Phượng Nghịch Thiên Hạ
Lộ Phi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1117: Miền Nam phong hầu 3
"Phụ hoàng!"
Chiến Dã trong lòng run lên, vội vàng đi qua, quỳ xuống bên long giường. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không phải thích khách từ bên ngoài, mà là, là.....Nghi phi nương nương!"
"Nhi thần là Chiến Dã." Chiến Dã ghé sát lỗ tai hoàng đế, thấp giọng nói.
"Cũng không biết hắn có năng lực đó hay không." Nến Đỏ nói.
Tuy nhiên đối với Chiến Dã cùng đại đoàn lính đánh thuê mà nói, tiền căn bản là chút lòng thành, vừa ra tay đã mua khách đ**m cùng cửa hàng nhà dân xung quanh, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn ghen tị đến đỏ mắt không ngừng a!
"Chúng ta muốn gặp phụ hoàng!" Kính vương cũng hét lớn.
Ai nói thực lực tương đương với tiền tài? Trước đây thuần túy là bị lừa dối a!
Trong trí nhớ, Nghi phi là một phụ nữ rất thông minh, bà ta không thể làm chuyện ngu như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiến Dã bước ra ngoài, đứng ở cửa hành cung, khí phách chỉ xuống "Làm càn! Lo lắng làm gì? Bắt hai loạn thần tặc tử lại!"
Nhưng hoàng hậu lại không có ở đây, cung nữ đang quét dọn trong sân nói Hoàng thượng phái người đến, bởi vậy hoàng hậu liền vội vã đi, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy ả ra tay, Chiến Dã cũng ngoài ý muốn, tuy nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò một câu với một kỵ binh đen, để hắn mời Hoàng Bắc Nguyệt tiến cung.
"Phụ hoàng còn đang tĩnh dưỡng bên trong, các ngươi lớn tiếng ồn ào ở đây còn thể thống gì?" Chiến Dã lãnh khốc nói, hắn vừa lên tiếng, ngay cả Nghi phi cũng phải giảm xuống vài phần điên cuồng kiêu ngạo.
Hoàng hậu đứng lên, đang muốn bắt được tay hắn, mà lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng khóc thê thảm.
"Việc này không nên truyền ra." Chiến Dã dặn dò một câu, liền đi nhanh vào trong tẩm cung.
"Bên người Phụ hoàng nhiều cao thủ như vậy, nhiều ám vệ như vậy, làm sao thích khách đến gần được?" Chiến Dã mắt như muốn nứt ra, nhìn thần thái lão Công Công này, lần này bị đâm, nhất định không phải là nhỏ!
"Phụ hoàng sẽ tốt, nhi thần mang về một vị cao nhân, vốn định dẫn đến gặp phụ hoàng, tuy nhiên hiện tại để nàng tới cũng được." Chiến Dã đứng lên, đang muốn đi ra ngoài, hoàng hậu đột nhiên hỏi:
"Đây là chỗ cho ngươi nói chuyện sao!" Kính vương giận dữ, Hồng Liên đúng là công chúa nửa đường chạy đến, trong hoàng thất tôn trọng huyết thống, thân phận như vậy tự nhiên không thể khiến người khác tiếp nhận nhanh được.
Vừa nói xong, một cái tát nguyên khí từ xa đánh vào trên mặt Nghi phi, xuống tay không hề nhẹ, trong khoảnh khắc đánh cho Nghi phi sưng nửa khuôn mặt lên.
Chiến Dã nói: "Ngươi thích thanh tịnh, nhưng trước mắt cho dù ẩn sau màn cũng không thanh tịnh được đúng không?"
"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần tìm người sẽ không tồi!"
Thị vệ vốn vẫn do dự thân phận Kính Vương cùng Nghi phi mà không dám động thủ, giờ phút này thấy thái tử ra lệnh không do dự nữa, lập tức vây quanh bắt toàn bộ người liên quan tới Nghi phi cùng Kính vương.
"Lấy thực lực các hạ, Nước Nam Dực tuyệt đối như hổ thêm cánh, nhưng không biết các hạ có dự định tiếp tục ẩn sau màn không ra mặt hay không?" thủ lĩnh La Thuần của đoàn lính đánh thuê Tứ Hải kính nể nhìn nữ tử trẻ tuổi này.
