Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81: Nụ hôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Nụ hôn


Đồ đạc vẫn còn nguyên ở đó.

Từ Đoan Nghi rõ ràng cũng nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu luyến không rời.

Đây là lần đầu tiên bọn họ có tiếp xúc thân mật như vậy.

Tạ Thanh Nhai nhìn nàng, khẽ “Ừ” một tiếng, lần này cũng không còn né tránh ánh mắt nàng như trước nữa.

Nào ngờ mọi chuyện lại diễn biến thành thế này.

Nơi đó, ban đầu hắn vốn tính rằng, nếu thật sự phải đối đầu với Tào Đạt và Tiêu Thái Hậu, mà có bất kỳ sơ suất nào, thì có thể sớm đưa Trường Ninh và Bình An rời đi.

Trước cái c·h·ế·t, con người vĩnh viễn nhỏ bé và bất lực. Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Nhai không khỏi thở dài một hơi.

Hắn cởi chiếc áo khoác đã che chắn cho cả hai ra, mang ra ngoài vắt bớt nước mưa, từng giọt nước rơi lộp bộp xuống đất. Sau đó, hắn vỗ vỗ vài chỗ trên người, cố gắng làm khô quần áo bị ướt.

Nhưng hắn không hề né tránh, chỉ để mặc nàng lau chùi, ánh mắt khẽ rủ xuống, chăm chú nhìn nàng.

Tòa nhà này dường như đã bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng từ những đường nét chạm trổ trên xà nhà, cột kèo, cùng với cách bài trí còn sót lại, có thể thấy rằng chủ nhân trước đây hẳn là người giàu có.

“Từ Đoan Nghi!”

Hắn đã sớm chuẩn bị đủ tài sản để họ có thể sống an nhàn cả đời, không cần lo nghĩ.

Lúc hắn bận rộn thu dọn đồ đạc, nàng lặng lẽ bước tới, cầm lấy một chiếc khăn, dịu dàng giúp hắn lau đi nước mưa còn vương trên y phục và mái tóc.

Nếu lần này hắn thật sự gặp chuyện chẳng lành, thì Lệnh Cát và Trường Phong nhất định sẽ đưa họ cùng Đặng cô cô rời khỏi chốn thị phi này.

Nhịp tim vốn đã lỡ nhịp từ trước, giờ lại càng đập thình thịch không ngừng, rối loạn không tài nào kiểm soát nổi.

“Ta đi cùng chàng.”

Nhìn khung cảnh nơi đây, hắn không tự chủ được mà nhớ lại khoảnh khắc khi nãy, lúc bị Từ Đoan Nghi hôn lên má.

Nhìn Tạ Thanh Nhai không còn né tránh mình nữa, lòng nàng bỗng chốc yên ổn hơn rất nhiều.

Nhận ra ánh mắt ấy, Từ Đoan Nghi cũng từ từ ngước lên.

Từ Đoan Nghi vừa dùng khăn lau khô gương mặt ướt đẫm nước mưa, nghe vậy liền không do dự nói.

Bọn họ đều là những người đáng tin cậy.

Vậy nên bây giờ, hắn cũng hoàn toàn quên mất rằng trong phủ vẫn còn rất nhiều phòng trống, hắn và Từ Đoan Nghi có thể ở riêng.

Trong lòng hắn lúc này, thật khó mà nói rõ là cảm xúc gì.

Thế nhưng dung mạo trước mắt vẫn tuấn tú đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Còn về Trường Ninh và Bình An—

May mà Tạ Thanh Nhai dù còn non nớt, nhưng vẫn nhạy bén phát giác được sự bất ổn của nàng.

Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hắn lại để Từ Đoan Nghi cùng hắn đi vào chỗ c·h·ế·t hay sao?

Chỉ e là nàng sẽ xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.

Tạ Thanh Nhai đặt tay lên ngực, cố gắng trấn an, nhưng vẫn không thể ngăn được sự xao động trong lòng.

