Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 370: Ta là Lục Huyền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 370: Ta là Lục Huyền


Tiếng bước chân vang lên, Hạ Bắc bước tới.

“Đa tạ Hạ huynh tương trợ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy phiền Hạ huynh rồi.” Lục Huyền liền đẩy Xuân Sinh giao cho Hạ Bắc.

Xuân Sinh nghẹn một bụng lời muốn hỏi.

Xuân Sinh im lặng.

“Đây là âm mưu của người nước Tề. Bọn chúng muốn lợi dụng yến tiệc lần này để g·i·ế·t sạch những người có thực quyền ở kinh thành. Sau đó, chắc chắn sẽ còn hành động tiếp theo.”

“Người của các ngươi ở Thái Hoa Sơn đã làm gì?”

Thứ chờ đợi bọn chúng là lưỡi đao dài của Cẩm Lân Vệ.

Khánh Xuân đế đang trên đường tới Thái Hoa Sơn cầu mưa, Chỉ huy sứ Cẩm Lân Vệ là Lưu Ninh đi theo hộ giá, để lại tâm phúc Hạ Bắc tạm quyền chưởng quản Cẩm Lân Vệ.

“Không ngờ lại có ngày để các vị trưởng bối cùng tham gia diễn trò với bọn hậu bối.”

Đám hắc y nhân dần rơi vào thế hạ phong, bắt đầu liều mạng xông ra ngoài.

“Ngươi bắt đầu nhớ lại từ khi nào?”

Chính câu nói ấy khiến hắn hôm nay nhận ra “Lục Mặc” có điều bất thường.

“Nhốt những tên còn sống lại trước.”

Lục Huyền khẽ ho một tiếng, cắt ngang dòng nghị luận:

Điều hắn có thể làm, chính là lấy thân phận nhị đệ để che mắt đối phương, xem thử bọn chúng muốn khuấy động phong ba gì nơi kinh thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Huyền dùng mũi chủy thủ khẽ gõ lên trán hắn, thản nhiên phản vấn:

“Không phải nhị công tử quay về sao?”

Những người đó đều là đồng bọn hắn sắp đặt, đợi khi hắn đã quen thuộc bố trí và đường tuần tra trong phủ, liền nhân đêm qua lúc thay ca sơ hở mà lén lút ẩn nấp khắp nơi, chờ tín hiệu còi lệnh của hắn để hành động.

Nào ngờ, mọi hành động ngay từ đầu đã bị đối phương nhìn thấu.

“Ngươi muốn hỏi gì?”

Nếu không, thì phải giải thích thế nào việc đối phương ngay từ đầu đã không hề mất trí?

Lục Huyền đã sớm đoán được những phản ứng này.

“Vậy nói cách khác, những ngày ta ở phủ Quốc Công, mọi hành động đều bị ngươi theo dõi?”

“Lục huynh, cho ta mượn một gian phòng, để ta thẩm tra hắn thì hơn.”

“Trước tiên, đánh thức họ rồi hãy nói chuyện.”

Lục Huyền trước tiên đến trước mặt Trưởng công chúa Vĩnh Bình, cung kính cúi đầu nhận lỗi.

“Ngươi đã làm gì họ?”

Lại một đợt kinh ngạc nữa vang lên.

Điều đó khiến hắn nhận ra, ở Thái Hoa Sơn nhất định đã xảy ra biến cố.

“Ta ngất đi rồi sao? Sao cả người toàn là nước canh?”

“Lục đại công tử chẳng phải đã đi Thái Hoa Sơn sao?”

Trở về phủ Quốc Công, từ lời nói của mọi người trong phủ, hắn đã xác nhận được suy đoán đó.

“Nếu các ngươi thành công thì sau đó thì sao?”

Kẻ vận áo ngắn màu nâu chính là thị vệ của phủ Quốc Công, còn kẻ mặc hắc y che mặt, hiển nhiên là người của phe Xuân Sinh.

“Có lẽ vì ta sinh ra đã là khắc tinh của các ngươi.”