Kính vương nói: "Mẫu phi ta không hạ độc hại Hoàng thượng, nếu không làm sáng tỏ trước phụ hoàng thì sẽ bị hoàng hậu lén xử tử!"
Tất cả mọi người không thể giấu trong bóng tối, chỉ cần liên lụy thì không thể thanh tịnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong tẩm cung an tĩnh, hoàng hậu ngồi ở bên giường, dùng khăn gấm chậm rãi xoa nước mắt, Hồng Liên quỳ gối bên cạnh bà.
Thị vệ bên ngoài đều đi ra ngoài ngăn trở, nhưng Kính vương tới mang theo mấy vị cao thủ trong phủ kính vương, che chở Nghi phi, không cho thị vệ tới gần bà.
Trong đại đường ở khách đ**m, mọi người ngồi vây quanh một bàn. Lính đánh thuê rất xa lạ với Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại, tuy nhiên Chiến Dã vừa nói Nguyệt Dạ, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ.
Trên mặt Hoàng hậu thần sắc lạnh lẽo, tuy nhiên cũng không lâu sau chỉ còn vẻ nức nở thê lương.
Không ngờ Nguyệt Dạ các hạ không mang mặt nạ còn trẻ như vậy, thật sự khiến người ta ngoài ý muốn a!
"Ta trở về bẩm báo phụ hoàng, Nước Nam Dực đúng là lúc dùng đến người, phụ hoàng nhất định cao hứng."
"Là ai?"
Chiến Dã không trì hoãn lâu vội vàng tiến cung, đám người Thượng Quan Vô Vân cũng trước sau rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: "Hết thảy cũng nghe thái tử điện hạ làm chủ."
Chiến Dã mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn ngập vui mừng lẫn sợ hãi cùng cảm xúc phức tạp, giữ nàng ở lại Nước Nam Dực vẫn là nguyện vọng lớn nhất của hắn, hiện tại rốt cuộc thực hiện.
Trước mắt xem ra cũng chỉ có biện pháp như thế, bên kia Tư U Cảnh không hiểu rõ, cũng quá thần bí, chỉ có thể đi một bước tính một bước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba vòng bên ngoài hành cung đều có thị vệ đỉnh khôi quán giáp, võ trang đầy đủ, loại trận thế này chỉ có thích khách đến mới có thể xuất hiện, không thể tin được có thích khách đến khu vực săn bắn hành thích Hoàng thượng?
"Mẫu phi!" Kính vương kinh hãi, ngẩng đầu trừng người động thủ "Hừ! Đứa con hoang nửa đường xuất hiện, phản sao?"
Ánh mắt Chiến Dã ngưng tụ, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, lập tức chạy tới hành cung.
"Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng! thần thiếp không dám mưu hại Hoàng thượng!" Là Nghi phi!
Đám người Thượng Quan Vô Vân cũng cao hứng không ngừng, để người mang vài hũ rượu ngon lên, thống thống khoái khoái uống vài chén lớn!
Nến Đỏ kiên định gật đầu "Chủ nhân yên tâm, ta sẽ phái người chú ý động tĩnh của Mặc Liên, sẽ không để Tống Mịch đến gần hắn."
"Thái tử điện hạ!" Lão thái giám vừa nhìn thấy hắn, lập tức lệ rơi đầy mặt "Ngài cuối cùng đã trở về, có đại sự, ngài......" Sau khi nhìn quanh, hắn mới nhỏ giọng nói "Hoàng thượng bị đâm!"
Chương 1117: Miền Nam phong hầu 3 (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiến Dã thúc ngựa chạy vội đến khu vực săn bắn, hắn rời đi vài ngày không ai biết, hộ vệ khu vực săn bắn cũng nghĩ hắn đang ở trong quân, hiện tại mới vừa về, bởi vậy không ai quan tâm.
Hoàng cung Nước Nam Dực
"Nghi phi hạ độc có chứng cớ vô cùng xác thực, bà ta tự tạy mang tổ yến tới, sau khi phụ hoàng ăn bị ngộ độc, rõ ràng chính bà ta hạ độc, bây giờ còn ngậm máu phun người!" Hồng Liên chỉ vào Nghi phi nói.
