Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 141: Uy h·i·ế·p

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Uy h·i·ế·p


Chẳng phải nói vị khảo quan họ Thích kia là sợ tội tự sát ư? Vậy “g·i·ế·t người diệt khẩu” là có ý gì?

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi là biểu ca bỗng nhiên lạnh nhạt, giờ đến phụ thân nổi giận vô cớ.

Vừa rồi nàng khóc chạy về đây, sau mới sực nhớ trong phòng còn có người ngoài, quả thật đã quá xúc động.

Vưu lão phu nhân âm thầm nhíu mày, rốt cuộc cũng nhận ra không chỉ Phùng Tam lão gia có thái độ lạ lùng, ngay cả cháu gái cũng không giống như trước.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Vưu lão phu nhân nghiêm giọng hỏi.

“Dự nhi và Tranh nhi thái độ không bình thường, nhưng rõ ràng hai đứa không phải hạng người nịnh trên nạt dưới.”

Nàng chán ghét đến cực điểm cái kiểu gia đình cữu cữu rõ ràng vì lòng tham lợi lộc mà bày mưu tính kế hại người, đến khi xảy ra chuyện, lại vẫn mặt dày dựa vào quan hệ thân thích mà không chút hổ thẹn đòi hỏi sự giúp đỡ.

“Đại ca, huynh đi xem biểu tỷ đi.”

Dù trong lòng có không cam, thì cũng không thể phủ nhận sự chênh lệch quá lớn giữa hai gia tộc.

Một nha hoàn đứng ngơ ngác giữa phòng, dưới đất đầy mảnh sứ vỡ vụn, thuốc đổ loang lổ.

Phùng Tranh thản nhiên nói: “Mẫu thân thân thể suy nhược, e rằng nhất thời khó lòng bình phục.”

Nếu nói là khinh thường, thì với sự chênh lệch giữa hai nhà, đâu đến mức chờ đến lúc này mới lộ ra.

Phụ thân lại còn trước mặt biểu ca biểu muội mà bảo nàng cút đi.

Hắn uống rượu nhiều năm, không lo làm ăn, sống cuộc đời mơ hồ.

Vưu đại cữu th* d*c, cổ họng như bị tảng đá chẹn lại, nửa chữ cũng nói không ra.

Bốn chữ “g·i·ế·t người diệt khẩu”, từng chữ như đao, rạch thẳng vào tâm can Vưu đại cữu, khiến hắn từ chân tóc đến gót chân đều ngập tràn sợ hãi.

Đón lấy ánh mắt bình thản của muội muội, Phùng Dự khẽ gật đầu.

Phùng Tranh vẻ mặt ngơ ngác: “Ta có nói gì đâu mà?”

Vốn dĩ nhà họ Vưu cũng chẳng có mấy hạ nhân, trong phòng lúc này chỉ còn mẫu tử Hứa thị, Vưu lão phu nhân liền hỏi thẳng: “Có phải có chuyện gì mà ta không biết?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không thể nào đâu, ngay cả Thích khảo quan cũng đã c·h·ế·t, nhà họ Phùng không thể nào biết được chân tướng.

Những lời nàng vừa nói với Vưu đại cữu, tuyệt đối không chỉ là để xả giận.

Vưu Hàm Ngọc tức giận đến dậm chân: “Tổ mẫu người xem kìa, bọn họ quá vô lễ rồi, rõ ràng là thấy nhà ta gặp nạn nên khinh thường ta mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỉ có người c·h·ế·t mới giữ được bí mật. Ta thật sự rất lo cho cữu cữu đó.” Phùng Tranh nói xong, đứng dậy rời đi.

Lời vừa dứt, Vưu lão phu nhân càng thêm chắc chắn trong lòng có ẩn tình.

Đúng lúc này, một tiếng va chạm của chén đũa vang lên, ngay sau đó là tiếng hét như xé họng của Vưu đại cữu: “Tránh ra, tránh ra!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy phụ thân không trả lời, Vưu Hàm Ngọc hoảng hốt: “Phụ thân, người sao thế?”

