Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Gặp Sài Thọ trong đêm
“Nếu hắn có hỏi, ta sẽ nói rằng hai người các ngươi đều nghi nhiễm ôn dịch.”
Nhìn theo bóng hắn khuất dần, Từ Đoan Nghi khẽ cười, thu lại ánh mắt, đặt chậu nước lên bàn, xắn tay áo, chuẩn bị lau sạch cây cổ cầm.
Sài Thọ chợt quay đầu lại.
“Dính đầy bụi đấy, nàng vừa tắm xong, đừng chạm vào.”
Cảm giác ngỡ ngàng lấn át sự thẹn thùng vốn nên có, khiến Từ Đoan Nghi tạm thời quên đi xấu hổ, chỉ nhìn hắn đầy băn khoăn.
Trái tim vừa trút được gánh nặng của Tạ Thanh Nhai lại lập tức căng lên.
Ánh mắt nhìn Tạ Thanh Nhai cũng trở nên phức tạp.
Người áo đen chính là Sài Thọ.
Thật không thể tin nổi.
Hắn nghiêm giọng hỏi:
Sài Thọ nhìn ánh đèn lấp lánh phía xa, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, rồi lại âm thầm rời khỏi phủ huyện, lặng lẽ rời khỏi vùng đất Ngọc Điền.
Từ Đoan Nghi thấy rõ tất cả, nàng không khỏi cười tủm tỉm.
“Hơn nữa, nếu có thể, sau này mong ngươi có thể ra tay giúp đỡ thêm vài lần.”
Dừng bước, Tạ Thanh Nhai lẳng lặng quan sát y.
Nhưng thực ra, việc điều tra này đã chẳng còn cần thiết.
Y không ngờ rằng, điều đầu tiên hắn nhắc đến lại là chuyện này.
Chỉ là không ngờ người đó lại đến muộn như vậy, điều này khiến hắn có chút bất ngờ.
Bất cứ ai quy phục hắn, trước tiên đều phải uống một loại độc dược do hắn ban cho.
Sau một lúc trầm mặc, y mới chậm rãi nói tiếp:
Không kịp nhìn theo bóng Sài Thọ, hắn lập tức sải bước hướng về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi:
Y không muốn bị người khác chà đạp, càng không muốn thê tử mình phải chịu khổ theo, nên đã quyết định đầu quân dưới trướng Tào Đạt, trở thành tay sai của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người như bọn họ…
Lúc quay lại, thấy hắn định đưa tay ra nhận lấy để tự làm, nàng liền ngăn lại:
Nhưng khi thấy Từ Đoan Nghi vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt không chỉ là bất ngờ mà là hoàn toàn kinh ngạc, hắn bỗng chột dạ.
Bên ngoài có bao nhiêu người chửi rủa Tào Đạt, thì cũng có bấy nhiêu người chửi rủa y.
Nàng tính đi tính lại, cả hai mới chỉ hôn nhau một lần, mà khi đó còn là trong lúc cảm xúc hỗn loạn, không thể kiểm soát.
Trong ánh mắt khó hiểu của nàng, hắn bỗng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, rồi đột nhiên cúi xuống hôn.
Không chỉ kiểm soát được lòng trung thành của thuộc hạ, mà còn buộc bọn họ phải tuyệt đối tuân lệnh hắn.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, nhẹ thì bị đánh đập, nặng thì có thể không nhận được thuốc giải đầy đủ, dù không c·h·ế·t cũng phải chịu đựng nỗi giày vò khôn xiết.
Người áo đen thấy hắn hành động, liền lặng lẽ đi theo, giữ một khoảng cách an toàn.
Hắn vốn định nhân lúc nàng chưa kịp hoàn hồn mà nhanh chóng lui vào trong.
“Ta muốn hôn thì hôn.”
Từ Đoan Nghi ánh mắt đầy kinh ngạc:
Vì muốn che giấu sự lúng túng, hắn liền giả bộ cau mày, lớn tiếng hơn một chút:
Ban đầu, hắn nghĩ y hẳn đã đến từ sớm.
Nhưng Tào Đạt là kẻ đa nghi.