"Chiến Dã a......" Hoàng đế bắt được tay hắn, bi ai nói "Nước Nam Dực, giao cho ngươi."
"Ẩn sau màn cũng không có gì không tốt." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, rất rõ ràng nhìn thấy bọn người La Thuần, Thượng Quan Vô Vân lộ ra thần sắc thất vọng.
Vốn muốn trực tiếp đi gặp mặt Hoàng thượng, nhưng nghĩ đến lời nói của Hồng Liên ở trên đường, Chiến Dã bèn đi tới chỗ hoàng hậu trước.
Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lẽo, phượng nghi uy nghiêm quát: "Không phải lôi ả ra sao? tại sao lại để ả chạy tới!?"
Hoàng đế Nước Nam Dực cầu hiền như khát, hết sức ái tài, một vị cao thủ ngoài Thiên cấp xuất hiện, tin rằng hắn không chỉ cao hứng còn không kiêng nể phong thưởng, dùng mọi thủ đoạn giữ nàng ở lại Nước Nam Dực.
Thị vệ nhìn thấy Chiến Dã phía xa, thấy hắn sắc mặt nghiêm túc, không ai dám trì hoãn, lập tức phóng hắn đi thẳng vào.
Nghe được động tĩnh, hoàng đế cuống quít vươn tay, lẩm bẩm nói: "Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt tới......"
"Ta vẫn sợ người như Tống Mịch, hắn chưa bao giờ tự mình tay, mỗi lần lợi dụng người khác đều đánh trúng điểm yếu, cho nên không thể khinh thường hắn." Trong đầu hiện ra tràng cảnh Mặc Liên bị khống chế, Hoàng Bắc Nguyệt liền xuýt xoa.
Chiến Dã quay đầu lại liếc nhìn mẫu thân của mình, thấy bà mắt đỏ hồng, bị Hồng Liên dìu đỡ, đau thương thương tâm.
Nếu đã quyết định ở lại, nàng kỳ thật cũng không dự định tiếp tục ở sau màn, chuyện tương lai không cho phép nàng trốn ở chỗ tối.
Cả tòa khách đ**m đều bị mua lại, hiện tại Hoàng Bắc Nguyệt đã thoát ly quan hệ cùng phủ trưởng công chúa. Những thuế má phong phú nàng cũng không dùng được, mấy năm nay nàng chuyên tâm tu luyện, lại trải qua mấy lần đại nạn không tích góp được tiền, bởi vậy hiện tại lại quay trở về trạng thái thiếu tiền.
Chiến Dã ngẩn ra, trong đầu lập tức xuất hiện khuôn mặt Nghi phi xinh đẹp, ở trong cung, Nghi phi được sủng ái nhất, mẫu hậu Tĩnh Tâm Phật học, không quản lý hậu cung, mọi việc trong hậu cung đều là Nghi phi xử lý.
Hồng Liên phất ống tay áo, hừ lạnh: "Loại bỉ ổi như các ngươi cũng dám nói xấu hoàng hậu!"
Nến Đỏ lúc này mới mang Chi Chi cùng Tiểu Hổ đi vào, nói một lần chuyện vừa xảy ra cho Hoàng Bắc Nguyệt, nàng cau mày: "Xem ra Tống Mịch cấu kết Tư U Cảnh, phần lớn là muốn đối phó ta."
Chiến Dã gật đầu đi vào trước, nhìn thấy công công bên cạnh hoàng thượng vội vã đi tới, hắn lập tức bắt được tay đối phương, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Bắc Nguyệt cười hỏi:"Vậy thái tử điện hạ có cao kiến gì?"
"Các ngươi dám vô lễ với bổn cung! Làm càn!" Nghi phi hô to, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy hoàng hậu, hai mắt cũng đỏ "Tiện nhân! Nhất định là ngươi hãm hại ta! Nhất định là ngươi! Ta không mưu hại Hoàng thượng! Mưu hại hoàng thượng là ngươi!"
Trên Long giường, hoàng đế nhắm mắt lại, sắc mặt xám trắng, không hề tức giận, trên người chỉ đậy áo ngủ bằng gấm hơi mỏng, bởi vậy hơi thở trong ngực rất yếu ớt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.