“Ngươi thật sự nghĩ phủ Quốc Công là chợ phiên, hai mươi mấy người các ngươi có thể tùy tiện ra vào dạo chơi sao?”

“Ngăn cản gian tặc tác loạn là bổn phận, Lục huynh khách sáo rồi.” Hạ Bắc dõi mắt nhìn đám hắc y nhân bị thị vệ phủ giải đi, “Những kẻ này, vẫn nên giao cho Cẩm Lân Vệ thì hơn.”

Hạ Bắc sảng khoái gật đầu đồng ý.

Lục Huyền khẽ mỉm cười:

Hắn và Lục Huyền quen biết từ trước khi Lục Huyền vào Hình bộ, năm đó Lục Huyền từng nói một câu: “Tuột tua quạt của huynh rồi.”

Trong sảnh, ngoại trừ số ít người ngay từ đầu đã giả vờ hôn mê, những người còn lại vẫn đang mê man bất tỉnh.

Lý do này nghe qua thật hoang đường, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Huyền, hắn lại có chút tin là thật.

Những vị khách vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn mơ hồ chưa kịp phản ứng, thấy máu lập tức thất thanh kêu lên.

Chỉ tiếc là hai nơi cách biệt quá xa, dù có phái người đi dò la tin tức cũng cần thời gian.

Ánh mắt Xuân Sinh nhìn Lục Huyền đầy vẻ không dám tin:

Vậy thì người hiện đang ở Thái Hoa Sơn—nhị đệ, vẫn còn sống!

Kẻ mà bọn chúng muốn ra tay… chẳng lẽ là Hoàng thượng?

Hạ Bắc dẫn Xuân Sinh rời đi, lúc này ngày càng nhiều khách nhân tỉnh lại, đồng loạt cất tiếng nghi hoặc:

Phu phụ Thành Quốc Công lúc này đã tỉnh, Thành Quốc Công chỉ tay về phía Lục Huyền:

Nhiệm vụ của bọn họ là sát hại tất cả khách nhân đến dự yến, mục tiêu hàng đầu chính là Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

Lục Huyền chắp tay, cất cao giọng:

Lục Huyền ném thanh đao dính máu cho Lai Hỷ, rồi bước vào đại sảnh yến tiệc.

“Nếu hắn là Lục Huyền, vậy người ở Thái Hoa Sơn là ai?”

“Tuân lệnh.”

“Một chút thủ đoạn ấy, mà nghĩ có thể khiến bổn công tử mất trí sao?”

Lục Huyền gật đầu, vỗ tay mấy cái.

Lục Huyền lạnh giọng quát:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mọi người không ngớt truy hỏi.

Hắn vốn phải ở Thái Hoa Sơn.

“Quốc công gia, có thể cho một lời giải thích chăng?”

Tuy hắn không rõ cụ thể tại Thái Hoa Sơn đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể đoán được đối phương tất sẽ lợi dụng Lục Mặc để giả danh hắn mà giở trò.

Lâm Khiếu biết Lục Huyền và Hạ Bắc giao tình sâu đậm, nhưng không ngờ lại thân đến mức ấy.

Hắn đã hoàn toàn nhận thức rõ ràng—thiếu niên trước mắt tuy mang dáng vẻ như trăng sáng gió thanh, nhưng lúc ra tay đoạt mạng, tuyệt đối không chớp mắt.

Những tên đó phát hiện tình thế thay đổi, vừa đánh vừa lui, ý đồ thoát thân.

Xuân Sinh há miệng, muốn nói lại thôi.

“Xin Hạ huynh cho phép ta thẩm vấn trước, rồi sẽ giao người.”

Lục Huyền cầm thanh đao dính máu, đi về phía mục tiêu kế tiếp.

Chủy thủ trong tay Lục Huyền trượt ra, kề sát vào dưới cằm Xuân Sinh, như rắn độc ghé sát làn da.

Có kẻ nhảy qua tường viện, có kẻ xông thẳng ra đại môn.

