Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 259: Lão già kia, mời dùng trà
Tô quý phi khẽ đưa tay lên trán:
Tô quý phi nghe Khánh Xuân đế hứa hẹn, khẽ mỉm cười:
Phùng thượng thư vẫn mỉm cười chờ Hàn Thủ phụ tiếp lời.
“Hoàng thượng đã phạt gì vậy?”
Dù trong lòng cảm thấy lão hồ ly này có điều bất thường, nhưng không có chứng cứ.
Cùng lúc đó, tại Ngô Vương phủ, một nội thị truyền chỉ đã đến nơi.
Phùng thượng thư nhìn theo bóng lưng hắn, mỉm cười, tay chắp sau lưng mà thong thả rảo bước về nha môn.
“Đại nhân, có thư gửi đến.”
Hàn Thủ phụ nhìn chằm chằm Phùng thượng thư một lúc, rốt cuộc vẫn không tìm ra sơ hở, đành bỏ qua.
Khánh Xuân đế vội lên tiếng an ủi:
Thịt đào ngọt ngào, khiến tâm tình u uất nơi lòng chợt dịu xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Khánh Xuân đế rời đi, nụ cười nơi khoé miệng Tô quý phi liền biến mất, bà ta hất chân đá đổ chiếc ghế con bên cạnh.
Thành Quốc Công trong lòng hân hoan, cố nhịn không để khoé miệng nhếch lên, giữa đám người tìm kiếm bóng dáng Phùng thượng thư.
Tô quý phi để chân trần giẫm trên tấm thảm dày êm ái, bước tới trước gương đồng ngồi xuống, nhìn dung nhan kiều diễm trong gương mà bật cười lạnh lẽo.
Cung nữ bên cạnh thức thời lui xuống một bên.
“Ái phi chớ vội, để Lang nhi hiểu rằng không thể làm bừa là chuyện tốt. Vấp ngã một lần sẽ trưởng thành hơn, sau này hắn sẽ biết cách hành xử cẩn trọng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…”
Chương 259: Lão già kia, mời dùng trà
Từ bị phạt đóng cửa kiểm điểm đến giáng xuống làm Quận vương, mức chênh lệch quá lớn, lớn đến nỗi khiến bà ta khó lòng tiếp nhận.
Tô quý phi lúc ấy đang tựa trên mỹ nhân tháp, lơ đãng vuốt lông con mèo trắng bên mình, một cung nữ xinh đẹp quỳ bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho bà ta.
Phùng thượng thư nhận lấy, xem qua rồi có chút bất ngờ.
Một chút trừng phạt?
Tại nha môn, Phùng thượng thư đang ung dung thưởng trà, một thuộc hạ bước vào:
“Hoàng thượng thấy ngon thì ăn thêm chút nữa.”
“Vẫn là ái phi hiểu trẫm nhất.”
Mãi đến khi nội thị cáo từ rời đi, Ngô Vương vẫn đứng ngẩn ngơ trong gió, mãi không thể hiểu nổi.
Phụ hoàng không sợ mẫu phi nổi giận sao?
Hàn Thủ phụ bước đến, vẻ mặt còn khá bình tĩnh:
Tô quý phi vốn định tỏ ra thản nhiên, song mức trừng phạt này thật ngoài dự liệu.
Sắc mặt Tô quý phi khẽ biến:
Trong đầu ngài bất giác hiện lên hình ảnh của Hoàng hậu Lục thị.
“Tối qua thiếp không ngủ ngon, từ sáng đã đau đầu không dứt, sợ rằng không thể cùng hoàng thượng ra ngoài.”
Khánh Xuân đế ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của đào, do dự chốc lát rồi há miệng ăn.
Nội thị đúng lúc cao giọng:
“Giáng làm Quận vương?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô quý phi khẽ nhướng mày, trong lòng biết chắc sáng nay ở triều đình hẳn có người gây phiền phức cho Lang nhi, nhưng lại không hỏi han gì.
