữa.”

Thực ra, không hẳn vì Tạ Thanh Nhai xa lạ mà nàng không dám nói chuyện với hắn.

“Vậy còn tiểu Tứ…”

“Vậy ta đi trước đây. Nếu vương gia có gì muốn nói, cứ sai người đến tìm ta.”

Tạ Thanh Nhai vẫn đứng ngay cạnh xe ngựa.

Hắn không có gì để giải thích cả.

Nói xong, hắn chuyển ánh nhìn sang Tạ Thanh Nhai.

Vị Gia Thuận Trưởng công chúa này, cứ thế yên lặng đứng đó, không giận, không oán, nhưng tự nhiên tỏa ra khí thế của một người ở ngôi cao, khiến người khác không dám tùy tiện xúc phạm.

Chưa đi được mấy bước, nàng đã nghe thấy tiếng van xin phát ra từ phía sau:

Từ Đoan Nghi biết hắn không hề ngủ, cũng biết rằng lúc này hắn không muốn nhìn thấy nàng.

“Hài lòng hay không, hiện giờ ta cũng đã là Vương phi của Nam An Vương. Người của Tào công công làm mất mặt Nam An Vương, chẳng khác nào làm mất mặt ta.”

Nghe đến đây, dường như cũng chẳng có gì đặc biệt.

Ngay khi nàng vừa nói xong câu này, một ánh nhìn từ trên cao rơi xuống, dừng lại trên người nàng.

Vậy còn hắn thì sao?

Nhìn bóng lưng Đan Phong rời đi, Từ Đoan Nghi quay sang Tạ Thanh Nhai, dịu dàng nói:

Nếu quả thực bị Tào Đạt ghi hận…

“Vậy ta đi trước đây. Hôm nay vất vả cả ngày, vương gia cũng nên nghỉ ngơi sớm.”

“Vậy tiểu thư đi cẩn thận.”

Hắn đang vì điều gì?

Sau đó hắn mới cầm đũa lên.

Trong lòng hắn có chút cảm xúc phức tạp.

“… Ta xin lỗi.”

Một khi đã mở lòng, Từ Đoan Nghi cũng không ngại bộc lộ thêm vài phần chân tình:

Trần Lập không dám giấu giếm, thành thật trả lời:

Khi đó, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt nàng thật lạ lẫm.

Nàng chờ đợi một lúc, nhưng không nghe thấy câu trả lời từ Tạ Thanh Nhai.

Từ Đoan Nghi nghe vậy, liền cau mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe nói, mỗi lần hắn vào cung đều gây chuyện rối tung cả lên, không ai trị nổi.

Nàng cũng không muốn hắn bị làm phiền bởi những lời cằn nhằn ấy.

Nàng thoáng ngạc nhiên vui mừng, ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Nhai:

Ánh mắt giao nhau.

Nhưng chỉ một câu ấy, cũng đủ để khiến Từ Đoan Nghi cảm thấy kinh ngạc.

Nàng theo bản năng muốn nhìn phản ứng của Tạ Thanh Nhai lúc này, nhưng lại cố kìm lại, chỉ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp:

Từ Đoan Nghi ngồi bên cạnh Thái hậu Chiêu Dụ, bên kia là Tạ Thanh Nhai, còn bên tay phải của hắn chính là Thiếu đế.

Hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng như vậy, nhưng nàng vẫn muốn làm như thế.

Lúc này nếu quay lại Thọ Khang Cung, chắc chắn sẽ khiến dì mẫu sinh nghi.

Tạ Thanh Nhai đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vén rèm bước xuống xe ngựa trước.

Nói xong, nàng bất giác nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi rã rời của Tạ Thanh Nhai lúc sáng.

Tào Đạt nhìn bóng lưng Từ Đoan Nghi, bình thản đáp:

Thậm chí cho đến bây giờ.

Nàng ngồi yên lặng bên trong xe một lúc, sau đó cũng khom người, bước xuống xe ngựa.

Nàng sợ rằng hành động hôm nay của Từ Đoan Nghi sẽ khiến Tào Đạt không vui.

Từ Đoan Nghi liền cười nói trước:

Dù không biết Tạ Thanh Nhai có tin hay không, nhưng nàng nghĩ, nói ra vẫn tốt hơn là giữ mãi trong lòng mà không nói gì.

“Chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu có điều gì ủy khuất, cứ đến tìm dì mẫu nói.”

Từ Đoan Nghi khẽ nói lời cảm ơn với Trường Phong, sau đó bước về phía xe ngựa.

Nàng đã theo Từ Đoan Nghi lớn lên trong cung, nên hiểu rõ thủ đoạn của Tào Đạt, cũng biết hắn là kẻ hay thù dai, nhất định phải trả đủ.

Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai đi trước.

“Nàng dám thích sao?”

Rõ ràng, bị Từ Đoan Nghi khiến mất mặt như vậy, tâm trạng của hắn cũng chẳng khá hơn chút nào.