Tuy bọn hắc y này thân thủ không tầm thường, song vẫn không thể chống nổi số lượng thị vệ phủ trong phủ ngoài gấp mấy lần bọn chúng.

Bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, là những người trúng mê dược đang dần tỉnh lại.

Sắc mặt Lục Huyền nghiêm lại:

“Không biết… nhiệm vụ chỉ đến thế, không có thêm chỉ thị nào khác.”

Xem ra, Hạ Bắc biết rõ chân tướng còn sớm hơn cả hắn.

Những hạt mồ hôi nhỏ li ti đã bắt đầu túa ra nơi trán.

Vậy còn phía Thái Hoa Sơn thì sao?

“Người đi Thái Hoa Sơn, chính là nhị đệ của ta, Lục Mặc.”

Đao quang loé lên dưới ánh dương chói chang, máu tươi phun ra thành dòng.

“Để tôn nhi của ta giải thích đi.”

Xuân Sinh ngửi thấy mùi máu thuộc về chính mình còn vương trên lưỡi đao.

“Một tên cũng không được để thoát!”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Máu tươi lập tức rỉ ra.

Lục Huyền không vì thế mà dừng lại:

“Ta… ta thật sự không biết. Ta chỉ biết nhiệm vụ của mình.”

Bên ngoài đã rơi vào hỗn chiến.

Chương 370: Ta là Lục Huyền

“Bọn họ à, có kẻ đã c·h·ế·t, có kẻ còn sống.” Lục Huyền nhìn thẳng vào Xuân Sinh, lạnh nhạt cười, “Còn ngươi sống hay c·h·ế·t, phải xem ngươi trả lời có tử tế hay không.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không biết?”

“Được rồi, vậy câu hỏi cuối cùng—là ai đã sai khiến ngươi?”

“Ta không biết.”

Vì vậy, hắn nhất định phải công khai tuyên bố thân phận của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng bao lâu sau, một nhóm nha hoàn bưng thuốc giải tiến vào, bắt đầu dìu từng người mê man uống thuốc.

“Công tử, đã tiêu diệt hai mươi mốt tên ác tặc, bắt sống năm tên.” Vệ trưởng tiến lên bẩm báo.

Trong lúc chờ thuốc phát huy tác dụng, Lục Huyền bước đến trước mặt Xuân Sinh.

Hắn vốn nhẫn nại chờ đợi bọn chúng lộ ra âm mưu, không ngờ lại muốn hắn mạo danh nhị đệ.

Nghe xong, Lục Huyền gật đầu khẽ:

Lâm Khiếu đứng bên lặng lẽ quan sát, trong lòng bỗng cảm thấy chút không dễ chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không nói?” Lục Huyền xoay chủy thủ trong tay, đâm mạnh vào vai Xuân Sinh.

Lục Huyền quét mắt nhìn khắp một vòng, nghiêm giọng từng chữ một:

Trưởng công chúa Vĩnh Bình thần sắc nghiêm trang, nói:

Tiếng kinh hô vang dội bốn phía.

“Không thể nào! Loại thuốc đó đã có người thử qua, vì sao lại không có tác dụng với ngươi?”

Cuối cùng thì đuôi cáo cũng lộ ra—mục tiêu của bọn chúng là Trưởng công chúa Vĩnh Bình!

Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Nếu là Lục Mặc làm ra chuyện bất trung bất nghĩa, sau này còn có thể xoay chuyển; nhưng nếu là hắn, thì hậu quả sẽ không thể cứu vãn.

Lúc này Hạ Bắc mở miệng:

Chén bát nghiêng đổ trên bàn, rượu và canh vương vãi xuống đất, hòa cùng những mảnh sứ vỡ vụn, tỏa ra mùi rượu nồng nặc lẫn với hương thịt đậm đà.

Khoảnh khắc đó, trong đầu hắn đã khởi lên nghi vấn: Nếu hắn hiện th*n d*** thân phận nhị đệ, vậy chính hắn đang ở đâu?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 370: Ta là Lục Huyền