“Ngươi, ngươi—” Vưu đại cữu c·h·ế·t trân nhìn theo bóng lưng nàng, định gọi nàng lại, nhưng ánh mắt và lời nói lạnh lẽo của thiếu nữ khiến hắn từ bỏ.

Vưu Hàm Ngọc cúi đầu không đáp lời.

Giọng thiếu nữ nhẹ nhàng như tơ, tựa hồ không thể nghe thấy.

Vưu lão phu nhân lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Bà muốn con gái trợ giúp nhà mẹ đẻ, thì nói cho cùng vẫn phải dựa vào nhà họ Phùng.

Vưu đại cữu mắt mở to dần, nhìn cháu gái như thể thấy ma quỷ.

Chưa đợi nha hoàn đáp, Vưu đại cữu đã gào lên: “Nó muốn hạ độc g·i·ế·t ta!”

“Ngươi—”

Vưu Hàm Ngọc hoàn toàn sững sờ.

Phùng Tranh khẽ cong môi, quay về chỗ của Vưu lão phu nhân.

“Dự nhi, đi thôi.”

Hắn vừa mới biết chuyện mưu tính của nhà cữu cữu, còn muội muội rõ ràng hiểu rõ hơn hắn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngoại tổ mẫu, chúng con xin cáo từ.” Phùng Dự hướng về Vưu lão phu nhân chắp tay từ biệt, rồi nhấc chân theo sau Phùng Cẩm Tây và muội muội.

Cuối cùng Vưu Hàm Ngọc nhịn không được mà bùng nổ: “Biểu muội, ý ngươi là gì? Phụ thân và ca ca ta gặp chuyện lớn như thế, chẳng lẽ cô mẫu không đến xem một chút sao?”

Như vậy, trong phòng chỉ còn lại Phùng Tranh và Vưu đại cữu.

“Tranh, Tranh nhi, con vừa nói gì?” Vưu đại cữu môi run cầm cập, cuối cùng cũng nặn ra được một câu.

Vưu đại cữu chìm vào nỗi sợ hãi vô biên vô tận.

Tim Hứa thị chợt siết lại, vội vàng đáp: “Làm gì có chuyện gì mà dám giấu người chứ.”

Khi Phùng Tranh bước vào trong phòng, thì thấy Vưu Hàm Ngọc đang đứng bên cạnh Hứa thị, đôi mắt còn vương lệ đỏ hoe.

“Không phải bảo ngươi ở lại cùng biểu ca biểu muội chăm sóc phụ thân sao, sao lại một mình quay về đây?” Trước mặt Phùng Cẩm Tây, cách cư xử của cháu gái khiến Vưu lão phu nhân có phần mất mặt.

Hắn thậm chí không kịp nghĩ xem cháu gái biết được bao nhiêu, trong đầu chỉ toàn quanh quẩn cái c·h·ế·t của Thích Thư Cường.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn thế này, mà cháu gái phản ứng quá mức lạnh nhạt.

Trưởng bối cái gì chứ, rõ ràng tuổi tác cũng chẳng hơn nàng là bao.

Thế nhưng lọt vào tai đại cữu của nàng – Vưu đại cữu – lại chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn đều run rẩy.

“Cô mẫu dù có bị kích động, cũng đâu thể so với tổ mẫu và mẫu thân ta được. Chẳng lẽ lại cứ mãi không màng đến nhà mẹ đẻ sao?”

Vưu Hàm Ngọc cắn môi, trong lòng đầy bất mãn.

Vốn dĩ hắn đang hoảng loạn bất an, lại bị đau khiến hắn tức giận đẩy mạnh nữ nhi ra: “Cút!”

“Biểu tỷ nghe không hiểu sao? Mẫu thân ta chịu kích động quá lớn, giờ vẫn đang nằm đó.”

Một tiếng cười lạnh vang lên.