Từ Đoan Nghi tiến tới dồn dập, chặn hết mọi lối thoát của hắn. Ngoài việc đáp ứng nàng, hắn chẳng còn cách nào khác.

Nhìn thấy Tạ Thanh Nhai đang quỳ một gối trước mặt mình, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, đầu óc nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, suýt chút nữa đã theo bản năng mà hỏi: “Sao vậy?”

So với nụ hôn lên má khi trước, cảm giác này hoàn toàn không giống.

Giọng nói của nàng vẫn như thường ngày, chào hỏi hắn một cách tự nhiên.

Từ Đoan Nghi không hề hay biết rằng, trước khi nàng đến đây, hắn đã chuẩn bị thảo sẵn thư hòa ly. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bằng không…

Khi vừa vào nhà, nàng được Tạ Thanh Nhai che chở, nên cũng không bị ướt nhiều.

Thấy sắc mặt Từ Đoan Nghi khác thường, hắn khẽ biến sắc, vội vã buông nàng ra, một tay đỡ lấy cánh tay nàng, tay còn lại vẫn ôm chặt lấy vòng eo mềm mại, lo lắng gọi:

Dần khôi phục sự tỉnh táo, lúc này, hắn lại càng không dám nhìn thẳng vào Từ Đoan Nghi.

Sau khi được Tạ Thanh Nhai đưa vào trong, Từ Đoan Nghi được sắp xếp chỗ ở.

Nàng đặt chiếc hộp thức ăn đang cầm trong tay lên bàn trước.

Chỉ tiếc là do lâu ngày không người ở, cỏ dại mọc um tùm, khiến nơi này mang một vẻ tiêu điều, hoang vu.

Làm sao hắn có thể không vui được chứ?

Thế nhưng, Tạ Thanh Nhai không hề quay đầu, chỉ lạnh nhạt buông một câu:

Dù sao cũng không thể trốn tránh.

Nhưng đó là chuyện của ngày hôm qua.

Nhưng dù thế nào, mục đích vẫn là vì sự an toàn và tương lai của bọn họ.

Dù sao cũng chỉ có một mình hắn, đâu cần phải dùng đến nhiều phòng như vậy.

Tạ Thanh Nhai vẫn chưa yên tâm, cau mày nhìn nàng hỏi:

Năm xưa, hắn đã âm thầm mua nhà cửa và cửa tiệm tại vùng Liêu Đông quận để lo liệu cho họ.

Cơn mưa ngoài kia vẫn chưa ngớt, từng giọt tí tách rơi xuống mái hiên.

Trong sân còn có giả sơn, đình đài, thậm chí còn có một hồ sen nay đã khô cạn.

Tạ Thanh Nhai thoáng cứng người, có vẻ không quen với sự chăm sóc như vậy.

Tiếng thở gấp gáp của cả hai đều bị tiếng mưa ngoài kia nuốt trọn.

Nhưng khi trông thấy Tạ Thanh Nhai trước mặt vẫn đầy lo lắng, ánh mắt không rời khỏi mình, nàng đành phải nén sự thẹn thùng xuống, nhỏ giọng trấn an hắn:

“Thật không?”

Thế nhưng, cả hai đều là lần đầu tiên trải qua chuyện này, kinh nghiệm còn quá ít. Từ Đoan Nghi chỉ cảm thấy bản thân bị hôn đến mức không thở nổi, thậm chí đầu óc cũng trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm lại.

Tối qua, hắn còn thầm nghĩ, nếu hai người bọn họ thật sự có thể bên nhau, thì tốt biết bao.

Đôi tai nàng đã đỏ rực, gương mặt cũng đỏ ửng như cánh đào xuân.

Lần đầu tiên, một nụ hôn thực sự.

Nhưng không ai buông ra.