Tạ Thanh Nhai nhắm mắt, ngồi yên bất động trong xe, trông như đang ngủ.

“Bệ hạ, nếm thử bánh này đi.”

Đến bữa trưa.

“Chuyện này…”

“Muốn trách thì trách hắn số khổ, đụng nhầm người.” Tào Đạt thản nhiên nói, nhưng trong lòng cũng có chút phiền muộn.

Nói xong, nàng đưa tay đặt lên tay Bích Khê, cúi nhẹ mắt, để Bích Khê dìu nàng xuống xe.

“Vì vậy, dạo gần đây, phần lớn thời gian Nam An Vương chỉ đi trà lâu nghe kịch.”

Nàng hành lễ với Từ Đoan Nghi:

“Cái này cũng là con làm?” Bà cau mày hỏi Từ Đoan Nghi.

Hắn vừa rồi quả thực đã hơi lo lắng.

Từ Đoan Nghi không nhận ra rằng, trước khi nàng bước vào, những ngón tay dài của Tạ Thanh Nhai đã khẽ động vài lần, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế mà buông xuống.

Quả thật, Tào Đạt cũng không nhìn ra được gì.

Những ngày tháng ung dung tự tại của hắn, hắn còn chưa sống đủ.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt dịu dàng như làn nước xuân ấy, nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của nàng, trong lòng hắn bất giác hiện lên hồi ức về lần đầu tiên gặp gỡ. Khi ấy, nàng vẫn là một cô nương nhỏ bé, tội nghiệp và rụt rè, đôi mắt trong veo mang theo nét ngây thơ đầy bất lực, nhìn hắn.

Ban đầu, hắn còn đang nhìn theo bóng lưng Tạ Thanh Nhai rời đi, ánh mắt mang theo chút dò xét. Nhưng vừa nghe Từ Đoan Nghi nói, nụ cười trên gương mặt hắn bỗng chốc khựng lại.

Hắn không nhắc lại chuyện của tiểu Tứ, mà chuyển sang một chủ đề khác:

Từ Đoan Nghi biết, nàng không có tư cách để hỏi hắn. Tạ Thanh Nhai cũng tuyệt đối sẽ không nói với nàng những điều đó.

Cha con nhà Tào Đạt vừa nói vừa dần khuất xa.

Từ Đoan Nghi mỉm cười, đáp:

Vị Trưởng công chúa này, e rằng so với bất kỳ ai, nàng còn hiểu rõ hơn lý do vì sao mình được gả vào Nam An Vương phủ. Nàng làm sao dám nảy sinh tình cảm chứ?

Nhưng giờ đây—

Nghe Tào Đạt nói xong, nàng chỉ thu ánh mắt lại, xoay người bước đi.

Nàng sẽ không bao giờ làm tổn thương hắn.

Điều đó bất giác khiến hắn cảm thấy nghi hoặc, không rõ nàng có biết chuyện gì không.

“Đan Phong, ngươi tiễn Chiêu Chiêu ra ngoài.”

Nhưng đến khi nàng ngước lên nhìn hắn lần nữa, Tạ Thanh Nhai đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Từ Đoan Nghi thấy hắn như vậy, chỉ cho rằng hắn không thích món bánh này, liền định thu đũa lại để gắp cho mình.

Hắn cụp mắt, giọng khàn khàn khẽ nói với Từ Đoan Nghi một câu:

Rõ ràng nắm trong tay quyền thế tối cao, vậy mà nàng lại luôn dịu dàng, tựa như mặt nước hồ phẳng lặng, không một gợn sóng.

Hắn vốn định cứ thế quay người rời đi, giống như bao lần trước đây.

“Lâm Phong Các vốn là nơi vương gia cư ngụ hằng ngày, nếu vương gia thấy không tiện ở thư phòng, thì cứ sai người báo lại với ta. Ta không sao cả.”

Nói xong, Tạ Thanh Nhai cúi đầu, đưa đũa ra, gắp lấy miếng bánh nhân hẹ thơm phức từ đũa của Từ Đoan Nghi.

“Vì vậy, bất kể là Lâm Phong Các hay nơi nào khác, vương gia cứ làm theo ý mình, không cần để tâm đến ta.”

Nhưng nét mặt Tạ Thanh Nhai lại không lộ ra chút biểu hiện nào, chỉ liếc nàng một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.

“Vâng, con nhớ rồi.”

“Ban đầu là định đi uống hoa tửu, nhưng thế tử của Hộ Quốc công phủ đã sớm phát lệnh từ năm ngoái, không cho bất kỳ kỹ viện nào tiếp đón Nam An Vương. Nếu có nơi nào dám làm trái, sẽ bị tra xét nghiêm ngặt. Ngay cả những kẻ trước đây chơi bời thân thiết với Nam An Vương, bây giờ cũng rất kiêng dè, sợ bị liên lụy, nên bình thường không dám qua lại với hắn.”