Không suy nghĩ nhiều, Tạ Thanh Nhai đặt tạm mấy món đồ trong tay xuống rồi bước ra ngoài.
Tạ Thanh Nhai khẽ gật đầu, không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Sài Thọ.
“Sao đột nhiên…?”
Y là kẻ lăn lộn trong bùn lầy.
Kẻ mạnh ức h**p kẻ yếu.
Quả nhiên, không xa lắm, trên bức tường bao, có một nam nhân toàn thân áo đen, mặt bịt kín.
Nhưng mỗi lần trông thấy nàng âm thầm rơi nước mắt khi nghe những lời dị nghị, lòng y không khỏi đau xót.
Từ phía phòng ngủ vang lên giọng nói của Từ Đoan Nghi:
Tạ Thanh Nhai vốn không có ý định làm gì thêm, chỉ là muốn hôn nhẹ một cái rồi buông ra.
Từ phía phòng ngủ chính, hắn có thể nghe thấy giọng nói của Tạ Thanh Nhai vang lên từ xa:
Y vẫn luôn nghĩ rằng, Tạ Thanh Nhai và Tào Đạt là cùng một loại người.
Sau đó nàng muốn thử xem âm sắc của cây đàn này như thế nào.
Nhưng trời xanh dường như không nghe theo ý nguyện của hắn, hoặc là cố ý muốn nhìn hắn bẽ mặt, bởi vì khi hắn còn chưa kịp xoay người thì Từ Đoan Nghi đã chớp chớp mắt, lập tức tỉnh táo lại:
Không trách móc, không tra hỏi.
Dù không hiểu Tạ Thanh Nhai đột nhiên làm vậy là có ý gì, nhưng được gần gũi với hắn, nàng thực sự cảm thấy vui vẻ.
“Nhưng ta còn nhận được một nhiệm vụ khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu có gì thì gọi ta.” Hắn dặn dò xong, thấy nàng cười gật đầu, lúc này mới cởi áo ngoài, quay người bước vào trong.
Hắn không muốn Tào Đạt dồn sự chú ý vào Từ Đoan Nghi, lại càng không muốn nàng gặp nguy hiểm vì hắn.
“Chàng đi tắm trước đi, để ta làm là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi tiếng bước chân từ xa vọng lại, nàng không khỏi thắc mắc, khẽ ngẩng đầu lên.
Thậm chí, nàng còn khẽ cười, tinh nghịch hỏi hắn:
Nghe vậy, Tạ Thanh Nhai mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thanh Nhai nhướng mày.
Nhưng Sài Thọ không ngờ rằng, trên đời này, ngoài thê tử của hắn ra, lại có người xem hắn là một con người thực sự.
Tạ Thanh Nhai gật đầu, đã hiểu rõ ngọn ngành.
Nàng vẫn dịu dàng và bao dung như trước.
Chỉ là…
Ánh mắt y nhìn theo bóng lưng rời đi của Tạ Thanh Nhai, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc phức tạp.
“Nhiệm vụ gì?”
Nghe tiếng bước chân, nàng liền theo phản xạ ngẩng đầu lên.
“Tối nay ta sẽ rời đi và bẩm báo lại mọi chuyện với Tào Đạt.”
Hắn nhìn Sài Thọ, hạ giọng cảm ơn.
Lúc này, y lặng lẽ quan sát sắc mặt Tạ Thanh Nhai, sau đó trầm giọng nói:
Dứt lời, thấy Từ Đoan Nghi vẫn chăm chú nhìn mình, ánh mắt như đang cố gắng tìm hiểu điều gì, hắn lập tức cảm thấy máu nóng dâng lên mặt.
Sài Thọ nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói từng chữ:
Dường như trên đời này, chuyện “cá lớn nuốt cá bé” là một lẽ tất nhiên.
Sài Thọ chỉ im lặng, không đáp lại.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, đã bị Tạ Thanh Nhai nghiêng người tránh đi:
Từ Đoan Nghi lập tức bị suy nghĩ này làm cho bật cười.