Lúc rời đi, nàng đã nhờ Vương sư gia giúp mình gói lại một ít món ăn đã chuẩn bị cho bữa trưa hôm nay.

Không ai nỡ rời đi.

Qua mấy ngụm nước, Từ Đoan Nghi cuối cùng cũng hồi phục lại đôi chút.

Tạ Thanh Nhai khẽ nhìn vào trong cửa.

Hiện tại không có ai hầu hạ, nếu để y phục nhăn nhúm thì cũng đành chịu.

Nhưng lúc này đây, trong lòng nàng không còn chút bối rối hay e ngại như khi ấy nữa.

Trong phòng có một chiếc gương đồng.

“…Chúng ta có thể thử lại lần nữa.”

Nàng không vội lấy thức ăn ra ngay. Đồ ăn đã lạnh, ăn vào e là khó tiêu, nàng nghĩ đợi lát nữa cùng Tạ Thanh Nhai thu dọn xong xuôi rồi sẽ đến nhà bếp, xem có thể hâm nóng lại hay không.

Ngày hôm qua, hắn vẫn còn những lo âu, huống chi hôm nay lại là trong tình cảnh này.

Nhưng sợ rằng Tạ Thanh Nhai lại tự trách bản thân, nàng cố gắng đè nén sự xấu hổ, khẽ cụp mắt xuống, giọng nói dịu dàng:

Trước khi Từ Đoan Nghi xuất hiện, hắn vốn cũng đang nghĩ về nàng.

Thời điểm này, điều đáng sợ nhất chính là bị bệnh.

Thời gian qua, hắn đã quen với việc có nàng ở bên cạnh.

Thôi thì, chi bằng gác lại hết thảy những phiền muộn và bất an.

Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, cả hai đều sững sờ, trong mắt họ ánh lên vẻ kinh ngạc, như thể không thể tin rằng mình lại làm ra chuyện như vậy.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ.

Nghĩ đến tình nghĩa của phụ thân và mẫu thân hắn năm xưa, Từ thúc ắt hẳn sẽ chiếu cố đến họ đôi phần.

“Không cần.”

Nàng vòng tay ôm lấy cổ Tạ Thanh Nhai.

Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, nàng liền bước ra từ gian trong.

Còn về phía bên kia.

Tựa như trong cảnh gian nguy, khi thế cục sắp sụp đổ, họ chẳng còn bận tâm đến điều gì khác, chỉ muốn dốc hết tâm can, cháy hết mình vì tình yêu này.

Không ngờ buổi tiệc sinh thần lại thành ra như vậy, nhưng may là thức ăn không bị lãng phí.

Mãi đến khi bước vào phòng, cảm giác mưa lớn không còn rơi trên đỉnh đầu nữa, Tạ Thanh Nhai mới dần tỉnh táo lại.

Từ Đoan Nghi nhìn bóng lưng hắn, bộ dáng chẳng khác gì bỏ chạy, thật giống với đêm đầu tiên khi họ phải ngủ chung phòng.

Khi hắn trở về phòng, Từ Đoan Nghi đã thay y phục xong, mái tóc được búi nửa lên đơn giản bằng một cây trâm ngọc bích.

Sau khi lao ra khỏi cửa trong cơn mưa, Tạ Thanh Nhai lại quay trở về trước cổng lớn khi nãy.

“Nếu chàng không tin… vậy thì…”

Dứt lời, hắn thấy nàng nhìn mình nhưng ánh mắt mơ hồ, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Còn hắn, nhẹ nhàng siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng, kéo nàng sát vào lòng mình hơn.

Hắn nghĩ, nếu bản thân thật sự gặp chuyện, thì có thể trả lại cho nàng một tự do trọn vẹn.

Nhìn thấy Tạ Thanh Nhai vội vã chạy ra ngoài trong tình trạng hoảng hốt như vậy, Từ Đoan Nghi chỉ khẽ cười, sau đó liền cầm lấy chiếc khăn tay, tiếp tục lau mái tóc và y phục ướt đẫm nước mưa của mình.