Đã vậy thì đi một chuyến cũng tốt, rảnh rỗi không có việc gì mà.
“Công công có thể nói cho ta biết tình hình lúc đó không?” Trong lòng Ngô Vương đầy nghi hoặc, không sao tin nổi hình phạt lại nặng như thế.
Không giống Hoàng hậu, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, cứ như thể ngài đã phụ bạc bà ta điều gì to lớn lắm vậy.
Phùng thượng thư cụp mắt khẽ khàng, không đáp lại ánh nhìn của Thành Quốc Công, thong dong rời hoàng thành, chậm rãi đi về phía nha môn Lễ bộ.
Đôi môi quý phi đỏ rực vừa phải, mềm mại ướt át, vô tình lại cực kỳ thu hút ánh nhìn.
“Ồ, vậy ái phi nghỉ ngơi cho tốt.” Khánh Xuân đế tuy thất vọng nhưng cũng không cưỡng ép.
“Có việc tấu trình thì dâng, không có thì lui triều—”
Khánh Xuân đế nhìn quý phi chốc lát, quên cả những điều định nói, chỉ khẽ gật đầu:
Khánh Xuân đế vội dừng lại, không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình.
Phùng thượng thư mở thư, xác nhận lại địa điểm đã hẹn: trà quán Thanh Tâm.
Hàn Thủ phụ thoáng khựng lại.
Vừa định nghĩ sâu thêm, một luồng tức giận liền trào lên trong lòng.
Chúng thần lần lượt lui khỏi đại điện, vẫn còn bàn tán xôn xao về chuyện của Ngô Vương.
Chưa từng nghe qua?
“Tất cả là nhờ hoàng thượng anh minh, hiểu rõ đạo lý nuông con là hại con, mẫu hiền thì con hư.” Phùng thượng thư hướng về phía hoàng thành chắp tay, ngay cả dáng vẻ nhướng mày cũng lộ vẻ cung kính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ai bám riết không buông chứ, ông ta chỉ muốn thăm dò thái độ họ Phùng thôi.
Bàn tay giấu trong tay áo rộng của Tô quý phi siết chặt, để mặc cho móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, gương mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, thấu hiểu.
Xem ra hình phạt không nhằm vào các thần tử rồi.
Nói không tức giận là giả.
Tô quý phi lại xiên thêm một miếng đào đưa vào miệng Khánh Xuân đế, cười nhẹ nhàng:
Khi nghe nội thị tuyên chỉ giáng xuống làm Quận vương, Ngô Vương như không tin nổi vào tai mình.
“Ái phi, đi dạo hoa viên với trẫm một chút nhé.”
“Phùng thượng thư.” Người gọi ông lại là Hàn Thủ phụ.
Với cục diện vi diệu như hiện nay, hắn và Thành Quốc Công gặp nhau quả nên cẩn thận, càng ít người trông thấy càng tốt.
Tuy chuyện hôm nay đúng là có phần nhờ lời nhắc của ông, nhưng không ngờ lão già kia lại khách khí đến vậy.
Nếu Lang nhi cẩn trọng một chút, sao lại rơi vào cảnh phiền phức thế này.
Tô quý phi bình tĩnh hỏi:
Trà quán này cách phủ thượng thư không xa, hiếm có điều là buôn bán rất vắng vẻ, thỉnh thoảng đi ngang cũng thấy tiểu nhị đang ngồi lim dim ngủ gật.
Đầu ngón tay của Tô quý phi khẽ run, nhìn chằm chằm Khánh Xuân đế không chớp mắt.
Trà quán này không tồi, lão già kia cũng thật dụng tâm.
Lão hồ ly kia trơn như chạch, thật khiến người ta không yên lòng.
“Chuyện của Ngô Vương, Phùng thượng thư nghĩ sao?”
Gần tới giờ hẹn, Phùng thượng thư thong dong bước về phía trà quán Thanh Tâm.