Sài Thọ nhìn hắn, lạnh nhạt đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Tạ Thanh Nhai, sau khi vào phòng và thoát khỏi tầm mắt của nàng, mới dám thở phào một hơi thật dài.
“Không có gì, ta chỉ qua phòng bên cạnh tìm đồ… Không cần đâu, ta tìm thấy rồi, giờ mang qua đây ngay, nàng cứ ở yên đấy.”
Trong phòng ngủ.
Không, người như hắn, trong mắt những kẻ quyền quý kia, căn bản không được xem là con người, cùng lắm chỉ là một thanh đao.
Nếu quan sát kỹ, có thể thấy được bước chân hắn có phần lúng túng, cứng nhắc, suýt nữa thì đi nhầm cả bước.
Làm vậy chẳng có lợi ích gì, thậm chí còn dễ gây chú ý.
Nhưng tim hắn đập loạn nhịp, vành tai nóng bừng, chỉ đành khẽ hắng giọng, nghiêm túc đáp:
“Chàng ra đây làm gì?” Đôi mắt nàng đầy nghi hoặc.
Hàng mi dày khẽ run rẩy vài cái, trái tim nàng đập mạnh như trống trận.
Muốn sống, mỗi tháng phải đến nhận thuốc giải từ hắn.
“Tin tức về Gia Thuận Trưởng Công chúa ở đây đã truyền vào cung. Tào Đạt sợ liên lụy đến nàng nên đã tạm thời hủy bỏ kế hoạch, lệnh cho chúng ta rút lui trước.”
Ánh mắt Tạ Thanh Nhai vẫn dán chặt về hướng phòng ngủ chính, vừa đáp lời vừa cảnh giác quan sát tình hình bên đó.
“Nếu ngươi c·h·ế·t rồi, thì giao dịch giữa chúng ta cũng sẽ kết thúc. Ngươi không cần phải làm những điều này vì ta.”
“Ở đây còn có cả đàn sao?”
Còn nếu để hắn phát hiện ra ý đồ phản bội—
Đáp án đã quá rõ ràng.
Hắn định nói thêm điều gì đó, nhưng Sài Thọ lại tiếp tục:
Chỉ một câu nói đã khiến mặt Tạ Thanh Nhai lập tức đỏ bừng, tim đập rộn ràng.
“Các ngươi khi nào rời đi?” Giờ không thể kiểm soát được tình hình bên ngoài, Tạ Thanh Nhai đành hỏi để biết xem Tào Đạt còn có mệnh lệnh gì khác.
“Tối nay.”
Dù Tào Đạt có tin tức nhanh nhạy thế nào đi nữa, thì cũng không thể nhanh đến mức đã nắm rõ tình hình ở đây và đưa ra chỉ thị sớm như vậy.
Hắn nói xong, không nghe thấy Sài Thọ hồi đáp, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm.
Nàng đặt sách xuống, định đi tới giúp hắn một tay.
Thấy bên đó vẫn yên ắng, không có động tĩnh gì, cũng không thấy bóng dáng Từ Đoan Nghi, hắn đoán nàng vẫn còn đang rửa mặt, lúc này mới yên lòng, rảo bước đi đến một góc khuất.
Tạ Thanh Nhai cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, cứng nhắc đáp:
Vậy nên, khi Tạ Thanh Nhai tìm đến y, y đã không từ chối.
Đúng lúc đó.
Từ Đoan Nghi cười khẽ, đáp một tiếng rồi xoay người đi lấy chậu nước và khăn sạch.
“Sao vậy?”
Quả nhiên, nàng thấy Tạ Thanh Nhai lại từ trong bước ra.
“Không được sao?”
Dù sau này Tào Đạt có điều tra lại, cũng không nghi ngờ gì.
Nếu tính luôn lần trước suýt nữa hôn không thành, cộng thêm một lần chạm môi lên má, thì tổng cộng cũng mới chỉ có ba lần…
Từ Đoan Nghi hoàn toàn không ngờ đến tình huống này.
Hắn vốn đã đoán trước rằng hôm nay sẽ có khách ghé thăm.
Người đó chắc chắn sẽ c·h·ế·t vì độc phát tác, máu chảy bảy khiếu mà bỏ mạng.