Sau khi đậy nắp hộp lại, Từ Đoan Nghi quay sang mở gói hành lý mà Tạ Thanh Nhai vừa mang vào.

Huống hồ, Liêu Đông quận lại đúng là địa phận do Từ thúc quản lý.

Dù giờ đây đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng may mắn là mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, không vì quãng đường xóc nảy mà bị đổ ra ngoài.

Dù chỉ là một cái chạm nhẹ lên má, nhưng cũng đủ khiến hắn bàng hoàng và rung động.

Bốn mắt giao nhau.

Từ Đoan Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hơi thở hòa quyện, từng đợt tê dại lan tỏa khắp người. Chiếc khăn trong tay Từ Đoan Nghi đã rơi xuống đất từ lúc nào, nhưng lúc này, chẳng ai còn để tâm đến nữa.

Nàng có thể thấy nửa người mình, y phục ướt đẫm dính sát vào thân thể, cùng mấy lọn tóc ướt rũ xuống bờ vai, trông vô cùng tiều tụy.

Nhưng trước đó, lúc cơn mưa vừa đổ xuống, nàng đã bị ướt không ít.

Nhưng một khi đã giữ nàng lại bên mình, thì hắn cũng không còn đường trốn tránh nữa.

Có lẽ cả hai đều có.

“Chàng về rồi.”

Thư hòa ly còn chưa viết xong, vậy mà hai người họ đã…

Nàng chỉ mỉm cười, anh mắt dịu dàng mà kiên định, như thể trong lòng đã có quyết định vững chắc.

Hắn không rõ đứa trẻ kia có thực sự mắc bệnh dịch hay không, cũng không biết bản thân sẽ ra sao… Hắn buộc phải suy nghĩ, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, hắn cần chuẩn bị những gì trước.

Ngoài kia, cơn mưa chưa ngớt, từng giọt tí tách rơi xuống làm ướt những tàu lá chuối xanh biếc.

“Ta không sao rồi.”

Thế nhưng, điều khiến hắn trăn trở và lo lắng nhất lại chính là chuyện an bài cho Từ Đoan Nghi.

Hai người quấn quýt không rời, ôm nhau thật chặt mà trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.

Nàng đang treo y phục lên giá.

Hoặc có lẽ…

Nàng dự định tìm một chiếc tủ, treo từng bộ y phục lên cho ngay ngắn.

Tạ Thanh Nhai thầm rủa bản thân một tiếng “hỗn trướng”.

Thời tiết bây giờ đã vào hè, chờ khi cơn mưa tạnh, gió thổi qua một chút là sẽ khô thôi.

Mà bên trong căn phòng tối mờ, đôi uyên ương mang số phận trắc trở cuối cùng cũng hiểu rõ lòng nhau.

Kết cục vẫn còn là một ẩn số.

Bọn họ lát nữa vẫn có thể dùng được.

Không rõ là ai chủ động trước, có lẽ là Từ Đoan Nghi kiễng chân lên, hoặc cũng có thể là Tạ Thanh Nhai cúi đầu xuống… Không còn phân biệt được nữa.

Dù sao cuộc hôn nhân giữa hai người, xét cho cùng cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Chương 81: Nụ hôn

Thế nhưng nàng vẫn không chần chừ, khẽ nắm lấy mép váy, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

Do được mái hiên che chắn, nên cũng không bị nước mưa làm ướt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu thật sự ngất đi vì chuyện này…

Khuôn mặt Từ Đoan Nghi đỏ bừng bừng, không ngờ bản thân lại suýt bị hôn đến ngất đi.

Không ngờ đến bây giờ, nơi ấy lại có thể dùng vào việc khác.

Nói xong, hắn chẳng để nàng có cơ hội phản đối, lập tức lao ra ngoài, bất chấp cơn mưa như trút nước.