“Hàn Thủ phụ gọi lão phu đó à?”
“Hoàng thượng lui triều rồi.” Thấy Khánh Xuân đế bước vào, Tô quý phi lười biếng ngồi dậy, dùng dĩa bạc nhỏ xiên một miếng đào đã gọt đưa tới trước miệng ngài.
“Hoàng thượng trừng trị vương gia không nhẹ chút nào! Theo lão phu thấy thì vương gia coi như đã nhận được bài học, nghĩ rằng sau này sẽ hiểu chuyện hơn. Chúng ta là thần tử, hà tất cứ bám lấy chuyện này không buông, Hàn Thủ phụ nghĩ sao?”
Nếu như vậy, chi bằng để Lang nhi đến Tông Nhân Phủ một chuyến còn hơn.
“Ngon.”
Phùng thượng thư cười ha hả: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành Quốc Công mời ông uống trà?
Chư vị đại thần đều lên tiếng cầu tình cho hắn, vậy mà phụ hoàng lại lập tức trừng phạt?
Hàn Thủ phụ chắp tay cáo từ rồi rời đi.
Hàn Thủ phụ nhàn nhạt nói:
“Từ thân vương giáng xuống làm quận vương, đúng là hình phạt không nhỏ.”
Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua đầu hắn.
Chỉ một đêm, nhi tử đã bị giáng từ thân vương xuống làm quận vương. Lời của nam nhân quả nhiên chẳng thể tin, càng là người nắm đại quyền trong tay lại càng không thể tin tưởng, một đế vương thì càng khỏi nói.
Kết quả lần này tuy khiến bà ta không vui, nhưng nếu trở mặt với hoàng thượng thì càng không có lợi. Chi bằng giữ cho hoàng thượng chút áy náy, sớm ngày khôi phục tước vị cho Lang nhi.
Khánh Xuân đế lắng nghe tiếng bàn luận rì rầm của bách quan, sắc mặt không đổi.
“Vương gia có gì phân phó?” Nội thị vẫn giữ vẻ cung kính.
Lão thượng thư vuốt chòm râu, khẽ gật đầu.
Ngô Vương c·h·ế·t lặng.
Nội thị không muốn đắc tội Ngô Vương, bèn kể lại tường tận những gì mình biết.
“Hoàng thượng nói rất đúng, không dạy thì không thành tài, nên để Lang nhi hiểu đạo lý rằng hành sự l* m*ng sẽ chuốc lấy phiền phức.”
“Khụ khụ.” Ngài khẽ hắng giọng, đối diện đôi mắt long lanh của mỹ nhân lại sinh lòng chột dạ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù Ngô Vương vừa bị giáng tước, nhưng trong lòng nội thị rõ ràng, có quý phi nương nương sủng ái nhất cung làm chỗ dựa, Ngô Vương sau này ắt sẽ có ngày ngóc đầu trở lại.
“Hôm nay triều đình có nhiều đại thần đàn hặc Lang nhi, trẫm đành phải thi hành một chút trừng phạt, tránh để bọn họ cứ mãi bám vào lỗi lầm của Lang nhi.”
Phùng thượng thư vuốt chòm râu, dài giọng than:
Khánh Xuân đế sau khi lui triều, lập tức phái người đến Ngô Vương phủ truyền chỉ, sau đó ngẫm nghĩ một hồi rồi đi về phía Diêu Hoa Cung.
“Công công xin dừng bước.”
“Trẫm đã giáng Lang nhi thành Quận vương.” Khánh Xuân đế vừa nói xong, liền tự tay gắp một miếng đào đưa vào miệng.
“Ngon không?” Tô quý phi mỉm cười hỏi.
Nội thị sau khi tuyên xong khẩu dụ liền nói vài câu an ủi rồi định rời đi, nhưng bị Ngô Vương một tay giữ lại:
Khánh Xuân đế ăn thêm hai miếng đào, cuối cùng cũng không giấu được chuyện cần nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.