Những lời này nửa thật nửa giả.
Nói xong, hắn tránh nàng, đem đồ đạc đặt lên bàn.
Trước tiên, Tạ Thanh Nhai liếc nhìn về phía phòng ngủ.
Lúc đầu, khi nhìn thấy hai mẹ con kia, hắn cũng từng hoài nghi về Sài Thọ, nhưng rất nhanh liền loại bỏ suy nghĩ này.
Chỉ vậy mà đã tin lời y ư?
Hắn định lên tiếng hỏi thêm, nhưng Sài Thọ đã nhanh hơn một bước, giải đáp thắc mắc của hắn.
Tào Đạt quyền thế ngút trời.
Nàng vui vẻ bắt tay vào làm.
Lá bùa hộ thân và chiếc khăn Mặc Lan vẫn nằm ngay ngắn trên đó, lặng lẽ yên vị như chính sự tồn tại của chúng trong lòng hắn.
“Chuyện lần này không liên quan đến chúng ta.”
Thấy sắc mặt Tạ Thanh Nhai trầm xuống, sự im lặng bao trùm giữa hai người.
Chứ làm gì đã có chuyện bất ngờ như thế này?
Mặc dù chuyện Trưởng Công chúa đến đây hiện giờ chưa có nhiều người trong thành biết, nhưng Sài Thọ luôn theo dõi bọn họ, sao có thể không rõ chứ?
Nghe thấy nàng gọi, hắn vội vàng đáp lại:
“Chuyện ở Hoàng Ân Tự, khi ta đến đã sắp xếp xong cả rồi. Về sau, ngươi có thể trực tiếp tìm trụ trì, ông ấy sẽ tiếp tục nghiên cứu phương thuốc, cho đến khi tìm ra thứ có thể thay thế dược liệu của Tào Đạt.”
Khi Tạ Thanh Nhai mang đồ trở về, Từ Đoan Nghi đã tắm gội xong xuôi, thậm chí còn chọn sẵn một quyển sách, định ngồi đọc một lát.
Cánh tủ vẫn mở.
Hơn ai hết, y mong muốn Tào Đạt phải c·h·ế·t, mong muốn bản thân có thể thoát ra, cùng vợ con sống một cuộc đời yên bình, tốt đẹp.
Nghe xong, Sài Thọ bỗng im lặng.
Nàng không nhịn được nữa.
“Cho dù ta có c·h·ế·t, thì chuyện này cũng chưa thể kết thúc. Hơn nữa, việc đồng ý nghiên cứu dược liệu cho ngươi vốn là điều ta đã hứa từ trước, sẽ không vì ta c·h·ế·t mà dừng lại.”
Vợ y chưa bao giờ can thiệp vào công việc của y, chỉ luôn dặn dò phải cẩn thận.
Vừa định lên tiếng gọi hắn, liền thấy hắn ôm một đống đồ đạc trong tay, nhưng nổi bật nhất vẫn là cây cổ cầm được hắn ôm trong lòng.
“Đa tạ.”
Y thậm chí chẳng nói một câu tạm biệt, chỉ thoắt cái đã lẩn mình vào màn đêm, nhanh chóng rời đi.
Dưới sự nâng đỡ của Tào Đạt, Sài Thọ từng bước leo lên đến vị trí hiện tại, trở thành Chỉ huy sứ mới của Cẩm Y Vệ.
“Dĩ nhiên là được.”
Dù đã lau chùi qua, nhưng mấy gian phòng này đã lâu không có người ở, bụi bặm tích tụ không ít, vẫn còn chút không sạch sẽ.
Đường lui thất bại, Tạ Thanh Nhai đành phải đứng yên, miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, tránh để lộ sự bối rối trong lòng.
Dù vậy, hắn vẫn tiếp tục nói với Sài Thọ:
Vừa rồi còn tràn đầy nghi hoặc, vậy mà giờ đây, đôi mắt đẹp đẽ của nàng lại ánh lên ý cười trong sáng, rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
“Nàng đi lấy nước đi.”
Chuyện này, Sài Thọ chưa từng trải qua bao giờ.