Trước đó, Tạ Thanh Nhai chỉ dọn dẹp một gian phòng duy nhất để tạm thời lưu lại, còn những phòng khác, hắn chẳng buồn đụng tới.

Âm mưu của trận chiến Trường Dã năm xưa, biểu ca hắn đều đã biết.

“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài lấy nốt đồ.”

Lần này, không ai tránh đi nữa.

Đồ đạc nàng mang tới khá nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dĩ nhiên là có.

Hắn dự định đi một chuyến nữa để thu dọn nốt.

Tim nàng đập loạn nhịp, tự mình cũng vì lời sắp nói ra mà mặt đỏ tía tai.

Những tấm chăn gối bên ngoài đã hơi ẩm, may mà không quá nghiêm trọng, hắn dùng tay phủi nhẹ đi lớp hơi ẩm trên bề mặt.

Hắn đặt ô xuống hiên nhà, sau đó xách đồ vào phòng.

Đầu óc hắn vẫn còn chút choáng váng.

Lần này hắn mang về không ít thứ, bọc lớn bọc nhỏ.

Nàng vội vàng cúi đầu, xách gói hành lý vào trong, định nhân lúc Tạ Thanh Nhai còn chưa quay lại, mau chóng thay một bộ y phục khô ráo, tránh để nhiễm lạnh.

Hắn mơ hồ dặn dò một câu, rồi tiện tay đặt mấy thứ trên tay xuống, xoay người tìm một chiếc ô, chuẩn bị bước ra ngoài.

Hắn hít sâu một hơi, đợi đến khi toàn bộ khí tức nặng nề trong lòng được thở ra, hắn mới cầm lấy đồ đạc, che ô, đóng cửa lại rồi bước vào.

Dẫu không có thư hòa ly, với thân phận của nàng, sau này nếu muốn tái giá, vẫn có thể thuận lợi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người bọn họ chẳng phải sẽ quá đáng tiếc hay sao?

Nghĩ đến việc bản thân vừa rồi, chính là với dáng vẻ này mà bày tỏ tình cảm với Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi không khỏi xấu hổ, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Từ Đoan Nghi cảm thấy trên người vẫn còn ẩm ướt, nhất là khi gió từ ngoài lùa vào, lại càng thêm lành lạnh.

Thấy nàng vẫn chưa có phản ứng gì, hắn dứt khoát bế nàng lên, đặt lên chiếc trường kỷ bên cạnh, sau đó vội vàng rót một chén nước, chậm rãi đỡ nàng uống từng ngụm.

Vô thức, hắn cứ thế đưa nàng đến thẳng gian phòng mà hắn đã thu dọn sẵn.

Không ai có thể chia cách họ.

May mà suy nghĩ kịp thời quay trở lại, giúp nàng tránh khỏi thốt ra câu hỏi mất mặt ấy.

Giờ mọi chuyện đã như vậy rồi.

Chỉ cần rời xa chốn kinh thành đầy rẫy thị phi này, thì huynh muội hắn vẫn có thể sống tốt ở một nơi khác.

Tạ Thanh Nhai cầm đồ lên, nhưng không vội quay vào trong ngay.

Từ Đoan Nghi mở nắp hộp, liếc mắt nhìn qua một lượt.

Tạ Thanh Nhai không khỏi cảm thấy mơ hồ và bối rối.

Lúc nãy, họ chỉ lấy được một ít, còn chưa mang hết vào.

Giữa tiếng mưa rào sấm chớp bên ngoài, họ lặng lẽ hôn nhau.

Từ Đoan Nghi khẽ gật đầu, trong lòng vẫn ngượng ngùng vì lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy.

Công bằng cho phụ thân, huynh trưởng và những tướng sĩ đã hy sinh, dù không có hắn, biểu ca cũng có thể đòi lại giúp bọn họ.

Kinh ngạc, vui mừng?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Nụ hôn