Vưu lão phu nhân và Hứa thị đưa mắt nhìn nhau, lập tức chạy về phía phòng Vưu đại cữu.

Chuyện này nếu không nói rõ ràng, nàng dám chắc nhà cữu cữu chẳng khác nào đỉa hút máu, quấn riết không buông, mãi chẳng yên.

Bà có thể răn dạy con gái, nhưng đối với Tam lão gia nhà họ Phùng thì không thể không kính cẩn khách khí.

Phùng Cẩm Tây chẳng buồn liếc nhìn cô nương độc ác đã hại cháu gái hắn, đưa tay kéo Phùng Tranh: “Tranh nhi, chúng ta đi.”

Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hắn, Phùng Tranh chậm rãi nở nụ cười, thanh âm cũng cao hơn vài phần: “Chẳng lẽ cữu cữu thật sự nghĩ rằng mình có thể toàn thân thoát lui sao? Người đời đều tưởng là cữu cữu đã thông được cửa Thích khảo quan, nhưng sự thật thế nào, trong lòng cữu cữu không rõ ư?”

“Ngoại tổ mẫu, trời cũng không còn sớm, chúng ta định cáo từ về phủ.” Phùng Tranh bước vào, lên tiếng từ biệt.

Nhưng Vưu đại cữu nào còn tâm trí để nói chuyện với nữ nhi, ánh mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm Phùng Tranh như thể vừa thấy ma.

Chương 141: Uy h·i·ế·p

“Vậy thì về đi. Đợi mẫu thân con khỏe lại, lại cùng nhau sang thăm.” Vưu lão phu nhân cố gắng nở nụ cười.

Thiếu niên dung mạo tuấn tú, nơi khóe môi mang theo vẻ trào phúng: “Đại tẩu của ta chịu kích động là vì vô cớ bị liên lụy, còn người nhà các ngươi bị kích động chẳng phải là gieo gió gặt bão sao? Ngươi là một đại cô nương, nói chuyện chẳng thể suy nghĩ một chút à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng vừa kéo liền đụng đến vết thương của Vưu đại cữu.

Trong phòng trống vắng, chỉ còn chiếc ghế nhỏ nơi Phùng Tranh vừa ngồi.

Lúc này Vưu Hàm Ngọc bước tới: “Phụ thân, người làm sao vậy, có phải vết thương đau không?”

Đi được hai bước lại sực nhớ còn có đại điệt tử.

Bà muốn mở miệng hỏi han đôi chút, nhưng ngặt nỗi Phùng Cẩm Tây còn ở đây, nên đành nuốt lời vào bụng.

Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại huynh muội Phùng Tranh cùng Vưu đại cữu.

Hứa thị tự trấn an bản thân, miễn cưỡng tìm lý do đối phó Vưu lão phu nhân.

“Ngươi—” Vưu đại cữu vừa kinh hãi vừa sốt ruột, đưa tay chỉ nàng.

Phùng Tranh thở dài: “Cữu cữu ngàn sai vạn sai, sai nhất là kéo Âu Dương Khánh vào cuộc. Chẳng phải như vậy là tự nói với người ta rằng mình không giữ được mồm miệng, không đáng tin cậy sao?”

Thấy Vưu Hàm Ngọc sắp bật lại, Vưu lão phu nhân đành lên tiếng ngăn cản: “Hàm Ngọc, không được vô lễ với trưởng bối.”

“Phùng Thượng thư đại nhân là người chính trực, Dự nhi từ nhỏ dùi mài kinh sử, với chuyện gian lận khoa cử… chỉ e cực kỳ phản cảm…” Trong lòng Hứa thị bất an, không khỏi đem sự lạnh lùng của ba người Phùng gia quy về chuyện kia.

Vưu Hàm Ngọc không còn giữ nổi thể diện, che mặt khóc chạy ra ngoài.

Phùng Dự cũng rời khỏi phòng.

Hiện tại, điều hắn có thể làm chỉ là hết lòng phối hợp với nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Uy h·i·ế·p