“Không cần, ta phải đi rửa mặt.”
Nhìn bề ngoài, có vẻ như cây đàn này không được sử dụng nhiều, chất liệu cũng không phải loại tốt nhất, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, có một cây đàn để gảy cho khuây khỏa cũng đã là may mắn lắm rồi.
Chưa đợi hắn lên tiếng, Sài Thọ đã dời ánh mắt, giọng nói lãnh đạm:
Cẩm Y Vệ vốn là do hắn quản lý.
“Tào Đạt nghi ngờ mối quan hệ giữa Trưởng Công chúa và ngươi, lệnh cho ta ở lại bí mật điều tra.”
Thế nhưng, bộ dạng “dọa nạt” này của hắn chẳng khác nào một con thú nhỏ đang cố gắng tỏ ra hung dữ. Nhìn bề ngoài có vẻ hùng hổ, nhưng chỉ cần ai đó nhẹ nhàng chạm vào gáy là lập tức mất hết sức lực, lộ rõ bản tính yếu mềm.
Hắn không chỉ lo Từ Đoan Nghi sẽ nhìn thấy, mà còn sợ nàng có chuyện gì cần gọi hắn.
Có lẽ do sự xuất hiện của Từ Đoan Nghi đã khiến y do dự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu Sài Thọ thực sự có ý đồ, thì y đã không làm chuyện gây ra động tĩnh nhỏ nhặt như vậy.
Hơn nữa, trên người hắn đầy bụi bẩn, không muốn lại gần nàng quá nhiều.
Nàng sững người, đến mức quên cả nhắm mắt.
Bao năm qua, y luôn làm rất tốt, là lưỡi đao sắc bén nhất trong tay Tào Đạt.
Nhưng dù đã vào Cẩm Y Vệ, y vẫn phải chịu không ít khổ sở.
“Ta đây.”
Vào giờ này, người có thể làm chuyện như vậy, hắn không cần nghĩ cũng biết là ai.
Những kẻ được hắn để mắt tới, đương nhiên trong Cẩm Y Vệ cũng có thể “hô phong hoán vũ”.
Lòng nóng như lửa đốt, mặt mày đỏ rực, nhưng hắn không thể để nàng phát hiện ra mình đang rối loạn.
Nếu không nhờ gặp được sư phụ tốt, học được một thân võ nghệ, e rằng y đã chẳng thể sống đến hôm nay, chứ đừng nói đến việc bước chân vào hàng ngũ Cẩm Y Vệ.
Nàng không đáng phải gánh chịu những lời nguyền rủa ấy.
“Tạ Thanh Nhai?”
Một thanh đao mà ai cũng có thể sử dụng, thì làm gì có chuyện được người ta trân trọng?
“Vậy vương gia, bây giờ còn cần nữa không?”
Cách làm này—
Chỉ là hắn không tàn nhẫn coi mạng người như cỏ rác như Tào Đạt mà thôi.
Lúc này, hắn mới chịu lấy y phục, chuẩn bị vào trong tắm rửa.
Rất nhanh, nàng gạt chuyện này qua một bên, tập trung vào việc trước mắt.
Tạ Thanh Nhai không đáp, mà tiến thẳng đến trước mặt nàng.
Tạ Thanh Nhai quay đầu nhìn Sài Thọ, thấy ánh mắt y phức tạp, không khỏi mỉm cười:
Hắn hoàn toàn không ngờ Từ Đoan Nghi lại cao tay đến vậy, không hề e thẹn, mà còn dám trêu chọc lại hắn.
Nói xong, sợ nàng lại nói thêm lời gì khiến hắn không chống đỡ nổi, hắn liền nhanh chóng quay người, như thể chạy trốn vào trong phòng.
Hắn không ngờ lại nhanh như vậy.
Mấy chuyện nhỏ nhặt này, Tạ Thanh Nhai cũng không tranh với nàng.
Người có tiền, có quyền chèn ép kẻ tay trắng.
Chương 85: Gặp Sài Thọ trong đêm
Y sinh ra trong nghèo khó, từ nhỏ đã nếm trải đủ cay đắng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.