Hóa ra, hắn hoàn toàn không có ý định bảo vệ tiểu thái giám kia.

Vì thế, sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, nàng lại khẽ mỉm cười dịu dàng, nói với hắn:

Nghe những lời này, Trần Lập cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Trưởng công chúa nói rất đúng.”

Nhìn thấy Từ Đoan Nghi đến gần, hắn liền vội vàng chắp tay cúi người chào, thái độ vẫn rất cung kính.

Vẻ ngơ ngác, do dự vốn dĩ vừa xuất hiện trên gương mặt hắn, trong nháy mắt, đã biến thành sắc lạnh, hóa thành lưỡi dao sắc bén của gió sương và băng tuyết.

Hắn không biết rằng nàng chính là tiểu cô nương họ nhà họ Từ mà mẫu thân thường nhắc đến, người đã mất mẹ từ khi còn nhỏ.

Tào Đạt vẫn giữ nụ cười trên môi, kéo dài giọng chào lại:

Nếu nàng không biết, vậy tại sao vừa rồi nàng lại rời đi như vậy?

Tạ Thanh Nhai lập tức nghĩ đến một nơi.

Dĩ nhiên, hắn biết rõ nguyên nhân khiến mẫu hậu thay đổi sắc mặt đột ngột như vậy.

Nàng khẽ cúi mắt, trong lòng dâng lên một chút e dè.

Vốn dĩ bà không có chút khẩu vị nào, nhưng giờ phút này, lại không nỡ làm ngơ trước tấm lòng của Từ Đoan Nghi. Thái hậu Chiêu Dụ không nói thêm gì, cầm đũa gắp một miếng bánh hẹ, nếm thử.

Nhưng Tào Đạt dù sao cũng không dám hoàn toàn yên tâm, liền căn dặn Trần Lập:

Nhưng khi đứng trước xe, nàng bỗng nhiên ngập ngừng.

Không chỉ thế, ánh nhìn mà hắn vừa nãy đặt trên khuôn mặt nàng cũng hoàn toàn thu lại.

Mặc dù Tạ Thanh Nhai đã nói không phải vì chiếc giường không thoải mái, nhưng Từ Đoan Nghi cảm thấy vẫn nên bày tỏ suy nghĩ của mình để tránh hắn cảm thấy nàng quá thờ ơ.

“Còn không mau lôi hắn đi!”

Nàng không ngờ rằng Tạ Thanh Nhai lại xin lỗi nàng.

“Khi đó ta vừa mới vào cung, còn lạ lẫm mọi thứ. Cung nhân dẫn ta đi tìm biểu ca, nhưng giữa đường ta làm rơi chiếc khăn tay, liền quay lại tìm.”

Nhưng Tạ Thanh Nhai lại chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ bực bội nói với Từ Đoan Nghi:

“Con không sợ cực nhọc à.”

Chỉ tự mình ngồi xổm trên một tảng đá bên cạnh, dáng vẻ hoàn toàn không có chút quy củ nào.

Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Thanh Nhai, nàng nhẹ nhàng ngẩng mặt lên.

Hai người lặng lẽ trở về Vương phủ trong bầu không khí nặng nề.

Nếu không khí có thể biến thành lưỡi kiếm, thì lúc này, trước mắt nàng chắc chắn sẽ đầy rẫy những mũi nhọn dày đặc.

Thấy nàng nói vậy, Đan Phong cũng không miễn cưỡng nữa.

Tào Đạt không phải kẻ ngốc, hắn không thể phạm sai lầm lần nữa.

“Dì mẫu bên trong không thể thiếu người hầu hạ. Hơn nữa, đường đi ở đây con quen thuộc cả rồi. Cô cô quay lại chăm sóc dì mẫu đi.”

Thậm chí còn có thể dẫn tới sự nghi ngờ và đề phòng từ phía Tạ Thanh Nhai, khiến sự bình lặng khó khăn lắm mới đạt được giữa hai người lại một lần nữa bị phá vỡ.

Chương 29: Ta ở đâu cũng được

Càng nói nhiều, càng dễ sai.

“Tào Đạt không dám làm gì ta đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù biết rõ Tạ Thanh Nhai giờ đây phóng túng lêu lổng, nhưng Tào Đạt cũng không ngờ, hắn lại to gan đến mức này!

Mãi cho đến khi cung nhân tìm được chiếc khăn tay và quay lại, hắn mới phủi phủi bụi trên người, đứng dậy bỏ đi, không để lại một câu nào.

Thái hậu Chiêu Dụ cũng không nói gì thêm, chỉ bảo:

“Đi hay không đây?”

Trái tim nàng đập thình thịch, dường như không cách nào kiểm soát được.

Tạ Thanh Nhai lặng nhìn nơi chốn quen thuộc kia, không nói một lời.

Bà chỉ dặn dò Từ Đoan Nghi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Ta ở đâu cũng được